Giải Ngải Ký
Quyển 1 - Chương 6-2: Quật mồ (2)
Đào khoảng chục phút thì tôi quen tay, là con trai nên dù lần đầu bắt tay vào những việc nặng nhọc như vậy cũng không làm khó được tôi. Từng xẻng đất được xới lên, mùi đất đồi không gây như mùi đất bùn dưới xuôi, đất ở đây chủ yếu là cát, vướng tay nhất chính là đống rễ cây. Rất nhiều cỏ dại mọc lan tràn khắp mộ, rễ chúng ăn sâu xuống đất, đào được cả mét rồi mà tôi vẫn phải căng mắt ra để rẽ cỏ.
Không biết cô gái đáng thương này bị chôn nông sâu thế nào, càng đào tôi càng thấy đất mềm ra, giống như trước đây chỗ này chủ yếu là đất sét, sau thì khô lại rồi nắng gió phong hóa cho tầng trên thành cát. Xẻng của tôi không nhanh bằng của ông già, hai tay ông ta xới thoăn thoắt, không nói quá nhưng tôi thấy ông ta làm nhẹ nhàng như xới cơm vậy.
Hai đống đất quanh miệng mộ vun dần thành cao, chúng tôi lại lún dần xuống quá mặt đất, đào mãi thì cuối cùng cũng không thể nhìn sang hai bên nữa, xung quanh chính là bốn bức tường đất nham nhở. Ông già làm không ngơi tay, người miền núi sức lực phi thường là vậy, sau vụ này tôi sẽ hậu tạ ông ta một khoản kha khá, để nếu có căng cơ tay gião gân chân thì ông ấy cũng đủ tiền thuốc men tầm bổ.
– Mồ này chôn sâu hơn bình thường rồi, chắc sợ con ma bên trong bật lên, đào thế mà cũng không chạm được nóc quan nữa.
Ông già đang đào chợt dừng tay, tôi nhìn thấy mồ hôi cùng đất cát dính trên trán và mí mắt ông ấy, chắc vừa rồi ông ấy cho tay lên quệt thì nó bám vào. Dưới này chỉ có ánh sáng từ hai chiếc đèn pin đeo lủng lẳng trên cổ chúng tôi, nếu muốn nhìn kỹ thì phải ngừng lại, cho đèn pin không dao động mới thấy được.
– Ông à, hay nghỉ tay một chút, chúng ta đào cũng được một tiếng rồi, nếu đào tiếp sẽ kiệt sức mất. Nhỡ cái thứ bên dưới còn sống, nó mà tấn công thì không có sức chạy đâu.
Tôi thành thật nói với ông già, không phải chỉ vì thấy ông ấy tuổi gần ba con số còn phải lao động nặng nhọc, mà vì là bản thân tôi sắp thở không nổi rồi. Mồ hôi trong lòng bàn tay thấm vào cán xẻng, khiến tôi cầm không chặt nữa, chùi vào quần áo bao nhiêu cũng không đỡ được. Ông già thấy tôi chật vật thì nói:
– Mày nghỉ đi, tao làm một mình cũng được, mày trèo lên trên xem có con gì gần đây không, bụng tao nói nơi này không tốt.
– Thế nào là không tốt vậy?
– Tao không cảm thấy có người chết ở đây.
Hả? Cái đó mà cũng cảm nhận được sao? Có phải ông già rồi nên quá nhạy cảm không, tôi nhìn ông già khó hiểu.
– Cái hồn tao mách với tao là, xung quanh đây chỉ có ma nhà, không có ma Hoang. Mày lên trên kia canh chừng, đi nhanh đi.
– Ông nói rõ ra thì cháu mới hiểu, cái hồn của ông ở đâu, không phải nó trong người ông sao?
Ông già nhìn mặt tôi, dưới ánh đèn hắt từ cổ lên, những khoảng sáng tối trên mặt ông ấy như muốn nói với tôi rằng, tao chính là ma đây. Nghĩ vậy tôi chột dạ, hai tay chợt nắm chặt cán xẻng, nếu ông ấy lao tới thật thì tôi cũng không để mình bị cắn mất miếng thịt nào đâu.
– Trong túi tao, cái hồn của mày trong bụng mày, nhưng tao làm nghề này rồi nên không thể để hồn trong bụng được. Ma sẽ nhìn thấy tao là người, chúng sẽ trốn đi hết.
Vừa nói ông già vừa vỗ vỗ cái túi bên hông, trong túi có một vật hình bầu, giống như một cái hũ rượu, tôi cười thầm, ông già miền núi này chắc nghiện rượu lắm, coi rượu giống như linh hồn mình vậy. Mà hồn phách là có thật sao, tôi nhìn xuống hai bàn tay mình, cảm giác hơi ấm từ trong người tỏa ra, không thể nào, con người cấu thành từ các tế bào, các tế bào thì không phải hồn phách, mấy lời kia phản khoa học quá.
– Vậy hồn ông nói với ông như thế nào?
– Nó mách là ngoài kia mới có người chết.
Tôi hơi lạnh người khi nghe ông ấy nói câu đó. Bất giác mắt ngước lên trên miệng hố, bên ngoài chỉ một màu tối đen, không trăng sao nên cảm giác sâu hun hút. Thực ra chúng tôi mới đào được gần 1m7, là một cái hố hình chữ nhật dài tầm 2m, rộng tám mươi phân gì đó, ông già ước lượng đủ để bật nắp quan lên. Bật thế nào thì ông ấy không nói, tôi cũng chẳng rõ, chật như vậy, hai người đứng trong hố chỉ quay được đầu, tay chân cũng không thoải mái, hoạt động kiểu gì cũng khó.
– Ở ngoài kia, có ma ở ngoài kia à?
– Không phải ma, là người chết.
Mẹ kiếp, người miền núi nói gì cũng khó hiểu, cái hồn ông ấy thì để bên ngoài, nó tài phép tới mức nào mà có thể ngửi được người chết, hơn nữa tôi là đi bắt ma, chứ có đi đào xác chết đâu. Mặc kệ ông ấy nói gì, tôi phải xong việc ở đây đã, thấy được quan tài rồi thì tôi sẽ lên, bắt một cụ già như vậy đào, không khéo bật nắp quan lên rồi thì ông ấy cũng nằm luôn xuống đó mất.
– Nếu người chết thì không sợ, người chết cháu nhìn thấy nhiều rồi, cháu muốn xem con ma ở đây kia.
Tôi không ngẩng mặt lên nhìn ông già nữa, thêm vài giây thì thấy xẻng của ông ấy lại thoăn thoắt xúc đất lên, hai người im lặng luôn tay đào xới, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng sàn sạt của đất cát và tiếng thở nặng nề. Không biết đã là mấy giờ rồi, chuẩn bị tới lúc bà tào làm phép chưa, nếu như không kịp quật cái mộ này lên, vậy có phải là tôi sẽ tiếp tục bị con ma kia ám không?
Sàn sạt.
Cứ đều đặn sau mỗi nhịp thở là một xẻng đất được hất lên, hai tay tôi bắt đầu mỏi nhừ, chân cũng đứng không vững nữa. Nếu ông già chịu ngừng tay, tôi cũng sẽ ngừng tay, nhưng ông ấy có vẻ còn sốt sắng thấy mặt con ma kia hơn tôi. Nhát xẻng nào ông ấy xúc xuống cùng cắm ngập lưỡi, đào liên tục mà Cường độ không sụt giảm như vậy chắc chắn có phương pháp, có khi ông ấy không chỉ để hồn ở ngoài thân, mà ngay cả tim phổi ông ấy cũng cất hết ở nhà, đào như cái máy vậy.
Sạt sạt.
Nghĩ mãi mà tôi không hiểu, vì cái gì thằng Cường vẫn chối được, không phải bố nó khiến cô gái này vong mạng sao? Nếu lần này tìm được cô ta, tôi sẽ nói với cô ta, người cô phải lấy là con trai của gã bác sĩ vô lại đó, hắn còn dám bao che cho việc làm sai trái của bố mình, tôi ủng hộ cô tiến tới với thằng ấy. Ơn thì trả oán phải đền, có gì tôi cho cô địa chỉ, nói cho cô ưu nhược điểm của thằng ấy, sau này từ từ tìm hiểu nhau.
Sạt sạt.
Sao tôi cứ cảm thấy như có cát rơi xuống đầu mình, mỗi lúc một nhiều, giống như là có ai ở trên hất cát xuống vậy. Ngừng tay một chút thì thấy không có gì nữa, xoa mặt và áo đều không thấy có cát, nhưng thực sự là có cái gì đó dính dính trên mặt tôi. Mẹ kiếp, không phải cát, là muỗi, muỗi nhiều vô cùng, chúng nó bâu vào mặt vào đầu tôi mà đốt, cái dính dính vừa rồi là mồ hôi và thịt muỗi hòa vào với nhau, mùi vị thật là kinh khủng.
Tới lúc này thì tôi chịu không nổi nữa rồi, còn đào tiếp thì không chỉ tay chân rụng ra, mà ngay cả đầu tôi cũng sẽ bị lũ muỗi vặt mất. Tôi ngẩng mặt nói với ông già:
– Ông à, cháu nói thật là ông nên kia nghỉ một lát đi, nghỉ rồi cháu trả công ông thêm, chứ làm tiếp thì chết mất.
Ông già nhìn tôi, chắc thấy mấy cái xác muỗi bét đầy mặt tôi nên ông ấy cũng hiểu, nhưng thay vì đồng ý ông ấy lại nói:
– Lên đi, tao đào tiếp, mày lên coi miệng mồ này, đừng đi quá xa, ma nhà cũng không phải ma tốt đâu.
Tôi cau mày, ông ấy việc gì phải cố chấp như vậy, tôi còn không cuống lên, ông ấy cuống thì được cái gì, nghỉ một lúc lấy sức, có khi còn được việc hơn là cố thêm một lúc. Nghĩ rồi tôi gật gật đầu, cắm xẻng cuống và đạp vào vách đất leo lên trên, chỉ năm phút thôi, tôi sẽ nghỉ năm phút rồi lại xuống đào tiếp. Mà cũng không phải đào lâu nữa, công nghệ chôn cất ngày xưa đâu có hiện đại như bây giờ, tôi chắc chỉ đào thêm chục phân nữa là chạm nóc quan thôi.
Bên trên không khí có phần lạnh lẽo, nghĩa địa về đêm âm u tịch mịch, nghe được cả tiếng dế kêu rời rạc như tiếng khóc hờn, mà bóng tối ở đây cũng đặc biệt, đen như hắc ín, cách chục bước chân là không thấy được gì. Nếu như bắt tôi một mình ở đây, chắc có chết tôi cũng không chịu, không phải là tôi sợ ma, mà chính cái bóng tối này khiến cho người ta kinh sợ, tối như nuốt chết cả tâm hồn. Nhìn quanh không thấy có gì bất thường, người ta hay bảo đêm xuống ngoài nghĩa địa sẽ có ma chơi, là những đốm lửa xanh chập chờn quanh những bia mộ, biết là không phải ma nhưng cũng có phần đáng sợ. Ở đây lại không có mấy cái đó, hoàn toàn không có gì cả, ngoài một màn đêm thăm thẳm tới rợn người.
Cũng không hẳn là tĩnh lặng, tôi thỉnh thoảng có nghe thấy tiếng xột xoạt trong một góc tối tăm nào đó, nhưng khi rọi đèn pin qua thì chỉ thấy bia mộ lấp lóa hiện lên trắng bợt dưới ánh sáng. Chắc là con chuột nào vừa chui khỏi hang, một con chuột đói ăn và bị thu hút bởi thứ ánh sáng duy nhất trong tay tôi đây. Tôi cảm nhận được tiếng xột xoạt ấy đang tiến về phía mình, rất rõ ràng, mỗi chớp mắt đều lại gần tôi hơn, nếu nín thở còn đoán được hướng của nó.
Choang!
Tôi chiếu thẳng đèn pin về phía vừa phát ra tiếng động. Không có gì. Vẫn là những bia mộ chen chúc, để ý thấy cỏ dưới đất cũng không hề lay động, vậy con chuột đó chắc không to, hoặc là nó đã đổi hướng. Tôi không sợ chuột, trong tay lại có cái xẻng sắt chắc chắn như vậy, con chuột nào ngu ngốc mới xông vào tấn công tôi.
Bên này!
Vừa nghe thấy tiếng động tôi lập tức quay đầu rọi đèn pin về phía đó. Vẫn không có gì. Trò này có vẻ rất thú vị, tôi muốn xem giống chuột núi này to tới đâu, nghe nói chúng rất hung dữ, còn sống ở nghĩa địa, có khi được ăn thịt người béo múp chứ không phải vừa. Vẫn nghe thấy tiếng xột xoạt quanh đây, lần này thì tôi chắc chắn sẽ được nhìn thấy con chuột liều lĩnh ấy.
Đây!
Tôi lập tức bắn đèn pin về phía đằng sau, nơi có hai bia mộ đặt song song, tiếng động vừa dừng ở đó, tôi nghĩ nó chỉ ở gần đấy thôi, giữa hai bia mộ kia. Nhưng trong một chớp mắt, tôi lại thấy nó di chuyển, đúng, là nó vừa di chuyển, nhìn không giống trong tưởng tượng của tôi. Đó là một bàn tay với năm ngón gầy guộc, nước da trắng bợt khiến tôi xác định được đó không phải là con chuột. Năm ngón tay bám vào bia mộ, vừa thấy ánh sáng lập tức rụt lại, giống như đang chơi trốn tìm với tôi vậy. Đêm hôm như vậy, ai lại đi chơi trốn tìm ở nghĩa địa chứ, không phải người, vậy đây là ma, hay là … người chết?
Tôi lập tức lấy lá bùa trong người ra, ma thì tôi có cái này hộ thân rồi, còn người chết, tay tôi cầm xẻng lên, nếu người chết có thể sống lại thì tôi sẽ giáng cho nó về mộ thì thôi. Lấy hết can đảm, tôi nhìn một vòng xung quanh, chân bước thật cẩn trọng tới gần hai bia mộ, mày muốn chơi trốn tìm cũng được, nhưng cố mà đừng để bị bắt.
– Thấy rồi!
Ách! Tôi giật mình, đầu lập tức quay phắt lại, đúng lúc đó, chỉ trong chưa đầy một khắc, tôi thấy có bóng người vụt qua sát sau lưng mình. Là người thật sao, chỉ lờ mờ trăng trắng, nhanh như vậy, lại im lặng như vậy, nếu đứng ở khoảng cách này tôi chắc chắn có thể cảm nhận được ngay. Rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra, tôi quay đầu lại chỗ hai bia mộ, nhanh chân lao tới phía sau đó, không có gì, chỉ là cây cỏ và những khoảng đất loang lổ. Có phải là nhìn nhầm rồi không, năm ngón tay xương xẩu ấy thực ra chỉ là cây cỏ phản quang mà thành, điên mới tự lừa mình như vậy, chắc chắn là nó vừa ở đây, sau đó bằng tốc độ ma quỷ của mình, nó luồn ra sau lưng tôi, rồi đúng lúc tôi quay lại thì lập tức biến mất. Mà vừa rồi là cái gì kêu vậy?
– Mày xuống đây mau lên, tao thấy nắp quan rồi, cầm xẻng xuống đây.
– Vậy ạ, cháu xuống ngay đây.
Thì ra là ông già đã đào tới nắp quan, đúng như tôi nghĩ, huyệt này sâu lắm cũng chỉ 2m, lại đặt trên đồi, phong hóa xói mòn chắc chỉ còn hơn 1m8 thôi. Vừa nhảy xuống hố, tôi đã thấy chân mình dẫm lên tấm ván gỗ, ông già đào ra được một khoảng bằng cái rổ rồi, tôi định cắm xẻng xuống xúc tiếp thì ông ấy ngăn lại:
– Phá nắp ra, không được đào nữa, phá từ từ để nghe ngóng con ma bên trong đã.
Vậy thì hiểu rồi, vì sao chỉ cần một cái hố nhỏ mà vẫn có thể quật được mồ lên. Tôi dùng hết sức thụi xẻng xuống ván gỗ, liên tiếp năm tiếng răng rắc vang lên, cuối cùng thì cái lưỡi sắc cũng xuyên qua được tấm ván, cảm giác được cả chấn động khi lưỡi xẻng đâm ngập trong gỗ. Chôn bao năm mà mặt ván vẫn chắc chắn như vậy, người ta xem chứng rất có tâm khi chôn sống cô gái này, giống như sợ cô ấy sẽ thực sự bật được mồ dậy vậy.
Tôi đục theo chỉ dẫn của ông già, đầu tiên là đập dập bề mặt ván, sau đó từ từ chọc cho gỗ rụng dần, vừa chọc vừa quan sát động tĩnh bên trong. Không có gì xảy ra, bên trong dường như chỉ có một bộ xương khô, hoặc có khi cả xương cũng đã mục nát hết. Cảm giác lúc đó của tôi thực sự rất hỗn độn, vừa tò mò muốn bật tung hết mấy mảnh ván ấy vừa lo sợ thứ bên trong đó cũng đang trực lao ra ngoài, có trời mới biết ma quỷ là loài có ý thức hay không.
Tới khi ánh đèn pin có thể soi qua khe hở trên nắp ván, tôi ngừng tay, chọn một vị trí thật an toàn, sau chiếc lưỡi xẻng đã giơ cao, hé mắt nhòm vào bên trong quan. Bụi bay nhiều khiến tôi phải nín thở, bản thân tôi thấy căng thẳng đã giảm bớt, không hiểu sao tôi lại nghĩ thứ bên trong sẽ làm tôi thất vọng. Đang tập trung nhìn vào không gian nhờ nhờ bụi trong quan, đột nhiên ông già quay đèn pin đi chỗ khác, vì hai tay của tôi đã dùng để giữ xẻng, nên đèn pin tôi vẫn đeo ở cổ, lúc này ánh sáng không tập trung ở lỗ hổng trên nắp ván, mà lệch sang trái. Tôi liếc qua ông già, thấy ông ta soi lên trên miệng hố, liền hỏi:
– Chuyện gì vậy ông?
Ông già không nói, giây lát lại cúi xuống nhìn tôi, một tay ông ta lập tức gạt tôi ra, tay còn lại nắm xẻng, ngay sau đó tôi thấy ông ta dùng hết sức thụi xuống nắp ván, khiến cho cả người tôi cũng bị chấn động theo. Sức này không phải người thường, tôi lập tức đu lên vách đất, nghĩ vì sao tự nhiên ông già lại nổi sung lên như vậy.
Rắc!!!! Một phần hai nắp quan lập tức đổ ập xuống, kéo theo cả đất cát bên trên cũng trượt vào trong quan. Ông già không ngừng tay, lại chuyển tay dùng xẻng tiếp tục xúc, tôi đừng vào một bên ván, cũng nhanh tay vét đất lên theo ông già.
Bên trong trống trơn. Quan này sâu sáu mươi phân, rộng gần năm mươi phân, vách hố tôi đào có phần rộng hơn diện tích bên trong này, phải là người như thế nào mới bị chôn trong một cái quan khiêm tốn vậy chứ. Ông già gạt hết đất và gỗ bên trong ra, tôi thấy thực sự là nó không chứa bất cứ cái gì, hoặc là thứ bên trong đã thoát ra ngoài rồi. Thoát bằng đường nào? Ông già cúi gập người nhòm vào trong quan, ở một bên hông quan, có một lỗ hổng lớn.
– Con ma thoát ra ngoài rồi, mày có thấy không, con ma trong này không còn nữa.
– Vậy giờ phải làm sao?
Tôi vừa nhìn theo hướng đèn pin của ông già, vừa hỏi. Dứt lời tôi liền liều mạng chui vào trong quan, dùng đèn pin soi hết trên vách gỗ bị đục ra nham nhở, lại tới cái lỗ sâu hoắm, có gì đó bất thường ở đây, chuyện này không phải do người bên trong này làm ra.
– Cháu thấy trong một không gian hẹp như vậy, không đủ lực và đủ rộng để xoay xở đâu, có khi nào là người bên ngoài đã đào vào chỗ cô ấy thì sao.
– Đứa con gái không làm được, mày biết cái gì đây không? – Vừa nói ông già vừa nhặt một mảnh giấy mục màu vàng dính ở miếng ván gỗ – Bùa trấn hồn đấy, bọn người trong bản tao chỉ mua cái này về dán khi nhà có con ma quấy nhiễu, mày xem, ở đây cũng có, trong quan cũng có nữa, đứa con gái bị ma làm nên bị chôn trong quan chật, để nó không có chỗ mà trốn được.
Nghe những lời đó của ông già tôi mới để ý, vội cúi đầu lấy đèn pin soi vào trong quan, ở hai bên góc trên nắp quan quả thực có dán hai tờ giấy vàng, người ta dán thứ này ở bốn góc tiếp giáp giữa nắp và thành quan. Bề mặt giấy vẫn còn nhìn thấy được họa tiết bên trên, nếu như nắp quan không bị phá vỡ, vậy chúng chắc chắn vẫn còn nguyên vẹn.
– Mày người bên ngoài không biết, đứa con gái nào không chồng mà chửa, trong nhà đột nhiên có gà chó chết, người nhà ốm đau, nhà đó sẽ mới bà tào đến xem. Cái thai ấy gọi là ma hoang, vì không có ai nhận, để lại sẽ làm cho cả nhà, cả bản bị ma quấy nhiễu. Bằng mọi cách phải giết nó đi.
– Vô lý như vậy mà người nhà của cô gái cũng nghe được sao, cháu không hiểu nổi suy nghĩ của dân ở đây, mạng người chứ đâu phải con gà con chó mà muốn giết thì giết.
– Mày đừng nói thế, chỉ có những đứa bị ma làm mới bị giết. Nếu đứa con gái nào không chồng mà chửa, nhà vẫn yên ổn, không ai biết, nó sẽ đẻ con trong rừng, cho ma rừng nhận mặt rồi để lại đấy. Không đem con ma về nhà thì sẽ không sao.
Lại còn có những trường hợp mất nhân tính như vậy nữa, bảo sao Đảng và Nhà nước không phổ cập nổi kiến thức ở đây, họ không chịu tiếp thu, cái gì cũng làm theo cảm tính và niềm tin mù quáng vào thế giới tâm linh. Tôi phát chán với chuyện con ma của ông già, ma quỷ gì cũng không bằng con người, tàn bạo, ác độc nhất chỉ có con người thôi.
Tôi không nói thêm với ông già nữa, nghe tới đây đầu óc tôi đã mụ mị hết rồi. Mắt lại bị cái lỗ hổng trên vách kia thu hút, thế quái nào, ở trong một không gian chật hẹp như vậy, vẫn có người đào được một cái lỗ to thế này. Không bình thường ở chỗ, xung quanh lỗ hổng có rất nhiều dấu vết cào sước, có những vết sâu tới gần thủng ván gỗ. Tôi sờ thử thì thấy những vết cào sâu nhất dường như mới được tạo thành, còn rất nhiều những vết cào mờ và cũ in bên dưới. Giả thiết là 16 năm trước, cô gái bị chôn sống, tuyệt vọng khiến cô ấy cào cấu xung quanh, những vết cào cũ có vẻ giống như do móng tay người tạo thành.
Vậy những vết cào mới này hình thành như thế nào, cái gì có thể găm sâu như vậy vào trong lớp gỗ. Mà những dấu vết đó chỉ xuất hiện xung quanh lỗ hổng, chúng có ở trên nắp quan, bên vách trái vách phải, nhưng tuyệt nhiên không xuất hiện ở dưới đáy quan, giống như lỗ hổng này chính là trung tâm và có thứ gì đó vẫn luôn điên cuồng cào xé trong này.
Tôi cân nhắc, sau đó quay qua hỏi ông già:
– Ông thấy mấy vết cào này không, cả cái vách gỗ bị đục ra nữa, hình như chúng mới xuất hiện gần đây thôi.
Ông già không đáp, tôi thấy ông ấy đang mải tìm kiếm cái gì đó, tay liên tục đào bới trong đống đổ nát dưới chân, tôi liền hỏi:
– Ông tìm gì vậy?
– Áo niệm, đứa con gái quấn trong áo niệm, miệng nhét vải thờ đỏ, muốn thoát được thì nó phải bỏ lại những cái đấy, tao muốn đem bùa về để bà tào xem nó là ma gì, nhưng mà không có rồi. Trong cái mồ này không phải chỉ có một mình nó, phải có thêm cái gì nữa giúp thì nó mới thoát được.
Cái gì đã giúp cô ấy? Một người con gái bụng mang dạ chửa, lại bị thương, bị chôn sống tàn bạo, nơi này chật hẹp như vậy, thở thôi đã khó, chưa nói tới đào đường thoát ra ngoài. Cái gì đã giúp cô ấy? Đào từ hông ra, tại sao không đào trên nắp ván, hay ở đầu hoặc cuối quan, những vị trí như vậy sẽ thuận tiện hơn cho việc thoát ra ngoài, đào từ hông ra chẳng phải sẽ không thể xoay người được sao. Nếu nằm như trong quan tài này, vậy là ở vị trí nào của cô ấy, bụng, tay với xuống đây rất khó, trong quan không hề rộng rãi, nằm thẳng hay nằm nghiêng đều không thể gập người lại được. Cái gì đã giúp cô ấy? Bụng sao, bụng, cái thai, không phải chứ, nếu nghĩ theo cái cách ma quái nhất, thì chính cái thai ấy đã ngoi ra để đào cái lỗ kia. Một đứa trẻ chưa đủ ngày đủ tháng có thể làm vậy được sao?
– Nhanh lên, chúng ta phải lấp lại chỗ này rồi đi khỏi đây thôi, con ma đã ra ngoài rồi thì khó mà giết được nó, mày mau về nhà nghĩ cách đi – Ông già bỗng lên tiếng, trông dáng vẻ thì dường như ông ta vừa nhận ra cái gì đó.
– Khoan đã, ông xem cái lỗ này là đào ra lâu rồi hay mới được đào ra gần đây thôi vậy?
Tôi thấy cái lỗ này khả nghi lắm. Thực sự mọi chuyện có thể bắt đầu điều tra từ cái lỗ này, ai đào ra nó và nó dẫn đi đâu, tôi muốn biết đáp án của những câu hỏi ấy.
– Tao thấy là mới thôi, cái lỗ này vừa được đào cách đây chưa lâu, mày thấy đoạn gỗ bị đào ra này không, so với vừa rồi chúng ta đào, dấu vết không khác nhau nhiều lắm, nếu là đào lâu rồi thì chúng nó sẽ cũ hơn.
– Ông chắc chứ?
– Tao làm nghề bốc mả này lâu lắm rồi, chỉ cần nhìn gỗ quan là tao biết mả nào mới mả nào cũ, mày cứ nhìn thì biết.
Nói rồi ông già cầm một mảnh gỗ mới bị chúng tôi đập gãy để xuống cạnh miệng lỗ hổng, bằng mắt thường có thể thấy, dấu vết ở hai chỗ đó không khác nhau là mấy, đều mới và được tạo ra bằng cách thức hoàn toàn thủ công. Ông già lại chuẩn bị gạt đất cát lại, nhìn hành động có thể thấy ông ta đang rất vội, tôi không tiện hỏi thêm gì, trong đầu tôi lúc này đang phân vân, không biết cái thứ bên trong này đã đi đâu, nó thực chất là ma hay còn là thứ gì khác nữa, giống như xác sống vậy.
– Cái lỗ này sẽ dẫn tới đâu vậy?
– Tao không biết, hướng này đi thẳng là tới dốc Đèo Cái.
– Tới Đèo Cái thật sao?
Chuyện gì thế này, nếu cái lỗ kia mới được đào, vậy có phải nó liên quan tới chuyện thằng Cường bị tai nạn không. Thằng ấy bị tai nạn cách đây mới một tuần thôi, cũng ở đoạn dốc này, có khi nào chính là con ma ấy đã lao vào xe nó.
– Cháu muốn xem cái lỗ này dẫn tới đâu, để cháu chui vào đây thử xem.
Không đợi ông già kịp phản ứng, tôi lập tức chui đầu vào trong lỗ hổng, quả thực bên trong rất chật chội, chỉ đủ một thân lách qua, hai tay phải với về phía trước, tốc độ di chuyển bên trong này cũng bị hạn chế rất nhiều. Tôi vừa nhích từng chút một vừa thầm rủa, con ma kia chắc chắn là cái dạng ngực lép, nếu nó có ngực, nó sẽ phải đào rộng thêm vài xẻng nữa, bằng không chắc chắn nó sẽ bị kẹt lại trong này. Lại nói tới bị mắc kẹt ở đây, biết đâu nó chưa ra được thật, tới lúc tôi va phải nó, vậy sau đó tôi phải làm thế nào, bò ngược trở lại hay là đẩy giúp nó, dẫu sao thì nó cũng đã tốn công đào ra cái lỗ này rồi.
Trước lúc bò sâu vào trong đường hầm này, tôi có nghe loáng thoáng ông già nói cái gì đó ở ngoài, giống như là bảo con ma ấy vẫn còn ở quanh đây, nếu không nhanh rời đi, có thể nó sẽ hại chết tôi. Thú thực tôi cũng có sợ nó, nhưng chuyện này còn nhiều uẩn khúc, nếu không giải thích rõ ràng, e rằng con ma ấy có chết cũng không nhắm mắt.
Đường hầm tương đối dài, có nhiều đoạn hẹp tới phải thít bụng lại mới qua được, càng bò càng thấy những vết đào ở đây là do một thứ dụng cụ thô sơ nào đó làm ra. Giống như là dùng tay cào từng mảng từng mảng một, vì có những vết in hằn cả dấu móng tay, trông có phần đáng sợ. Nghĩ lại thấy mình cũng liều thật, biết đâu con ma ấy đang ở sẵn trong này chờ tôi, hoặc là rình ở đầu bên kia, chỉ cần tôi ló đầu ra là nó sẽ dùng mấy cái móng tay khều cho một đường, đầu tôi không rắn bằng đất đá ở đây, tới lúc đó tôi sẽ thành ma không đầu mất.
Nghĩ miên man rất lâu, cuối cùng tôi cũng cảm giác được có luồng không khí ở ngoài thổi vào, phía trước sắp tới đường ra, phải chuẩn bị tinh thần. Tôi cố gắng không để đầu óc mình bị những suy nghĩ tiêu cực làm cho hoảng loạn, nếu như bên ngoài kia có cái gì đó chờ tôi thật, tôi vẫn còn một thứ phòng thân, chính là lá bùa bà tào đưa cho tôi, thứ đó chắc cũng có ít nhiều tác dụng. Càng bò tới gần đầu ra, tôi càng thấy bên ngoài kia yên tĩnh lạ thường, giống như nơi đó không có mối nguy hại nào ảnh hưởng đến tôi.
Trong giây lát, tay tôi đã chạm được tới miệng lỗ hổng, trán tôi toát đầy mồ hôi, là vì di chuyển tốn quá nhiều sức lực, hơn nữa tôi cũng đang căng thẳng, không rõ đây là chỗ quái nào nữa. Tôi quan sát một chút chỗ miệng hố, không có cây cối, nhiều nhất vẫn là đá, có những cạnh đá chĩa vào trong, lúc chui ra nên chú ý. Nghĩ rồi tôi hít một hơi thật sâu, dùng hết sức đẩy người ra khỏi đường hầm, đầu vừa thoát được miệng lỗ hổng, một luồng không khí mát lạnh ập vào mặt tôi, cảm giác sảng khoái vô cùng. Sau đó vài giây, tôi loay Hoay nhìn sang hai bên, đúng là tôi đang ở trên một triền đồi, nơi này không quá dốc, bên trên chính là đất nghĩa địa, bên dưới là đường đèo.
– Ông ơi, ông có còn trên đó không, giúp cháu một chút!
Tôi gọi to, không biết ông già đang làm gì, nếu ông ấy bỏ về lúc này, vậy tiếp theo tôi sẽ phải vất vả lắm đây. May sao tôi gọi mấy lần thì ông già lập tức ló đầu ra, ông ấy vẫn đang ở trên nghĩa địa, thấy tôi gọi thì chạy tới. Tôi bảo ông ấy leo xuống giúp tôi ra khỏi đây, rồi hai người cùng xuống đường đèo kiểm tra một chút. Dù không hiểu tôi muốn kiểm tra cái gì, nhưng ông già cũng xuống cùng tôi, có vẻ như ông ấy là người tốt bụng, làm gì cũng chú tâm và luôn suy nghĩ cho người khác.
Cách đoạn đường đèo ngay dưới đường hầm kia một khoảng, tôi thấy có một thanh lan can đã hỏng, quanh đó có nhiều mảnh nhựa và một chiếc gương chiếu hậu xe máy bị bỏ lại. Nếu không nhầm thì đây chính là nơi thằng Cường bị tai nạn, có vẻ như chuyện này không phải ngẫu nhiên, chắc chắn con ma kia đã cố tình tấn công xe của thằng ấy, sau đó nhập vào người cậu ta để hại tôi. Tôi có một dự cảm rất xấu về những chuyện sắp xảy ra tới đây. Phải đi tìm bà tào để hỏi xem nên làm gì bây giờ, vật chủ của huyết nhân ngải không có ở đây, liệu còn cách nào khác để diệt trừ nó không.
Tôi nhờ ông già dẫn tôi đến nhà bà tào, ở đó ông già thuật lại mọi chuyện cho bà ấy nghe, bà tào lập tức làm ra vẻ mặt kinh ngạc, hỏi đi hỏi lại một câu gì đó, sau lại nhìn tôi, dường như trong câu chuyện có điều khiến bà ấy Hoang mang lắm. Ông già nói với tôi rằng, bà tào hỏi có thật là không thấy xác, nếu không thấy xác thì không giết được nó rồi, huyết nhân ngải có ý thức sẽ điều khiển hồn ma làm điều xấu, nếu nó chủ định giết tôi, vậy tôi chắc chắn chết. Nói như vậy có phải là muốn tôi mau chóng rời khỏi đây, sau chuyện này tôi cũng không muốn tiếp tục làm việc ở đây nữa, đi sớm hay đi muộn cũng không khác nhau là mấy. Tôi hỏi lại bà tào, nếu như tôi rời khỏi đây, liệu tôi có thoát khỏi con ma ấy không. Bà ấy không trả lời, hai mắt lim dim, giống như không nghe thấy tôi hỏi. Về sau tôi mới biết là bà ấy có trả lời, nhưng câu trả lời ấy chỉ khiến tôi thêm lo sợ, hơn nữa càng không thể thay đổi được cục diện của tôi lúc này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!