Edit & Beta: Đoè
Tin nhắn vừa được gửi đi thì điện thoại của Ninh Chu vang lên.
Chỉ cần nghe thấy tiếng nhạc chuông quen thuộc, cơn lạnh lẽo trong lòng Ninh Chu tiêu tan hoàn toàn.
“Tưởng tiên sinh.” Ninh Chu bấm nghe điện thoại.
Tưởng Hàng Đình nhấn nút thang máy, cẩn thận phân biệt cảm xúc trong giọng nói của Ninh Chu.
Cửa thang máy mở ra, Tưởng Hàng Đình đi vào trong khoang.
Tưởng Hàng Đình: “Bây giờ tôi sẽ đến đón em.”
Hắn không hỏi Ninh Chu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Ninh Chu muốn gặp hắn, hắn lập tức qua đó, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Ninh Chu ngập ngừng rồi mới trả lời: “Vâng.”
Tưởng Hàng Đình: “Chờ tôi 40 phút.”
Ninh Chu đáp lại, mãi cho đến khi Tưởng Hàng Đình xuống đến bãi đậu xe ngầm khởi động xe thì cuộc trò chuyện giữa hai người mới kết thúc.
Ninh Chu vẫn áp sát điện thoại bên tai, mặc dù giọng nói của Tưởng Hàng Đình đã biến mất nhưng Ninh Chu vẫn đợi một lúc rồi mới đặt điện thoại xuống.
Cứ như thể làm vậy thì cậu sẽ cảm nhận được sự dịu dàng ấm áp của Tưởng Hàng Đình.
Cậu đứng bên ngoài ban công thêm vài phút, giấu đi tất cả những cảm xúc nên có và không nên có, lau mặt rồi quay về phòng.
Chu Duy Hòa đang đeo tai nghe cãi nhau chửi bậy, liếc mắt thì thấy cửa mở ra, cậu ta quay đầu nhìn Ninh Chu, trông cậu vẫn bình thường thì tiếp tục chơi game.
Ninh Chu có lẽ cũng không nhận ra lúc cậu cầm điện thoại ra ban công vẻ mặt nặng nề đến mức nào, không hề cười và mỗi tấc trên da đều căng cứng.
Đây là lần đầu tiên Chu Duy Hoà nhìn thấy Ninh Chu như vậy, cứ như thể sắp đi ăn thịt người đến nơi.
Ninh Chu không biết Chu Duy Hòa đang nghĩ gì, thừa dịp còn thời gian, cậu cầm quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa.
Hơn mười phút sau, Ninh Chu đi ra khỏi phòng tắm.
Sấy tóc xong, cầm điện thoại lên cậu mới phát hiện trên WeChat có thêm vài tin nhắn.
Tin nhắn đến từ cùng một người.
Bà Trương: Chu Chu, về nhà đi con.
Bà Trương: Bố con là người miệng lưỡi dao găm nhưng trái tim đậu phụ.
Ông ấy sợ con còn quá trẻ mà giới giải trí lại quá hỗn loạn, ông ấy lo lắng con sẽ bị mê hoặc mà làm ra những chuyện không nên.
Có lẽ vì gửi mấy tin nhắn nhưng Ninh Chu không trả lời nên giọng điệu của bà ngày càng nghiêm túc.
Bà Trương: Bố con đã ra tối hậu thư, nếu con còn không chịu nghe lời ông ấy thì mẹ phải giải thích thế nào đây?
Bà Trương: Bố con đã quá bận rộn với công việc rồi, sao con không thể để chúng ta bớt lo một chút vậy?
Bà Trương: Ninh Chu, rốt cuộc con muốn mẹ phải thế nào thì con mới chịu về nhà đây?
……
Ninh Chu đọc từng tin nhắn Trương Dao gửi đến, ngón tay mân mê màn hình điện thoại một lúc lâu, cuối cùng vẫn trả lời lại bằng một tin nhắn.
Chu Tử: Vừa nãy con đang trong phòng tắm nên không thấy tin nhắn.
Đối với những cái khác, cậu không có ý định trả lời.
Mấy lời đó đã lặp đi lặp lại kể từ khi hai người biết cậu trúng tuyển vào Học viện Điện ảnh của thành phố A hơn hai năm trước.
Dù sao cũng không ai thuyết phục được ai nên đành vậy thôi.
Điện thoại lại rung lên, Ninh Chu còn tưởng là mẹ lại gửi tin nhắn nên chẳng có ý muốn đọc.
Nhưng để tránh cho bà Trương gọi điện thoại cằn nhằn, Ninh Chu vẫn mở ra xem chút, bấy giờ cậu mới phát hiện là tin nhắn của Tưởng Hàng Đình.
Tưởng Hàng Đình: Tôi đang ở bên dưới rồi, em xuống đi.
Ninh Chu nhét điện thoại vào trong túi, nói với Chu Duy Hoà đang chơi game: “Tao đi ra ngoài một lúc, muốn ăn gì thì nhắn WeChat cho tao sau nhé.”
Chu Duy Hòa thậm chí còn không có thời gian để trả lời cậu, vậy nên gật mạnh đầu một cái.
Ninh Chu gần như là chạy xuống ký túc xá, nhưng vừa đến đầu cầu thang thì chợt dừng lại, chậm rãi thở ra một hơi để trông mình không còn bộ dạng sốt ruột nữa.
Nhưng tốc độ đã nhanh chóng phản bội lại sự khẩn trương trong lòng cậu.
Từ lối vào cầu thang đến cổng khu ký túc xá chỉ vài mét, chớp mắt lướt qua.
Đứng bên trong cổng ký túc xá, Ninh Chu nhìn thấy Tưởng Hàng Đình mặc âu phục đứng ngoài cổng, ánh đèn đường bao phủ lấy hắn, tựa như được phủ lên một tầng thánh quang.
Cậu giơ tay vuốt lại mái tóc rối bù vì chạy, từng bước đi về phía Tưởng Hàng Đình và đứng yên trước mặt hắn.
Tưởng Hàng Đình dang hai tay ra, cười nói: “Không ôm tôi một cái sao?”
Lời vừa dứt, Ninh Chu lập tức nhào vào trong lòng Tưởng Hàng Đình.
Lúc này không phải giả vờ ngoan ngoãn nữa, mà là thật sự muốn Tưởng Hàng Đình ôm cậu.
Tưởng Hàng Đình siết chặt vòng tay, một tay đặt lên eo chàng trai, tay kia nhẹ nhàng vuốt v e gáy cậu.
Ninh Chu vòng tay ôm lấy eo săn chắc của Tưởng Hàng Đình, chóp mũi quanh quẩn mùi trà nhàn nhạt thanh tao, trái tim bồn chồn trong nháy mắt bình tĩnh trở lại.
Vài phút sau, Ninh Chu ở trong lòng Tưởng Hàng Đình ngẩng đầu lên.
Chưa kịp mở lời đã nghe thấy Tưởng Hàng Đình nói: “Cảm ơn em đã ôm tôi.”
Ninh Chu hơi ngỡ ngàng, sau đó không nhịn được mà bật cười thành tiếng, mặt mày giãn ra, không còn nỗi u sầu nữa.
Tại sao hắn lại tốt như vậy, ngay cả khi an ủi người khác cũng phải bận tâm đ ến lòng tự trọng nhạy cảm và mong manh của chàng trai trẻ.
Một cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong lòng Ninh Chu, cậu đột nhiên kiễng chân lên, nhanh chóng đặt lên môi Tưởng Hàng Đình một nụ hôn.
Vừa chạm vào đã tách ra.
“Đổi lại, anh phải hôn em.” Ninh Chu cười nói.
Tưởng Hàng Đình ra vẻ trầm ngâm nói: “Tôi có thể trả nhiều hơn thế.”
Nói rồi, không đợi Ninh Chu kịp phản ứng, hắn cúi đầu ngậm lấy môi Ninh Chu.
Nụ hôn này vẫn nhẹ nhàng và cũng kiềm chế như cũ.
Tối hôm đó, Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình đi dạo bộ con đường ở gần trường, hắn đưa cậu về ký túc xá.
Tưởng Hàng Đình nhìn bóng dáng Ninh Chu biến mất ở góc khuất, nhưng hắn không vội rời đi.
Một lúc sau, hắn thấy Ninh Chu từ ban công tầng ba thò đầu ra vẫy tay với hắn.
Trong bóng đêm, Tưởng Hàng Đình nhìn không rõ biểu cảm của Ninh Chu, nhưng hắn khẳng định là cậu đang cười.
Chỉ cần đó là một nụ cười, thế là ổn rồi.
Những cảm xúc tiêu cực khác không nên xuất hiện trên khuôn mặt em.
Ninh Chu đứng trên ban công ký túc xá nhìn theo Tưởng Hàng Đình hoà mình vào bóng đêm rồi mới xoay người trở về ký túc xá.
Vừa bò lên giường, Ninh Chu đã gửi ngay một tin nhắn WeChat cho Giả Vân Gia.
Chu Tử: Mỗi người đều có lòng tham.
Ông nội mày đây:???
Ông nội mày đây: Sao đêm rồi mà mày còn định làm nhà hiền triết hở? Dây thần kinh nào đó bị k1ch thích à?
Chu Tử: Tao của bây giờ đã không còn thoả mãn với việc chỉ đánh mấy pháo cùng Tưởng Hàng Đình nữa.
Ông nội mày đây:!!!
Ông nội mày đây: Mày đã đánh pháo với lão già đấy rồi á?
Ông nội mày đây: Tao biết ngay thằng cha già họ Tưởng kia là súc sinh mà!
Chu Tử:……
Thôi bỏ đi, cậu không thể nào bắt một con chó độc thân hiểu cho tâm trạng rối loạn của mình được.
Nhưng đến lượt Giả Vân Gia không chịu khuất phục.
Ông nội này đây: Không phải, Chu Chu Chu Tử anh Chu mày thật sự ngủ với Tưởng Hàng Đình rồi hở?
Ông nội mày đây: Hai người mới quen nhau được mấy ngày?
Ông nội mày đây: Không phải mày nói mày đang hẹn hò với tiền đề là kết hôn sao?
……
Giả Vân Gia gửi liên tục hơn chục tin nhắn, điện thoại của Ninh Chu lại rung lên.
Ninh Chu không còn cách nào khác đành phải trả lời lại.
Chu Tử: Vẫn chưa.
Chu Tử: Tao cũng muốn ngủ với anh ấy, nhưng ảnh dường như không vội cho lắm.
Chu Tử: Tao đang giả vờ ngoan, không thể để lộ bản chất thật của mình được, vậy nên tao phải thể hiện rằng mình không vội chuyện ấy.
Chu Tử: Giờ thì mày hiểu chưa?
Cuối cùng Giả Vân Gia không gửi thêm tin nhắn nào nữa, chắc là đang sắp xếp lại mấy tin nhắn Ninh Chu vừa gửi.
Không lâu sau, Giả Vân Gia lại có động tĩnh.
Ông nội mày đây: Vậy mày nói “không còn thoả mãn với việc chỉ đánh mấy pháo cùng Tưởng Hàng Đình” rốt cuộc là có ý gì?
Chu Tử: Có nghĩa là tao muốn ngủ với anh ấy đến hết đời.
Ông nội mày đây:……
Ông nội mày đây: Chu Tử, mày xong rồi.
Ninh Chu thẳng thắn thừa nhận.
Đúng vậy, tao xong rồi.
Hôm sau, Hàn Kỳ đích thân đến trường học, một lần nữa dẫn Ninh Chu đến phòng làm việc truyền hình Nhất Thanh ký hợp đồng.
Cũng thật là tình cờ khi gặp được Vu Phi đến để chấm dứt hợp đồng.
Chỉ sau một đêm, trên người Vu Phi đâu còn khí thế hăng hái của ngày hôm qua nữa mà trông ông ta chẳng khác nào một con chó nhà có tang.
Ông ta và Ninh Chu trực tiếp đối diện nhau, vẻ mặt vốn đang rất xấu xí ngay lập tức trở nên dữ tợn.
Lúc đi ngang qua Ninh Chu, giọng điệu Vu Phi mỉa mai nói: “Ninh Chu, cậu đã thắng.
Tôi thật ngu ngốc mà.”
Ninh Chu nào giống một người mới không có gia thế mặc cho ông ta xoa tròn bóp dẹp?
Một người mới không có gia thế, sao có thể giành được cơ hội thử vai cho một bộ phim truyền hình do studio của Vương Nhất Thanh sản xuất?
Cũng chỉ tại ông ta quá ngu xuẩn, lúc ấy không nhìn ra điểm này, chỉ trong một đêm đã khiến bản thân chìm sâu vào.
Ninh Chu lướt qua Vu Phi, làm như không nghe thấy.
Bước tiếp theo là ký hợp đồng với Hãng phim và truyền hình Nhất Thanh, nhưng vì các diễn viên khác vẫn chưa vào đủ vị trí cho nên Ninh Chu tạm thời không cần vào đoàn quay phim, chỉ chờ Vương Nhất Thanh thành lập đoàn.
“Hoan nghênh gia nhập đoàn làm phim “Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc”.” Vương Nhất Thanh vươn tay về phía Ninh Chu.
Ninh Chu nhẹ nhàng bắt tay, nở nụ cười: “Sau này còn phải nhờ thầy Vương chỉ dạy nhiều hơn.”
Vương Nhất Thanh dịu dàng nói: “Tôi chỉ là biên kịch, không dám chỉ dạy.
Nhưng hiện giờ Tống Phong đang có mặt ở đây, tôi có thể dẫn cậu đi gặp anh ta.”
Hai mắt Ninh Chu sáng lên, mừng rỡ nói: “Vậy làm phiền thầy Vương rồi.”
Tống Phong có thể nói là thần tượng của Ninh Chu, không ngờ lần này cậu đến ký hợp đồng lại gặp được Tống Phong, thật là bất ngờ.
Các bộ phim truyền hình do Hãng phim và truyền hình Nhất Thanh sản xuất có danh tiếng đảm bảo, trong số các diễn viên tham gia có rất nhiều ngôi sao phim truyền hình gạo cội độ nổi tiếng phủ sóng toàn quốc.
Nhìn mặt những diễn viên gạo cội này trên TV, khán giả có thể không nhớ ra tên nhưng chắc chắn có thể gọi tên những vai diễn mà họ đã đảm nhận.
Vai diễn mới là thứ danh thiếp tốt nhất của diễn viên.
Nam diễn viên Tống Phong, người đóng vai cha của Mạnh Canh là một diễn viên gạo cội.
Anh là diễn viên được xác định ngay trong giai đoạn chuẩn bị kịch bản của “Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc”.
Nói Tống Phong là một diễn viên gạo cội, nhưng tuổi tác của anh không hề lớn vì dù sao anh cũng chưa đến 40, đang trong thời kỳ tráng niên chính trực.
Nhưng anh đã đi diễn được 30 năm.
Xuất thân là một ngôi sao nhí, anh có thể đóng một vai chính tuyệt vời, đồng thời cũng có thể đóng một vai phản diện khiến người ta ghét cay ghét đắng.
Anh đã giành được giải Thị Đế (1) và cả Ảnh đế (2).
(1) Giải thưởng nhằm tôn vinh nam diễn viên diễn xuất xuất sắc trong các bộ phim truyền hình TVB trong năm.
(2) Giải thưởng lớn nhất của điện ảnh Trung Quốc do Hiệp hội Điện ảnh Trung Quốc tổ chức, nhằm tôn vinh những tác phẩm và cá nhân được coi là xuất sắc nhất trong năm của nền điện ảnh tại đất nước tỷ dân
Từ góc độ này có thể thấy được rằng anh thật sự rất rất xứng đáng là diễn viên gạo cội.
Tống Phong hiện đang dạy lời thoại cho mấy người mới ở phòng làm việc truyền hình Nhất Thanh.
Nhìn Vương Nhất Thanh đến, anh để cho mấy người mới đến tập trước rồi một mình bước tới cửa phòng học.
Vương Nhất Thanh giới thiệu cho Tống Phong và Ninh Chu.
“Tống Phong, đây là Ninh Chu.” Vương Nhất Thanh kéo Ninh Chu đến trước mặt Tống Phong: “Tôi đưa người đến cho cậu, nhưng cậu phải dịu dàng với người ta một chút, đừng có mà doạ sợ hạt giống tốt mà tôi vất vả mãi mới tìm được.”
Tống Phong hừ nói: “Cậu nhìn ra được cậu ta là hạt giống tốt, chẳng lẽ tôi không nhìn ra?”
Quay đầu nhìn về phía Ninh Chu, giọng điệu có vẻ hơi xa cách và nghiêm túc hơn, “Ta là Tống Phong, đóng vai Mạnh Trường Sinh trong “Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc”.”
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng trong một khoảng khắc, Ninh Chu cảm thấy Tống Phong như đang nhìn người khác thông qua cậu.
Nhưng ngay khi Ninh Chu muốn cẩn thận nghiên cứu, loại cảm giác này lại biến mất.
Tác giả có lời muốn nói: Ngủ ngon, ngày mai gặp lại ~
——-
Lời của tác giả thay lời tôi muốn nói =))) Tôi lười quá mọi ngừi ơi, mau khen tôi đi để tôi có động lực, sắp phải quay về với Deadlineland nên uể oải quá.