Giải Mộng - Chương 26: C26: Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Giải Mộng


Chương 26: C26: Chương 26


Môn Thần ở đâu ra, thứ dán trên cửa chính là một mặt người… Ngô A Vĩ.

Da mặt người này trắng bệch trướng nước, nhưng còn chút hình dáng ngũ quan nên Lâm Tùy Ý mới có thể nhận ra đây là Ngô A Vĩ.

Lâm Tùy Ý không dám nhìn thẳng cái mặt treo trên cửa.

Cậu không biết mặt người này có đại biểu Ngô A Vĩ hay không, huống hồ mặt người dán mặt sau cửa phòng, bọn họ có thể thở hay không? Nếu nó không đại biểu Ngô A Vĩ, vì sao lại là mặt Ngô A Vĩ.

Thứ hai, mặt người này là của Ngô A Vĩ, vậy Ngô A Vĩ đã chết hay chưa? Chỉ có người chết mới bị lột da mặt như thế, hoặc nói là, người bị lột da mặt còn có thể sống nổi?

Nếu chủ mộng đã chết, vậy mộng này là…

Mộng góc nhìn thứ ba.

Mộng góc nhìn thứ ba, chủ mộng mượn đôi mắt người khác nằm mơ, chủ mộng vẫn có thể gi ết chết người sống.

Tòa nhà này có bao nhiêu là người, lỡ vô tình chạm mặt trúng người bị chủ mộng mượn mắt thì sao.

Tà còn chưa làm rõ, lại thêm khả năng cao đụng phải Mộng góc nhìn thứ ba, đây là nguyên nhân khiến mặt Lâm Tùy Ý khó coi và Lâu Lệ xanh mét.

Lâm Tùy Ý không nghĩ ông chủ sẽ cho gỡ xuống, cậu chỉ muốn thử xem sao. Bị ông chủ xụ mặt cự tuyệt, Lâm Tùy Ý ủ rũ cụp đuôi trở về phòng tìm Lâu Lệ.

Phòng họ thuê là phòng tiêu chuẩn, gồm hai giường và một sô pha, điều kiện không gọi là tốt nhưng khá sạch sẽ. Thứ duy nhất làm người ta cảm thấy không thoải mái là mặt người dán trên cửa.

Lâm Tùy Ý đành an ủi bản thân, cũng may mặt người nhắm mắt, nếu là trạng thái chết không nhắm mắt, cậu thà chạy ra ngoài ngủ qua đêm chứ không dám ở trong phòng.

Trở về phòng, Lâm Tùy Ý thấy Lâu Lệ trầm mặt đứng bên bồn rửa tay, hai tay giơ giữa không trung.

Lâm Tùy Ý sợ hãi mà nhìn Lâu Lệ, bởi vì trên cửa dán mặt Ngô A Vĩ, cậu nghẹn thở không dám nói chuyện. Vừa nãy cậu đi hỏi chuyện ông chủ đã kéo ông chủ đứng cách xa cửa.

Lâu Lệ nghe được động tĩnh Lâm Tùy Ý trở về, quay đầu thấy vẻ mặt Lâm Tùy Ý kiểu ‘Ngài làm sao vậy’, mở miệng nói: “Không có nước.”

Lâu Lệ nói chuyện, Lâm Tùy Ý quay đầu nhìn mặt người trên cửa.

Người sống nói chuyện sẽ có hơi thở.

“Tôi sờ rồi.” Lâu Lệ giải thích: “Là da mặt bị lột xuống, đã bắt đầu phân hủy.”

Lâm Tùy Ý đại kinh thất sắc: “Lâu tiên sinh!!!”

Lỡ chạm da người là hành vi chọc hung thần thì sao!

Lâu Lệ là tín ngưỡng của cậu. Nếu Lâu Lệ đổ, một mình Lâm Tùy Ý sao có thể sống sót.

“Chủ mộng chết, hình thành Mộng góc nhìn thứ ba, thi thể chủ mộng chỉ là một vật phẩm, không coi là Mộng.” Lâu Lệ nói: “Có thể thở.”

Lâm Tùy Ý muốn nói hành vi chạm mặt người của Lâu Lệ, nhưng nghĩ lại, chạm đã chạm rồi, giờ có nói gì cũng vô dụng. Cậu yên lặng cầu nguyện vì Lâu Lệ.

Làm ơn Lâu tiên sinh đừng chọc hung thần, Lâu tiên sinh là người tốt, người tốt sẽ gặp may mắn.

Không có nước rửa tay, anh lấy khăn lụa ra lau tay, lau xong thì lấy túi thơm mang theo từ nhân gian, mở túi lấy một lá cây khô ra. Chiếc lá này có mùi thơm nhàn nhạt, giúp xua mùi hư thối dính trên tay anh.

Lâm Tùy Ý nhìn bồn rửa tay, bồn rửa tay không có vòi nước. Không có vòi nước mà lại lắp bồn rửa tay, khó trách Lâu Lệ khó chịu vì ăn cú lừa.

Lâm Tùy Ý đoán là nước rửa tay được thống nhất sử dụng ở nhà vệ sinh công cộng. Lúc bọn họ đi dạo vòng quanh tầng 3 có thấy WC công cộng.

Lâm Tùy Ý nói: “Lâu tiên sinh, tôi đi múc nước cho. Ngài chờ…”

Lời còn chưa nói xong, Lâm Tùy Ý đột nhiên bị sặc.

Đang nói dở bị sặc không khí, Lâm Tùy Ý thiếu chút nữa ho tắt thở.

Lâu Lệ c ởi quần áo.

Cậu vừa mới liếc mắt liền thấy cảnh này. Lâu Lệ cởi áo ngoài màu xanh, tuy rằng bên trong còn một lớp áo trắng che ngực, nhưng có phần lớn da thịt lõa lồ. Hơn nữa một góc áo bị vén lên cao, trùng hợp làm lộ nốt ruồi chu sa sau eo anh.

Đối với Lâm Tùy Ý hàng đêm mạo phạm Lâu Lệ mà nói, không khác gì xử tội!

Lâm Tùy Ý ồn ào lớn như vậy, tất nhiên lọt vào tai Lâu Lệ. Anh nhàn nhạt nói: “Lâm Tùy Ý, thu hồi tâm tư của cậu.”

Lâm Tùy Ý: “Khụ khụ… Lâu tiên sinh… Xin lỗi…”

Cậu đứng quay lưng, không dám nhìn Lâu Lệ.

Trên mặt hiện màu đỏ bất bình thường.

“Trời tối, đừng chạy loạn.” Lâu Lệ nói: “Nơi này tà.”

Nghe phía sau vang âm thanh Lâu Lệ sột soạt c ởi quần áo, Lâm Tùy Ý im re, lẳng lặng đợi một lát mới nói thành tiếng: “Lâu tiên sinh, ngài nằm chưa?”

“Ừm.”

“Tôi quay người nha?”

“Tùy cậu.”

Lúc này Lâm Tùy Ý mới xoay người. Cậu căn bản không dám nhìn Lâu Lệ, ánh mắt kiệt lực né tránh đi đến gần giường tắt đèn. Chờ ánh đèn tắt, Lâm Tùy Ý sờ s0ạng leo lên giường.

Hai giường cách nhau một khoảng, Lâm Tùy Ý không nghe thấy động tĩnh giường bên kia. Cậu nhắm mắt lại, nhưng nhắm mắt rồi đầu óc toàn là nốt ruồi đỏ rực kia. Chung quy không thể nhịn nổi, cậu nhẹ giọng kêu: “Lâu tiên sinh.”

“Lâu tiên sinh, ngài ngủ chưa?”

“Sắp.”

“Tôi có thể hỏi ngài một vấn đề không?”

“…”

“Ngài từng nói, người lạ ở trong mộng, có thể là Thầy Giải Mộng rèn luyện, cũng có thể là Người Trụy Mộng. Nhưng con người không thể mơ thấy sự vật chưa từng biết, cho nên…” Lâm Tùy Ý cảm thấy trái tim mình đập mạnh: “Trước kia chúng ta từng gặp nhau ư?”

Lâm Tùy Ý chưa từng thấy nốt ruồi màu đỏ.

“Không.” Lâu Lệ nói.

Mặt Lâm Tùy Ý nóng cháy: “Nhưng tôi mơ thấy nốt ruồi đỏ sau eo ngài. Trước đây tôi chưa từng thấy qua.”

“Chưa từng thấy nốt ruồi đỏ, từng thấy nốt ruồi đen.”

“Vâng.”

“Nốt ruồi đen thay bằng nốt ruồi đỏ, dù thật sự chưa từng thấy cũng không phải là sự vật khó hiểu khó tưởng tượng.” Giọng Lâu Lệ bình đạm: “Mơ thấy tôi có nốt ruồi đỏ chẳng có gì lạ.”

“Ồ.” Lâm Tùy Ý im lặng trong chốc lát: “Nhưng ngài…”

“Trùng hợp.”

“Dạ.”

Trong phòng lắng xuống, Lâu Lệ đánh vỡ trầm mặc: “Tại sao không tin là trùng hợp.”

“Tôi không có không tin.” Lâm Tùy Ý nghiêm túc nói: “Tôi có hỏi Lâu Lê, Lâu Lê nói là, nếu liên tục mơ thấy cùng một người, nghĩa là tôi đang chậm rãi quên mất người đó.”

Lâu Lệ hơi khựng: “Cậu muốn nói cái gì?”

“Tôi muốn nói…” Lâm Tùy Ý ngẫm nghĩ: “Nếu, tôi nói là nếu, nếu tôi thật sự từng quen biết Lâu tiên sinh, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó tôi không nhớ được tiên sinh, đang từng chút quên mất Lâu tiên sinh, vậy thì đáng tiếc lắm.”

Ngữ khí của cậu cũng giống lời cậu nói, chứa vài phần gian nan.

Lâu Lệ: “Chúng ta quen nhau không lâu, không cần buồn vì mấy chuyện râu ria này.”

Lâm Tùy Ý không trả lời ngay, qua thật lâu mới nói nhỏ một câu, lẩm bẩm tự hỏi: “Quên Lâu tiên sinh là chuyện râu ria?”

Quá nhỏ, nhỏ đến mức Lâu Lệ tưởng rằng mình nghe lầm. Nhưng ngay sau đó Lâm Tùy Ý nói: “Nhưng tôi cảm thấy tôi và Lâu tiên sinh không quen nhau từ trước. Tôi lật xem nhật ký của mình, nhật ký nói tôi không bị mất trí nhớ.”

Lâm Tùy Ý nói: “Thật đúng là mẹ nó khéo quá, vừa vặn Lâu tiên sinh cũng có nốt ruồi đỏ.”

“…” Tự dưng nghe thấy Lâm Tùy Ý nói tục, Lâu Lệ không quen.

Lâm Tùy Ý: “Ngủ ngon, Lâu tiên sinh.”

Bởi vì Lâu Lệ chạm vào mặt người, Lâm Tùy Ý không dám ngủ, sợ đêm khuya tĩnh lặng hung thần tìm tới cửa. Nếu hung thần tới thật, cậu sẽ liều mạng với hung thần.

Thời gian dần trôi, xung quanh yên tĩnh cực kỳ.

Lâm Tùy Ý buồn ngủ dụi mắt véo người mình, ngáp lên ngáp xuống. Đột nhiên có âm thanh ‘lao xao’ vang lên.

Âm thanh không lớn, trong đêm yên tĩnh mới nghe ra được chun chút.

Lâm Tùy Ý chợt mở mắt. Trước tiên cậu nhìn chiếc giường còn lại, Lâu Lệ đang ngủ.

Sau đó cậu nương ánh trăng mờ nhìn xung quanh căn phòng đã tắt đèn. Lâm Tùy Ý nín thở nhìn lần lượt từng thứ, hai giường, một sô pha, và câu đối dán trên tủ quần áo “thuận buồm xuôi gió, đi về bình an”.

Cậu không phát hiện ra thứ gì khác thường.

Nhưng âm thanh “lao xao” mỏng manh vẫn đang vang lên. Âm thanh nhỏ xíu quỷ dị, vì Lâm Tùy Ý phát hiện mình tìm không thấy nguồn âm thanh, thậm chí không đoán được hướng phát ra âm thanh.

Cậu chỉ có thể hít thở chậm nhẹ hơn, hết sức chăm chú lắng nghe thanh âm này.

Lao xao…

Rất chậm rất nặng, hơi giống âm thanh thuyền bè di chuyển trên mặt nước.

Thuyền di chuyển trên mặt nước!

Đây là thứ duy nhất trước mắt liên quan đến giấc mơ của Ngô A Vĩ. Lâm Tùy Ý cẩn thận ngồi dậy. Cậu xốc chăn lên, tay chân nhẹ nhàng xuống giường. Trước mắt tối om, cậu đi lòng vòng quanh phòng, vẫn không thu hoạch được gì.

Thanh âm này như phát ra từ trong phòng, lại không giống như ở trong phòng.

Lâm Tùy Ý không tìm được thanh âm này ở trong phòng, liền đi đến cửa sổ nhìn bên ngoài.

Tòa nhà ẩn trong bóng đêm giống một con quái vật ngủ đông. Ngoài hành lang treo một hàng đèn lồ ng, đèn lồ ng màu đỏ cam quỷ dị.

Lâm Tùy Ý nhìn chằm chằm cái đèn lồ ng màu đỏ gần nhất. Đèn lồ ng hồi ban ngày cậu nhìn thấy là đèn lồ ng giấy bình thường, màu trắng.

Mơ thấy đèn lồ ng không có nhiều hàm nghĩa, trong sách giải nghĩa năm màu đèn lồ ng cơ bản, phần lớn mang nghĩa điềm lành.

Ngay khi Lâm Tùy Ý đứng bên cửa sổ, âm thanh ‘lao xao’ ngừng lại, thay bằng tiếng bước chân xộn lộn mơ hồ.

Nhưng đèn lồ ng trong tầm nhìn không hề lay động, chứng minh ngoài cửa sổ không gió cũng không có người đi qua, càng không có thuyền bè gặp sóng gió trên biển.

Rốt cuộc thanh âm đ ến từ nơi nào?

Lâm Tùy Ý còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên.

“A a a a a a a a…”

Tiếng thét chói tai đâm thủng đêm tối.

Lâm Tùy Ý không nghĩ nhiều, theo bản năng muốn mở cửa.

“Lâm Tùy Ý!”

Lâu Lệ ngồi dậy từ trên giường, ngữ khí nặng nề: “Trời tối, đừng đi chịu chết.”

Lâm Tùy Ý giải thích: “Hình như là Tiểu Nguyên.”

Vừa dứt lời, tiếng thét chói tai biến mất. Xuất hiện đột ngột biến mất cũng đột ngột.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN