Giải Mã Mê Cung - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Giải Mã Mê Cung


Chương 3


Vì quá bải hoải nên Thomas ngồi thần người một lúc lâu không nhúc nhích. Nhưng rốt cuộc nó cũng bắt mình phóng tầm mắt quan sát coi có gì trong căn nhà gỗ. Một nhóm mấy thằng bé đang tụ tập bên ngoài nhà, lo lắng dòm lên mấy cái cửa sổ phía trên như thể một con quái vật gớm ghiếc sắp sửa lao ra cùng với một vụ nổ đầy mảnh kính và dằm gỗ.

Một tiếng lách chách xuất phát từ mấy cành cây trên đầu thu hút sự chú ý của Thomas, khiến thằng bé ngước nhìn lên, vừa kịp thấy một tia lấp lánh bạc pha đỏ trước khi nó kịp biến sang phía bên kia của thân cây. Thomas loạng choạng đứng dậy rồi đi vòng qua bên kia cái cây, nghển cổ kiếm thứ vừa gây ra tiếng động, nhưng nó chỉ nhìn thấy toàn những cành cây màu nâu xám chĩa ra tựa như những ngón tay xương xẩu giống như đang cử động.

– Đó là một con bọ dao. – Có ai đó lên tiếng.

Thomas quay sang bên phải và bắt gặp một thằng nhóc mập lùn đang nhìn nó. Nó còn nhỏ – có lẽ là đứa nhỏ nhất trong số những đứa trẻ mà Thomas đã gặp. Mái tóc nâu của nó chờm xuống dưới vai. Cặp mắt xanh rực sáng trên khuôn mặt đỏ ửng, tồi tội và yếu đuối. Thomas hất đầu hỏi thằng nhóc:

– Bọ gì chứ?

– Bọ dao. – Thằng nhóc đáp, chỉ tay lên ngọn cây. – Không làm anh đau trừ phi anh ngu ngốc chạm vào chúng, – nó ngập ngừng, – huynh à. – Hình như thằng nhóc cảm thấy không thoải mái lắm khi chêm vào hai từ cuối. Chắc là nó chưa tiêu hóa được cái thứ Trảng ngữ này.

Thêm một tiếng thét nữa xé toang bầu trời, lần này còn kéo dài và nhức óc hơn, làm Thomas muốn rụng tim. Nỗi sợ như cục băng chạm vào da thịt nó.

– Đằng kia xảy ra chuyện gì vậy? – Thomas hỏi, tay trỏ về phía căn nhà gỗ.

– Không biết nữa. – Thằng nhóc mập tròn đáp, giọng nó vẫn còn chưa bể tiếng. – Ben đang bệnh nằm trong đó. Chúng đã tóm được cậu ấy.

– Chúng? – Thomas không ưa cái cách thằng bé phát âm từ đó.

– Ờ.

– Chúng là ai?

– Anh nên hy vọng là mình không bao giờ đụng độ với chúng. – Thằng bé trả lời, nó thoải mái chìa tay ra. – Tên em là Chuck. Em là Đầu xanh trước khi anh xuất hiện.

Đây là người hướng dẫn của mình đêm nay sao? Thomas thầm nghĩ. Nỗi lo lắng trong lòng nó còn chưa vơi bớt thì bây giờ lại có thêm sự chán ngán len lỏi vào. Chuyện này thật vớ vẩn. Nhức đầu quá.

– Sao ai cũng gọi tôi là Đầu xanh vậy? – Nó hỏi, bắt tay Chuck rồi nhanh chóng buông ra.

– Tại vì anh là người mới nhất. – Chuck ngó Thomas lom lom rồi bật cười.

Lại thêm một tiếng hét phát ra từ căn nhà, nghe như một con thú bị tra tấn.

– Sao cậu lại cười? – Thomas hỏi, kinh hãi vì tiếng hét. – Nghe như trong đó có người sắp chết á.

– Cậu ta sẽ ổn thôi. Không ai chết nếu kịp quay về để nhận Huyết thanh. Được ăn cả ngã về không. Một sống hai chết. Nhưng đau lắm đấy.

Câu này làm Thomas ngập ngừng.

– Cái gì đau?

Chuck đảo tròn mắt, có vẻ không biết phải nói thế nào.

– Ờ thì, bị chích bởi tụi Nhím sầu ấy.

– Nhím sầu? – Thomas càng lúc càng hoang mang. Chích. Nhím sầu. Những từ hàm chứa sức nặng chết người, nhưng nó thì lại không hoàn toàn chắc chắn là mình hiểu hết được điều Chuck đang nói.

Chuck nhún vai, rồi nhìn lảng đi, mắt đảo tròn.

Thomas thở hắt ra, tựa lưng vào cái cây.

– Có vẻ cậu cũng chẳng biết gì nhiều hơn tôi. – Nó nói, mặc dù nó biết không phải vậy. Sự mất trí nhớ của nó thật lạ lùng. Nó còn nhớ được đường lối vận hành của sự vật, nhưng hoàn toàn quên các khuôn mặt, tên tuổi và chi tiết đặc biệt. Giống như một quyển sách còn nguyên vẹn nhưng cứ khoảng vài chục chữ lại khuyết mất một chữ, làm cho việc đọc nó trở nên nhọc nhằn và rối rắm. Ngay đến tuổi của mình mà Thomas cũng còn không nhớ nổi nữa là.

– Chuck này, cậu … cậu nghĩ tôi bao nhiêu tuổi?

Thằng bé quét mắt nhìn Thomas từ đầu đến chân.

– Em đoán anh khoảng mười sáu tuổi. Và nếu anh còn thắc mắc, xin nói thêm là anh cao khoảng một mét tám, tóc nâu. À, và xấu như con gấu nữa. – Thằng nhóc cười hềnh hệch.

Thomas ngạc nhiên đến độ nó không nghe câu cuối. Mười sáu à? Nó mới mười sáu thôi sao? Nó cảm thấy mình già hơn tuổi đó rất nhiều.

– Cậu nói thật chứ? – Nó ngập ngừng, tìm lời để nói. – Làm thế nào … – Thậm chí nó còn không biết phải hỏi gì.

– Đừng lo. Anh sẽ lớ ngớ mất vài ngày, rồi sau đó anh sẽ quen dần với chỗ này thôi. Tụi mình sống ở đây. Vậy đó. Còn hơn là sống trong một cái đống tởm lợm. – Nó nheo mắt, có lẽ đã lường trước câu hỏi của Thomas. – Tởm là một từ thay thế cho từ diễn tả chất thải rắn của con người. Đó là tiếng động nó gây ra khi rơi chạm vào mặt nước.

Thomas nhìn Chuck, không tin nổi là mình đang nói về chuyện rởm rít này. “Cũng hay!” là tất cả những gì nó có thể thốt ra được. Nó đứng dậy, bước qua mặt Chuck để đi về phía căn nhà gỗ. Chòi có lẽ là từ thích hợp hơn cho nới đó. Căn chòi cao khoảng ba hay bốn tầng gì đó, và có vẻ như sắp sụm bà chè đến nới. Đó là một mớ toàn gỗ súc, ván ép, dây chão và cửa sổ trộn lẫn vào nhau chẳng theo tỉ lệ nào. Bức tường đá phủ dây thường xuân cao nghệu mọc lên ngay phía sau căn chòi.

Trong lúc băng qua sân, mùi khói bếp và thịt nấu làm dạ dày nó kêu òng ọc. Biết được tiếng thét chỉ là của một thằng bé bệnh tật làm nó cảm thấy đỡ hơn nhiều. Nhưng đến khi nó nghĩ tới nguyên nhân của căn bệnh …

– Tên anh là gì vậy? – Chuck hỏi với từ phía sau trong lúc chạy đuổi theo Thomas.

– Cái gì?

– Tên của anh. Anh vẫn chưa nói cho ai biết. Em chắc anh vẫn còn nhớ được mà.

– Thomas. – Nó loáng thoáng nghe thấy mình đáp lại. Tâm trí nó hiện thời đang để vào chuyện khác. Nếu như Chuck nói đúng, thì nó vừa phát hiện ra môt điểm chung giữa nó và đám trẻ. Tụi nó đều bị mất trí nhớ, nhưng vẫn biết tên của mình. Vậy tại sao lại không nhớ ra tên của cha mẹ? Hoặc tên của bạn bè? Tại sao không nhớ nổi họ của mình?

– Rất vui được gặp anh, Thomas. – Chuck nói. – Đừng ngại, em sẽ lo cho anh. Em đã ở đây được một tháng, và cũng biết nhiều về chỗ này rồi. Anh có thể trông cậy ở Chuck này, OK?

Thomas đã gần như đến được cửa lán và đám trẻ đứng đó bỗng nổi xung lên. Nó quay lại, đấu mắt với Chuck.

– Cậu thậm chí còn không thể nói cho tôi biết bất cứ chuyện gì. Như thế không thể gọi là “lo cho tôi” được. – Nói rồi Thomas quay về phía cửa lán, định bụng sẽ vào đó để hỏi cho ra lẽ. Nó chẳng biết từ đâu mà mình lại có đủ can đảm để làm điều đó.

Chuck nhún vai.

– Những điều em nói chằng giúp gì nhiều cho anh được. Về căn bản em vẫn là một đứa mới tới. Nhưng tụi mình có thể làm bạn với nhau mà …

– Tôi cóc cần bạn bè. – Thomas sẵng giọng cắt ngang.

Nó với tay đến cánh cửa, đúng hơn là một miếng gỗ bạc phếch vì mưa nắng, rồi giựt nó mở ra. Thomas nhìn thấy nhiều thằng bé với khuôn mặt dàu dàu đang đứng ở chân một cái cầu thang cong queo, các bậc và thanh chắn cong vẹo đủ kiểu. Bốn vách tường đều được dán giấy màu tối và bong tróc gần nửa. Những vật trang trí ít ỏi nằm trong tầm nhìn chỉ bao gồm một cái bình đầy bụi được đặt trên một chiếc bàn ba chân, cùng với bức chân dung đen trắng của một người phụ nữ lớn tuổi bận chiếc váy trắng kiểu xưa. Căn nhà này khiến cho Thomas nhớ đến một ngôi nhà ma trong phim kinh dị hay đại loại như thế. Ván sàn thậm chí còn bị khuyết đôi chỗ.

Trong nhà nồng nặc mùi mốc và bụi bặm, một sự tương phản rõ rệt so với thứ mùi dễ chịu ở bên ngoài. Ánh đèn huỳnh quang leo lét hắt xuống từ trên trần. Nó chưa nghĩ tới, nhưng cũng phải tự hỏi điện ở đâu mà ra tại một nơi như thế này. Nó nhòn vào người phụ nữ trong hình. Bà ta đã từng ở đây à? Để chăm sóc cho lũ trẻ hay sao?

– Ê, coi nè, thằng Đầu xanh đó. – Một trong số những thằng lớn nói to. Thomas nhận ra đó chính là thằng bé tóc đen mà lúc nãy đã nhìn nó đầy thù địch. Nó tầm khoảng mười lăm tuổi, người cao gầy. Mũi nó có kích thước của một nắm tay và giống với hình thù của một củ khoai lang méo mó. – Sư huynh này chắc là phải bĩnh ra quần khi nghe thấy Benny ré lên như bọn con gái ấy. Tìm tã hả, mặt dẹp?

– Tên tôi là Thomas.

Nó cần phải tránh xa thằng bé này. Không nói thêm lời nào, Thomas bước đến cầu thang, cũng tại vì nó ở ngay gần đó, và vì lúc này nó chẳng biết nói hay làm gì. Nhưng thằng nhóc đầu gấu đã bước tới trước mặt nó, giơ tay cản đường.

– Gượm đã nào, Đầu xanh. – Thằng bé trỏ ngón tay cái lên phía trên lầu. – Người mới tới không được phép nhìn thấy người bị … dính chấu. Newt và Alby không chấp nhận chuyện đó.

– Cậu thấy có vấn đề gì à? – Thomas hỏi, cố gắng không để nỗi sợ hãi biểu hiện ra giọng nói, và cố không nghĩ đến điều mà thằng bé kia muốn ám chỉ khi dùng từ dính chấu. – Tôi không biết mình đang ở chỗ nào. Tất cả những gì tôi muốn chỉ là vài sự giúp đỡ thôi mà.

– Nghe nè, Đầu xanh. – Thằng bé kia nhếch mép, tay khoanh lại. – Trước đây tao đã thấy mày. Có cái gì đó bốc mùi trong việc mày đến đây, và tao sẽ tìm cho ra.

Máu nóng dồn lên các tĩnh mạch của Thomas.

– Tôi chưa bao giờ gặp cậu trước đây. Tôi chẳng hề biết cậu là ai, mà tôi cũng không cần biết. – Nó gằn giọng. Mà quả thực, làm sao nó biết được? Làm thế nào thằng bé kia nhớ ra nó được?

Thằng đầu gấu cười khùng khục. Rồi mặt nó trở thoắt nghiêm trọng hơn, cặp lông mày nhướng cao.

– Nè sư huynh, tao đã … từng thấy mày. Ít ai trong số mấy đứa này dám nói rằng chúng từng bị chích. – Nó chỉ tay lên lầu. – Tao thì có. Tao biết Benny già đầu đang trải qua chuyện gì. Tao đã từng ở trên đó. Và tao đã thấy mày trong lúc bị biến đổi. – Nó ấn tay vào ngực Thomas. – Và tao dám cá trên bữa ăn đầu tiên mà Chảo chiên dành cho mày rằng Benny cũng sẽ khẳng định là nó đã nhìn thấy mày luôn.

Thomas không nhượng bộ trước cái nhìn của địch thủ, nhưng nó quyết định không nói gì cả. Nỗi sợ hãi lại tiếp tục chiếm lấy nó. Chẳng lẽ mọi chuyện cứ tiếp tục tồi tệ thêm hay sao?

– Nhím sầu làm mày vãi ra quần rồi chứ gì? – Thằng bé vừa nói vừa nhếch mép cười khinh bỉ. – Giờ thì hơi bị sợ rồi hả? Mày đâu có muốn bị chích, phải không?

Lại là cái chữ đó. Chích. Thomas cố không nghĩ tới điều đó và chỉ tay lên trên cầu thang, nơi tiếng rên rỉ của thằng bé ốm phát ra, vang dội khắp căn nhà.

– Nếu Newt đã đi lên đó thì, tôi muốn nói chuyện với cậu ấy.

Thằng bé kia không đáp, chỉ nhìn Thomas trong vài giây. Rồi nó lắc đầu nói:

– Mày biết không? Mày nói đúng, Tommy à. Tao không nên gây khó dễ quá mức cho những đứa mới đến. Lên lầu đi, và tao chắc là Alby và Newt sẽ xạc cho mày một mẻ ra trò. Thiệt đó, mày cứ việc lên đi. Xin lỗi nha.

Thằng đầu gấu vỗ vai Thomas rồi lùi lại, khoát tay chỉ lên cầu thang. Nhưng Thomas biết thằng này đang cài mình. Mất trí đâu có làm cho bạn trở nên khờ khạo.

– Mày tên gì? – Thomas hỏi, cố tình câu giờ trong lúc quyết định xem có nên lên lầu hay không.

– Gally. Và đừng có để ai lòe bịp mày. Ở đây tao mới thực sự là người lãnh đạo, chứ không phải hai sư huynh già đầu trên lầu kia. Tao. Mày có thể gọi tao là Gally trang trưởng, nếu mày muốn. – Nó cười, hàm răng cũng sánh bằng cái mũi về mức độ xấu.

Chẳng những bị khuyết mất hai ba chiếc, nó còn chẳng có chiếc nào mon men đến gần mức trắng cho được. Hơi thở của thằng bé phả ra làm Thomas nhớ lại một kỷ niệm kinh khủng nào đấy không rõ. Bụng nó quặn lại.

– Thôi được, – Thomas nói, ngán ngẩm thằng Gally tới mức chỉ muốn hét lên và thoi một cái vào giữa mặt nó, – thưa trang trưởng Gally. – Nó kéo dài giọng giễu cợt, cảm thấy máu nóng đang chảy dồn dập vì nó biết mình vừa băng qua vạch giới hạn.

Vài tiếng cười bật ra trong đám trẻ khiến Gally ngó xung quanh, mặt đỏ lên. Nó quay lại dòm Thomas, sự thù nghịch làm cho trán nó nhăn tít và mũi nó dúm dó lại.

– Cút lên lầu đi, – Gally nói, – và tránh xa tao ra, đồ đầu bã. – Nó lại chỉ tay lên trên lầu, nhưng mắt không rời Thomas.

– Tốt thôi. – Thomas nhìn quanh lần nữa, vừa bối rối khó chịu lại vừa tức. Nó thấy mặt mình nóng ran. Không đứa nào nhúc nhích để ngăn nó không cho làm theo lời Gally bảo, ngoại trừ Chuck, lúc này đang đứng lắc đầu ở cửa.

– Anh không nên làm vậy. – Thằng nhóc nói. – Anh là người mới … anh không thể lên trên đó được.

– Đi đi. – Gally nhếch mép cười. – Cứ lên đi.

Thomas thấy hối tiếc vì đã vào đây, nhưng nó rất muốn nói chuyện với Newt.

Nó bắt đầu đi lên. Các bậc thang oằn mình kêu ken két dưới trọng lượng của nó. Nếu không phải để tránh tình cảnh rối beng bên dưới thì chắc nó đã sợ hãi ngừng lại. Nó tiếp tục đi lên, mặt nhăn lại khi nghe thấy từng tiếng động nhỏ. Cầu thang lên đến một chiếu nghỉ, ngoặt sang trái, rồi nối tiếp bằng một hành lang dẫn tới nhiều căn phòng. Chỉ duy nhất một cánh cửa có ánh sáng lọt ra ngoài qua khe bên dưới.

– Biến đổi! – Gally nói vọng lên. – Nhòm cho kỹ vào, mặt dẹp!

Như thể được tiếp thêm sự can đảm nhờ câu nói đó, Thomas bước tới cánh cửa có ánh sáng, mặc kệ tiếng kẽo kẹt của ván sàn và những tiếng cười bên dưới lầu, bỏ ngoài tai lời công kích với những từ ngữ mà nó không hiểu, cố đè nén cảm giác bực mình mà chúng gây ra. Nó đến bên cánh cửa, vặn tay nắm bằng đồng rồi mở cửa ra.

Trong phòng, Newt và Alby đang cúi xuống ai đó nằm trên giường.

Thomas nhoài người lại gần hơn để tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng nó lạnh gáy khi nhìn thấy tình trạng của người bệnh. Nó phải cố lắm mới nén được chỗ mật đang chực trào lên họng. Một cái nhìn rất nhanh, chỉ có vài giây, nhưng cũng đủ để ám ảnh nó suốt đời. Một thân hình tái xanh quằn quại, vặn vẹo trong đau đớn, bộ ngực trần gớm guốc. Những đường gân xanh ngoằn ngèo đan chằng chịt bên dưới lớp da. Khắp người nó bị bao phủ bởi những vết thâm tím, ban đỏ và những lằn xước rướm máu. Cặp mắt của thằng bé lồi ra, đầy tia máu và sáng quắc lên, liên tục đảo tới đảo lui. Cảnh tượng đã kịp in sâu vào trong đầu Thomas trước khi Alby kịp nhảy dựng lên, chắn ngang tầm nhìn của nó, dù không ngăn được những tiếng kêu rên và la hét kia. Thằng bé đẩy Thomas ra khỏi phòng, rồi sập cửa lại sau lưng hai đứa.

– Câu đang làm gì ở đây hả Đầu xanh? – Alby la lên, miệng méo xệch vì tức giận, mắt nháng lửa.

Thomas cảm thấy yếu thế hẳn.

– Tôi … ơ … muốn có vài lời giải thích. – Nó lí nhí, không thể thêm chút sức nặng nào vào câu nói của mình và thầm buông xuôi ở trong đầu. Thằng bé kia bị làm sao vậy? Thomas tựa người vào hàng lang can hành lang, mặt cắm xuống đất, không biết phải làm gì tiếp theo.

– Vác cái mặt cậu xuống lầu ngay. – Alby ra lệnh. – Chuck sẽ lo liệu cho cậu. Nếu từ giờ tới sáng mai tôi còn thấy cái bản mặt cậu, thì cậu sẽ không còn sống để có lần khác đâu. Tôi sẽ tự mình ném cậu xuống Vực, rõ chưa?

Thomas cảm thấy vừa xấu hổ vừa sợ hãi. Nó thấy mình thu người lại như một con chuột. Không nói không rằng, nó bước qua Alby và đi một lèo thật nhanh xuống những bậc thang kêu ken két.

Mặc kệ những cái nhìn chằm chằm của mọi người ở dưới nhà, đặc biệt là Gally, Thomas đi một hơi ra cửa, tóm lấy cánh tay Chuck lôi thằng nhóc theo.

Nó ghét những đứa bé kia, tất cả mọi thằng. Ngoại trừ Chuck.

– Làm ơn dẫn tôi tránh xa mấy đứa này. – Thomas nói. Nó nhận ra Chuck có lẽ là người bạn duy nhất trên đời của nó.

– Được thôi. – Chuck đáp, giọng họa bát hẳn lên, như thể vui mừng vì mình đã trở nên cần thiết. – Nhưng trước tiên chúng ta cần phải kiếm cho anh một ít thức ăn của Chảo chiên.

– Tôi không biết liệu mình có còn ăn nổi nữa hay không.

Nhất là sau những gì nó vừa chứng kiến.

Chuck gục gặc đầu.

– Có chứ. Anh sẽ ăn. Gặp anh ở cái cây lúc nãy nha. Hẹn mười phút nữa.

Thomas thấy mừng vì tránh xa được cái lán và lập tức đi về phía cái cây. Chỉ vừa mới biết cuộc sống ở đây như thế nào là nó đã muốn chấm dứt ngay chuyện này. Nó ao ước bằng mọi giá có thể nhớ lại cuộc sống trước đây của mình. Bất cứ điều gì. Ba mẹ, bạn bè, trường học, sở thích. Một cô gái.

Nó chớp mắt liên tục, cố gắng gạt hình ảnh nó vừa trông thấy trong căn lán ra khỏi đầu.

Biến đổi. Gally gọi đó là sự biến đổi.

Trời không lạnh, nhưng Thomas bất giác rùng mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN