Giải Thoát Số Phận - Phần cuối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2169


Giải Thoát Số Phận


Phần cuối


Cho xin nhớ lại một chút hoài niệm,từ ngày xa xưa đàn ông luôn thể có vài ba cô vợ dù là thời hiện đại thì chuyện đó vẫn xảy ra,vợ lớn ,vợ bé luôn mâu thuẫn…
Trong ánh nắng sớm của tháng tư khi đó …người đàn ông có tên Hồ Công Minh như chết lặng khi thấy xác của vợ mình…
Em Trai Minh định tiến tới thì Linda giữ tay lại “ lúc này chúng ta không nên nói gì cả,chúng ta đưa bé hân xuống núi trước đi “
-Nhưng …
-Tôi nghĩ lúc này cậu cả muốn ở một mình,thật sự chuyện này quá đau xót ,chúng ta ở ngoài cuộc nhưng còn cậu cả …cậu ấy đã dành cả tâm tư mình cho cô gái ấy kể từ ngày đầu gặp gỡ…
Bên gốc cây thông Minh ngồi ôm Thảo …anh ta như kẻ mất hồn ôm cái xác rồi nhìn lên ánh bình minh “ Chào em ,chào buổi sáng”
Minh nói dứt câu anh ta ôm Thảo vào lòng siết chặt rồi ghì khóc rên rỉ như cố kìm nén …” Ứ…ứ …làm ơn mở mắt nhìn anh đi…anh sẽ cho em tự do,anh hứa sẽ giải thoát số phận cho em như em muốn,anh hứa chỉ cần em mở mắt anh sẽ làm tất cả”…
Bàn tay Thảo buông thõng xuống nền đất…Minh cúi xuống hôn lên bàn tay…anh ta cứ như vậy khóc lặng khi gục đầu xuống hôn bàn tay Thảo …
Nửa tháng sau…
Tại nhà họ Hồ…căn phòng phía tây viện hoa đào nở rộ…Hồ Công Minh mở cánh cửa phòng bước vào nơi mà Thảo từng sống…hoa rơi ngập lối che phủ cả con đường bước tới cánh cửa…
Chị xuyến đi vào phía sau Minh
-Cậu cả mẹ cô Thảo nói muốn lấy lại tất cả những vật dụng của cô ấy…
-Căn phòng này hãy để nguyên k được di chuyển bất cứ vật dụng gì…?
-Vâng vậy để tôi từ chối
Minh nhìn bức ảnh cưới của cả hai trên tường,anh ta mỉm cười
-Mùa xuân k có em như đã bắt đầu ,chúng ta đúng là có duyên không có phận…anh sẽ nhớ mãi kỉ niệm của chúng ta,những kẻ sát hại em nhất định sẽ phải trả giá,yên nghỉ nhé cô gái của tôi…
Nói vậy xong Minh bật điện thoại của Thảo lên phần ghi âm “ Chào anh Hồ Công Minh,tôi là Trịnh Thu Thảo ,ngày mai chúng ta cưới nhau rồi đấy anh phải đối xử tốt với tôi nhé”…
Minh rơi nước mắt vô định rồi ngồi chết lặng giữa căn phòng…bên ngoài những cánh hoa vẫn đang rơi lả tả…” Hoa cứ rơi,người cứ đợi”
Mẹ Của Thảo và chị gái suy sụp hoàn toàn tù sau khi Thảo mất…chị gái Thảo lặng lẽ nấu bát cháo mang đi,Bảo đi ra xoa vai vợ
-Em sang mẹ à
-Vâng,mẹ lại thức trắng cả đêm ,thời gian tới có lẽ em sẽ qua ở với mẹ ít ngày
-Uk anh ủng hộ em,mất mát này là quá lớn
-Tất cả là tại em,ngay từ đầu khi kết hôn nó sợ bà Trịnh đe doạ sẽ nói với mẹ anh là em là kẻ k có bố rồi mẹ em làm lẽ ,nó sợ em sẽ bị ảnh hưởng nên mới lấy thằng đó,thằng khốn đó chính nó đã làm chết em gái em
-Đừng nghĩ vậy ,anh ta hẳn là đã đau lòng lắm,em nhìn ở tang lễ anh ta cũng như cái xác không hồn…
-Đau lòng gì hắn,hắn đối xử với con bé khắc nghiệt thế nào anh biết không,em hối hận khi xưa đã k ngăn cản để con bé kết hôn
-Em nghĩ vậy rồi mẹ cũng nghĩ lỗi do mẹ ,em hãy để Thảo nó được yên nghỉ …tất cả những gì em làm lúc này là phải mạnh mẽ
-Em mất nó rồi,đứa em gái tội nghiệp của em…
Tại căn phòng ở biệt thự ngoại ô thành phố…tiếng hét của một cô gái
-Thả tôi ra ,các người có thả tôi ra không,các người là ai sao lại nhốt tôi vậy???
Cánh cửa mở ra cô gái đó là Thảo …cô trong bộ váy trắng mặt bơ phờ…người đàn ông bước vào đó chính là Tùng khiến Thảo ngỡ ngàng
-Anh…sao anh ở đây vậy,bọn họ bắt cả anh à
Thảo cuống lên thì Tùng nắm tay
-Chẳng ai bắt anh cả
-Ý anh là sao
-Em mới tỉnh dậy đầu vẫn còn choáng nên nghỉ ngơi nhiều hơn
-Khoan đã,anh …
-Em đã chịu tổn thương nhiều rồi,ngoài kia tất cả đều nghĩ em đã chết…
Tùng nhớ lại anh ta luôn cho người theo sát hành động của mợ ba nhà họ Hồ kể từ sau vụ hãm hại Thảo …lần này anh ta biết kế hoạch của mợ ba liền cho người theo dõi …đêm hôm đó hai tên định chôn Thảo thì thấy tay Thảo động đậy,tên áo xanh sợ hãi
-Ôi anh ơi nó còn sống
-Tao bảo mày đập nhát nữa mày k nghe tao…
Tên áo đen đang định kiếm cục gỗ đập thêm thì Tùng và đàn em xuất hiện…Tùng mồ hôi nhễ nhại do truy tìm dấu vết của hai kẻ sát nhân…
-Chúng mày sao dám…
Đàn em của Tùng lao vào đấm đá hai tén kia …Anh ta ôm Thảo “ Anh xin lỗi đã đến muộn,anh xin lỗi em rất nhiều ,anh xin lỗi”…
Tùng bế Thảo rời đi…tới bệnh viện bác sỹ là bạn thân anh ta…
-Cô ấy chỉ bị cái đinh đập vào gây mất máu nên choáng thôi …k sao cả tôi truyền máu rồi…
-Tao có chuyện này nhờ mày,có loại thuốc khiến tim ngừng đập 1 ngày không
-Có nhưng rất nguy hiểm nếu k kích tỉnh nhanh sẽ thành tử vong thật…
-Tao muốn nhờ mày tiêm cho cô gái này mũi đó…tiền k quan trọng…tao cũng sẽ đưa cô ấy ra kịp để kích tim trở lại…
Thảo sợ hãi khi thấy Tùng
-Tránh xa tôi ra đồ kinh tởm,tôi là em của anh mà
-Chính vì em là em của anh nên anh mới phải kìm nén cảm xúc của mình lại
-Anh k trả tôi về mà lại nhẫn tâm khiến tất cả nghĩ tôi đã chết…
-K có anh đến kịp em cũng đã chết rồi,lúc đó Hồ Công Minh của em đang ở đâu,đang tình tứ bên các cô vợ bé của hắn …
-Dù cho anh ta có tình tứ hay k đến kịp còn hơn là anh biến tôi thành người đang sống mà lại thành người chết…anh có thích tôi thì cũng không thể nào đến bên nhau được…
-Chỉ cần chúng ta ở cạnh nhau sống những chuỗi ngày hạnh phúc là đủ rồi
-Anh và em sẽ tìm thấy một nửa của mình để yêu hết mình và có thể sống hết mình vì người mình yêu ,sinh con đẻ cái …tôi yêu Hồ Công Minh là chính đáng,tôi đã cưới anh ta dù có thế nào tôi cũng vẫn yêu ,còn anh ,anh yêu tôi ,được thôi nhưng trong người chúng ta đang chảy chung dòng máu,liệu có thể yêu hết mình được hay không?
-Anh làm được điều đó
-Ngoài kia sẽ có người yêu anh hơn em..A biết gì không Ngọc nó đang mang thai ở tháng thứ 7 anh biết chưa,con của anh,nó k nói ra muốn làm mẹ đơn thân vì nó nói nó k xứng với anh…anh sắp có con rồi đấy
-Cô ta có thai sao,sao cô ta k nói vs anh
-Ngọc khi xưa là cô gái chơi bời nhưng quen anh nó thay đổi hoàn toàn,dù anh k yêu nhưng em tin anh sẽ k để con của mình k có bố…
-Em muốn trở về bên hắn sau tất cả những gì hắn đã làm
-Anh sắp có con,em đã có gia đình,giờ người thân của em đang chờ em,hãy để chúng ta trở về đúng vị trí của nó…
-Em về đi…về với hắn đi…kẻ hại em chính là mợ ba,cô ta thuê người giết em…
Thảo ôm lấy cổ Tùng
-Chúng ta kiếp này chỉ có duyên là anh em,cám ơn anh trai đã cứu em …cám ơn anh…
Thảo bỏ chạy ra khỏi căn phòng….Tùng quay lại nhìn rồi sai đệ “ Bảo vệ cô ấy cho tới khi về nhà an toàn”
-Vâng
Anh ta đứng trên ban công rồi nhìn theo bóng dáng Thảo đi khuất rồi buồn bã “ Mình k cùng chung ước mơ,mình k thể về chung bến bờ”…
Tôi chạy thục mạng ra bên ngoài rồi bắt xe về nhà họ Hồ …lòng tôi lúc này chỉ muốn được trở về đó,k biết từ khi nào tôi đã coi đó là ngôi nhà thứ hai…
Đại Phu Nhân ơi,Đại Phu Nhân…
-Thím duyên sao hối hả vậy
-Cô ấy đã quay về
-Ai
-Cô Trần Linh ạ,cô ta đã quay về
-Khốn nạn ,chắc chắn nó nghe tin được mợ cả nhà họ Hồ đã mất nên quay về đây mà,ta biết sẽ có ngày nó lật lời hứa,cậu cả đâu
-Cậu cả có lẽ đang đón cô ta rồi ạ
Trời đổ cơn mưa một cô gái đứng ở cửa nhìn Minh rồi cười nhẹ…Minh ánh mắt buồn nhìn cô ta
-Sao thấy em anh k vui à
-K phải,anh quá ngạc nhiên thôi
Trần Linh với tay ôm cổ Minh rồi cười nhẹ
-Em rất nhớ anh…
Thảo đi về đến cửa đang chạy thì cô thấy Minh và một cô gái khác đang ôm nhau…Thảo chợt khựng lại…thấy Minh cười khá tươi …Đột nhiên cô thấy trái tim nhói đau…Thảo vội nấp sau thân cây to bên hiên nhà…” Anh ta k hề đau buồn gì cả,anh ta đã có ngay cô gái khác ,tôi đã làm gì sai mà anh lại như vậy Hồ Công Minh,đúng là đối với anh tôi chẳng là gì cả”
Minh thấy lấp ló bàn tay sau thân cây,anh ta cứ đứng nhìn thì Trần Linh kéo tay
-Đi nào trời sắp mưa rồi anh…
-Ừm…
Tại sảnh chính đại phu nhân tỏ ra tức giận nhưng vẫn đang kiềm chế khi thấy Trần Linh
-Cháu nghe nói vợ anh ấy mới mất,vì ở xa về nên cháu bh mới kịp tới thắp hương cho chị ấy
-Chẳng phải đây là cơ hội tốt để cô nhẩy vào hay sao,cô nên nhớ nhà họ Hồ k có chỗ cho cô,chúng tôi đã một lần loại bỏ cô thì vĩnh viễn k tiếp nhận
-cháu chỉ đến thắp hương thôi sao bác nặng lời vậy
Minh tỏ ra mệt mỏi khi thấy mẹ anh ta và Trần Linh đối đáp “ hai người thôi đi “
-Con còn dám để nó thắp hương cho vợ con thì đừng gọi ta là mẹ
-Kìa mẹ,sao mẹ vẫn cứ phải như vậy,chuyện cũ qua lâu rồi mà
-Qua lâu gì,chính nó phá thai rồi mang đến cửa nhà này để lại nên từ đó con mới căm hận ta và k muốn có con với bất cứ ai…con đang phạt bà già này đúng k
Trần linh quay sang nhìn “ Lúc đó em còn trẻ con nên kb suy nghĩ,trong lúc tức giận đã làm vậy không ngờ làm anh tổn thương”
-Chuyện qua rồi anh cũng có con rồi nên em k cần suy nghĩ…
Thảo trở về nhà trong sự ngỡ ngàng của mẹ cô ấy
-Giờ con muốn thế nào cũng được,mẹ cho con lựa chọn,mẹ k cần gì nữa rồi,con bình an là ổn rồi,thật sự Tùng nó đi ngược đao lý đến mức sắp xếp tất cả qua mặt được nhà họ Hồ thật đáng sợ
-Con muốn mẹ giữ kín chuyện con quay về một thời gian…được k mẹ
-Được chứ con k cần quay về đó cũng dc
-Con vẫn phải vạch trần mợ ba nhưng bh con còn chuyện khác phải nghĩ…
Thảo lên phòng cô vừa tắm vừa lầm bầm “ Tên khốn kiếp chẳng nhẽ lao vào cho vài bạt tai,cô ta là ai mà anh ta cho ôm kiểu như thế vậy”…
Bước vào phòng thờ thấy ảnh Thảo …Trần Linh thắp hương rồi thở dài
-Cô ấy trẻ quá
-Phải,còn rất trẻ
-Anh yêu cô ấy không
-Có ,rất nhiều …
-Chắc hẳn anh đau lòng lắm
-Ngày trc anh nghĩ ngoài em ra anh k thích thêm ai được nhưng anh kể từ khi gặp cô ấy đã thay đổi rất nhiều …
-Chia buồn với anh thật sự…giai đoạn này sẽ khó khăn giống như em lúc chia tay anh,trái tim dường như chết lặng…
Minh k nói gì chỉ nhìn ảnh Thảo …Trần Linh cười nhẹ…
Đại Phu Nhân ngồi chống gậy thấy Ngô Thanh Hằng xin phép rời đi
-Con ở đây cũng k dc cậu cả ngó tới nên con
-Ta nghe nói ở bên ý con có quen chàng trai con của tập đoàn thép PK
-Vâng…con…
-Con đi đi,hãy đến với người thật sự yêu con
-Khi mợ cả còn sống con đã từng ganh ghét mợ ấy,vụ thả rắn là do con làm
Vú em của Hăng xua tay “ Là do tôi làm ạ”
Đại Phu nhân thở dài “ Chuyện qua rồi bà cũng trả giá mất đi một bên mắt ,giờ chuyện gì qua cứ cho qua”…
Hằng rời đi phu nhân cho gọi mợ hai…
-Ta có nghe mợ cả trc lúc mất nói con muốn vào sài gòn để làm việc
-Dạ vâng con muốn mở spa trong đó
-Mợ cả nói có người hàng đêm đứng chờ con ngoài cổng có đúng k
-Chuyện này,anh ấy…
-Con đi đi cũng hãy đến với người mà con yêu đi…cậu cả trái tim k thuộc về cô gái nào ở đây cả,trai tim thằng bé đã chết theo cô gái mà nó yêu rồi…
-Mợ cả ra đi con rất đau lòng,tấm lòng của mợ cả thật sự tốt bụng và lương thiện,con luôn trân trọng điều đó…
-Con bé số phận hẩm hiu quá con ạ…thi thoảng hãy về đây chơi,ta đã sai khi cứ cố gán ghép các con vs nhau dù cho các con k có tình cảm…
-Mẹ à mợ ba
-Suỵt…ta tự biết phải làm gì,đi đi…thím duyên lát đưa cu gấu tới ta muốn an ủi nó phần nào…
Đã một tháng trôi qua tôi đến cửa hàng cafe mà chị gái mới mở để làm việc…cả ngày vùi đầu vào công việc ,chị tôi khua tay
-Nghỉ ngơi đi du lịch đi,em phải về đó k thể để họ nghĩ em đã chết được
-Em định đi hẳn luôn k về
-Nói linh tinh,còn giấy tờ của em phải nhờ họ làm lại ,đồ của em anh ta vẫn cầm từ chứng minh đến các thứ k đưa cho mẹ vs chị cái nào cả
-Hắn chắc sắp lấy vợ đến nơi
-Em có biết trong tang lễ của em anh ta ngồi cạnh quan tài suốt cả buổi k nói câu nào cũng k ngẩng lên nhìn ai ,c nghĩ anh ta có lẽ rất buồn
-Chị bênh hắn à
-Mợ ba đó em k quay về thì định đến khi nào,tiểu hân nữa đấy em phải về tố cáo tội ác của cô ta
-Được rồi mai em sẽ về …cả ngày mẹ vs chị nói em đau cả đầu…
Tối đến tôi đi bộ suy nghĩ về mọi chuyện rồi mua cốc nước mía đi lên cây cầu mà lần trc Minh hẹn tôi…
Trên cây cầu đó Minh đang đứng ngậm thuốc nhìn ra xa,còn Thảo bước từng bước lên cầu …cơn gió ào ào ùa về…Thảo khựng lại khi thấy Minh …còn Minh rơi điếu thuốc trong miệng khi thấy Thảo…Thảo vội quay đi…” Sao gặp lúc này được”
Minh vội chạy ra tóm tay Thảo quay lại…đối diện nhau…Minh thở mạnh…” Không thể nào…là em…em đúng không”
-Phải là tôi đây,vợ anh đây…
Minh ôm chầm lấy rồi cười trong hạnh phúc
-Mơ cũng được chỉ mong giấc mơ này k tan biến
Thảo dẫm mạnh vào chân Minh,anh ta đau nhăn mặt buông tay khỏi Thảo
-Mơ gì mà mơ,dạo này anh có vẻ hay thích ôm gái nhỉ
Thảo quay đi mặt tức giận bỏ chạy…Minh đau chân nhưng vẫn cố đuổi theo “ Khoan đã “…
Sau khi nghe Thảo kể toàn bộ sự việc trên xe…Minh mặt hầm hầm ngồi giữa nhà họ Hồ…anh ta nhìn mợ ba
-Cô thật kinh tởm,tại sao cô lại nghĩ tới việc sát hại người khác,ngay cả một đứa trẻ cô cũng k tha,tôi cảm thấy rùng mình khi đã từng là gì đó với cô
-Anh thất vọng à,anh đã bao giờ để ý đến cảm xúc của tôi chưa,tôi yêu anh,trân trọng anh hy sinh cho anh,hết lòng vì anh…vậy mà anh gặp nó là hết lòng vì nó…còn tôi anh coi là gì?
-Tôi từng coi cô k chỉ là vợ mà còn là cả một người bạn tri kỉ…tôi nghĩ cô hiểu tôi…tôi đã sai rồi ,sai khi giữ lại con cáo trong nhà để nó hại người
-Nếu k có cô ta thì chúng ta đã êm đềm phải k
-Cô sai rồi tôi chẳng là của ai cả …
Thảo nắm chặt tay nhìn mợ ba “ Cô phải trả giá cho hành động của mình,đã yêu thì hãy hết lòng chứ đừng dùng thủ đoạn giả dối hại người để được thứ tình cảm độc ác mới có được,k đáng đâu”
Công an bên ngoài vào đưa mợ ba ra ngoài…cô ta quay lại hỏi Hồ Công Minh “ Anh k yêu em nhưng Trần Linh thì có,cô ta sẽ lại phá huỷ mối quan hệ của hai người,tôi sẽ chờ ngày đó”…
Thảo nhìn Minh
-Trần Linh là ai…
-K là ai cả,chúng ta về phòng tâm sự đi…
-K ,tôi quyết định rồi tạm thời ly thân
-Con của chúng ta đây này
Thím duyên bế ra một đứa trẻ…Minh bế trên tay đứa bé khoảng 1 tuổi con trai bụ bẫm…
-Con của chúng ta
-Mẹ tôi đã giấu đi lo sợ thằng bé bị hại
Thím duyên cười nhẹ :” Với lại cũng để cho cậu cả biết trân trọng sau việc cô Thảo mất con”
Thảo dơ tay định bế Minh rụt lại
-Tôi còn xử thằng anh trai ngu ngốc của cô nữa,đã ly thân rồi thì đừng sờ vào bố con tôi
-Ơ…đưa tôi bế con chút thôi
Minh bế cu gấu quay đi…Thảo chạy theo gọi với “ Kìa đưa em bế con xíu thôi,bất ngờ quá,k biết nói gì luôn”
-Ly thân rồi còn gì
-K ly thân nữa,ly gì mà ly…chúng ta phải ở bên nhau chứ nhỉ
Đại Phu Nhân đứng cười nhẹ từ xa…
-Đâu cũng vào đó,Trần Linh đến chưa?
-Cô ta đang đứng ở kia rồi ạ,tôi đã mời đến đúng ý phu nhân
-Để cho nó thấy nó k còn có cửa,nó chỉ là vết nhơ trong cuộc đời con trai tôi mà thôi…
Trần Linh nắm chặt tay quay đi khi thấy Thảo bế Tiểu Hân đuổi theo Minh đang bế cu gấu…
Nào cười lên nào…cả đại phu nhân nữa ạ…
Tách…bức ảnh gia đình gồm tôi ,Minh và đại phu nhân cùng tiểu hân và cu gấu…giờ thì tôi nhìn nụ cười của cả nhà trong gia đình mà quên đi câu giải thoát số phận…
Bức ảnh thứ hai Minh và Thảo nắm tay nhau cùng trao nhau nụ hôn của số phận không thể giải thoát…

The end!

Yêu thích: 3.7 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN