Giấc Mộng Hoang Đường
Chương 10 : Luân Đôn
Khương Thịnh Hi cần được bình tĩnh.
Hơn 3 giờ sáng, Thịnh Hi cô đã rời khỏi phòng. Vì chuyến bay của cô khởi hành lúc 5 giờ 45 nên phải dậy từ rất sớm. Quản gia biết cô phải bay ra nước ngoài nên đã chờ sẵn ở cửa đón cô. Người hầu giúp cô mang hành lý ra ngoài xe.
Tài xế riêng của gia đình đưa Thịnh Hi đến sân bay nằm ở ngoại ô thành phố. Đi xe cũng mất gần 1 tiếng.
Cùng đi với cô chuyến này sẽ có Liễu Nhan và một biên tập viên là Hứa Kim Ngọc. Khi Thịnh Hi ra đến sân bay cô đã thấy Liễu Nhan đợi cô ở bên ngoài. Một lát sau Hứa Kim Ngọc mới đến.
Đến giờ, cả ba người lên máy bay bay đi Luân Đôn. Từ thành phố G bay thẳng đến Luân Đôn mất gần 12 tiếng. Một chuyến bay rất dài.
Xuống đến sân bay Luân Đôn thì cũng đã gần 6 giờ chiều ở thành phố G nhưng chỉ mới là buổi trưa ở Luân Đôn. Cô và hai người kia đi thẳng về khách sạn Crown Diamond. Làm thủ tục nhận phòng xong, Thịnh Hi chỉ muốn lăn ra giường ngủ. Cũng may hôm nay vẫn chưa có lịch trình gì.
Khương Thịnh Hi định ngủ một giấc rồi cùng Liễu Nhan và Hứa Kim Ngọc đi mua sắm một chút. Bọn họ là phụ nữ, còn là những người làm trong ngành thời trang, đam mê mua sắm nằm trong máu bọn cô rồi.
Lịch trình ngày hôm sau của Thịnh Hi sẽ là buổi sáng đi dự show thời trang của Roksanda. Buổi chiều tham dự lễ khai trương cửa hàng của Bloom. Bloom là một thương hiệu thời trang nổi tiếng trong nước đang vươn tầm quốc tế thuộc quyền sở hữu của Nhiếp thị. Cô đại diện cho tạp chí Siren được mời đến tham gia lễ khai trương chi nhánh ở Luân Đôn. Nhân cơ hội viết một bài báo cho thương hiệu để quảng bá.
….
…
Luân Đôn – một trong bốn kinh đô thời trang của thế giới. Thành phố sương mù với khí hậu ẩm ướt, những cơn mưa bất chợt mà người ta không hay biết trước.
Nơi tạo ra những xu hướng thời trang táo bạo và không theo một khuôn khổ nào. Sàn catwalk của Luân Đôn luôn lăng xê những gì sáng tạo độc đáo. Một nơi tạo ra rất nhiều cảm hứng cho những nhà thiết kế.
Để chuẩn bị cho tuần lễ thời trang này cô đã phải mang theo hai vali quần áo, một vali giày, một vali phụ kiện linh tinh.
Đúng 9 giờ sáng, chiếc xe sang trọng đưa cô và Liễu Nhan, Hứa Kim Ngọc đi đến trước khuôn viên Victoria House, quảng trường Bloomsbury thuộc trung tâm Luân Đôn. Nơi đám đông phóng viên đang tụ tập để chụp ảnh những khách mời nổi tiếng, mọi ánh mắt đổ dồn vào những bộ cánh thời trang của họ.
Khương Thịnh Hi bước xuống xe trước, khi cô bước xuống tất cả ánh đèn flash đều chớp nhoáng liên tục. Hôm nay cô đặc biệt mang một chiếc áo khoác dáng dài bằng lông màu đỏ rượu cực kỳ sang trọng. Nếu bạn đến nước Anh, bạn không nên quên bỏ vào vali của mình một chiếc áo khoác dáng dài. Thứ này không bao giờ là lỗi thời tại Luân Đôn.
Bên trong cô chọn chiếc đầm hoạ tiết hoa midi dịu dàng, phía dưới là đôi bốt bằng da ấm áp của Chanel.
Vẻ đẹp Á Đông của Thịnh Hi nổi bật giữa một rừng người Châu Âu. Với lối trang điểm tông đỏ ưa thích càng làm nổi bật làn da trắng của cô lên. Bộ cánh cô mặc trên người đã khiến cho phóng viên và mọi người đều chú ý.
Thịnh Hi như thường lệ tạo dáng cho phóng viên chụp vài kiểu ảnh rồi mới đi vào trong.
Thương hiệu thời trang Roksanda thành lập năm 2010, trung thành với lối thiết kế sang trọng và thanh lịch. Đã từng được các diễn viên nổi tiếng cũng như công nương hoàng gia Anh chọn lựa.
Khương Thịnh Hi xuất hiện nổi bật giữa hàng ghế đầu cùng với những tổng biên tập viên quyền lực trên thế giới và những ngôi sao hạng A của Hollywood.
Hoàn Nhã và Hứa Kim Ngọc thì ngồi phía sau cô.
Âm nhạc bắt đầu vang lên.
Từng người mẫu một lần lượt bước ra khoác trên mình những bộ thiết kế độc đáo.
Thịnh Hi chăm chú quan sát từng bộ thiết kế một.
Show diễn thời trang kết thúc, ba người đi ăn trưa rồi trở về khách sạn nghỉ ngơi. Hứa Kim Ngọc thì được tự do đi chơi buổi chiều. Còn cô phải chuẩn bị dự sự kiện vào buổi chiều, vì Thịnh Hi đi nên Liễu Nhan cũng phải đi theo cô vì cô nàng là thư ký.
Khoảng 5 giờ chiều Khương Thịnh Hi xuất hiện trước cửa hàng của Bloom. Khá đông người xếp hàng chờ phía trước, đợi cửa hàng mở cửa. Một số phóng viên nhìn thấy cô xuống xe đã chạy đến chụp hình. Thịnh Hi đi thẳng vào background để tạo dáng.
Ngoài cô ra, còn có giám đốc kinh doanh của Bloom tại thị trường Châu Âu. Một số người mẫu, fashionistar, người nổi tiếng cũng đến tham dự. Thịnh Hi sau khi chụp hình xong thì đi vào trong.
“Chị Khương, chào chị, cám ơn chị đã đến tham gia sự kiện khai trương cửa hàng”
Cô gái quản lý trưởng cửa hàng là người Anh. Cô ta có mái tóc màu cà phê, búi lên một cách gọn gàng. Gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng, giọng nói rất êm tai.
Quản lý trưởng đưa cô đến quầy rượu nằm ngay gần cửa. Người pha chế liền mời cô một ly rượu vang. Thịnh Hi cầm lấy ly rượu vang trắng, khẽ nhấp một ngụm. Cô đi vào bên trong cửa hàng nhìn ngắm các bộ quần áo cao cấp được trưng bày trong không gian sang trọng.
“Em thấy cửa hàng này thế nào ?”
Giọng nói của người đàn ông vang lên làm cô bất ngờ.
Nhiếp Vân Hạo tiến đến bên cạnh cô, trên tay cũng cầm một ly rượu vang.
Đôi mắt thanh khiết của cô mở to sau đó thấp giọng nói.
“Anh cứ đột ngột xuất hiện thế này sẽ hù chết em đó”
Nụ cười ranh mãnh xuất hiện trên gương mặt tuấn mỹ.
“Không phải anh nói rồi sao ? Chúng ta rất có duyên.”
Khương Thịnh Hi nở nụ cười lấy lệ.
“Nhưng sao anh lại đến Luân Đôn ?”
“Anh đi công tác. Tiện thể tham dự sự kiện khai trương chi nhánh của Bloom tại đây. Em đi dự tuần lễ thời trang phải không ?”
Lần này, lời nói của Nhiếp Vân Hạo cực kỳ nghiêm túc.
Thịnh Hi gật đầu.
Thật ra những sự kiện nhỏ như thế này sếp tổng như anh chẳng cần đến dự. Khương Thịnh Hi hiểu điều này nhưng cô không tỏ ra tò mò.
Thịnh Hi biết anh là cấp trên của cô, muốn né tránh anh là chuyện không thể.
Cô xoay người dạo quanh cửa hàng một chút rồi quay đầu nhìn anh.
“Em thấy cửa hàng tuy nhỏ nhưng lối thiết kế cổ điển rất thanh lịch, tạo cảm giác ấm cúng cho khách hàng. Khá ổn”
“Khá ổn ? Xem ra cửa hàng này chưa làm giám đốc Khương hoàn toàn hài lòng rồi”
Nhiếp Vân Hạo cong khoé môi nhìn cô.
“Em chỉ cảm thấy gam màu phòng quá ấm lại không có nhiều cửa kính. Thiếu ánh sáng tự nhiên”
Thịnh Hi thành thật đáp.
Người đàn ông đối diện có vẻ hài lòng với nhận xét của cô.
“Em nói đúng. Cửa hàng này chưa được thiết kế tốt lắm”
Nhiếp Vân Hạo đồng tình với cô.
“Nhiếp tổng, giám đốc Khương có thể cho em xin vài kiểu ảnh của hai người để làm tư liệu đăng báo được không ?”
Liễu Nhan nãy giờ cũng đi tham quan cửa hàng, nhìn thấy cô và Nhiếp tổng đang nói chuyện nên muốn xin hình ảnh của hai người tham quan trong ngày khai trương.
Nhiếp Vân Hạo vui vẻ nói.
“Được, không sao”
“Em cứ chụp đi”
Khương Thịnh Hi bảo.
Thế là Liễu Nhan cầm máy chụp ảnh riêng của mình chụp hình cho hai người. Vì muốn lấy hình ảnh tự nhiên hai người đang trò chuyện, tham quan nên cô nàng không kêu hai người tạo dáng gì cả.
“Xong rồi. Cám ơn anh chị”
Liễu Nhan chụp nhanh vài tấm rồi tự biết lui đi để hai người riêng tư.
Nhiếp Vân Hạo nhìn cô cười khẽ nhấp vào một ngụm rượu vang. Anh đột nhiên hơi cúi xuống bên tai cô.
“Ngày mai em có lịch trình gì không ?”
Thịnh Hi ngạc nhiên, bất chợt trong đầu cô hiện lên gương mặt của Khương Viễn Tước. Cô hơi nhích người vội né tránh, mỉm cười đáp.
“Em có lịch trình”
Cô bất ngờ với chính mình. Sao lại nghĩ đến tên đàn ông khốn nạn đó.
“Suốt cả ngày sao ?”
Anh nhướng mày.
Thật ra thì chỉ có buổi tối.
“Vâng”
Nhiếp Vân Hạo đứng thẳng lưng chừa cho cô khoảng không gian thoải mái.
“Tiếc thật, anh còn muốn mời em đi hẹn hò. Anh chỉ ở Luân Đôn ba ngày thôi.”
Anh không hề giấu diếm ý định của mình.
“Vân Hạo, em thật sự…”
“Suỵt…”
Khương Thịnh Hi vừa muốn mở miệng anh đã giơ ngón tay lên môi mình làm động tác giữ im lặng.
Rồi anh mỉm cười với cô, chậm rãi lên tiếng.
“Em cứ tự nhiên tham quan đi. Anh phải đi gặp đối tác rồi”
Nhiếp Vân Hạo chào tạm biệt cô rồi xoay người đi mất.
Thịnh Hi thở dài. Mỗi lần cô muốn mở miệng từ chối Nhiếp Vân Hạo, anh đều không cho cô cơ hội.
***************
Bảy giờ tối, Khương Thịnh Hi sau khi tắm rửa xong liền xuống dưới nhà hàng của khách sạn để ăn tối. Nhà hàng buffet của khách sạn có đủ loại cao lương mỹ vị, từ Châu Âu đến một số món ngon đặc trưng của Châu Á.
Cô lấy đĩa gắp mấy món mình đặc biệt yêu thích.
Một lần nữa Nhiếp Vân Hạo xuất hiện trước mặt cô giống như một hồn ma vất vưởng. Lần này, Khương Thịnh Hi không bị làm cho ngạc nhiên nữa. Chỉ nhẹ giọng hỏi.
“Chẳng lẽ là anh ở khách sạn này sao ?”
Nhiếp Vân Hạo bên tay cũng cầm một đĩa thức ăn đã gắp xong, cười cười đáp.
“Đúng vậy, anh vừa nhận phòng hôm nay.”
“Trùng hợp thật”
Ngữ giọng cô hơi cao, vẻ mặt cũng đầy biểu cảm. Thịnh Hi nghĩ đến con nít mười tuổi cũng biết đây không phải là trùng hợp.
“Thịnh Hi, nếu ngày mai em bận thì bây giờ ăn tối với anh chắc không phiền em chứ ? “
Anh quan sát thái độ của cô, thấp giọng nói.
Nhiếp Vân Hạo đã xuống giọng thế này, cô cũng không thể nào từ chối. Anh là sếp tổng, là cấp trên còn bận rộn trăm công nghìn việc hơn cô. Thịnh Hi không phiền anh thì thôi.
“Anh đừng nói thế. Chỉ là ăn tối bình thường thôi mà. Em đương nhiên sẽ ăn cùng anh”
Cô nhìn anh vội nói.
Trên gương mặt người đàn ông toát lên vẻ cao hứng.
Khương Thịnh Hi lấy đồ ăn xong, cả hai người tìm một cái bàn gần cửa sổ rồi dùng bữa với nhau.
Nhiếp Vân Hạo chủ yếu nói đến chuyện công việc, chuyện Siren với cô. Bởi vì anh biết nếu chuyển sang đề tài khác cô sẽ né tránh.
Ăn xong Nhiếp Vân Hạo lại muốn đi dạo với cô, lấy cớ muốn tiêu hoá thức ăn. Thịnh Hi cũng không tiện từ chối vì tối nay cô đâu mắc bận chuyện gì.
Đường phố Luân Đôn buổi tối cũng khá nhộn nhịp. Tuy không đông đúc bằng thành phố G nhưng vì vậy mà rất thoáng đãng, không quá ồn ào.
“Thịnh Hi, em đã từng đi đến quán rượu nào ở Luân Đôn chưa ?”
Nhiếp Vân Hạo đột nhiên hỏi cô.
Cô ngay lập tức lắc đầu.
“Chưa, em chưa từng đến quán rượu nào ở Luân Đôn cả”
“Em nên đến thử đi. Luân Đôn rất nổi tiếng với các quán rượu cổ điển, mọi tầng lớp ở đây đều đến quán rượu mỗi tối để ăn uống và trò chuyện, đôi khi là nhảy múa nữa. Một nơi thích hợp để tìm hiểu văn hoá Luân Đôn”
Anh gợi ý cho cô.
“Anh có biết một quán gần đây rất đẹp. Em muốn đi không ? Chỉ cần đi bộ qua một khu phố là đến.”
Anh cười cười hỏi thử cô.
“Em nghĩ uống rượu giờ này không tốt lắm.”
Thịnh Hi muốn từ chối. Từ sau cái đêm đó, cô thật sự không dám uống rượu vào ban đêm nữa.
“Em yên tâm. Nói là quán rượu nhưng lại chỉ bán thức uống không cồn. Thực ra thì chỉ khoảng 0,5% cồn. Đó là một nơi dành cho ai chỉ thích uống vui với bạn bè chứ không phải chỗ để say. Hơn nữa âm nhạc rất hay. Nói quán rượu chỉ là hình thức”
Nhiếp Vân Hạo giải thích để trấn an cô.
Khương Thịnh Hi hơi đắn đo, quán rượu không cồn sao? Nghe thật lạ. Nghĩ ngợi một lát cô mới gật đầu.
“Em đi”
….
…
Nhiếp Vân Hạo dẫn cô đến trước một quán rượu tên là The Mary nằm ở ngay góc ngã tư. Quán rượu này nói lớn thì không lớn nhưng lại cực kỳ nổi bật vì dàn hoa hồng bao phủ lên cả quán rượu. Khi nhìn vào mặt tiền quán sẽ chẳng thấy tường đâu vì hoa đã bao phủ hết, chỉ chừa ra những kính cửa sổ.
Nếu như đi vào buổi sáng thì chắc còn đẹp hơn nữa. Buổi tối quán sẽ treo những dàn đèn bên trên nhìn rất bắt mắt.
Khương Thịnh Hi nhìn thấy quán rượu, đôi mắt xinh đẹp liền trở nên lấp lánh.
“Đẹp thật”
“Đi nào”
Anh dẫn cô đi qua đường, hai người đi vào trong quán rượu.
Bước vào trong, điều đầu tiên khiến cô ấn tượng là không gian quán. Một không gian ấm cúng dành cho bạn bè và gia đình. Xung quanh quán được trang trí bởi những bức ảnh chụp ngày xưa, những đồ vật xưa cũ như bình rượu, radio,…
Những chiếc đèn treo trên trần nhà đều được được thiết kế trông như những cái đèn măng xông ngày xưa. Xung quanh trần nhà còn treo rất nhiều mô hình máy bay, xe buýt 2 tầng hình ảnh quen thuộc của Luân Đôn,…
Nội thất ở đây đa phần đều làm bằng gỗ. Ánh sáng thì dịu nhẹ, không quá tối.
Điều thứ hai là âm nhạc. Khác với những quán bar âm nhạc mạnh mẽ chói tai, ở đây người ta mở nhạc cổ điển vừa đủ nghe để mọi người có thể trò chuyện với nhau.
Hai người chọn vị trí ở quầy rượu để ngồi.
“Quý khách muốn dùng gì?”
Nữ pha chế niềm nở hỏi hai người.
Vì cô không biết kêu gì nên Vân Hạo gọi luôn cho cô.
“Làm ơn cho tôi 2 ly cocktail Stingless”
Ba phút sau, người pha chế đưa đến trước mặt hai người hai ly cocktail nghi ngút khói mát lạnh, màu nước lại là màu trong như màu soda. Phía trên có gắn một lát chanh.
“Ly cocktail này được pha chế từ mật ong Melipona kết hợp với chanh và vani, một chút nước có ga. Em uống thử xem”
Anh khuyến khích cô.
Thịnh Hi liền nhấp thử một ngụm. Không nhịn được mở miệng.
“Rất ngon”
Đột nhiên nhạc trong quán tắt đi, thay vào đó là một âm thanh vui nhộn hơn. Khương Thịnh Hi quay lại thì thấy ở góc quán, một người đàn ông người Anh tóc bạc ngồi chơi đàn phong cầm.
Một nhạc cụ dân gian ở nước Anh.
Âm nhạc đặc biệt khiến cô có cảm tưởng mình đang ở giữa vùng nông thôn của nước Anh, nghe những bản nhạc đồng quê.
Rất nhiều người ngồi trong quán lắc lư theo điệu nhạc vui tươi. Không khí quán trở nên hưng phấn theo một cách tự nhiên.
“Vui thật đó, em cũng rất thích bài này.”
Tâm tình Khương Thịnh Hi trở nên rất tốt, cũng nhịp tay chân theo nhạc.
Nhiếp Vân Hạo nhìn cô cười vui vẻ mà càng hưng phấn không thôi. Bộ dạng xinh đẹp của cô đong đưa theo nhạc thật mê hoặc người nhìn. Anh mải nhìn gương mặt cô không chớp mắt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!