Giải Thoát Số Phận
Phần 26
Giữa con suối tên bảo vệ tóm lấy tay Thảo…ánh đèn từ bên kia biên giới hắt sang…
-Mẹ con khốn kiếp…( Hắn dơ tay tát)
Cú tát như trời giáng vào mặt khiến Thảo choáng…cô gục xuống nền suối …nước bắn ướt đẫm người Thảo…
-Làm ơn để tôi đi
-Mày mơ à,con khốn…
Thảo vớ lấy hòn đá dưới suối cô đập thẳng về phía trước vào trán tên bảo vệ…hắn ngã ngửa ra sau rồi ôm đầu…” mẹ mày…mày dám”
Thảo cố nhấc chân lên cô kêu đau đớn “ A..”
Chân của Thảo một bên bị thương…cố cố gắng lấy hết sức chạy…tên Bảo vệ lại đuổi theo…” Tao giết chết mày”…
Các Trinh Sát và Hồ Công Minh đang đứng thì nghe thấy tiếng bên góc suối…Trinh sát còn đang do dự
-Đáng lẽ chúng sẽ phải đi qua bên này chứ có gì nhầm lẫn sao
Trinh sát quay ra đã k thấy Minh đâu…” Chết tiệt mau đi theo bảo vệ anh ta ,anh ta là con ai biết không,có làm sao chết cả nhóm”…
Minh chạy dọc theo bìa rừng khi nghe thấy tiếng A kêu của Thảo từ xa …Linda chạy theo k kịp cô đứng thở …” K ổn rồi …”
Lá cây rơi xào xạc,tiếng muông thú kêu trong khu rừng…Minh bất chấp dẫm lên mọi thứ trên đường…trong bầu trời tối nhá nhem…Minh chạy vô thức đến bên bờ suối…đúng lúc Thảo đang chạy tiến gần đến nơi …Minh nhăn mặt cố nhìn trong màn đêm tối …gương mặt Thảo dần xuất hiện khiến Minh thấy sốc…anh ta vội chạy băng qua con suối tóm lấy Thảo…Thảo sợ hét lên “ Buông tao ra thằng chó ,buông ra”
-Anh đây…là anh…
Thảo ngẩng lên thấy Minh cô mếu máo
-Đúng là anh rồi,ôi mẹ ơi …
Thảo bật khóc lớn
Tên bảo vệ tiến tới …Minh đổi sắc mặt anh ta dơ khẩu súng đang cầm sẵn trên tay chĩa về phía hắn…tên bảo vệ dơ hai tay “ Tôi chỉ đi làm thuê thôi,tôi không có giết hay bán ai cả,con bé này tôi chưa có động vào thề đấy,ông anh bên mua người đúng k”
Thảo nghe thấy tên bảo vệ đó liền run lên “ Hắn…để công an bắt bọn chúng vận chuyển người,đòi lại công lý cho các cô gái”
-Công lý đang ở ngay đây
Tay Minh một tay che mắt Thảo …Thảo chợt như chết lặng khi nghe thấy tiếng súng…một phát súng…hai phát súng…
Tôi còn nhớ như in khi tôi ngẩng lên nhìn gương mặt người đàn ông đó,anh ta mặt vẻ rất máu lạnh…
Linda chạy tới bên bờ suối…tên bảo vệ bị bắn chết…Thảo quay lại nhìn thấy hắn máu me nằm bên bờ suối…người có hai phát đạn và một phát đúng giữa trán …hắn hoàn toàn k có cơ hội sống…
Minh vứt khẩu súng xuống nước…
-Chúng ta chỉ tự vệ phải không
Cúi xuống nhìn Thảo mỉm cười…Thảo sợ hãi lắc đầu lùi lại
-Anh…tại sao anh làm vậy
-Vậy cô muốn tôi phải làm thế nào…
-Anh bắn chết anh ta
-Tôi đã cứu cô đấy…
-Cứu tôi mà anh lại giết người ,hắn dù có thế nào cũng sẽ có pháp luật ,anh là kẻ dã man,một kẻ độc ác…anh k khác gì chúng
Hồ Công Minh dơ tay bóp cổ Thảo “ Im miệng”
Linda kéo tay Thảo “ Cô Thảo đi nào,các trinh sát đã tới rồi hãy nói rằng chúng ta tự vệ”…
Tôi sau khi kể cho trinh sát nghe chuyện hành trình mà chúng tôi bị bắt…đến cuối anh ta hỏi đoạn nổ súng
-Tên kia hắn định bắn nên anh Minh tự vệ phải không?
Linda nhìn tôi…tôi nắm chặt tay rồi gật nhẹ…
Nước mắt Thảo rơi xuống,cô quá sốc vì những chuyện xảy ra và ám ảnh nhất chính là hình ảnh Hồ Công Minh mặc bộ đồ màu đen cặp kính trắng sắc lạnh,ánh mắt vô cảm đã bắn chết tên bảo vệ đó…
Khi trở về ngồi trên xe Thảo khóc như tủi thân và hoảng sợ,cô ngồi co ro trên chiếc xe thùng trở về thành phố…
“ Mẹ ơi con đã kết hôn với kẻ thế nào đây”…
Hồ Công Minh ở trên xe anh ta nhắm mắt cho tới khi xe về đến cửa nhà họ Hồ…
Thảo bước xuống cô sợ lùi lại…
Chị xuyến đứng sẵn ở cổng chờ
-Mợ cả,chúng ta về nhà thôi…chào mừng mợ về nhà
Thảo gương mặt nhem nhuốc,bàn chân bị thương …cô cười nhẹ
-Chị…em muốn về nhà
-Đây là nhà em mà…
-Không…em k muốn tiếp tục…
Minh bước xuống xe anh ta mặt lầm lỳ…đứng trước mặt Thảo anh ta nhìn vào mắt cô
-Một là cô bước vào,hai là tôi sẽ trả cô về nhà đúng như cô mong muốn…
-Tôi muốn về nhà
-Báo với nhà họ Trịnh cô ta từ nay cấm cửa bước vào nhà
Cô xuyến xua tay “ Cậu cả,cậu cả cô ấy có lẽ mệt quá nên vậy”
-Đuổi cô ta ra khỏi đây…đừng để tôi phải nói lại…
Hồ Công Minh tức giận …tôi vỗ tay chị xuyến
-Em về đây c đừng lo
-Mợ cả,mợ hiểu bị đuổi là thế nào không,nó sẽ là hệ luỵ đấy mợ đừng coi thường chuyện đó,nhà họ Trịnh sẽ bị ảnh hưởng nhiều lắm
-Giờ em k quan tâm gì khác ngoài chuyện em phải rời xa hắn…
Hồ Công Minh đang tắm ngâm người trong bồn tắm đầy thảo dược tại chỗ mợ ba…anh ta ném ly rượu vỡ choang “ Mẹ kiếp,cô ta nghĩ cô ta là cái thá gì “
Mợ ba vội vã đi vào nhặt mảnh vỡ “ Cậu cả mới về mà ai đã làm cậu giận vậy”
-Bỏ qua đi …
-Đại Phu Nhân đang tức giận chuyện mợ cả bị cậu đuổi ra khỏi nhà…lần này bà k bênh mợ cả nữa mà đang nói mợ ấy đã k cám ơn cậu cả vì đã cứu giúp mà còn nói láo với anh…em đã khuyên phu nhân rằng mợ cả còn trẻ nên
-Kệ cho cô ta biết rằng k phải làm dâu nhà này muốn làm gì thì làm…
Sau một tuần tôi trở về nhà,bàn chân tôi vẫn hơi tập tễnh do vết thương khá nặng chưa hồi phục hoàn toàn…
Cô Dung mang cho con bát canh gà đen hạt sen
-Ăn đi con,con gầy đi nhiều quá rồi
-Con ổn rồi mẹ,mẹ à…con có chuyện muốn nói
-Là chuyện gì…?
-Chuyện giữa con và Minh có lẽ sẽ tan rã
-Con điên à ,con đừng có làm ra chuyện trẻ con gì đấy
-Con…con có cái khó nói
-Mẹ mệt mỏi vì con đấy…
Chuông cửa vang lên…
Cô Dung xuống mở cửa thì thấy Đại Phu Nhân và bà Trịnh tới…cô ngạc nhiên
-Chị thông gia
-Nào dám
Bà Trịnh nháy mắt cô Dung rồi đi qua nói vào tai “ Con cô làm ra chuyện rồi ngu ngốc”…
Thảo đi xuống dưới ngồi có cả mặt mẹ chồng,mẹ đẻ và dì ghẻ …
Đại Phu nhân chống cây gậy xuống đất
-Tôi đang tự hỏi, tiểu thư nhà họ Trịnh làm dâu nhà họ Hồ chúng tôi, có gì ấm ức hay bất mãn mà hết lần này tới lần khác muốn rời khỏi nhà chồng…hay chê con trai tôi k đủ tài năng xứng đôi vừa lứa thì cứ nói rõ…
Thảo thấy mẹ ấp úng
-Cháu nó chỉ là vừa rồi có chuyện k hay xảy ra nên vẫn đang ở nhà để em tiện chăm sóc,cũng may con bé bình yên …tôi k hiểu ý phu nhân ở đây là gì?
-Nó năm lần bảy lượt ăn nói hỗn láo với con trai tôi trước mặt gia nhân,tôi tự hỏi cô có dậy dỗ nó được đàng hoàng không vậy…
Tôi định lên tiếng thì mẹ tôi quát “ Thảo …mẹ dậy con thế nào”
-Con …con k làm gì quá đáng cả mẹ
-Mẹ hỏi con có ăn nói hỗn láo không?
-Con…con có tranh chấp nhiều lần nhưng k phải nói láo gì cả
Đại Phu Nhân cười khẩy nhẹ “ Trịnh phu nhân chuyện mảnh đất mà nhà họ Trịnh thuê của nhà họ Hồ mở siêu thị cũng đến lúc hết hạn rồi,nhiều hồ sơ sẽ bị huỷ,tôi nghĩ cta k nên làm ăn lâu dài,các người coi trọng gia đình tôi đã k đưa đến cho tôi một cô con dâu k có dậy dỗ như thế này,để chồng đuổi ra khỏi nhà thì thật xấu hổ”
Thảo nắm chặt tay
-Con k có gì xấu hổ cả ,con chỉ làm đúng vs cảm xúc của mình…anh ta là người thế nào mẹ là người hiểu rõ nhất ,anh ta có xứng đáng là người chồng tốt không?
Trịnh phu nhân xua tay “ Chị đừng chấp cháu”
Bốp…tiếng mẹ Thảo cô Dung đang tự tay vả vào mặt mình
-Em đã k dậy dỗ cháu được tử tế,con rể đuổi nó đi hẳn là có lý do,nó gây ra đủ chuyện là do người mẹ này k biết dậy con,nó lớn rồi tôi k đánh nó mà tôi tự đánh chính bản thân mình,xin lỗi mọi người…
Cô Dung tự đánh mình như vô hồn…Thảo tóm lấy tay mẹ
-Mẹ ơi đừng làm vậy
-Mày coi tao là mẹ thì mày thấy người ta nói gì chưa,chồng mày vất vả đi tìm mày mà mày lại làm ngta tức đuổi ra khỏi nhà…mau đi xin lỗi đại phu nhân…
Đại Phu nhân đứng dậy “ Tôi k đến để thấy chị tự đánh mình,con chị làm mợ cả nhà họ Hồ nên phải biết ăn nói trước sau cho gia nhân nhìn thấy,nó k sai với tôi,người nó càn xin lỗi là chồng nó,nếu chồng nó tha thứ cho nó thì tôi chấp nhận còn k các người cứ giữ con gái ở nhà đi “…
Cô Dung vội đứng dậy bảo con “ Đi đi con,về đó đi,về xin lỗi đi con,đừng để tất cả bị huỷ hoại,có chia tay hãy chia tay trong văn minh,còn đã k thể chia tay hãy nhẫn nhịn mà sống,phải để ngta thấy con dc dậy dỗ “
-Con hiểu rồi,xin lỗi mẹ nhiều
Thảo chợt lầm lỳ…cô tập tễnh đi ra cửa rồi lên xe theo đại phu nhân về nhà họ Hồ…trên xe Đại Phu Nhân cứ nhìn Thảo gương mặt gầy rộc đi hốc hác “ Đi xin lỗi nó nếu nó chấp nhận thì con dc ở lại còn k thì k ai giúp con được,con k thể giải thoát số phận của mình được đâu”…
Tại Hồ Câu…
Minh đang ngồi câu cá với em trai…anh ta thấy linda vội vã hớt hải
-Cậu cả…
-Có chuyện gì
-Mợ cả về nói muốn gặp cậu
Em trai Minh cười lớn “ Ô chị dâu về kìa anh,em về nhé”
-Cô ta về thì sao,đuổi đi…tôi k muốn gặp
-Ơ kìa anh…
Tôi đứng chờ ngoài cửa đông viện đến khi trời đổ cơn mưa …linda ra nói vs tôi anh ta bảo k gặp…
-Mọ cả hay cứ về nghỉ đi vậy
-Phu nhân nói nếu anh ta k đồng ý lời xin lỗi thì k dc về nhà…
-Cái này…
Đến sẩm tối khi dùng cơm Minh thấy sấm chớp,anh ta ngó ra thấy Thảo vẫn đưng đó…
-Linda đưa cô ta vào đi
-Chân cô ấy đau mà cứ đứng suốt,cậu cả sao k xót gì vậy
-Cô ta ngang bướng tôi còn đuổi thật chứ ở đó mà xót xa …
Thảo bước vào trong…Minh lầm lỳ lạnh nhạt
-Ngồi đi
Thảo kéo ghế ngồi ngoan ngoãn và cũng lầm lỳ …
-Tôi xin lỗi mong anh bỏ qua và cho tôi trở về
-Chuyện lạ đấy…ngồi lùi ra đây
Thảo đứng dậy tập tễnh Minh đỡ tay…Thảo rụt tay lại
-Mong anh bỏ qua
-Nghe cô nói kiểu này tôi thấy k quen…
-Tôi có chuyện muốn nói với anh ,anh nghe xong giết tôi cũng được…tôi chán sống rồi…
-Chuyện gì?
-Sáng nay tôi có thử thai và quê lên hai vạch…tôi thật sự xin lỗi k hiểu sao lại có thai…tôi k cố ý…
Lời nói của Thảo như một lần nữa bóp nghẹn tim Hồ Công Minh…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!