Ninh Chu đang nói đúng sự thật, cậu quả thực là chừa từng tiếp xúc với Sở Tịch Nhan, tất nhiên sẽ không biết tính cách cô ta như thế nào.
Về việc hôm qua Sở Tịch Nhan vắng mặt buổi tập diễn, Ninh Chu cũng không có ý định nói ra.
Loại chuyện nói xấu sau lưng người khác này, Ninh Chu không làm được.
Nửa tiếng sau, Ninh Chu cùng biên kịch và đạo diễn xem hết một lượt các ứng viên vai nữa chính, dự định rời khỏi phòng làm việc của Phim và truyền hình Nhất Thanh.
Ninh Chu vừa rời đi, Vương Nhất Thanh lập tức đi ra ngoài gọi điện thoại, lúc quay lại rút ngay tập hồ sơ lý lịch của Sở Tịch Nhan ra, lấy bút đánh một dấu ×.
Phó đạo diễn khó hiểu: “Nhất Thanh, cậu đang làm gì vậy?”
Kỹ năng diễn xuất của Sở Tịch Nhan được đánh giá là tốt trong số những người cùng lứa, cũng tương đối phù hợp với thiết lập nhân vật nữ chính, hiếm thấy là cô ta vẫn rất có duyên với lưu lượng, càng xem xét nhiều hồ sơ càng thấy cô ta hợp với vai nữ chính.
Phó đạo diễn hoàn toàn không hiểu sao Vương Nhất Thanh lại gạch bỏ Sở Tịch Nhan.
Vương Nhất Thanh: “Tôi có quen với một người bên tổ kế hoạch của《Sinh ra để diễn xuất》và tôi biết rằng mỗi thứ Tư hàng tuần là ngày diễn tập cho các khách mời tranh tài.
Nếu Ninh Chu đã nói cậu ấy không tiếp xúc nhiều với Sở Tịch Nhan, chứng tỏ hôm qua Sở Tịch Nhan không đến tham gia diễn tập.
Tôi cũng vừa đi gọi điện thoại cho bên đó, và đáp án mà tôi nhận được chính xác là như vậy.”
Vương Nhất Thanh: “Tôi không biết lý do tại sao cô ta không tham gia buổi diễn tập, nhưng với một người không có tinh thần trách nhiệm trong công việc thế này, tôi nghĩ cô ta không thích hợp để gia nhập vào đoàn phim của tôi.”
Chủ yếu là do người bên tổ kế hoạch ấp úp không nói rõ lý do Sở Tịch Nhan vắng mặt, Vương Nhất Thanh có lẽ đã đoán được Sở Tịch Nhan chơi trò thả chim bồ câu (1) chương trình.
(1) Lỡ hẹn, thất hẹn, người Việt mình thường nói ý là cho người khác “leo cây”.
Phó đạo diễn không khuyên ngăn gì nữa.
Làm việc với Vương Nhất Thanh lâu như vậy, ông biết Vương Nhất Thanh là người trong mắt không thèm dung chứa một hạt cát bé nhỏ.
Hôm nay Sở Tịch Nhan có thể thả bồ câu chương trình, thì ngày mai cô ta vẫn có thể tiếp tục thả bồ câu đoàn làm phim.
Đưa những người như vậy vào đoàn chắc chắn sẽ gây rắc rối cho chính mình.
Ninh Chu vẫn đến đài Chanh sớm nửa tiếng như thường lệ.
Sau mười phút thì Thẩm Ngọc Phi và Trần Kính Khải cũng lần lượt đến, sau khi ba người gặp nhau cũng thầm mỉm cười, im bặt không nhắc đến chuyện buổi sáng.
Sở Tịch Nhan không phải trung tâm của thế giới này nên sẽ chẳng có ai xoay quanh cô ta đâu.
Có lẽ chuyện xảy ra lúc sáng đã đánh cho Sở Tịch Nhan tỉnh ngộ, trong buổi diễn tập lần này, Sở Tịch Nhan cũng đến.
Còn mang trà chiều đến cho mọi người.
Hơn nữa thái độ cô ta xin lỗi Thẩm Ngọc Phi và Trần Kính Khải rất chân thành.
Sở Tịch Nhan là một mỹ nữ thuần khiết ngọt ngào, lúc cười lên còn để lộ ra lúm đồng tiền, nhưng không phải vẻ đẹp giống như Thẩm Ngọc Phi.
Lý do khiến lần xuất hiện trước đây của cô ta trong các bộ phim trên web drama được marketing là “Thẩm Ngọc Phi bé” là bởi vì nhà tạo mẫu và chuyên viên trang điểm của đoàn phim đã cố tình bắt chước cách trang điểm của nữ chính Thẩm Ngọc Phi trong một bộ phim võ thuật nào đó.
Cùng với bộ lọc chỉnh sửa nên cô ta trong rất giống Thẩm Ngọc Phi.
Có thể nói, Sở Tịch Nhan đã thu được rất nhiều lời ích nhờ chuyện này.
Trước đó, hình tượng cô ta trong mặt công chúng là ngọt ngào đáng yêu, lối trang điểm cũng đi theo phong cách một nữ sinh.
Từ khi nhân vật tạo hình đó nổi tiếng, một lần nữa Sở Tịch Nhan xuất hiện trước mặt công chúng, toàn bộ phong cách của cô ta đã thay đổi, trang điểm và thiết lập đều đi theo hướng người đẹp lạnh lùng.
Mà Thẩm Ngọc Phi năm đó quả thực được gọi là người đẹp lạnh lùng.
Nhưng sự lạnh lùng của Thẩm Ngọc Phi năm đó chính là sự lạnh lùng của tính tình, từ trong ra ngoài.
Còn lạnh lùng của Sở Tịch Nhan là sự chắp vá bằng kỹ thuật trang điểm, bình thường nhìn qua màn hình thì thấy ổn, nhưng khi đối mặt với người thật rồi thì vẫn cảm thấy như thiếu một cái gì đó.
Bây giờ đúng cùng với Thẩm Ngọc Phi thật, cảm giác chênh lệch này càng lớn hơn.
Tuy rằng năm tháng đã làm dịu đi tính cách lạnh lùng của Thẩm Ngọc Phi, nhưng Sở Tịch Nhan so với bà, vẫn cảm thấy chó không thể so sánh được với hổ.
Có thể nhận ra ngay hàng fake chỉ trong nháy mắt.
Hiển nhiên chính bản thân Sở Tịch Nhan lại không nhận ra được, sau khi xin lỗi Thẩm Ngọc Phi và Trầm Kính Khải, cô ta lại mím môi ngẩng cao đầu.
Cô ta làm như thể không thấy Ninh Chu, mặc dù ngày hôm qua Ninh Chu cũng phải đợi cô ta cả tiếng đồng hồ.
Tất nhiên là Ninh Chu cũng không thèm quan tâm thái độ của Sở Tịch Nhạn, chỉ cần Sở Tịch Nhan không động chạm gì đến cậu, cậu và Sở Tịch Nhan có thể cùng yên ổn làm tốt phần việc của mình.
Thẩm Ngọc Phi cũng không phải người nhỏ mọn, suy nghĩ trong lòng bà về Sở Tịch Nhan như thế nào thì không ai biết, ngoài mặt vẫn là thái độ ôn hoà.
Nhưng trong lòng Trần Kính Khải như thắt lại, vẻ mặt của ông vẫn hoà ái dễ gần như vậy, nhưng khi nói chuyện lại không nhịn được đâm chọc Sở Tịch Nhan mấy câu, nghe như là đang tự lẩm bẩm, nhưng mỗi câu lại như tát thẳng vào mặt Sở Tịch Nhan.
Sở Tịch Nhan tức không chịu được lườm ông mấy lần, ông ra vẻ vô tội, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Ngọc Phi đã mấy lần hợp tác cùng Trần Kính Khải trước khi giải nghệ, biết rõ đây là thói quen của Trần Kính Khải, bà cười nói với Ninh Chu đang ngồi bên cạnh: “Đã nhiều năm như vậy rồi, thầy Trần vẫn không hề thay đổi, vẫn toái toái niệm như vậy.”
Ninh Chu hơi sửng sốt, mấy lời đâm chọt đó mà Thẩm Ngọc Phi lại gọi là toái toái niệm á hả?
“Ông ấy là thế đấy.” Thẩm Ngọc Phi giải thích nói: “Mỗi lần bất mãn là nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng, mặc kệ thái độ người khác ra sao, việc mình nói thì cứ nói, những ai quen biết ông ấy đều gọi là Trần Kính Khải toái toái niệm.”
Thẩm Ngọc Phi: “Sau khi nói ra những bất mãn trong lòng, chuyện ở trong lòng cứ thế mà cho qua, ông ấy sẽ không hận thù với bận cứ ai.
Ông ấy không hận, nhưng có không ít người hận ông ấy, cũng ăn không ít mệt, nhưng chính ông ấy không thay đổi được.
Tất nhiên, cũng có mối hận mà thầy Trần không thể quên được.”
Nói đến đây, giọng điệu của Thẩm Ngọc Phi chợt giảm xuống: “Chắc hẳn cậu cũng đã nghe nói, trước đó ông ấy bị bạo lực mạnh hơn một tháng.”
Bị bạo lực mạng không phải đáng sợ nhất, dù sao cũng cách nhau qua màn hình, chỉ cần tắt điện thoại máy tính đi thì sẽ không thấy nữa.
Điều đáng sợ nhất ở đây là thông tin của người nhà đều bị công khai trên mạng, không hề có chút riêng tư nào.
Con gái của Trần Kính Khải khi ấy đang học năm 3 trung học, sau khi bị công khai danh tính đã bị một số fan cuồng trong trường bắt nạt.
Nếu thông tin trên mạng không được xử lý kịp thời và ông ấy cho con chuyển sang trường khác thì không biết con gái của ông sẽ phải chịu những tổn thương gì.
Cho dù Trần Kính Khải không mang thù thì ông cũng sẽ chẳng bao giờ quên được chuyện này, gia đình chính là điểm yếu của ông, mà đám người trên mạng đã đe doạ ông bằng cách đó.
Cho nên Trần Kính Khải sợ, không thể kiểm soát được việc có thành kiến với lưu lượng.
Cơn sốt bạo lực mạng dường như đã qua, những kẻ gõ bàn phím để “chỉ trích Phương Khâu” đều đã giải tán, nhưng tổn thương để lại cho các nạn nhân đã trở thành vết sẹo vĩnh viễn.
“Ngôn từ là một con dao.” Ánh mắt Thẩm Ngọc Phi lạnh lùng, dường như bà đang nghĩ đến gì đó, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, lời nói như bị ép ra từ giữa kẽ răng: “Nó có thể vô hình gi ết chết người.”
Ninh Chu lẳng lặng mà nghe Thẩm Ngọc Phi nói, cậu không biết vì sao Thẩm Ngọc Phi đột nhiên nói như vậy với cậu, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự lạnh lùng cùng một chút……!đau thương không thể giấu được trong mắt Thẩm Ngọc Phi.
Ninh Chu đứng dậy đi đến chỗ máy lọc nước rót cho Thẩm Ngọc Phi một cốc nước ấm, yên lặng mà đưa cho bà.
Sau Thẩm Ngọc Phi nhìn thấy cốc nước trước mặt, bà chợt tỉnh táo lại, nhận lấy cốc nước, mỉm cười với Ninh Chu: “Ngại quá, tôi có hơi mất không chế.”
“Không sao ạ.” Ninh Chu lắc đầu, “Cô Thẩm cứ nghỉ ngơi đi, con đi tìm thầy Trần đối diễn.”
Chỗ này đầy đủ để Thẩm Ngọc Phi có thể giải toả cảm xúc.
Thẩm Ngọc Phi Thẩm Ngọc Phi nhấp một ngụm nước, cảm thấy cơ thể chậm rãi nóng lên, bà mỉm cười dịu dàng với Ninh Chu: “Được, cậu đi đi.”
Sau giờ giải lao, trên mặt Thẩm Ngọc Phi không hề lộ ra cảm xúc tiêu cực nào, tâm trạng của bà rất tốt, có tinh thần hợp tác cao, không hề để cảm xúc ảnh hưởng đến công việc.
Trần Kính Khải đã làm trợ diễn cho khách mời trong nhiều tập, ông hiểu rõ quy trình của chương trình nên tất nhiên màn hợp tác rất suôn sẻ.
Biểu hiện của Ninh Chu lại càng không giống một người mới, lúc tổ chương trình gửi quy trình cho Ninh Chu, cậu đã thử diễn tập trong đầu mấy lần, toàn bộ quá trình đều không có sai sót gì.
Vấn đề nằm ở Sở Tịch Nhan.
Cô ta dường như không quen với quá trình này chút nào và thường xuyên luống cuống tay chân.
Hơn nữa trong buổi diễn tập phải đi vị rất nhiều, hôm qua cô ta không đến tham gia diễn tập nên dẫn đến rối tung hết cả lên.
Vì cô ta mà toàn bộ buổi diễn tập trở nên hỗn loạn.
Mặt đạo diễn hết đen rồi lại đến trắng, trắng rồi lại thành đen, cuối cùng biến thành lọ đựng gia vị đủ loại màu sắc.
Mà hôm nay không chỉ có nhóm của Thẩm Ngọc Phi diễn tập, hai nhóm còn lại cũng cần diễn tập, nhóm bọn họ không thể độc chiếm chỗ để nhóm khác phải đợi đúng không?
Rơi vào đường cùng, đạo diễn chỉ có thể cho nhóm của Thẩm Ngọc Phi xuống trước.
Ông còn đích thân nhờ những người khác trong nhóm này dẫn Sở Tịch Nhan luyện tập thêm vài lần.
Sở Tịch Nhan dường như cũng biết mình đuối lý, mặc dù trong mắt vẫn có chút không phục, nhưng cô ta đã phối hợp luyện tập mấy lần, cuối cùng cũng xác định được vị trí chính xác.
Quản lý của Sở Tịch Nhan cũng đã đến đàm phán với tổ đạo diễn, hy vọng có thể quay phần này làm điểm nhấn cho buổi diễn tập, đến lúc đó đăng lên cùng thời điểm phim phát sóng.
Đạo diễn không nói được hay không nhưng vẫn yêu cầu nhiếp ảnh gia ghi lại buổi diễn tập này.
Theo quy trình diễn tập, công việc có thể kết thúc vào lúc 6 hoặc 7 giờ tối, nhưng vì lý do của Sở Tịch Nhan nên buổi diễn tập đã bị hoãn lại đến 11 giờ đêm.
Lúc Ninh Chu ra về, vừa hay đi ngang qua phòng Sở Tịch Nhan, nghe rõ mấy lời phàn nàn của cô ta.
Sở Tịch Nhan: “……Nếu sáng nay bọn họ bằng lòng tới hợp tác với tôi thì làm gì có chuyện bị hoãn đến muộn như vậy? Lãng phí biết bao nhiều thời gian của tôi! Còn cái thằng người mới kia, tên là Ninh Chu đúng không? Nó chỉ là một người mới mà dám lớn mặt hả? Dám làm mất mặt tôi, sáng nay còn không thèm đến hợp tác với tôi.
Còn chưa ra mắt đã dám chơi đại bài, đợi đến lúc nó ra mắt rồi thì leo lên trời……”
Trợ lý của cô ta kịp thời phát hiện cửa phòng khách không đóng chặt, vội vàng đi tới đóng cửa lại, vừa lúc nhìn thấy Ninh Chu đi ngang qua cửa.
Trợ lý sửng sốt, sau đó châm chọc nói: “Đến nghe lén à? Cậu đúng là loại người không biết xấu hổ!”
Ninh Chu oan lắm ý.
Cậu thật sự chỉ đi ngang qua mà thôi.
Là do bọn họ quên đóng cửa, chứ liên quan gì đến cậu.
Nhưng Ninh Chu biết dù mình có giải thích thế nào thì hai người cũng không nghe.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn – Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá
2.
Hồ Ly Tinh – Kiều Dụ
3.
Sau Khi Qua Đời 3 Năm, Ông Nội Gửi Cho Tôi Món Quà 70 Ký
4.
Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại
=====================================
Sở Tịch Nhan nghe thấy có tiếng ồn bên ngoài, ngó ra thì thấy Ninh Chu đứng ngoài cửa, nhếch môi cười nhạo nói: “Sau khi chơi đại bài, giờ lại làm ra chuyện không biết xấu hổ nghe lén người khác à?”
Hôm nay cô ta phải ôm một bụng cục tức, Ninh Chu từ đâm đầu vào họng súng thì đừng trách cô ta không khách khi.
Ninh Chu im lặng một lúc.
Sau đó cậu chân thành nhìn Sở Tịch Nhan hỏi: “Tôi chỉ muốn xác nhận một điều, tôi không nghĩ mặt tôi to bằng mặt chị đâu?”
Trợ lý bị khờ luôn mà, hết nhìn Ninh Chu lại nhìn Sở Tịch Nhan.
Sau đó rơi vào một khoảng lặng kỳ lạ.
Mặt Sở Tịch Nhan……
Hình như to hơn mặt Ninh Chu thật..