Giả Vờ Ngoan Ngoãn - Chương 22: 22: Núi Thanh Phong
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Giả Vờ Ngoan Ngoãn


Chương 22: 22: Núi Thanh Phong


Edit & Beta: Đoè
Ăn sáng xong, Ninh Chu lập tức gọi lại cho Giả Vân Tình.
Giả Vân Tình thật sự có chuyện muốn nói với Ninh Chu nên hai người đã hẹn gặp nhau.
Khi đã ấn định được thời gian gặp mặt, Ninh Chu đi đến bàn máy tính mở mail ra in kịch bản “Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc”.
Sau đó cậu ngồi ở cửa sổ phòng ngủ thứ hai đọc kịch bản.
Nửa tiếng sau, trên kịch bản dày chi chít những chú thích.
Đây là thói quen khi đọc kịch bản của Ninh Chu, cậu đã quen với việc trước tiên phải tìm hiểu rõ các nhân vật trong kịch bản, sau đó để lại những lời bình luận và chút cảm hứng trên đó.

Sau lần đầu tiên đọc kịch bản, cậu sẽ dành thời gian viết tiểu sử về nhân vật dựa trên kịch bản có chú thích cho đến khi hiểu được toàn bộ nhân vật.
Sau khi đọc lại kịch bản lần cuối, Ning Chu gần như đã thuộc lòng lời thoại.
Có vẻ như thời gian dành cho việc ghi nhớ lời thoại không nhiều, nhưng bởi vì trước đó đã hiểu rõ được nhân vật nên việc ghi nhớ lời thoại đương nhiên sẽ đạt hiệu quả gấp đôi với một nửa công sức.
Ninh Chu đắm chìm trong kịch bản, quên mất thời gian đang dần trôi, mãi đến khi đồng hồ báo thức vang lên cậu mới hoàn hồn lại.
Thời gian hẹn gặp Giả Vân Tình sắp đến rồi.
Ninh Chu đành phải gấp kịch bản lại, đi vào phòng thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Sau khi vào phòng thay đồ, cậu mới biết Tưởng Hàng Đình đã chuẩn bị sẵn hết quần áo mình mặc hôm nay, trên bộ quần áo còn có một tờ giấy ghi chú.
Dòng chữ trên tờ giấy vừa mạnh mẽ vừa uy lực có nội dung: Thời tiết ngày càng lạnh nên em nhớ mặc áo khoác, tránh bị cảm lạnh.
—— Tưởng Hàng Đình
Chỉ một câu thôi đã đủ khiến Ninh Chu thấy ấm áp, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, ngọt ngào hơn bất cứ viên kẹo nào cậu từng ăn.
Thẩm mỹ của Tưởng Hàng Đình rất cao, quần áo được phối rất hợp với Ninh Chu, không chỉ tôn lên đôi chân dài của Ninh Chu mà còn khiến cậu trông rất trẻ, dù cho cậu có ra ngoài nói mình là học sinh cấp 3 cũng sẽ có người tin.
Tóm lại là quần áo đẹp nhưng rất đáng yêu.
Mặc vào đi ra ngoài ai trông cũng thấy ngoan ngoãn.
Ninh Chu nhìn mình trong gương nói: Được thôi, hãy là một em bé ngoan nào, chỉ cần Tưởng Hàng Đình thích là được.

Ninh Chu và Giả Vân Tình hẹn gặp nhau tại một nhà hàng món Nhật ở trung tâm thành phố.

Ninh Chu còn chưa ra mắt nên cũng không có nhiều người thực sự biết đến cậu, cho nên lúc ở nơi công cộng cậu không cần phải che che giấu giấu.

Nhiều nhất là vì thấy cậu đẹp nên mới nhìn nhiều hơn.
Giả Vân Tình là một trong những chủ sở hữu của nhà hàng món Nhật này, đã thông báo trước cho quản lý nhà hàng nên ngay khi Ninh Chu bước chân vào nhà hàng, cậu lập tức được quản lý mời vào phòng riêng.
Mấy phút sau, Giả Vân Tình đến.
Cô ấy không đến một mình mà còn dẫn theo một người đàn ông.
Ninh Chu cũng không có gì ngạc nhiên, Giả Vân Tình đã nói qua điện thoại mục đích chủ yếu mà hôm nay cô đến là muốn giới thiệu một người với Ninh Chu.
Giả Vân Tình dẫn người đàn ông ngồi xuống đối diện Ninh Chu, đầu tiên là giới thiệu hai người họ: “Chu Tử, đây là Cố Khải, bạn học cấp 3 của tôi.”
Sau cô lại chỉ vào Ninh Chu nói với Cố Khải: “Đây là Ninh Chu, em trai tôi.”
“Chúng tôi biết nhau mà.” Cố Khải đột nhiên nói, híp mắt nhìn về phía Ninh Chu, “Ninh Chu, không ngờ hai tai lại gặp nhau ở đây, trông cậu khác hẳn ngày đó.”
Nếu không vì mặt mũi cậu trai quá mức tinh xảo, Cố Khải cũng không dám liên tưởng cậu với cậu trai trẻ đua xe với hắn lần trước.
Nếu như cậu trai đua xe kia là một nhóc con hoang dã thì cậu trai trước mặt này lại là một cậu bé ngoan đến nỗi không thể tin được.
Nếu Giả Vân Tình không giới thiệu đối phương là Ninh Chu, cùng tên cùng họ với cậu trai trong ấn tượng của hắn, Cố Khải sẽ cho rằng hai người là song sinh, chứ tuyệt đối không dám nghĩ đây là cùng một người.
Ninh Chu nghiêm túc nhìn Cố Khải một lúc, mới nhớ ra người này là ai: “Là anh(*) à.”
(*) Vì Ninh Chu đã biết tuổi tác của Cố Khải nên đổi xưng hô “anh-tôi”.
Giả Vân Tình ở bên cạnh chẳng hiểu gì: “Sao hai người lại quen biết nhau?”
Ninh Chu: “Từng gặp qua một lần.”
Cố Khải: “Không chỉ quen biết thôi đâu, chúng tôi còn thi đấu với nhau rồi cơ!”
Trên đời chỉ có một người duy nhất khiến Cố Khải tin chắc mình đã thua, hắn chỉ khuất phục thừa nhận thất bại với người đó.
Ninh Chu chỉ thắng hắn một trận, một trận căn bản không giải thích được vấn đề.

Sau ngày thi đấu hôm đó với Ninh Chu, hắn đã quay lại núi Thanh Phong vài lần chỉ để tranh tài với cậu một lần nữa, nhưng mỗi lần đến đó đều công cốc.
Không thắng Ninh Chu một lần, Cố Khải sẽ không cam lòng.
Giả Vân Tình nhìn Cố Khải, rồi lại nhìn Ninh Chu, sau đó cười nói: “Chu Tử, trông em giống một tên tra nam vô tâm, còn Cố Khải là kẻ đáng thương nhớ mãi không quên sau khi bị em bội bạc.”
Một người mặt lạnh lừng, một người không cam lòng, quả thật rất giống vậy.
Nếu không vì cô biết rõ Ninh Chu không phải người xằng bậy, Giả Vân Tình sẽ tin ngay tưởng tượng ảo ma của mình.
Giả Vân Tình chỉ trêu chọc một câu thôi rồi lập tức nghiêm túc nói: “Nếu hai người đã quen biết nhau rồi, sẽ dễ dàng nói chuyện hơn rất nhiều.”
“Chu Tử, có thể em chưa từng nghe đến tên Cố Khải, nhưng chắc hẳn em đã nghe nói đến《 Khát vọng vụt tan 》đạt giải thưởng Kim Ngô Đồng bộ phim ngắn hay nhất năm ngoái phải không?”
Ninh Chu gật đầu.
Dù sao thì cậu cũng theo học chuyên ngành diễn xuất, Ninh Châu hàng năm đều chú ý đến các giải thưởng điện ảnh quốc tế như Kim Ngô Đồng.
《 Khát vọng vụt tan 》năm ngoái đã đoạt giải Kim Ngô Đồng cho Phim ngắn hay nhất, tuy nhiên tại lễ trao giải, đạo diễn của phim ngắn đã không lên sân khấu nhận giải, thậm chí còn không đến tham dự lễ trao giải, cuối cùng nhân viên công tác của ban tổ chức thay mặt lên nhận giải.
Đạo diễn kia rất ngông cuồng, không hề chừa chút mặt mũi nào cho ban tổ chức, không biết có bị ban tổ chức cho vào danh sách đen hay không.
Nếu bây giờ Giả Vân Tình nhắc đến chuyện này có nghĩa là bộ phim ngắn《Khát vọng vụt tan 》này có liên quan gì đó với Cố Khải.
“Anh là đạo diễn của《Khát vọng vụt tan》.” Ninh Chu có hơi ngạc nhiên hỏi.
Cố Khải ưỡn ngực, hếch cằm, dáng vẻ bễ nghễ, từng tế bào toát ra: Người trần các ngươi cuối cùng cũng biết tôi lợi hại cỡ nào!
Ninh Chu:……
Sao lại trung nhị (1) như vậy chớ?
(1) Dùng để chỉ chung những đối tượng thanh thiếu niên mắc bệnh ảo tưởng.
Giả Vân Tình đỡ trán, nhỏ giọng phổ cập khoa học cho Ninh Chu: “Có phải em cảm thấy cậu ta rất điên không?”
Ninh Chu: “Trước đó thì em chưa từng cảm thấy như vậy.”
Nhưng sau khi thấy rồi thì……
Điên rồi thì thôi.

Không biết Giả Vân Tình nghĩ đến cái gì, chỉ cười nói: “Em thật sự cho rằng cậu bị điên nên không đi tham dự lễ trao giải hả, nếu nghĩ vậy thì em hoàn toàn sai lầm rồi.”
Giả Vân Tình còn muốn tiếp tục chim lợn (2) nữa, nhưng Cố Khải đã khôi phục lại hình tượng “anh minh thần võ”, ngồi bên cạnh nhàn nhã nói: “Bà thật sự nghĩ rằng tôi không nghe thấy bà đang nói cái gì hả?”
(2) Từ lóng chỉ tính chất mách lẻo, hóng hớt.
“Ông làm ra còn không cho tôi nói?” Giả Vân Tình phản bác rất hợp tình hợp lý, sau đó tiếp tục chim lợn, “Lúc cậu ta biết phim ngắn của mình được đề cử giải thưởng Kim Ngô Đồng, vui đến mức mấy ngày mất ngủ, kết quả đến ngày trao giải cậu ta ngủ quên ở khách sạn cạnh địa điểm tổ chức cả ngày, lúc tỉnh dậy thì lễ trao giải đã kết thúc.”
Cố Khải cứu vãn chút tôn nghiêm: “Tôi nào biết tác phẩm của mình có thể đoạt giải, thay vì chạy đuổi theo nó tôi thà đánh một giấc còn tốt hơn.”
Hắn sẽ không thừa nhận rằng mình đã ngủ quên để rồi bỏ qua cơ hội lộ mặt.
Nhưng dù Cố Khải có giải thích thế nào thì hình tượng của anh ta trong mắt Ninh Chu đã sụp đổ.
Cố Khải mạnh mẽ đổi chủ đề: “Vân Tình, không phải bà nói muốn giới thiệu một diễn viên với tôi sao? Chẳng lẽ là Ninh Chu hả?”
Giả Vân Tình cũng không muốn chọc Cố Khải sôi máu lên, lập tức bám theo chuyện này nói với Ninh Chu: “Chuyện là như này, Cố Khải dự định về nước phát triển, hiện tại cậu ta đang có một kế hoạch cho một bộ phim, chị muốn giới thiệu em với Cố Khải.”
“Tất nhiên, em không lo lắng về vấn đề tài chính.

Cố Khải là tay chơi Nhân Dân Tệ, ba cậu ta là Cố Thuận Thành.”
Cố Thuận Thành, công ty kinh tế lớn nhất thành phố A, cũng chính là chủ tịch của Giải Trí Đông Hoàng công ty quản lý của Từ Đồng Vũ.
Giải Trí Đông Hoàng một năm sản xuất đến mấy chục bộ phim, quả thật là rất có vốn cho Thái tử gia Cố Khải làm ra.
Chẳng trách Giả Vân Tình nói Cố Khải là tay chơi Nhân Dân Tệ.
Đương nhiên, vị Thái tử gia này cũng rất có năng lực, không phải tác phẩm của ai cũng có thể giành giải thưởng Kim Ngô Đồng.
Chính vì Cố Khải là Thái tử của Đông Hoàng, nếu hắn muốn quay phim chắc chắn sẽ không thiếu diễn viên.

Thậm chí có thể nói ở Giải Trí Đông Hoàng có rất nhiều diễn viên tuyến đầu để Cố Khải lựa chọn, Cố Khải căn bản không cần mệt nhọc về việc casting.
Nhưng Giả Vân Tình vẫn giới thiệu Ninh Chu cho Cố Khải.
Ninh Chu biết ý của Giả Vân Tình, cô chắc chắn đã biết chuyện cậu bị phong sát, vì giúp cậu nên mới giới thiệu cậu với Cố Khải, người mà không thể bị chi phối bởi đồng tiền.
“Chị Tình, cảm ơn chị.” Ninh Chu chân thành cảm ơn Giả Vân Tình, sau đó nói: “Nhưng sáu tháng tới em sẽ hoạt động trong đoàn làm phim của thầy Vương, lịch trình có thể mâu thuẫn với lịch quay của đạo diễn Cố.”
“Không phải em……” Giả Vân Tình kinh ngạc một lúc, sau đó chợt nhận ra: “Là do chị quan tâm quá nên bị loạn.”
Có Tưởng Hàng Đình ở đây, Ninh Chu sao có thể bị phong sát được?
Cố Khải nghe xong như lọt vào sương mù, nhưng hắn cũng biết Ninh Chu sẽ không gia nhập đoàn làm phim của mình.
Nhưng hắn không hề cảm thấy tức giận hay tỏ ra thích thú với Ninh Chu chỉ vì thế.

Hôm nay hắn tới đây cũng chỉ để cho Giả Vân Tình chút mặt mũi, thậm chí còn không hứa hẹn với cô là sẽ dùng người mà cô giới thiệu.
Bây giờ Ninh Chu chủ động nhắc đến việc mâu thuẫn lịch trình, ngược lại cũng giúp hắn có thời gian nghĩ lý do từ chối.
Nhưng việc bàn chuyện hợp tác tạm thời không thành, Cố Khải còn có một việc mà hắn cho là rất quan trọng cần thượng lượng với Ninh Chu.
Cố Khải trước hết là khách khí bày tỏ sự tiếc nuối khi không thể hợp tác với Ninh Chu, sau đó chuyển đề tài, cực kỳ hứng thú nói với Ninh Chu: “Nếu hôm nay chúng ta đã gặp nhau rồi, đi đấu một ván chứ nhỉ? Tôi đã hoàn toàn thích ứng với đường đi của núi Thanh Phong, tôi không tin mình sẽ lại thua cậu một lần nữa.”
Ninh Chu vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ đến hôm nay Tưởng Hàng Đình đi công tác, cậu thật sự cần một cái gì đó k1ch thích adrenaline để trút bỏ phần nào cảm xúc.
Cậu nghĩ một lúc rồi đồng ý lời thách đấu của Cố Khải: “8 giờ tối nay, gặp nhau ở chân núi Thanh Phong.”
7:30 tối.
Mấy chiếc xe phân khối lớn gầm lên từ xa, cuối cùng dừng lại ở chân núi Thanh Phong.
Cố Khải xuống xe, vẫn chưa thấy Ninh Chu đâu.
Hắn liếc nhìn thời gian, còn hơn mười phút nên hắn cũng không vội mà lấy điện thoại ra gọi video.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Cố Khải nói với người trong video: “Anh họ, không phải lần trước em đã nói với anh là em gặp đối thủ rồi sao? Anh còn nói nếu em đấu với cậu ta lần nữa, em vẫn sẽ thua, em không tin thứ tà ác này đâu.

Hôm nay cuối cùng em cũng hẹn được cậu ta, đêm nay em sẽ phát sóng trực tiếp để cho anh thấy em thắng cậu ta thế nào!” Cố Khải thề son sắt, nắm chắc giành thắng lợi.
Người đàn ông trong video rất đẹp trai, tóc tai bù xù.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng và đeo một chiếc cà vạt thêu hoa hồng sẫm không được thắt chặt treo lỏng lẻo quanh cổ.

Áo không cài hết cúc, để lộ xương quai xanh và phần ngực màu mật ong.
Hoang dã và gợi cảm.
Chính là Tưởng Hàng Đình, người trống đánh xuôi kèn thổi ngược với ấn tượng của Ninh Chu về hắn.
——-
Chương tiếp theo vì tác giả đang vào ngày 8/3 tặng làm quà cho độc giả nên nó rất dài, tầm 7600 nên tôi sẽ chia ra làm 3 chương up dần để mọi người không phải đợi.

Chội ôi chương sau gay cấn lắmmmm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN