Giấc Mộng Hoang Đường
Chương 7 : Giấc mộng hoang đường
William Shakespeare
…
“Tuần sau cậu đi Luân Đôn à ?”
Cố Tịnh Miên ngồi trong quán cà phê hỏi thăm cô.
Thịnh Hi cầm quyển menu trong tay, vẫn chưa biết nên chọn gì. Nghe người đối diện hỏi liền ngẩng mặt lên.
“Đúng vậy. Tuần sau là tuần lễ thời trang Xuân Hè ở Luân Đôn”
“Cậu sướng thật đó. Mình cũng muốn đi Luân Đôn.”
Vì bận rộn với phòng tranh nên Tịnh Miên không đi được nên không khỏi cảm thấy tiếc.
Cô cảm thấy buồn cười.
“Mình đi công việc mà. Với lại chẳng phải cậu vừa đi du lịch với mình về sao ?”
“Cho tôi một ly sữa tươi siro dâu”
Khương Thịnh Hi trả menu cho người phục vụ.
Cố Tịnh Miên cũng gọi một ly cappuccino. Cô nàng bây giờ phải tất bật với các sự kiện triễn lãm tại phòng tranh nên không đi đâu được. Ngoài việc yêu hội hoạ cô nàng cũng rất thích đi đây đó, không thích ngồi yên một chỗ.
Cô nàng thở dài thườn thượt.
“À… Bữa tiệc đính hôn hôm bữa vui lắm phải không ?”
Cũng vì bận tổ chức sự kiện nên bữa tiệc ở nhà Khương Thịnh Hi cô nàng cũng không đi được.
Cô nhìn vẻ mặt tiếc rẻ của Cố Tịnh Miên cười nói.
“Cũng được. Chủ yếu là anh trai và cha mình vui”
“Thế sao nhìn cậu có vẻ không vui thế ?”
Cố Tịnh Miên nhìn kỹ biểu hiện trên gương mặt cô.
“Cha mẹ mình dường như đang muốn mình kết hôn sau khi Vệ Thành đã yên bề gia thất”
Cô nhướng vai.
“Kết hôn ? Cha mẹ cậu nhắm được ai rồi sao ?”
Cô nàng ngạc nhiên hỏi.
Đến lượt Thịnh Hi thở dài.
“Là Nhiếp Vân Hạo”
Cố Tịnh Miên thoạt đầu bất ngờ sau đó nhìn cô tràn ngập ý cười.
“Thì ra là anh chàng Tổng giám đốc đang theo đuổi cậu đó hả ?”
Cô nàng khoanh tay trước ngực làm dáng vẻ thông thái.
“Tính ra mối quan hệ này được xem là rất “môn đăng hộ đối”.”
Khương Thịnh Hi nhếch miệng.
“Mình còn chưa muốn sống phần đời còn lại trong sự nhàm chán”
Dành toàn bộ phần đời còn lại để sống với người mình không có tình cảm. Thịnh Hi cô thà rằng độc thân suốt đời chứ không trói buộc mình trong cái lồng đó.
“Phải rồi, hôn nhân là nấm mồ mà.”
Cố Tịnh Miên thấp giọng nói.
Hoàn cảnh gia đình Thịnh Hi xem ra vẫn còn tốt hơn Cố Tịnh Miên. Cha mẹ Tịnh Miên đều là doanh nhân giàu có, nhưng đã ly hôn từ lúc Tịnh Miên mới 5 tuổi. Cả hai người bây giờ đều có gia đình mới. Không ai quan tâm cũng chẳng ai ép buộc kết hôn, nghe thì rất thoải mái nhưng chỉ có Tịnh Miên là cô độc một mình.
Thấy phục vụ mang đồ uống tới, cô liền nói.
“Thôi bỏ đi, dạo này cha mình đang bực bội chuyện khác nên chưa để ý đến chuyện của mình đâu”
“Cha cậu bực bội chuyện gì thế ?”
Tịnh Miên hiếu kỳ hỏi.
Thịnh Hi uống ly sữa dâu mát lạnh vừa mới được mang ra.
“Còn ai có thể làm cha mình bực bội nữa cơ chứ. Viễn Tước đã ba ngày nay không về nhà, cũng không đến công ty nên cha mình đang rất giận”
“Vậy à ?”
Cố Tịnh Miên nhướng mày.
Ai cũng biết tam thiếu gia nhà họ Khương nổi tiếng ăn chơi, học hành thì không tới đâu. Hắn tốt nghiệp nổi cũng nhờ sự quen biết với hiệu trưởng. Có một đứa con trai như vậy cũng thật khổ tâm.
*****************
Bạch Thượng, một trong những khu phố ăn chơi nổi tiếng nhất của thành phố G, là nơi toạ lạc của rất nhiều hộp đêm và quán bar nổi tiếng. Một nơi đầy rẫy sự cám dỗ đối với những linh hồn yếu ớt.
Một chiếc xe Mercedes Maybach màu trắng đậu lại bên đường đầu khu Bạch Thượng. Theo sau đó là một chiếc Mescedes màu đen khác. Một loạt bốn người mặc đồ đen đi ra khỏi xe màu đen, đứng xung quanh chiếc Mercedes Maybach màu trắng để bảo vệ.
Đường Vĩ ngồi ở ghế trước bước xuống xe, đi vòng ra sau cung kính mở cửa cho chủ nhân của mình.
Bạch Kiến Dĩnh một thân vest đen bước xuống xe. Tất cả vệ sĩ đều cúi chào anh ta.
Khu Bạch Thượng này, tất cả hộp đêm và quán bar đều thuộc quyền sở hữu của Bạch Kiến Dĩnh. Cứ mỗi tháng một lần hắn sẽ đến đây kiểm tra.
“Chào mừng ngài Bạch tiên sinh”
Bạch Kiến Dĩnh bước vào một hộp đêm lớn nhất trong khu Bạch Thượng. Quản lý cùng nhân viên trong quán ngay lập tức chạy ra cửa chỉnh trang chào đón hắn.
Kiến Dĩnh bước vào quán cùng với trợ lý của mình, Đường Vĩ. Còn đám vệ sĩ đứng bao quanh hết bên ngoài hộp đêm.
“Tại sao sắp đến giờ mở cửa rồi mà quán vẫn còn lộn xộn thế này ?”
Đường Vĩ nhìn xung quanh chau mày hỏi.
Bàn ghế xung quanh khá lộn xộn, giấy rác, ly và chai rượu nằm vương vãi khắp nơi. Một bãi chiến trường đúng nghĩa. Lúc nãy trước khi bước vào, Bạch Kiến Dĩnh đã nhìn thấy vài nhân viên đang cố gắng dọn dẹp.
Người quản lý cẩn thận báo cáo.
“Thưa, có một vị thiếu gia đã bao trọn hộp đêm này tận bốn ngày để vui chơi tổ chức tiệc”
Bạch Kiến Dĩnh bước vào trong nhìn bãi chiến trường, hắn liếc mắt về một phía, chậm rãi mở miệng.
“Xem ra không phải là một bữa tiệc bình thường”
Chỗ mà anh ta liếc mắt đến, dưới mấy cái ghế sofa, có vài dụng cụ trông rất lạ mắt. Người đàn ông như Bạch Kiến Dĩnh đương nhiên biết những thứ đó là gì.
“Vị thiếu gia đó có yêu cầu vài hình thức vui chơi đặc biệt thưa Bạch tiên sinh”
Người quản lý thành thật khai báo.
Những hình thức vui chơi này đương nhiên Bạch Kiến Dĩnh không lạ, anh ta mở ra nơi này để mọi người có thể đến tìm thú vui, đương nhiên sẽ không thiếu mấy thứ này.
Nhưng mà…
“Ngươi để hắn tổ chức tiệc “tập thể” suốt bốn ngày ?”
Thanh âm Bạch Kiến Dĩnh cười hỏi.
Tên quản lý bỗng dưng lạnh sóng lưng một trận.
Đường Vĩ rất nhanh đá vào ống khuyển tên quản lý một cái rồi đạp y ngã văng xuống đất.
“Đồ đần ! Tổ chức tiệc liên tục bốn ngày ! Ngươi có phải muốn cảnh sát dòm ngó tới đây không ?!”
Vốn dĩ cảnh sát đã để ý đến nơi này từ lâu nhưng với quyền lực của Bạch Kiến Dĩnh, một đám nhãi cảnh sát sẽ không làm gì được anh ta. Nhưng vẫn phải nên cẩn thận, không được để mọi thứ quá lộ liễu.
“Thật…xin lỗi Bạch tiên sinh, là tôi quá sơ sót !”
Người quản lý dù bị ngã đau vẫn đứng dậy liên tục cúi đầu.
“Thiếu gia mà ngươi nói là ai ?”
Bạch Kiến Dĩnh hỏi.
“Thưa, là Trịnh thiếu gia, Trịnh Nam. Còn có…bạn của ngài, Khương thiếu gia…”
Quản lý lắp bắp trả lời.
Khương Viễn Tước ?
Bạch Kiến Dĩnh cau mày.
“Bọn họ về hết rồi sao ?”
“Thưa Trịnh thiếu gia đã ra về nhưng còn vài người vẫn ở trên lầu… Trong đó có Khương thiếu gia”
Phần trên của hộp đêm này chính là “khách sạn” chỉ dành cho các loại khách đặc biệt.
….
…
Trong căn phòng được trang trí với gam màu đỏ rực lửa và những ngọn đèn được thiết kế mờ ảo, vừa đủ để nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông to cao trên giường. Hắn luân động một cách cuồng dã khiến người nằm phía dưới quằn quại như sắp chết.
“Đừng… Chậm.. chậm một chút đi…”
Cơn khoái cảm từ trong cơ thể cô ta đang chuyển dần thành đau rát.
Dù bên dưới có cuồng nhiệt đến đâu nhưng đôi mắt xanh của người đàn ông chỉ toàn là một mảng u tối xám ngắt. Hắn bắt đầu cảm thấy những va chạm xác thịt trần trụi nhất cũng không làm cơn khát của hắn thuyên giảm.
Khương Viễn Tước càng điên cuồng đuổi theo loại dục vọng xác thịt thì hắn lại càng trở nên vô cảm. Chỉ có một thứ duy nhất khiến hắn thèm khát.
Hắn nhìn người phụ nữ rên la phía dưới, trong một phút u mê, hắn dường như nhìn thấy bóng dáng của cô. Một chén rượu của Satan mà hắn không được phép chạm tới.
Máu nóng trong người hắn trào lên, phần thân dưới của hắn càng tăng tốc thúc suồng sã vào người phụ nữ.
“Đau quá ! Anh làm gì vậy ?! Buông tôi ra !”
Cô ta đã không tài nào chịu nổi sự thô bạo của người đàn ông phía trên.
Nơi tư mật của cô ta đã đỏ rát cả lên. Vì quá đau mà cô ta cố đạp hắn ra.
“Đau quá ! Anh làm ơn dừng lại đi !”
Nhưng tên đàn ông phía trên chính xác là loại ma quỷ đang điên cuồng đuổi theo một thứ dục vọng xa xỉ. Hắn càng hung hăng kẹp cô ta phía dưới. Đem cô ta ra làm vật tế để quên đi thứ dục vọng thực sự trong tâm hắn.
“Rầm !”
Bất thình lình cửa phòng bị mở mạnh ra.
Bạch Kiến Dĩnh vừa vào phòng thấy cảnh tượng trước mắt liền lao đến, dùng sức của mình lôi Khương Viễn Tước ra khỏi người phụ nữ.
“Cậu đang làm gì vậy ? Cứ tiếp tục như thế cô ta sẽ chết đó !”
Anh ta lôi hắn ngã xuống giường.
Người phụ nữ kinh hoàng ôm lấy chăn chạy ra khỏi phòng như vừa thoát khỏi ma quỷ.
Thấy hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Bạch Kiến Dĩnh liền kêu người đem xô nước lạnh đến tạt vào người hắn.
Khương Viễn Tước bộ dạng khoả thân ướt sũng cả người ngồi dưới đất, gương mặt lạnh lẽo không chút cảm xúc.
Sau đó Bạch Kiến Dĩnh cho người đi ra ngoài hết chỉ để lại hai người một mình. Anh ta kéo một cái ghế tới ngồi trước mặt hắn, không nhịn được phải lên tiếng.
“Rốt cuộc cậu đang xảy ra chuyện gì ?”
Đây không phải lần đầu tiên Bạch Kiến Dĩnh nhìn thấy bộ dạng làm tình của Khương Viễn Tước. Điên cuồng làm tình nhưng một chút khoái cảm thực sự cũng không có.
Hắn luôn đến chỗ anh ta tìm phụ nữ mới, vì Bạch Thượng luôn là nơi cung cấp những loại “thịt” ngon nhất, tươi nhất. Nhưng anh ta chưa từng thấy hắn tỏ ra ưng ý ai.
Viễn Tước luôn dùng từ phát tiết mỗi khi hắn chơi phụ nữ. Đối với hắn dường như đó không phải làm tình thực sự.
Bạch Kiến Dĩnh luôn mơ hồ cảm nhận được hắn có vấn đề gì đó. Nhưng vì đó là chuyện riêng tư của Khương Viễn Tước nên anh ta không hỏi đến.
Khương Viễn Tước ngồi ngửa cổ lên trần nhà. Ở chỗ này có gắn gương trên trần, chủ yếu là để kích thích trong những cuộc vui. Giờ đây hắn chỉ nhìn thấy một gương mặt vô hồn đang nhìn mình. Hắn đưa bàn tay phải của mình lên che đi đôi mắt lạnh lẽo của chính mình.
Sự im lặng kéo dài khá lâu nhưng Bạch Kiến Dĩnh tỏ ra rất kiên nhẫn.
“Nếu cậu cứ như thế này thì cậu đang tự giết chết chính mình đấy”
Rất lâu sau, Khương Viễn Tước mới lên tiếng.
“Bạch ca, anh có bao giờ muốn có được một thứ mà anh lại không được phép có chưa ?”
Người đàn ông nhìn hắn vài giây, thấp giọng đáp.
“Chưa. Vì thứ Bạch Kiến Dĩnh tôi muốn, ai cũng không được phép có. Chỉ mình tôi được phép”
Khương Viễn Tước cười nhạt, hắn biết anh ta sẽ trả lời như vậy. Sau đó lại chậm chạp hỏi một câu.
“Nếu như điều đó trái với luân thường đạo lý thì sao ?”
Hắn chờ một câu trả lời từ Bạch Kiến Dĩnh nhưng lại không nghe thấy anh ta hồi đáp. Khương Viễn Tước mở mắt nhìn anh ta, cười cười.
“Sao vậy ? Anh không trả lời được sao ?”
“Tôi nghĩ cậu xin lời khuyên nhầm người rồi”
Bạch Kiến Dĩnh đột nhiên nói.
Hắn chằm chằm nhìn anh ta.
“Vì câu trả lời của tôi vẫn như cũ. Thứ Bạch Kiến Dĩnh tôi muốn, dù cho có bị đày xuống địa ngục tôi cũng phải có bằng được”
Bạch Kiến Dĩnh cong miệng nói.
….
“Viễn Tước, đây là Thịnh Hi, chị gái của con”
Trước mặt cậu là một cô bé xinh đẹp với đôi mắt to tròn trông như búp bê. Mái tóc cô rất dài được tết lại phía sau rất đẹp.
Nhưng ánh mắt của cô nhìn cậu thật lạnh lùng. Phải rồi, là tràn đầy chán ghét. Ánh nhìn chán ghét đó đã ám ảnh cậu đến mãi sau này.
…
Mãi đến khi Bạch Kiến Dĩnh rời đi để lại một khoảng yên ắng trong phòng. Khương Viễn Tước vẫn ngồi đó, bóng dáng cô tịch khuất vào bóng tối.
Hắn luôn nhìn ngắm cô từ xa. Luôn ngắm dáng vẻ cô khi làm mọi thứ. Khi hắn lớn dần, Khương Viễn Tước nhớ rõ khi đó hắn 15. Hắn bắt đầu có những phản ứng của tuổi dậy thì. Hắn đã có phản ứng với cô.
Những tà niệm đó dày vò hắn. Khương Viễn Tước điên cuồng tìm thú vui bên ngoài. Tất cả những thứ có thể đem lại cảm giác mạnh để lấn át cái thứ dục vọng sâu trong trái tim mình, hắn đều làm. Đua xe, hút thuốc, uống rượu, gái,… kể cả những bữa tiệc tập thể như ba ngày qua. Chưa có gì hắn chưa từng thử.
Mỗi khi nhìn thấy người đàn ông khác để ý đến cô. Hắn chỉ muốn giữ lấy cô, đem cô cất vào một nơi chỉ là của riêng hắn. Những tà niệm đó mỗi một ngày càng nhiều, ám ảnh linh hồn và trái tim hắn.
Khương Viễn Tước muốn trốn chạy. Nhưng lại luyến tiếc không nỡ rời đi, vì nếu rời đi hắn sẽ không còn lý do gì gặp cô mỗi ngày nữa. Hắn càng uống rượu nhiều hơn, làm tình với người khác nhiều hơn. Loại hình thức dày vò này thật thống khổ.
Nhưng bây giờ, Khương Viễn Tước ngồi đây. Hắn đã không thể nào tiếp tục được nữa.
Hắn có một giấc mộng.
Ánh mắt của cô, nụ cười của cô, tiếng đàn của cô và cả hương thơm trên cơ thể cô… Hắn đều muốn có.
Hắn thèm khát chị mình, thèm khát từng nấc da trên cơ thể cô.
Một giấc mộng hoang đường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!