Gian phòng ngọt ngào - Chương 6: Ôn tồn trong chăn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Gian phòng ngọt ngào


Chương 6: Ôn tồn trong chăn


Hai người để thân thể trần truồng nằm ở trên chiếc giường lớn mềm mại, Tùng Trạch ở trong lồng ngực Mục Dã nhắm hai mắt lại. Mục Dã nhìn dung mạo yên tĩnh khi ngủ của anh, tâm tư đang xao động cũng dần dần bình tĩnh lại.

“Tiền bối, em thật sự rất thích anh…” Một lúc lâu, Mục Dã lầm bầm mở miệng.

Trong phòng rất yên tĩnh, hắn vốn tưởng rằng Tùng Trạch đã ngủ, không nghĩ tới một lát sau, từ trong ngực truyền đến một giọng nói trầm thấp trả lời: “Tôi biết a.”

“Hử? Tiền bối, anh vẫn chưa ngủ sao?” Mục Dã kinh hãi.

Tùng Trạch bất đắc dĩ: “Cậu lại cương lên rồi, còn đặt ở giữa bắp đùi của tôi, tôi làm sao mà ngủ được đây?”

“A! Xin lỗi xin lỗi…” Mục Dã đem thân thể dời đi một chút, nhưng là nửa người trên lại không nhịn được muốn ôm anh, thực sự là vô cùng mâu thuẫn.

“Em… Em thực sự là… Em thật sự là chỉ cần vừa nhìn thấy thân thể tiền bối thì phía dưới sẽ tự động cương…” Mục Dã có chút nói năng lộn xộn – nói, “Thời điểm anh mới vào nghề, thì em vẫn còn đọc sách, ngẫu nhiên nhìn thấy bộ phim của anh, hầu như lập tức liền yêu thích anh. Mấy năm đổ lại đây, anh chính là đối tượng mộng tinh duy nhất của em, chỉ có một mình anh. Thời điểm điên cuồng nhất, ở mỗi buổi tối em đều sẽ mơ thấy anh nằm ở dưới thân em, bị em làm đến độ liên tục rên rỉ, gào khóc xin tha… Sau đó, em thực sự nhịn không được nữa, liền quyết định tới làm nam ưu, đương nhiên cũng là vì anh, em muốn nhìn thấy anh một cách chân thật nhất, muốn tự mình thể nghiệm cảm giác thao anh…”

“Vậy không phải bây giờ cậu đã hoàn thành tâm nguyện rồi sao?” Tùng Trạch cười, sau đó lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Rên rỉ đúng là có thể, còn khóc thì… Quả thật tôi rất ít khi khóc trong lúc làm tình.”

“Đúng vậy… Cứ coi như là…” Mục Dã có chút ủ rũ, “Thực hiện giấc mơ được một nửa.”

Tùng Trạch cho rằng cậu nói nửa giấc mơ còn lại chưa thực hiện được là chưa đem anh thao đến mức khóc than, thì không khỏi cảm thấy người này quả thật là quá đáng yêu, không tránh khỏi việc hỏi nhiều thêm một câu: “Cậu thích nhất bộ phim nào của tôi?”

“Ừm… Chính là bộ trắc nghiệm độ mẫn cảm trên cơ thể của anh…” Mục Dã thật không tiện – nói.

“Aha, hóa ra cậu yêu thích phong cách dạy dỗ?”

“Không… Không phải..” Mục Dã vội vàng giải thích, “Em không muốn xem tiền bối bị khổ hình, chỉ là… Cái bộ phim kia của anh quá thâm nhập lòng người, em…”

Bộ phim mà Mục Dã nói chính là bộ phim đã làm nên tên tuổi của Tùng Trạch, ở trong tác phẩm kia, Tùng Trạch bị buộc ở giữa không trung, trên người anh không ngừng bị kích thích ở các bộ vị nhạy cảm, để hậu huyệt của anh ăn đủ loại đồ vật.

Có máy quay phim vẫn ở ngay miệng huyệt anh quay đặc tả, ghi chép mỗi lần anh bị kích thích mà sinh ra phản ứng.

Nhà đầu tư làm theo motip mỗi một quãng thời gian ngắn sẽ ở ngay hậu huyệt anh để vào một tấm bảng nhỏ, vừa bắt đầu mặt trên viết chính là “thể chất mẫn cảm”, theo tập phim đầu tiên sản xuất ra, những tập sau nối gót nhau ra đời lần lượt có những cái tên như “thể chất dâm đãng”, “thể chất sỉ nhục” … Cuối cùng nhà đầu tư cảm thán rằng, hậu huyệt Tùng Trạch hẳn là mỗi người đàn ông đều muốn thử nghiệm, đúng là “vưu vật trời sinh”.

Sau đó, Tùng Trạch ở trong vòng bạo hồng, thế nhưng công ty trái lại không có sắp xếp những series dạy dỗ cho anh nữa. Mà công ty cẩn thận từng li từng tí một – che chở cho gương mặt tinh xảo này, còn có cái tên thành tựu Tùng Trạch huyệt động trời sinh vưu vật kia, không chỉ chăm sóc cho anh chu đáo, mà đến cả phong cách khi đóng phim cũng dần dần chuyển thành thể loại ái tình nhẹ nhàng.

Quyết định này là muốn để cho Tùng Trạch thu hút được một nhóm lớn fan girl, đương nhiên, trong lòng rất nhiều người đều muốn tìm anh làm phim theo những phong cách thô bạo, lấy bộ phận thỏa mãn theo nhu cầu cho khán giả, nhưng vì chăm sóc những tâm tình fan girl hiếm thấy kia, công ty đều giúp anh từ chối. (Đúng thế, thụ là để yêu thương ư ư T0T)

Miệng huyệt hết sức mẫn cảm kia của Tùng Trạch không ngừng mà kích thích Mục Dã, vào lúc đó, hắn đã có ý nghĩ muốn tàn nhẫn mà thao người này.

Trên thực tế, lúc đó khi đang xem bộ phim này xác thực hắn cũng muốn tìm thứ gì đó đâm vào thật thô bạo, bởi vì hắn bị hậu huyệt Tùng Trạch làm cho như ăn trúng xuân dược vậy, chỉ bằng việc đi vào máy bay căn bản không có cách nào thư giải dục vọng trong lòng. Đáng tiếc khi đó bên người cái gì đều cũng không có, cuối cùng, cậu tìm được một thứ phỏng chừng đời này đều sẽ không nói ra là đồ vật gì, rồi miễn cưỡng phóng thích chính mình.

Cái bộ phim kia còn làm bầu không khí có điểm hồi hộp, vừa bắt đầu Tùng Trạch mang mặt nạ, khán giả không cách nào nhìn thấy mặt anh. Chờ thí nghiệm kết thúc, thời điểm mặt nạ anh bị tháo xuống, Mục Dã cùng thiên thiên vạn vạn fan của Tùng Trạch đồng loạt, động tâm.

Xin hỏi, ai có thể cự tuyệt được một mỹ nam tử đẹp đẽ như vậy? Lúc anh ấy mở to đôi mắt mê hoặc như vậy nhìn mình, đáy mắt sẽ có một tia điềm đạm đáng yêu, thật giống như khát cầu chủ nhân thiện lương thương yêu mình.

Một khắc đó, Mục Dã ở trong lòng phát ra lời thề tàn nhẫn, nhất định phải có được anh.

Hiện tại, cái hình dáng mỹ mãn tốt đẹp này đang nằm ở trong ngực của hắn, Mục Dã thực sự là vừa hạnh phúc lại vừa chua xót. Hạnh phúc chính là, hắn xác thực được hưởng dụng thân thể tươi đẹp của Tùng Trạch, còn chua xót chính là, thái độ Tùng Trạch đối với hắn cùng với những khác người căn bản đều như nhau.

Phải giải thích với tiền bối thế nào, mới có thể làm cho anh ấy hiểu rõ được Mục Dã nói “Yêu thích” và những người khác “Yêu thích” căn bản không giống nhau đây chứ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN