Giải Ngải Ký
Quyển 3 - Chương 16: Hoang mang
Nói rồi Quân vỗ vai tôi và quay đi, bất đắc dĩ tôi phải theo chân hắn, trong lòng không phục, tôi nhỏ giọng nói:
– Còn chưa xong, tao vẫn có chuyện phải hỏi anh ta.
– Mày bớt bớt cái mồm lại, để lát tao giải thích cho mà nghe, giờ đi đứng cho tự nhiên vào- Vừa nói hắn vừa vòng tay qua cổ tôi kéo đi.
Không hiểu sao trực giác cứ thôi thúc tôi ngoái lại phía sau, không nhịn được tôi mới hé mắt nhìn thử, thấy chủ phòng 132 vẫn đứng ở ngưỡng cửa, mặt hướng về phía hai người bọn tôi, biểu cảm lạnh lẽo, ánh mắt âm độc khó tả. Tôi vội quay đi, không phải ma nhưng cảm giác lại giống nhau đến kỳ lạ, chẳng lẽ ở đây không tìm được một người bình thường nào nữa sao?
– Đi vứt rác đi – tên Quân mở cửa phòng tôi bước vào, hắn còn ngang nhiên đẩy tôi ra ngoài và đóng cửa lại, mẹ cái thằng khốn nạn.
Đến lúc tôi vào phòng thì đã thấy hắn xào nấu cái gì thơm um trong bếp, rất nhanh hắn bưng một chảo đầy đồ ăn lên trước mặt tôi, nói:
– Tao tìm thấy mì tôm, trứng và cà chua trong tủ, nào, ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện.
Đương nhiên là tôi không từ chối, ăn được hai đũa thì nghe hắn hỏi:
– Thế nào?
– Ngon.
– Không phải, tao hỏi mày thấy chuyện kia thế nào?
– Thì cũng khá đáng sợ, với cả… – Tôi nghĩ đến mớ cảm xúc hỗn độn trong đầu mình, thực sự không biết gọi tên thế nào cho đúng.
– Rất tò mò phải không?
– Đúng, kiểu như có hứng thú nhất thời với trò cầu cơ kia ấy.
Hắn gật đầu, tôi đợi hắn giải thích, nhưng tên đó lại hỏi tiếp:
– Thế mày tin bao nhiêu phần trăm lời người kia nói?
– Tầm 60% – Tôi nhẩm tính.
– Không nhiều vậy đâu, cùng lắm chỉ tin được 40% thôi.
– Ý mày là sao?
– Vụ án mạng kia là có thật, tao giả thiết là, những người liên quan đến nó đều sẽ biến mất không để lại dấu vết, và chủ phòng 132 luôn tin rằng không còn ai biết đến chuyện đó nữa, nhưng đột nhiên một ngày đẹp trời lại có ai đó đến hỏi thăm tung tích về nó, chủ phòng 132 bắt đầu vòng vo, thái độ cảnh giác và thăm dò, tuy rất cẩn trọng trong lời nói nhưng tới cùng thì vẫn có sơ hở.
– Sơ hở gì?
– Khi tao cố tình hỏi về những người tham gia trò cá cược với vợ anh ta, tao chắc chắn người chủ phòng ấy đã nghĩ chúng ta là cảnh sát tới điều tra vụ án, thay vì bật bài như lúc đầu, anh ta chỉ trả lời đúng những câu hỏi của tao đưa ra, mày hiểu thế là thế nào không?
– Mày đang ám chỉ chủ phòng 132 có liên quan đến vụ án?
– Chính xác, không ngoại trừ khả năng anh ta cũng là nghi phạm trong chuyện này, suy ra nửa đầu lời kể không đáng tin, nửa sau thì còn phải xem xét.
Tôi không theo kịp phân tích của hắn, ngẫm nghĩ một lúc vẫn thấy chưa thông lắm, tôi lập tức phản bác lại:
– Không thể nào, nếu vậy thì tại sao ngay từ đầu anh ta không giấu chuyện đó đi, đem nó kể ra chẳng phải sẽ khiến người ta nghi ngờ sao?
– Vì vật này đây – tên Quân cầm mảnh ván gỗ lên, tiếp – ban đầu anh ta muốn lôi kéo tao và mày tham gia vào trò cầu cơ này nên mới kể chuyện kia, thử hỏi một trò hoang đường như thế, không có tin gì giật gân thì ai theo, chưa kể càng là chuyện liên quan đến tâm linh thì càng có sức hấp dẫn, tiếc là chúng ta lại có được manh mối trước rồi.
– Anh ta muốn chơi cầu cơ để làm gì?
– Ai biết, người như vậy cũng tính là có đầu óc, kể rất khéo, vừa đủ để khơi dậy lòng hiếu kỳ của người khác, lại vừa đánh lạc hướng mục đích của bản thân, anh ta nói muốn tìm ra chân tướng cái chết của vợ, nhưng cái gì anh ta cũng biết hết rồi, mục đích thật sự còn ở phía sau kia.
Tôi nghe cũng có lý, quả nhiên là có kinh nghiệm nó phải khác, nhưng đây cũng chỉ là giả thiết, không có nhân chứng vật chứng thì sao có thể xác nhận được.
– Những người liên quan đều đã biến mất, làm cách nào để đối chất được đây?
– Mày quên là vẫn còn một người ở phòng 131 à? Dù cho cô ta không biết rõ nội tình vụ án, nhưng vẫn là người tham gia vào trò cầu cơ ngày trước, chỉ cần xác nhận vài thông tin là chúng ta sẽ biết được ai là kẻ nói dối.
– Mày giải thích thế nào về thái độ của cô gái đó?
– Có thể cô ta cũng nghi chủ phòng 132 là hung thủ, tao tự hỏi là vì sao cô ta không rời khỏi đây, chẳng biết có phải vì vật này nữa không?
Thế nào rồi cũng quay về mảnh ván gỗ, nó có gì mà khiến bao nhiêu người phải cuốn theo như vậy, tôi ngắm nghía hồi lâu, ngán ngẩm hỏi:
– Thứ này mà ghê gớm vậy sao?
– Slogan của trò này là gì mày biết không?- Hắn không đáp mà hỏi lại tôi, tất nhiên là tôi lắc đầu – “người chết không nói dối và hồn ma cũng vậy.”
– Là sao? Mày có thể dùng từ dễ hiểu một chút được không? – đầu óc tôi gần đây phải tiếp nhận quá nhiều thông tin nên có hơi trì trệ, mà tôi cũng lười nghĩ nữa.
– Cái này thì cần chuyên môn nhiều hơn, cũng khá dài dòng nên tao sẽ nói đại khái cho mày dễ hiểu – hắn dọn bớt bát đũa sang một bên, lấy bàn cầu cơ ra đặt trước mặt tôi, chỉ vào đó nói tiếp – như mày đã thấy, một bàn cầu cơ sẽ chia làm ba phần cơ bản, vòng ngoài cùng là chữ, bao gồm tất cả các ký tự và dấu, tiếp theo là số từ 0 đến 9, đấy là phần hai, phần cuối cùng là hai từ “đúng” và “sai” ở trung tâm.
Nhất thiết phải có bốn người mới hình thành được một ván cầu cơ, mỗi người sẽ ngồi ở một cạnh, mỗi cạnh được thắp một ngọn nến, đây là cách để biểu thị cho hồn ma biết những người sống đã sẵn sàng tham gia. Một khi đã ngồi vào bàn cơ và thắp nến, trò chơi đuổi bắt sẽ khởi động, tại sao lại gọi là đuổi bắt? Vì chỉ khi nào một trong bốn người bị hồn ma kia bắt được thì ván cơ mới kết thúc.
– Thế nào là bị hồn ma bắt được?
Cách giao tiếp dùng ở đây khá đặc biệt, ngoài câu hỏi ra người chơi không được nói thêm bất cứ điều gì, nhưng được dùng ánh mắt để trao đổi với người cùng chơi, không ai cấm điều đó cả. Hồn ma tất nhiên không nói chuyện, chính vì thế mà phải có thêm vật hỗ trợ và thường thì đó sẽ là một chiếc chén con. Tên Quân đặt cái chén lên bàn cơ, úp người miệng chén xuống, sau đó dùng ngón chỏ đặt lên đít chèn, hắn cũng bảo tôi làm theo, chiếc chén từ từ di chuyển khắp mặt bàn cơ.
Lúc này người sống được quyền hỏi một câu bất kỳ, hồn ma sẽ trả lời và điều đó hoàn toàn là sự thật. Tiếp theo đến lượt hồn ma đặt câu hỏi, người chơi sẽ chỉ được dí đến ô “đúng” hoặc “sai”, cái này không bắt buộc phải là sự thật. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng phải làm sao cho hồn ma không phát hiện ra mình đang nói dối, đừng nghĩ chúng dễ dàng bị qua mặt, hồn ma có thể nhìn thấu tâm can con người đấy.
– Nếu bị bắt thì sao?
Hạn định là ba lần bị bắt cho một người chơi, không rõ là sau mỗi lần bị bắt người chơi sẽ chịu hình phạt gì, nhưng khi đã đến hạn thì người đó chỉ còn đường chết thôi.
– Tại sao nói cầu cơ giúp người chơi đạt được ước muốn của mình?
Vì trên cơ bản đây vẫn là một trò cá cược, cá cược thì phải có thắng thua và thắng thua sẽ dựa vào hên xui. Nếu ai may mắn, không bị hồn ma bắt được thì câu hỏi của người đó sẽ thành sự thật. Có thể hỏi bất cứ điều gì, kể cả chuyện tương lai, được hồn ma đồng ý là coi như thắng rồi.
– Luật chơi nghe đâu có phức tạp lắm, cứ trả lời thật lòng thì sao bị bắt chứ?
Đâu dễ thế, câu hỏi mà hồn ma đưa ra sẽ đánh vào phần tối trong tâm trí người chơi, áp lực khi đó vô cùng lớn, nó có thể gây chia rẽ nội bộ, nghi ngờ lẫn nhau. Chưa kể là càng về sau câu hỏi càng thâm độc, có thể bức người chơi đến nước đi vào sai lầm.
– Vậy không bỏ cuộc được sao?
Nếu không chịu được áp lực mà đột ngột rời bỏ bàn cơ, lúc đó người chơi đã phạm vào luật cấm. Có ba luật cấm khi tham gia cầu cơ, thứ nhất là không được nói chuyện, thứ hai không được bỏ chạy, và thứ ba là tuyệt đối không được thay đổi câu trả lời. Vi phạm luật cấm là coi như mất quyền chơi, đồng nghĩa với cái chết.
Tên Quân nói tới đó liền buông tay khỏi đít chén, tôi nhìn xuống bàn cơ, nơi chén dừng lại là con số 0, trò này thật điên rồ, nhưng cũng thật kích thích, so ra thì nó cũng không thiên vị quá. Quy luật ở đây là muốn đạt được một điều gì thì phải chấp nhận đánh đổi, chỉ cần không trái với lương tâm thì sẽ không bị phán xét, tôi thấy bản thân chưa làm gì hổ thẹn nên sẽ không sợ bị nó bắt được.
– Giờ bàn cơ đã xuất hiện, liệu có thể biết khi nào thì trò chơi bắt đầu không?
– Tao chịu thôi, để tối tao về rồi qua hỏi thăm phòng 131 xem tình hình thế nào.
Dứt lời hắn liền đi ra cửa, tôi định hỏi hắn đi đâu bây giờ, nhưng lại thấy không liên quan đến mình nên thôi. Rất nhanh trong phòng chỉ còn tôi ngồi trơ ra với bàn cơ, mân mê nó một chút, tôi thấy mặt sau của bàn cơ có khắc một hình chữ đại. Không biết tôi từng thấy biểu tượng này ở đâu, mà cảm giác quen lắm, thử lên mạng tìm kiếm, tôi liền nhận được đáp án.
Quả nhiên là nó, bàn cơ này được làm từ một miếng ván quan tài đã dùng rồi, bị người ta đào lên cắt ra để tăng thêm độ linh nghiệm, chữ “đại” được khắc ở đầu quan để đánh dấu chiều nằm của người chết. Nghĩ mà tôi hết cả hứng thú với trò này, sao tên Quân không đem nó theo luôn đi, để đây làm gì chứ.
Sau thì tôi cũng không chịu được nên quyết định rời khỏi phòng, để giết thời gian tôi về nhà bố mẹ một lát, đi uống với mấy người bạn cùng công ty một lát, thoáng cái đã gần 9h tối, nhớ đến cuộc hẹn với tên Quân, tôi vội trở về khu chung cư. Đúng lúc thang máy chuẩn bị khép lại thì tôi kịp chạy vào, bên trong có một cô gái trẻ, tôi hơi cúi người chào cô ấy, còn cô ấy thì mỉm cười đáp lại.
Đến tầng 13 tôi bước ra, bất ngờ là cô ấy cũng ra cùng tôi, cô gái đi về hướng ngược lại, không phải phòng 132, thậm chí tôi đã nín thở để xem cô ấy sẽ dừng lại ở phòng nào. Không sai, chính là phòng 131, cô gái đứng trước cửa phòng 131, chậm dãi lấy chìa khóa tra vào ổ, ngay lập tức tôi lao tới, nhanh đến độ không kịp nghĩ mình chạy qua đây để làm gì.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!