Giải Mã Mê Cung
Chương 52
Buổi họp biến thành một cái chợ vỡ. Newt bình tĩnh đứng dậy, tiến lại phía Thomas nắm lấy cánh tay nó, kéo ra phía cửa.
– Bây giờ cậu ra ngoài đi.
Thomas ngạc nhiên hỏi:
– Đi ra ngoài? Tại sao?
– Tôi nghĩ cậu đã nói xong. Chúng tôi cần trao đổi và quyết định điều cần làm mà không có cậu ở đây. – Chúng đã ra đến cửa, và Newt nhẹ nhàng đẩy Thomas ra ngoài. – Hãy đợi tôi ở cạnh chiếc Hộp. Khi chúng tôi đã quyết xong, tôi sẽ tới nói chuyện với cậu.
Newt quay lưng, nhưng Thomas vươn tay ra túm lấy thằng bé.
– Cậu phải tin tôi, Newt ạ. Đó là cách duy nhất để chúng ta thoát khỏi đây. Chúng ta có thể làm được điều đó, tôi thề đấy. Chúng ta nhất định làm được.
Newt ghé sát vào mặt Thomas rồi nghiến răng thì thầm.
– Đúng vậy. Tôi đặc biệt thích cái đoạn cậu xung phong xin chết.
– Đó hoàn toàn là ý định của tôi. – Thomas nói thực bụng, nhưng chỉ bởi vì cảm giác tội lỗi đang tràn ngập trong lòng mình. Tội lỗi vì nó đã bằng cách nào đấy giúp đỡ công việc thiết kế Mê cung. Nhưng trong thâm tâm, nó vẫn cố bám víu vào hy vọng rằng, mình có thể chiến đấu đủ lâu để ai đó nhấn mã và dừng bọn Nhím sầu lại trước khi bọn chúng giết được nó. Rồi mở cửa.
– Ồ, thật chứ? – Newt hỏi, có vẻ khó chịu. – Lại muốn làm anh hùng à?
– Tôi có cả đống lý do riêng. Nếu hiểu theo cách nào đó thì chúng ta ở đây trước tiên là do lỗi của tôi. – Nó ngừng lại, hít một hơi để tự trấn tĩnh. – Dù sao thì tôi cũng sẽ làm chuyện đó, nên tốt nhất là ta không nên bỏ phí cơ hội.
Newt nhíu trán, đôi mắt đột nhiên hiện lên vẻ thông cảm.
– Nếu quả thực cậu đã tham gia vào việc thiết kế Mê cung thì, Tommy ạ, đó không phải là lỗi của cậu. Cậu chỉ là một đứa trẻ. Cậu không thể được coi là tiếp tay bọn họ khi bị ép phải làm.
Tuy vậy, những điều Newt nói, hay người nào khác nói không quan trọng. Thomas chán ngán phải nhận trách nhiệm lắm rồi, càng nghĩ lại càng chán hơn.
– Tôi chỉ… cảm thấy mình cần phải cứu mọi người. Để tự chuộc lỗi.
Newt lùi lại, chậm rãi lắc đầu.
– Cậu biết chuyện này hay ở chỗ nào không, hả Tommy?
– Điểm nào? – Thomas hỏi lại, cảnh giác.
– Tôi thực sự tin cậu. Trong đôi mắt của cậu chẳng có gờ ram dối trá nào cả. Và tôi không thể tin nổi là mình đang nói như vậy. – Thằng bé ngừng lại. – Nhưng tôi sẽ quay vào thuyết phục những đứa kia rằng chúng ta nên chui qua Lỗ sầu, như cậu đã nói. Thà đánh nhau chống lại lũ Nhím sầu còn hơn ngồi đây chờ chúng kết liễu từng đứa một. – Newt giơ một ngón tay lên. – Nhưng nghe đây. Tôi không muốn nghe thêm một tiếng nào về cái chuyện anh hùng xả thân của cậu. Nếu chúng ta phải làm chuyện đó, thì ta sẽ cùng nhau liều mạng. Tất cả chúng ta. Cậu nghe rõ chưa?
Thomas giơ hai tay lên, nhẹ nhõm.
– Rất rõ. Tôi chỉ muốn nhấn mạnh rằng chuyện đó đáng để liều. Nếu như đằng nào mỗi tối một người cũng sẽ chết, thì ta có thể dùng sự hy sinh đó sao cho có lợi.
Newt nhăm mặt.
– Ờ, nói vậy có phải hay hơn không?
Thomas quay người bước đi, nhưng Newt gọi nó lại:
– Tommy này.
– Hở? – Nó dừng bước, nhưng không quay đầu.
– Nếu tôi có thể thuyết phục được mấy đứa kia, chỉ là nếu thôi nhé, thì thời điểm hành động tốt nhất sẽ là vào ban đêm. Chúng ta có thể hy vọng rất nhiều rằng rất nhiều Nhím sầu sẽ đi ra ngoài Mê cung, chứ không ở lại trong hang ổ của chúng.
– Ý hay. – Thomas đồng tình, thầm hy vọng Newt có thể thuyết phục những Trang chủ kia. Nó quay lại nhìn thằng bé và gật đầu.
Newt mỉm cười. Một thoáng vui vẻ trên khuôn mặt lo lắng của thằng bé.
– Chúng ta nên hành động tối nay, trước khi có thêm người bị giết.
Trước khi Thomas kịp đáp lại, Newt biến lại vào căn phòng Trang nghị.
Hơi bất ngờ trước câu nói vừa rồi, Thomas rời Trang ấp và đi đến một cái băng ghế cũ cạnh chiếc Hộp, ngồi xuống, đầu óc xoay như chong chóng. Nó cứ nghĩ mãi về thứ Nhật trùng mà Alby đã nói và ý nghĩa của chuyện đó. Alby cũng đã đề cập đến đất cháy và dịch bệnh nữa. Nó không nhớ được bất cứ điều gì có liên quan tới những chuyện đó, nhưng nếu chúng có thật, thì cái thế giới mà bọn trẻ đang cố tìm cách quay về không hứa hẹn điều gì tốt đẹp. Nhưng, liệu chúng còn lựa chọn nào khác đây? Ngoài việc bầy Nhím sầu tấn công hàng đêm thì chỗ này về căn bản đã bị chấm dứt hoạt động.
Vừa chán nản, lo lắng, lại vừa mệt mỏi với các suy nghĩ đó, Thomas gọi thầm Teresa trong đầu. Cậu có nghe thấy tớ nói không?
Có, con bé đáp. Cậu ở đâu vậy?
Cạnh chiếc Hộp.
Tớ đến ngay.
Thomas chợt nhận ra mình cần Teresa bên cạnh đến mức nào. Tốt thôi. Tớ sẽ kể cho cậu nghe về kế hoạch. Tớ nghĩ nó ổn.
Kế hoạch gì vậy?
Thomas ngả người ra sau, gác bàn chân bên phải lên đầu gối trái, tự hỏi Teresa sẽ phản ứng thế nào trước điều nó sắp nói. Chúng ta sẽ đi qua Lỗ sầu. Sử dụng mật mã đó để tắt bọn Nhím sầu và mở một cái cửa thoát ra khỏi đây.
Ngừng một chút. Tớ đã nghĩ có lẽ nó phải như vậy.
Thomas nghĩ một giây, rồi nói thêm, Trừ phi cậu có ý tưởng nào tốt hơn.
Không. Chuyện này sẽ đáng sợ lắm đây.
Thomas dùng bàn tay phải đấm vào lòng bàn tay trái, mặc dù nó biết con bé không thể nhìn thấy. Chúng ta có thể làm được.
Không chắc.
Thì cũng phải thử thôi.
Lại ngừng một lần nữa, lâu hơn. Thomas có thể cảm thấy sự kiên quyết của con bé.
Cậu nói đúng.
Tớ nghĩ đêm nay chúng ta đã đào thoát. Cậu đến đây đi, tụi mình sẽ nói thêm về chuyện này.
Tớ ra ngay đây.
Bụng Thomas quặn lại. Việc tiến hành đề nghị của nó, kế hoạch mà Newt đang cố gắng thuyết phục cái Trang chủ chấp nhận, đang bắt đầu tác động đến nó. Thomas biết chuyện đó rất nguy hiểm, ý tưởng giao chiến thật sự với bọn Nhím sầu chứ không phải chỉ bỏ chạy khỏi chúng quả thực là khủng khiếp. Kịch bản tốt nhất là chỉ có một đứa trong số chúng nó hy sinh, nhưng ngay cả điều đó cũng không đáng tin cậy. Biết đâu nhóm Hóa công sẽ cài đặt lại bọn quái vật. Và thế là thua trắng, Thomas cố không nghĩ tới điều đó.
Teresa tìm ra Thomas nhanh hơn là nó tưởng. Con bé ngồi xuống bên cạnh đó, nép sát vào người nó, mặc dù cái ghế băng còn trống còn hơn cả một khúc. Con bé đưa tay ra nắm lấy tay Thomas. Nó rụt tay lại, mạnh đến nỗi khiến con bé đau.
– Cậu kể đi. – Teresa nói.
Thomas kể lại không sót một chữ những gì mà nó đã nói với các Trang chủ. Nó không thích khi thấy đôi mắt của Teresa ngập tràn sự lo âu và khiếp sợ như vậy.
– Kế hoạch cũng đơn giản lắm. – Thomas nói sau khi kể lại hết mọi thứ. – Nhưng Newt nghĩ chúng ta nên hành động đêm nay. Bây giờ thì nghe điều này chẳng hứa hẹn chút xíu nào. – Nó đặc biệt lo ngại khi nghĩ tới việc Chuck và Teresa ở ngoài đó. Nó đã đụng đầu bọn Nhím sầu và biết rõ chúng như thế nào. Nó muốn bảo vệ bạn bè của mình để chúng không phải trải qua chuyện ấy, nhưng nó biết là không thể được.
– Chúng ta có thể làm được chuyện đó. – Teresa khẽ nói.
Nghe thấy con bé nói thế thì chỉ càng làm cho Thomas lo âu nhiều hơn.
– Trời ơi, tớ sợ quá.
– Cậu là con người mà. Có sợ cũng phải thôi.
Thomas không đáp, và hai đứa ngồi đó một lúc lâu, tay trong tay, không nói một lời nào, dù là trong đầu hay thành tiếng. Thomas cảm thấy một chút bình yên, dù là rất đỗi mong manh và nó cố gắng tận hưởng điều đó lâu nhất có thể.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!