Giải Ngải Ký - Quyển 4 - Chương 29: 26 chữ cái (7)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Giải Ngải Ký


Quyển 4 - Chương 29: 26 chữ cái (7)


– Quả nhiên là người làm ăn, rất đúng giờ! – Quân thả nhẹ một câu, sau khi đã bước vào phòng và bỏ chiếc mũ trên đầu xuống.

Vừa rồi khi chờ ở ngoài, hắn có mượn được một bộ đồng phục lễ tân, ngoài quần áo còn có thêm một chiếc mũ ca lô, tuy không giúp diện mạo hắn thay đổi nhiều, nhưng đội lên cảm giác cũng chuyên nghiệp hơn hẳn. Quân không phải đợi quá lâu, đúng tám giờ tối, người phụ nữ mà hắn cần đã trở về khách sạn, nhìn bà ta ở trong ảnh và ngoài đời có đôi chút khác biệt, khoác trên người những phục trang sặc mùi hàng hiệu, khí chất vương giả dường như không hề mai một qua thời gian ở tù, lại thêm khuôn mặt son phấn kỹ càng che lấp đi dấu vết thời gian, so với tuổi thực thì bà ta đã trẻ lại mươi năm trước, tuy vậy mọi đường nét vẫn trên một khuôn đúc đó, nên hắn chỉ cần liếc qua cũng lập tức nhận ra.

Có vẻ như Nhất Uyên vừa hoàn thành một cuộc doanh thương, bà ta cầm trên tay một chiếc catap, sải bước trên sảnh, phong thái tự tin không lẫn vào đâu được. Phải chăng đây chính là tư chất thiên phú của người đứng trên pháp luật, Quân tự hỏi, hắn vẫn cảm thấy người phụ nữ này có gì đó khác thường, để mà có thể cao ngạo đến mức không sợ trời không sợ đất như vậy, chắc chắn bà ta phải có năng lực hơn người nào đấy. Hắn đánh giá một hồi, trong khi chị đại Nhất Uyên ra quầy lễ tân làm thủ tục, chậc, Quân tặc lưỡi, không thể nhìn ra nổi, bà ta hoàn toàn giống một doanh nhân thành đạt, thậm chí hào quang còn xán lạn hơn nữa!

Nhất Uyên vào thang máy, Quân trong vai một nhân viên hỗ trợ đã chờ sẵn bên trong, hắn hỏi số tầng, sau đó bấm vào bảng điều khiển. Trong lúc di chuyển, người phụ nữ bỗng đưa catap cho Quân, bà ta nhờ hắn cầm giúp, còn mình thì nghe điện thoại, điều này cũng không có gì bất thường, Quân hết sức tự nhiên đón lấy chiếc catap của người phụ nữ, nó khá nặng. Tới nơi người phụ nữ tiếp tục nói chuyện điện thoại và đi về phòng, Quân theo sau, bà ta quẹt thẻ rồi mở cửa bước vào, hắn không nghĩ rằng mình sẽ đột nhập vào đây một cách đơn giản như vậy, trong lòng có chút cười thầm. Quân đóng cửa, người phụ nữ bấy giờ liền buông điện thoại, bà ta quay ra nhìn hắn, lúc này đã lộ diện thân phận.

– Anh là thợ săn hay cảnh sát?

Đáp lại Quân, Nhất Uyên bình tĩnh hỏi, khuôn mặt không một chút bất ngờ, nói thẳng ra là bà ta cố tình để hắn vào đây. Ngay từ lúc bước qua sảnh khách sạn, Nhất Uyên đã cảm thấy có người theo dõi mình, trực giác của phụ nữ vô cùng nhạy cảm, chưa kể đây còn là một người có thâm niên trong nghề phi pháp, chỉ một ánh mắt bất thường cũng sẽ khiến bà ta để ý. Khi ở quầy lễ tân, Nhất Uyên cố tình lán lại lâu hơn, trong số những người có mặt ở sảnh thì bà ta phát hiện nhân viên trực thang máy là đáng ngờ nhất. Đã mất công theo dõi thì chi bằng cứ thẳng thắn với nhau, nhưng vẫn phải đảm bảo an toàn cho bản thân, tránh đối phương vì bị phát hiện mà manh động, riêng về tác phong làm việc của chị đại thì người đời sẽ còn phải kính nể dài dài.

– Cả hai thì sao – Quân liền nhận ra mình đã bị bại lộ từ trước, đúng như hắn nghĩ, không thể coi thường người phụ nữ này, vào tới đây thực ra cũng chỉ nắm chắc được năm mươi – năm mươi, rất có thể từng đường đi nước bước của hắn đều đã trong kế hoạch của bà ta.

– Tôi chỉ muốn được yên ổn làm ăn – Nhất Uyên thong thả ngồi xuống salon, dùng giọng thân tình nói với Quân – anh biết đấy, tôi không hề thích thú gì với cuộc đua này, tất cả đều là vì bọn họ ép tôi phải ra tay, tôi cần gì đâu chứ. Nói đi, làm sao thì anh mới buông tha cho tôi?

Đúng rồi, giết người không phải vì thích thú, mà giết vì đam mê thôi, Quân hừ lạnh một tiếng. Theo như tài liệu thu thập được từ những lần sát hại trước, Nhất Uyên đã lấy đi nội tạng của chính những tù nhân bị giết, không có bất cứ video nào được đăng tải nên phương thức giết người của bà ta vẫn là một ẩn số, đầu mối duy nhất là một vài bức ảnh chụp xác người bị mổ phanh, bên cạnh là cơ số những nội tạng đã được cho vào thùng đá, ngay cả những cái xác đó cũng đã được thủ tiêu hoàn toàn, nghe nói là nghiền ra làm thức ăn cho động vật gì đó. Giống như nói Nhất Uyên sinh ra để làm nghề này, dù vận đổi sao dời thì bà ta vẫn sẽ có cách để lấy được nội tạng đem đi bán.

– Nếu không thì sao? – Quân ra vẻ thách thức, nói.

– Vậy tôi sẽ phải dùng đến cách này – bỗng Nhất Uyên giơ một vật nhỏ như chìa khóa oto, chĩa nó về phía Quân và bấm một cái, vẻ mặt tràn đầy âm hiểm.

Cách!

Quân nhìn hành động của người phụ nữ, ngay sau đó chiếc catap mà nãy giờ hắn vẫn cầm trong tay liền phát ra tiếng động, dường như khóa cặp đã bị mở. Thôi xong! Quân thầm than, hắn chột dạ, sau lưng toát lạnh, có khi trong này là bom hoặc một loại cơ quan xảo diệu gì đó, thảo nào mà nó nặng như vậy, chết rồi, từ lúc vào đây hắn vẫn cầm nó trên tay, không nghĩ tới cái catap này cũng là mưu kế của người phụ nữ kia. Nhất thời Quân đứng hình, ngay cả biểu cảm cũng không kịp đổi, phen này thì hắn có chết cũng không ai biết, cả đời hào hoa tới cùng lại kết thúc trong tay của một người phụ nữ. Kết thúc không đáng sợ, đáng sợ là sau khi kết thúc tim, gan, thận của hắn sẽ bị chia năm xẻ bảy, còn xương thịt hắn lại thành thức ăn cho con chi chi…

Xoạt xoạt xoạt…

Từ trong catap có thứ-gì-đó đổ xuống chân hắn, nhiều đến mức chồng chất thành một ngọn núi nhỏ. Không phải bom, nhưng so với bom thì có sức công phá không kém, suy nghĩ vừa rồi lập tức bốc hơi hết, lấp đầy đầu óc hắn lúc này chỉ duy nhất một chữ TIỀN! Chính xác, dưới chân hắn là một đống tiền, trong catap này chứa rất rất rất nhiều tiền, Quân ngây người, từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ hắn chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, đè muốn gãy chân hắn!

– Chỗ đó được khoảng một tỷ rưỡi, chỉ cần anh tha cho tôi lần này, thì tất cả sẽ là của anh – người phụ nữ chậm rãi nói.

Đây chính là tuyệt chiêu “Dolla thần chưởng” trong truyền thuyết, chỉ cần trúng một chiêu này thôi cũng ngang với vạn tiễn xuyên tim! Một tỷ rưỡi với mệnh giá 500k thì được khoảng 30 cọc 100 tờ, Quân nhẩm tính trong chớp mắt, não hắn nảy số liên tục, thực ra đây cũng chưa được tính là một gia tài, nhưng tự nhiên có được một số tiền lớn như vậy bảo hắn không choáng sao được! May mắn là Quân vẫn giữ được cho mình vẻ mặt thản nhiên đến bất ngờ, dù rất muốn cúi xuống đếm xem có đúng là 30 cọc tiền không, nhưng hai mắt vẫn nhìn thẳng tắp về phía Nhất Uyên, hắn nói cứng:

– Lấy mạng bà trước đã, tiền này không cần thiết.

– Hahahah… – Nhất Uyên bỗng cười phá lên, trước sự đe dọa của Quân, bà ta không hề nao núng, vẫn điềm tĩnh nói – anh nghĩ là lấy mạng tôi thì anh có thể ra khỏi đây? Biết vì sao tôi thuê phòng ở tầng 39 này không, vì nó cao, giết tôi rồi anh có chạy đằng trời cũng không thoát. Vừa rồi khi ở trong tháng máy, tôi đã gọi cho bảo vệ, nói rằng tôi phát hiện trong phòng có người đột nhập, chắc họ sắp tới kiểm tra rồi, nếu tôi không ra mở cửa thì anh nghĩ sao?

Thảo nào mà bà ta bình tĩnh như vậy, Quân cay cú nghĩ, chẳng lẽ hắn lại lấy tiền? À tất nhiên, ngu gì không lấy, nhưng vẫn phải xử lý bà ta, không thể giết thì cũng phải bắt bà ta về quy án, giờ xông vào bớ người chắc vẫn kịp, mình là điều tra viên cơ mà…

Cốc cốc cốc!

Đang nghĩ thì ngoài cửa có tiếng gõ dồn dập, một vài giọng nói vọng vào:

– Chúng tôi là bảo vệ khách sạn, xin hãy mở cửa để chúng tôi kiểm tra!

– Chỉ cần anh tha cho tôi lần này, lần sau muốn chém muốn giết gì tùy anh – Nhất Uyên bước tới đối mặt với Quân, bà ta nhìn hắn nói – xin hãy cầm tiền và đi đi.

Dứt lời liền bước qua, giờ hắn mới thực sự là cùng đường, nếu cầm tiền thì biết đâu bà ta lại vin vào đó đổ cho hắn tội ăn cắp, con người này trước mắt không thể tin được, khốn nỗi lại có ngày hắn sa lưới dễ dàng như vậy. Cửa phía sau mở ra, một nhóm năm bảy người mặc đồng phục bảo an, tay cầm dùi cui bước vào, họ nhìn qua Quân, hắn vừa kịp thu hết tiền vào catap, đoạn Quân quay ra nói với Nhất Uyên:

– Ở đây không còn việc gì của tôi nữa, xin phép madam – hắn bỏ lại catap trên bàn và rời đi.

– Cái này tôi không dùng tới nữa, phiền anh đem vứt giúp tôi được không? – Quân ra tới cửa thì Nhất Uyên đuổi theo dúi catap tiền vào tay hắn, ánh mắt tràn đầy thành khẩn.

– Chỉ lần này thôi – Quân ra vẻ miễn cưỡng, nhưng tay hắn thì cầm đồ rất nhanh, chân bước đi một cách vội vã, lòng thầm nhủ bà ta đừng có đổi ý!

Quả nhiên là không đổi ý thật, Quân vào nhà vệ sinh thay đồ, giờ hắn mới mở catap tiền ra đếm, đúng 30 cọc, mùi polime mới cứng, rất khó để diễn tả cảm xúc của hắn lúc này, giống như thấy bố đẻ em bé vậy! Ra khỏi khách sạn, Quân bỗng thấy mình tự tin hơn hẳn, hắn liền hiểu ra Nhất Uyên dựa vào cái gì mà có được thần thái cao ngạo kia, chính là dựa vào cái này đây! Chỉ cần có tiền trong tay, thì dẫu trời sập cũng không thành vấn đề, chỗ tiền này thừa sức để hắn chống trời! Quân băng qua đường, cảm thấy tất cả đều phải chiều theo hắn, đèn đang đỏ cũng phải chuyển thành xanh, tất cả xe cộ đều dừng lại, ngay như người đang đứng chắn trước mặt hắn cũng phải ngã gục để nhường đường.

À khoan, sao lại ngã gục nhỉ? Quân kinh thần nhìn lại, bỗng thấy phía sau đầu người kia có máu chảy ra, rồi ai đó kêu lên thất thanh. Đây là…

Chíu!

Cổ Quân đau nhói, hắn sờ lên thì thấy máu chảy ra, cổ hắn vừa bị vật gì sượt qua, cảm giác rất nóng và xoáy, da thịt ở vết thương gần như bị nướng cháy. Ngay lập tức Quân cầm catap chắn lên đầu, bụp bụp hai tiếng liên tiếp, là súng bắn tỉa! Hắn bật dậy nhìn quanh, nhưng trời rất tối, tứ phía đều là nhà cao tầng, rất khó để phát hiện ra kẻ bắn tỉa đang nấp ở đâu. Người bị bắn chết có thể đã đứng đúng vào tầm ngắm của hung thủ, nếu không hắn đã chết ngay từ phát súng đầu tiên rồi.

Chíu chíu!

Đạn bắn sượt qua tóc hắn, sau đó lại có người hét lên một tiếng đau đớn, dường như mỗi viên đạn đi trượt sẽ lại bắn vào người khác. Hung thủ hẳn là không vì người vô tội mà dừng tay, phải nhanh chóng dời khỏi đây, Quân lập tức di chuyển, hắn toan chạy lên vỉa hè, nhưng vừa nhích được một bước thì nền bê tông trước mũi giày hắn bị đạn cày cho bốc khói. Quân lùi lại, tai hắn nghe “chíu” một tiếng xé gió, phía sau may mắn không có ai trúng đạn. Mọi người xung quanh vừa bỏ chạy vừa la hét ầm ĩ, cả đoạn đường liền trở lên hỗn loạn, xe cộ tắc nghẽn, Quân tránh tới đâu thì ở đó có liền tiếng súng bắn, hắn né được ba phát thì tới phát thứ tư tay liền bị trúng đạn, nghe tiếng “chíu chíu” xé gió mà hắn giật mình thon thót.

Cứ tình hình này thì sẽ thành thảm sát mất, nếu hung thủ chỉ nhắm vào hắn, vậy phải làm sao để phong tỏa tầm ngắm của kẻ đó. Cách tốt nhất chính là hòa vào môi trường xung quanh, trong đầu Quân liền lóe sáng, hắn lập tức mở catap, xé rời từng cọc tiền, sau đó tung lên, hắn chạy tới đâu thì tiền bay lả tả tới đó. Trong giây lát đám đông hỗn loạn liền bu về một chỗ để nhặt tiền rơi, tầm này thì bao nhiều tiền cũng chẳng còn quan trọng nữa, sinh mạng mới quan trọng! Hòa vào môi trường chính là như thế, đám đông sẽ trở thành lá chắn cho Quân, hắn chỉ cần len lỏi một chút tới cái ngõ phía trước, sau khi chạy vào đó thì coi như đã an toàn. Tới cả cái catap hắn cũng vứt đi rồi, một tỷ rưỡi còn cầm chưa ấm tay, giờ thì tới một đồng hắn cũng không kịp giữ lại. Người nhặt tiền dồn đến càng lúc càng đông hơn, cả con phố rất nhanh liền đông nghịt, tới cả người bị thương cũng quên đau để tranh giành, chỉ có người chết là không thể vùng dậy nhặt được.

Mẹ kiếp! Con mụ khốn nạn, chuyện này chắc chắn là do mụ ta tính kế, Quân sau khi hồi sức liền nghĩ ra, Nhất Uyên năm lần bảy lượt dúi cái catap này vào tay hắn, vì nhờ cái catap này mà hắn thành mục tiêu cho kẻ bắn tỉa, lại còn chỉ một lần này thôi, thằng nào cầm catap này đi ra cũng bị thủ tiêu hết thì làm gì còn lần nào để quay lại nữa. Hên là hắn cao số, bị thương chút đỉnh nhưng vẫn giữ được nửa cái mạng, không thể để con mụ ấy chạy thoát, Quân cay cú quay lại khách sạn. Lần này thì hắn sử dụng chức vụ điều tra viên để xin hỗ trợ từ lực lượng bảo an khác sạn, nhưng khi ập vào phòng đã trống không, qua trích xuất camera an ninh, phát hiện Nhất Uyên đã nhanh chân tẩu thoát ngay sau khi Quân rời đi, chứng minh nhân dân bà ta sử dụng tại khách sạn là của một người đã bị giết, tất cả manh mối đều đã bốc hơi hết, đúng là nhìn thì dễ ăn nhưng thử nuốt thì mới thấy hóc.

Quân vào viện khâu vá vết thương, trời còn chưa sáng hắn đã rời đi, nhưng không về nhà, Quân gọi cho Thiện, hỏi Đại Ca đang ở đâu, nghe bảo anh ấy vẫn đang phải nằm viện nên hắn quyết định qua nhà Đại Ca, tiện thể hỏi thăm tình hình anh ấy thế nào. Thấy Quân trong bộ dạng tả tơi như vậy, Thiện có hơi kinh ngạc, hắn xua tay, nói chuyện của hắn để sau, giờ kể xem Đại Ca bị làm sao mà năm ngày liền không liên lạc được.

Cái này Thiện cũng không rõ, thấy trong báo cáo viết là phát hiện Đại Ca ở cùng một chỗ với bốn người khác tại một công viên bỏ hoang, kỳ quái là cả bốn người kia đều đã chết, còn Đại Ca thì bị thương nặng, lúc được tìm thấy anh ấy đã thoi thóp lắm rồi, mất máu cộng với kiệt sức và đa chấn thương toàn thân, may mắn là không có vết thương nào chí mạng. Tại hiện trường tìm thấy một cái rìu nặng hơn năm mươi cân, đó cũng được cho là hung khí gây ra cái chết của hai trong số bốn nạn nhân, một người bị giết do dập sọ, dập sống mũi và vỡ quai hàm thì không tìm thấy hung khí, còn một người nữa lại chết do bị chặt tay và moi tim.

– Moi tim? – Quân nhíu mày hỏi.

Trong báo cáo cũng kết luận là Đại Ca bị tấn công, khả năng cao là lúc đó anh ấy đã lao vào ngăn cản ẩu đả, nhưng đó chỉ là giả thiết của bên điều tra. Vụ này sở đã trực tiếp nhúng tay vào, đầu mối đều được xử lý rất kín kẽ, nếu không bởi vì người phát hiện và báo án có liên quan tới Đại Ca thì có lẽ tính mạng của anh ấy đã khó giữ.

– Ai phát hiện? – Quân nghi hoặc hỏi.

– Cường – Thiện căng thẳng đáp – hơn nữa còn có Chó Điên, nó bảo là chính Đại Ca đã moi tim một trong bốn nạn nhân, thậm chí còn suýt thì giết cả nó. Đây là nạn nhân ấy.

Vừa nói Thiện vừa quay màn hình labtop cho Quân xem, chẳng phải đó là Jack đồ tể sao? Quân kinh ngạc nhìn cậu, như thế nào mà Đại Ca lại giết được Jack, vậy những người còn lại là ai, Thiện lần lượt cho hắn xem hai người bị rìu bổ chết là Xuân và Sơn, còn một người bị đập chết thì không có tên trong danh sách. Chuyện này điên rồi! Quân lại hỏi:

– Sao Cường và Chó Điên cũng ở đấy?

– Là do Chó Điên chạy vào công viên chơi thì bắt gặp Đại Ca, anh ấy không nhận ra nó, thậm chí còn đánh gãy tay và giết một con chó đen đi cùng thằng bé – Thiện thở dài, tiếp – nhưng khi em hỏi thì Đại Ca chẳng nhớ gì cả, anh ấy bảo là bị Jack đập cho bất tỉnh mấy lần, cứ sắp tỉnh là lại bị đánh ngất đi, cũng chẳng biết bằng cách nào lại sống sót được nữa.

Nghe có vẻ như Quân từng gặp qua chuyện như vậy rồi, hắn đăm chiêu giây lát, sau đó lập tức “A” lên một tiếng, đúng là đã từng thấy qua, lần đó Đại Ca rơi vào hầm xác, không biết bị cái gì mà lúc tỉnh dậy giống như biến thành một người khác, hắn còn tưởng là anh ấy chỉ muốn giết mình, nhưng hóa ra là anh ấy không còn nhận thức được ai nữa. Đại Ca thật sự có bao nhiêu nhân cách? Mà nhân cách nào của anh ấy cũng nguy hiểm quá, Quân nói với Thiện từ giờ phải theo dõi sát sao Đại Ca, tốt nhất là cậu nên ở bên cạnh anh ấy luôn đi, hắn nghi là chuyện này không chỉ đơn thuần là thay đổi nhân cách.

Tạm gác chuyện của Đại Ca sang một bên, Thiện liền hỏi Quân đã xảy ra chuyện gì, tại sao chỉ sau một đêm không gặp mà hắn đã thành thương binh như vậy. Quân kể tóm tắt một lượt, có vẻ vẫn cay cú lắm nên hắn chửi thề hơi nhiều, nhưng mà thật sự rất nhục nhã, thua trong tay một người phụ nữ thì vạn kiếp cũng không ngóc đầu lên được. Thiện ngược lại không quan tâm tới người phụ nữ kia lắm, trong vụ án này không phải chỉ có một mình Nhất Uyên thực hiện, bà ta còn liên kết với một thợ săn khác, không ngờ là người phụ nữ này lại có dã tâm lớn như vậy. Người mà bà ta liên kết, hiện tại đã vươn lên đứng đầu trong danh sách, tên là Kha.

Kha là một lính đánh thuê khét tiếng ở vùng biển Đông Nam Á, năm ngoái y bị cảnh sát quốc tế truy nã và chỉ bị bắt sau khi đánh chìm một tàu chiến của hải tặc ngoài biển Ấn Độ, đầu năm nay Kha bị dẫn độ về nước với nhiều tội danh, trong đó nghiêm trọng nhất là tội thảm sát, y phải lãnh mức án cao nhất là tử hình cho mọi tội danh của mình. Vốn dĩ Kha là một Quân nhân về hưu, trước kia là lính thủy Quân lục chiến, sau khi rời khỏi Quân ngũ, y trôi dạt sang Mã Lai làm lính đánh thuê, với khả năng bắn tỉa Thiện nghệ, số nạn nhân mà Kha giết có thể lên tới hàng trăm người trong suốt mười năm hành nghề.

Thật không ngờ là Nhất Uyên lại nghĩ tới việc mua chuộc một tay lính đánh thuê về phe mình, đầu óc của người phụ nữ này thật phi thường. Đường dây buôn bán của bà ta rất tinh vi, số vốn đổ vào đó cũng không ít, vừa ra tù bà ta liền móc nối lại, đem vốn thu hồi về tay mình, cộng thêm danh tiếng lẫy lừng xưa nay, tham vọng gây dựng lại sự nghiệp là không khó. Có tiền trong tay thì sợ gì không chơi lớn, Kha vốn là lính đánh thuê, tiền chính là mạng sống đối với y, mối quan hệ tương hỗ này thực chất rất công bằng. Sau đêm nay bảng xếp hạng sẽ chỉ còn lại bốn người, thời gian cũng không còn nhiều, Quân sẽ càng phải cẩn trọng hơn nữa.

Hai hôm sau.

Thiện báo tin cho Quân, Nhất Uyên đã bị sát hại, người ra tay không phải ai khác mà chính là Kha. Y có đăng tải một clip, trong đó có cảnh cãi vã rất gay gắt, có vẻ như Nhất Uyên sau khi để xổng Quân đã bất mãn với Kha, kết quả vừa nói được hai câu thì họng súng liền chĩa vào đầu bà ta. Đúng là đàn bà thông minh tài giỏi đến đâu cũng không thoát được thói nữ nhi thường tình, tính toán cả đời tới cùng lại chết vì cái mồm. Nhưng đấy chưa phải tin quan trọng nhất, bảng xếp hạng có biến động lớn, vừa xuất hiện thêm một người mới, danh sách hiện tại còn bốn cái tên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN