Giải Mã Mê Cung - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Giải Mã Mê Cung


Chương 17


Trong nhiều giây, Thomas tưởng như toàn bộ mọi thứ đã đông cứng lại. Một sự im lặng chết chóc nối tiếp sau tiếng đóng cổng kinh thiên động địa, trong khi trên đầu màn đêm đã phủ kín, như thể mặt trời vì quá sợ những thứ ẩn nấp trong Mê cung nên trốn mất tiêu. Trong khi đêm tối ập xuống, các bức tường vĩ đại dường như đã trở thành những tấm bia mộ đồ sộ nhô lên giữa một bãi tha ma đầy cỏ dại của người khổng lồ.

Thomas tựa người vào lớp đá sần sùi, không thể tin nổi chuyện mình vừa mới làm và kinh hoàng nghĩ đến những hậu quả mà hành động đó có thể mang lại.

Một tiếng kêu của Alby ở phía trước làm Thomas choàng tỉnh. Minho đang rên lên. Thomas vội nhấc người khỏi bức tường và chạy tới chỗ hai thằng bé.

Minho cuối cùng cũng đứng dậy được, nhưng trông mà phát khiếp, dù là trong ánh sáng nhá nhem: mồ hôi nhễ nhại, người ngợm bẩn thỉu, đầy vết trầy trụa. Alby nằm dưới đất trông còn ghê rợn hơn, áo quần rách bươm, hai cánh tay đầy vết cắt và cào xước. Thomas rùng mình. Có phải Alby đã bị Nhím sầu tấn công hay không đây?

– Nè Đầu xanh. – Minho nói. – Nếu cậu tưởng là ta đây anh hùng lắm khi ra ngoài này, thì nghe cho rõ nè: Cậu là cái thằng mặt dẹp đầu bã nhất từng có trên đời. Bây giờ cậu cũng tiêu đời như tụi tôi rồi.

Thomas thấy nóng mặt, nó những tưởng sẽ được nhận một lời biết ơn.

– Tôi không thể ngồi đó mà bỏ mặc hai người ngoài này.

– Thế cậu ra đây với tụi tôi thì giải quyết được gì? – Minho đảo mắt. – Sao cũng được. Vi phạm Nguyên tắc số một, tự đâm đầu vào chỗ chết, quá nhảm.

– Cảm ơn về lời khen. Tôi chỉ đang cố giúp thôi. – Thomas thấy muốn đá cho Minho một cú.

Minho gằn giọng cười một tiếng cay đắng, rồi quỳ thụp xuống đất bên cạnh Alby. Thomas nhìn thằng bé đang nằm sóng soài trên mặt đất kỹ hơn và nhận ra tình hình tồi tệ tới mức nào. Alby trông như sắp chết đến nơi. Làn da sẫm màu của nó bây giờ đang tái nhợt, hơi thở nhanh và cạn.

Cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong long Thomas.

– Chuyện gì đã xảy ra vậy? – Nó hỏi, cố dẹp nỗi tức giận qua một bên.

– Không muốn nhắc tới chuyện đó nữa. – Minho nói trong lúc kiểm tra mạch của Alby và cúi người xuống nghe tim thằng bé. – Cứ biết là bọn Nhím sầu có thể giả đò chết rất giỏi.

Điều này làm Thomas bất ngờ.

– Vậy cậu ấy đã bị… cắn à? Hay bị chích? Liệu cậu ấy có trải qua sự Biến đổi hay không?

– Cậu còn phải học hỏi nhiều lắm. – Minho đáp gọn lỏn.

Thomas chỉ muốn hét toáng lên. Nó thừa biết là mình còn phải học hỏi nhiều thứ – chính vì thế mà nó đang đặt câu hỏi đây.

– Liệu cậu ấy có chết không? – Nó cố gặng hỏi, cảm thấy câu nói của mình mới trống rỗng và hời hợt làm sao.

– Vì tụi tôi không về kịp trước khi trời tối, nên có thể lắm. Chắc chỉ cầm cự được một giờ nữa thôi. Tôi không biết liệu ta còn bao nhiêu thời gian khi không nhận được Huyết thanh. Đương nhiên cả ba đứa mình đều sẽ chết thôi, nên cậu dẹp ba cái trò khóc lóc thương tiếc giùm. Phải, cả ba đứa tụi mình sắp sửa tiêu đời rồi. – Nó nói một lèo, khiến Thomas phải khó khăn lắm mới hiểu hết những từ ngữ đó.

Nhưng chẳng mấy chốc tình thế khốc liệt hiện tại bắt đầu làm Thomas rung động và ruột gan bấn loạn.

– Thật sự là chúng ta sẽ chết sao? – Nó hỏi, không tài nào nuốt trôi được chuyện đó. – Cậu đang nói là chúng ta không có bất cứ cơ may nào hay sao?

– Ừ.

Thomas phát bực vì thái độ cương quyết tiêu cực của Minho.

– Coi kìa, chắc chắn phải còn cách gì đó mà ta có thể làm chứ. Có bao nhiêu con Nhím sầu sẽ tấn công tụi mình nào? – Thomas đưa mắt nhìn dọc theo lối đi dẫn sâu vào trong Mê cung, như thể đang trông đợi lũ quái vật vừa được nhắc tới kia xuất hiện.

– Không biết.

Một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu Thomas:

– Nhưng… còn Ben thì sao? Rồi cả Gally, và những đứa đã từng bị chích mà vẫn sống sót ấy?

Minho nhìn Thomas như thể nó còn ngu hơn một con bò:

– Cậu không nghe tối nói hả? Tụi nó đã kịp quay về trước khi trời tối, đồ đần. Kịp thời quay lại để được nhận Huyết thanh. Tất cả những đứa đó.

Thomas thắc mắc khi nghe nói tới cái huyết thanh kia, nhưng nó còn quá nhiều câu hỏi khác cần được trả lời trước.

– Nhưng tôi tưởng bọn Nhím sầu chỉ ra ngoài vào ban đêm thôi chứ?

– Nhầm to rồi, sư huynh. Chúng thường xuyên xuất hiện ban đêm. Điều đó không có nghĩa là chúng không bao giờ ló mặt ra vào ban ngày.

Thomas từ chối để mình bị cuốn theo sự tuyệt vọng của Minho. Nó chưa muốn xuôi tay chấp nhận cái chết.

– Thế đã từng có ai bị kẹt lại ngoài này ban đêm mà vẫn sống sót hay không?

– Chưa bao giờ.

Thomas nhíu mày, ước gì mình tìm thấy một tia hi vọng ở đâu đó.

– Có bao nhiêu người đã chết như vậy?

Minho nhìn mặt đất, tay bó gối. Rõ ràng là nó đã kiệt sức và gần như mê mụ đi:

– Ít nhất là một tá. Cậu chưa đi coi cái nghĩa địa hả?

– Rồi. – Vậy ra đây là lý do mấy đứa kia bị chết, Thomas nghĩ.

– Thật ra thì, đó chỉ là những đứa được tìm thấy. Còn có nhiều đứa khác chết mất xác luôn. – Minho hờ hững chỉ tay về phía Trảng. – Cái nghĩa địa rùng rợn đó nằm sâu trong rừng là có lý do của nó. Không có gì làm ta xuống tinh thần nhanh chóng hơn là nhìn thấy đám bạn quá cố của mình hằng ngày.

Minho đứng dậy, nắm lấy cánh tay của Alby, rồi hất đầu về phía đôi chân của thằng bé.

– Túm lấy hai cái chân thối này đi. Ta khiêng cậu ấy tới chỗ cái cổng. Để cho bọn họ dễ dàng tìm thấy cái xác vào sáng mai.

Thomas không thể tin nổi Minho có thể nói một câu bệnh hoạn đến thế.

– Làm sao có thể như vậy được! – Nó hét toáng lên, quay một vòng, cảm thấy như sắp bật khóc.

– Đừng có mít ướt. Đáng lẽ cậu nên tuân thủ luật lệ và ở yên trong đó. Còn bây giờ thì nắm lấy chân Alby đi.

Nhăn mặt vì ruột gan đang thắt hết lại, Thomas bước tới nhấc hai chân Alby lên như được bảo. Chúng nửa nâng nửa kéo lê cái cơ thể hấp hối của thằng bé suốt khoảng ba mươi mét tới chỗ cái khe thẳng đứng của tường thành, rồi Minho dựng Alby trong tư thế ngồi dựa vào tường. Ngực Alby nhấp nhô theo từng nhịp thở khó nhọc, da nó ướt đẫm mồ hôi. Coi bộ nó khó cầm cự được lâu nữa.

– Cậu ấy bị cắn ở đâu vậy? – Thomas hỏi. – Cậu có nhìn thấy không?

– Chúng không cắn. Chúng chỉ chích cậu ấy thôi. Và cậu không thể tưởng tượng được đâu. Có hàng tá vết trên cơ thể Alby đó. – Minho khoanh tay dựa lưng vào tường.

Tự dưng Thomas thấy từ chích nghe còn tệ hơn nhiều lần so với từ cắn.

– Chích à? Ý cậu là sao?

– Chán thật. Cậu phải coi tận mắt thì mới hiểu tôi nói cái gì hả?

Thomas chỉ vào tay, rồi chân của Minho.

– Vậy, sao nó không chích cậu?

Minho giơ tay ra.

– Coi chừng là có đó… Tôi sắp lăn đùng ra bất cứ lúc nào đây nè.

– Chúng… – Thomas bắt đầu nói, nhưng không biết kết thúc như thế nào. Nó không biết là Minho có nghiêm túc hay không.

– Không có chúng nào cả. Chỉ có cái con mà tụi này tưởng đã chết thôi. Nó phát khùng lên và chích Alby, rồi chạy mất. – Minho nhìn vào trong Mê cung lúc này đã gần như tối hẳn. – Nhưng tôi dám chắc là nó cùng với đồng bọn chẳng mấy chốc nữa sẽ kết liễu chúng ta bằng mớ gai của chúng.

– Gai nào? – Thomas càng lúc càng cảm thấy không thoải mái.

– Ờ thì… gai chứ còn gì nữa. – Minho không nói gì thêm, tỏ ý không muốn giải thích nữa.

Thomas nhìn lên bức tường vĩ đại phủ đầy dây leo. Thực tế chết chóc cuối cùng cũng đẩy nó vào thế phải đối mặt với vấn đề.

– Chúng ta có thể trèo lên cái này được không nhỉ? – Nó nhìn Minho, nhưng thằng bé không nói gì. – Mớ dây leo này, chúng ta trèo lên chúng được không?

Minho bực bội thở dài.

– Nghe nè Đầu xanh, tôi thề là cậu đang coi tụi này như một đám ngu đần. Không lẽ cậu thực sự nghĩ tụi tôi chưa bao giờ có cái ý tưởng thiên tài là trèo lên mấy cái bức tường dễ sợ này sao?

Lần đầu tiên Thomas cảm thấy sự tức giận cạnh tranh với nỗi sợ hãi và kinh hoàng trong nó.

– Này, tôi chỉ đang tìm cách giúp thôi mà. Sao cậu không bỏ cái trò chế giễu mọi thứ tôi nói để trao đổi thẳng thắn với tôi chứ?

Minho sửng cồ nhảy tới nắm áo Thomas.

– Cậu mới là đứa không hiểu, đồ mặt dẹp! Cậu không hiểu gì hết, và cậu chỉ càng làm cho mọi chuyện tồi tệ thêm bằng cái trò hy vọng hão huyền này nọ! Chúng ta toi rồi, cậu hiểu chưa? Xong đời rồi!

Thomas không biết lúc này cảm giác nào đang thắng thế – nỗi tức giận đối với Minho hay là sự thương hại thằng bé. Minho buông xuôi mọi chuyện dễ dàng quá.

Minho nhìn xuống hai bàn tay đang nắm lấy áo của Thomas và khuôn mặt thằng bé thoáng hiện lên sự nhục nhã. Nó chậm chạp buông tay ra rồi lui lại. Thomas xốc lại quần áo đầy thách thức.

– Ôi, trời ơi. – Minho thì thầm, rồi sụp xuống đất, giấu mặt vào hai lòng bàn tay. – Trước đây tôi chưa bao giờ sợ tới mức này. Chưa bao giờ giống như vầy.

Thomas muốn nói gì đó, muốn bảo thằng bé phải cứng rắn lên, phải động não, phải giải thích mọi điều mà nó biết. Một điều gì đó!

Nó mở miệng định nói, nhưng ngậm lại ngay khi nghe thấy tiếng động. Minho ngẩng đầu lên, nhìn xuôi về phía lối đi lát đá tăm tối. Thomas thấy mình đang thở dồn dập.

Từ sâu trong lòng Mê cung vọng tới một tiếng động trầm ma mị. Một tiếng kêu rì rì đều đặn, cách vài giây lại có một tiếng beng, giống như tiếng những con dao chạm vào nhau. Nó càng lúc càng to hơn, và được phụ họa thêm bởi một tràng tiếng lích kích. Thomas liên tưởng đến những cái móng tay gõ đều trên mặt kính. Một tiếng rên u ám kéo dài trong không trung, rồi lại có một âm thanh nghe như tiếng xích chạm nhau.

Tất cả những tiếng động đó đều rất đáng sợ và chút can đảm còn sót lại trong Thomas bắt đầu tan dần.

Minho đứng dậy, khuôn mặt khuất trong bóng tối khó mà nhận thấy được. Nhưng khi nó nói, Thomas có thể hình dung ra nét kinh hoàng trong ánh mắt của thằng bé.

– Chúng ta phải tách nhau ra. Đó là cơ hội duy nhất của ta. Liên tục di chuyển. Đừng dừng lại!

Thế rồi nó quay lưng chạy đi, chỉ trong nháy mắt đã bị bóng tối và Mê cung nuốt chửng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN