Giấc Mộng Hoang Đường - Chương 2 : Giọt Sương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
319


Giấc Mộng Hoang Đường


Chương 2 : Giọt Sương


Toà soạn tạp chí Siren nằm từ tầng ba đến tầng bốn toà nhà Sky Center, toạ lạc tại khu thương xá phồn hoa cao cấp. Trong nhiều năm trở lại đây, Siren luôn là tạp chí thời trang bán chạy nhất cả nước đánh bại các đối thủ khổng lồ khác đến từ thương hiệu nước ngoài.

Người nhậm chức giám đốc sáng tạo của tạp chí Siren cách đây một năm, Khương Thịnh Hi đã gây không ít chú ý với cánh truyền thông. Khi còn học đại học, cô vốn là một fashionista nổi tiếng trên mạng xã hội. Cộng với gia thế của mình Khương Thịnh Hi đã có thể tham dự những show diễn thời trang cao cấp nhất thế giới khi cô mới 21. Xuất hiện trước ống kính của các phóng viên thời trang nước ngoài.

Cô được ngồi vào ghế giám đốc sáng tạo khi chỉ mới vừa tròn 26. Khương Thịnh Hi đã sớm trở thành một trong những người có tầm ảnh hưởng trong giới thời trang nhờ vào năng lực, khả năng sáng tạo cũng như yêu cầu khắc khe trong công việc.

Hơn 7 giờ sáng là thời điểm tấp nập nhất tại đại sảnh của toà nhà Sky Center. Nhân viên kéo đến chỗ làm việc, người ra kẻ vào đầy bận rộn.

Một chiếc xe Porsche màu xám chạy đến trước toà nhà. Người phụ nữ bước xuống xe khoác trên người bộ suit màu trắng phi giới tính rất thanh lịch. Tay trái cô cầm chiếc túi xách Hermes phiên bản giới hạn sang trọng, tay phải cô ôm hai quyển tạp chí thời trang như những đứa con cưng của mình.

Không thể nhìn rõ gương mặt cô vì cặp kính mát đã che quá nửa phần mặt. Nhưng nước da trắng như sứ cộng với phong cách ăn mặc thời thượng đã khiến cô nổi bần bật giữa chốn đông người.

Cô chính là người phụ nữ quyền lực trong giới thời trang trong nước.

Khương Thịnh Hi tiến thẳng vào cổng toà nhà. Hai người gác cổng đều cung kính chào cô. Vừa bước vào trong, tất cả mọi người có mặt trong đại sảnh đều dán mắt vào cô.

“Ây, người phụ nữ đó là ai vậy?”
Một cô nhân viên đẩy đẩy đồng nghiệp bên cạnh mình hỏi.

“Cậu không biết sao? Cô gái đó là giám đốc sáng tạo của tạp chí Siren đó”
Người kia đáp.

“Trẻ như vậy mà đã là giám đốc rồi sao?”
Cô ta không thể tin được.

Người bên cạnh chỉ cười nói.
“Gia đình trâm anh thế phiệt, ngoại hình xuất chúng, có tầm ảnh hưởng trong giới thời trang. Có gì mà không được cơ chứ”


Khương Thịnh Hi bước vào phòng làm việc đã nhìn thấy một bó hoa tulip màu hồng được đặt trên bàn làm việc của cô. Cô bước tới cầm lên tấm thiệp nằm trong bó hoa.

“Hoàn Nhã”
Cô gọi một tiếng.

Ngay lập tức một cô gái trẻ chạy vào phòng. Cô nàng có mái tóc đuôi ngựa với vẻ mặt lanh lợi đáp.
“Giám đốc gọi em?”

“Kiếm một cái bình cắm hoa này vào đi”
Thịnh Hi đưa bó hoa cho cô nàng.

Hoàn Nhã đón lấy bó hoa, ánh mắt có chút lém lỉnh.
“Dạ vâng”

Hoàn Nhã ra khỏi phòng thì bắt gặp Liễu Nhan một thư ký khác của Thịnh Hi vừa mới mua cà phê về. Liễu Nhan nhìn thấy cô ôm một bó hoa tulip lớn ra khỏi phòng giám đốc liền tò mò hỏi.
“Là của Nhiếp tổng sao?”

“Chứ còn ai vào đây nữa? Một tuần nay, giám đốc nghỉ phép nên không có hoa đưa tới. Hôm nay giám đốc đi làm liền gửi hoa đến. Nhiếp tổng cũng quá chu đáo rồi”
Hoàn Nhã cao hứng nói.

Cả cái toà soạn này đều biết. Nhiếp tổng của tập đoàn Nhiếp thị theo đuổi giám đốc sáng tạo của họ. Mà tạp chí Siren lại là thuộc quyền sở hữu của Nhiếp thị. Mối quan hệ này quá tốt rồi còn gì.

“Thôi được rồi, cậu mau đi cắm hoa đi nếu không giám đốc thấy chúng ta tám chuyện lại la đấy”
Mặc dù Liễu Nhan rất hứng thú với câu chuyện tình của giám đốc nhưng cô ta sợ bị mắng hơn.

******************

Trời chập tối, Khương Thịnh Hi ra khỏi phòng họp sau 2 tiếng đồng hồ căng thẳng, Liễu Nhan vừa nhìn thấy cô xuất hiện đã ngay lập tức báo cáo.
“Giám đốc, Cố tiểu thư vừa gọi điện muốn cùng chị đi ăn tối”

“Tôi biết rồi, cô chạy qua cửa hàng Kile Marl, lấy 10 chiếc váy mới về đây. Xong rồi cô có thể tan làm”
Khương Thịnh Hi vừa nói vừa đi vào phòng làm việc.

“Vâng thưa giám đốc”
Liễu Nhan nhanh nhẹn đáp.

Sau khi Liễu Nhan rời đi, Khương Thịnh Hi gọi điện thoại lại cho Cố Tịnh Miên. Hai người liền hẹn nhau bảy giờ rưỡi ăn tối ở nhà hàng.

Tịnh Miên là bạn thời đại học của cô, hai người đều tốt nghiệp trường Nghệ thuật và truyền thông. Đến nay quen biết cũng đã được 7 năm.

Khác với cô đi theo con đường thời trang, cô nàng hiện nay đang là giám đốc phòng tranh. Tịnh Miên yêu thích các tác phẩm hội hoạ và yêu thích việc thẩm định chúng.

Khương Thịnh Hi vừa bỏ điện thoại xuống thì đột nhiên có một cuộc gọi khác điện tới. Màn hình cảm ứng hiện lên dòng chữ Nhiếp Vân Hạo. Cô suy nghĩ vài giây rồi mới bắt máy.

“Em có thích bó hoa sáng nay không?”
Giọng người đàn ông trầm ấm vang lên bên tai cô.

“Có, em rất thích. Cám ơn anh”
Thịnh Hi mỉm cười đáp.

Cô gặp Nhiếp Vân Hạo vào một bữa tiệc của tạp chí Siren vào 2 tháng trước. Anh đã chủ động tiến đến bắt chuyện cùng cô, mời cô khiêu vũ.

Suốt một tháng nay anh liên tục gửi hoa đến chỗ làm việc của cô. Tuy Vân Hạo chưa mở lời nhưng Thịnh Hi hiểu anh muốn theo đuổi cô.

“Thế đi chơi về có mua quà cho anh không?”
Nhiếp Vân Hạo bông đùa hỏi.

“Có nha, em làm sao dám quên. Em còn muốn bảo quản tiền lương của mình, làm sao dám đắc tội với sếp tổng anh”
Cô cũng không ngại ngùng trêu lại anh.

Giọng người đàn ông tràn đầy cao hứng.
“Biết là tốt rồi. Vậy tôi muốn nhận quà của mình. Không biết tối nay giám đốc Khương có muốn dùng bữa tối với tôi không?”

Anh nghe thấy cô tặc lưỡi.
“Làm sao đây, em đã có hẹn với bạn rồi. Trưa mai được không anh?”

“Được, không sao, vậy ngày mai anh qua đón em”
Nhiếp Vân Hạo rất vui vẻ nói.

***************

Khương Thịnh Hi lái xe đến trước nhà hàng La Villa French nằm tại quận trung tâm thành phố. Xung quanh đều là trung tâm thương mại và các cửa hàng bán những mặt hàng xa xỉ phẩm.

Một con phố thiên đường của giới nhà giàu.

“Thịnh Hi”
Phục vụ trong nhà hàng chưa kịp dẫn đường cho cô thì từ đằng xa, Tịnh Miên đã vẫy vẫy tay gọi cô.

Thịnh Hi không nhịn được nở nụ cười nhanh chóng bước tới cái bàn nằm gần cửa sổ, kéo ghế xuống ngồi.
“Mình tưởng hôm nay cậu bận lên kế hoạch cho buổi triển lãm tuần tới chứ.”

“Ây da mình chỉ mới xuống máy bay ngày hôm qua còn chưa thích ứng được với múi giờ, đầu óc còn chưa tỉnh táo làm sao lên kế hoạch được chứ. Mình cũng không cuồng công việc như cậu”
Cố Tịnh Miên vừa nói vừa làm động tác xoa xoa thái dương như là bản thân mệt mỏi lắm.

Cô cảm thấy buồn cười. Thịnh Hi đã cùng Tịnh Miên đi du lịch suốt một tuần qua. Nói là đi nghỉ dưỡng nhưng mà vì vui chơi quá độ nên bây giờ về còn cảm thấy mệt hơn.

Gọi món xong, Thịnh Hi mới nhớ ra một chuyện.
“À lát nữa cậu đưa mình ghé qua phòng tranh của cậu nhé”

“Làm gì vậy?”
Cô nàng nhướng mày hỏi.

Khương Thịnh Hi cầm ly rượu vang lên nhấp một ngụm.
“Cuối tuần này thị trưởng Lăng mời gia đình mình đến dự tiệc sinh nhật của phu nhân ông ấy. Nghe nói bà ta là dân sưu tầm tranh nên mình muốn nhờ cậu tư vấn mua một bức.”

“Được thôi, cứ tưởng chuyện gì. Chuyện này là chuyện nhỏ đối với mình”
Tịnh Miên rất kiêu ngạo đáp.

Hai người ăn tối rồi cùng tán dóc. Kết thúc bữa ăn, cô và Tịnh Miên đi đến phòng tranh Magic Art của cô nàng.


Tịnh Miên dẫn cô đi dạo một vòng phòng tranh ngắm các tác phẩm hội hoạ nơi đây. Đi một hồi Thịnh Hi vẫn chưa vừa ý được bức nào.

“Đây là những bức tranh đắt nhất mà mình đã cho người đi đấu giá mang về đấy”
Hai người đi tới trước một bức tường bằng gỗ, dọc theo bức tường là những tác phẩm đắt giá nhất treo trong phòng tranh. Phía trên được trang trí bằng ánh đèn vàng sang trọng vừa đủ sáng để tôn lên vẻ đẹp của các tác phẩm. Cố Tịnh Miên cẩn thận giới thiệu cho cô từng bức một.

Cô bắt đầu quan sát, bước chậm rãi men theo bức tường. Một lát sau, Khương Thịnh Hi dừng chân tại một bức tranh tên là Kịch sĩ Cherry.

“Đây là bức tranh tĩnh vật siêu thực của hoạ sĩ Bartoli được vẽ vào những năm 70. Bức này là một trong những tác phẩm hiếm hoi được công bố sau khi hoạ sĩ này mất.”
Tịnh Miên đứng bên cạnh cô giảng giải.

Cô bị thu hút bởi nét vẽ độc đáo của bức tranh này. Gương mặt của cô gái được vẽ lồng ghép vào với cây cherry khá là kỳ ảo. Bức tranh mang màu sắc vui tươi dịu nhẹ làm người nhìn cảm thấy thoải mái.

“Xem ra rất quý. Vậy cậu có nỡ bán bức tranh này cho mình không?”
Thịnh Hi nhìn qua cô nàng, cười hỏi.

Cô nàng nhún nhún đôi vai gầy.
“Thật ra thì nếu là người khác thì mình sẽ không bao giờ bán đâu. Nhưng cậu thì mình cho làm trường hợp ngoại lệ duy nhất đấy. Nhưng mà mình nói trước giá của nó khá cao đấy”

Khương Thịnh Hi khoanh tay trước ngực, tự tin nói.
“Bao nhiêu cũng không thành vấn đề”

Người đối diện nghe vậy rất thích thú.

“Được rồi, mình sẽ bảo người ta mang bức tranh đi kiểm tra một chút, làm thủ tục xong nhân viên sẽ vận chuyển đến nhà cậu”
Tịnh Miên rất nhanh chóng nói.

Cô nàng ra lệnh cho hai nhân viên gần đó đến mang bức tranh đi. Sau đó nói với cô.
“Cậu chờ mình một lát, mình đi nói với nhân viên chuẩn bị giấy tờ”

“Được”
Khương Thịnh Hi gật đầu, vui vẻ đi dạo tiếp tục ngắm tranh trong lúc chờ đợi.

Cô ngắm tiếp những bức còn lại treo trên bức tường gỗ đó. Bước chân Thịnh Hi dừng lại ở bức tranh cuối cùng của dãy tường.

Thịnh Hi nhìn cái tên đề bên dưới, hai chữ Giọt Sương.

Bức tranh nhìn sơ qua trông rất đơn giản nhưng càng nhìn lại càng bị hút vào nó. Bức tranh vẽ một giọt sương đọng trên lá sen, tròn trịa và long lanh. Màu sắc chân thực hơn cả cảnh thật.

“Thịnh Hi”
Tịnh Miên quơ quơ tay trước mặt cô làm cô chú ý.

Cô nàng đứng từ xa gọi nhưng dường như cô không nghe thấy. Lúc tiến gần đến mới phát hiện Thịnh Hi đang chìm đắm trong bức tranh kia.

Giọng nói của Tịnh Miên làm Thịnh Hi giật mình.

Cô nàng nhìn qua bức tranh lại nhìn cô, cười cười kể lại.
“Lần đầu mình nhìn thấy bức tranh này mình cũng bị ngẩn người vì vẻ đẹp của nó giống như cậu bây giờ vậy. Đây là bức tranh được giới sưu tầm tranh săn tìm nhiều nhất năm ngoái đó”

“Tranh này do hoạ sĩ nào vẽ vậy?”
Thịnh Hi đột nhiên nổi hứng tò mò.

“Nicolas Marceau”

“Nicolas Marceau?”
Thịnh Hi lặp lại máy móc, cô thật sự không biết nhiều hoạ sĩ bằng Tịnh Miên. Ngoài trừ các hoạ sĩ nổi tiếng kinh điển mà cô đã từng xem qua tác phẩm của họ.

Cố Tịnh Miên khuôn mặt vô cùng biểu cảm nhìn cô, cao giọng hỏi.
“Không phải chứ Thịnh Hi, Nicolas mà cậu cũng không biết sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô không chút giả tạo của cô, Tịnh Miên cảm thấy đầu hàng.
“Nicolas là hoạ sĩ mới nổi trong giới hội hoạ những năm gần đây. Anh ta có khá nhiều tác phẩm nổi tiếng. Tác phẩm này là một trong hai tác phẩm đầu tay của Nicolas được đạt giải thưởng quốc tế ở Paris. Rất được giới sưu tầm nghệ thuật yêu thích. Cũng như có rất nhiều đại gia không tiếc bỏ ra số tiền lớn để có thể sở hữu hai bức tranh này. Cậu đang được chiêm ngưỡng một trong hai tác phẩm đó đấy.”

Trong buổi đấu giá tháng trước ở Anh, Tịnh Miên phải chật vật lắm mới mua về được bức tranh này. Ngoại trừ vì yêu thích tác phẩm, cô nàng cũng tin rằng nếu có bức tranh này sẽ kéo một lượng lớn khách hàng đến với phòng tranh của cô nàng.

“Cậu đã mua bao nhiêu?”

“1 triệu USD”
Con số thoát ra từ miệng Tịnh Miên nhẹ như sợi lông vậy.

“Woa, Miên Miên cậu vừa mua một cái nhà đặt trong phòng tranh à?”
Khương Thịnh Hi tròn xoe đôi mắt tinh khiết như sương của mình.

“Cũng giống cậu khi mua hàng hiệu thôi. Mình tin là số đồ hiệu cậu sở hữu còn đắt hơn một cái nhà.”
Cố Tịnh Miên vếnh vếnh cái môi hồng hồng của mình.

Khương Thịnh Hi chỉ cười rồi lại nhìn ngắm bức tranh một chút, tỉ mỉ nhận xét.
“Rõ ràng, hoạ sĩ này có tài năng thiên bẩm”

“Nicolas trở nên nổi tiếng nhờ vào bức Giọt Sương này và một bức nữa tên là Ban Công Phòng Juliet. Bức Ban Công Phòng Juliet còn đắt giá hơn rất nhiều vì giành giải nhất ở cuộc thi quốc tế, đã được một nhà sưu tầm giấu tên ở Paris mua. Kể ra thông tin về đời tư của Nicolas Marceau gần như không có. Chỉ có duy nhất một cái tên, không hình ảnh, không tuổi tác. Theo như một số tin đồn anh ta còn rất trẻ tuổi, là một thiên tài trẻ tuổi”
Cố Tịnh Miên kể lại mang theo chút ngưỡng mộ.

“Người ta thường nói chân nhân bất lộ tướng, người càng có tài thì càng thích ẩn mình”
Cô khẽ nói.

“Chắc là vậy. Mà cậu có biết lần đầu tiên mình nhìn thấy bức tranh này mình nghĩ đến điều gì không?”
Người bên cạnh cô hơi đảo mắt.

“Cậu nghĩ đến điều gì?”

“Nghĩ đến cậu”

Gương mặt xinh đẹp của cô không giấu được vẻ ngạc nhiên nhưng rồi vài giây sau Thịnh Hi bỗng dưng lên cơn buồn cười.
“Này… Cậu đang trêu mình à?”

Mặt của Cố Tịnh Miên không có chút hài hước nào mà nhìn cô. Làm cơn buồn cười của cô cũng bị đứt đoạn.

Khương Thịnh Hi hắng giọng.
“Nếu không trêu mình thì sao cậu nói vậy?”

“Bởi vì cậu có đôi mắt rất đẹp, thanh khiết như sương mai vậy. Mình là mình thấy ganh tị lắm đó”
Cố Tịnh Miên luôn cảm thấy ganh tị với đôi mắt trên gương mặt Thịnh Hi. Những người sở hữu đôi mắt đẹp luôn thu hút người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên.

“Được rồi, sao hôm nay cậu tốt bụng khen mình vậy. Mình không quen đâu nha”
Thịnh Hi cảm thấy nổi da gà.

Cô nàng thấy thái độ của cô ngay lập tức hừ lạnh.
“Biết vậy mình không thèm nói với cậu”

Hai người nói chuyện vài câu rồi Khương Thịnh Hi đi ra quầy tiếp tân làm thủ tục thanh toán.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN