Gian Thần - Chương 16: Mười sáu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Gian Thần


Chương 16: Mười sáu


Tuy Tiêu Trọng Nhụ thê thiếp thành đàn nhưng con cái đơn bạc, không kể số không được sinh ra, riêng chết trẻ cũng có hai ba người, năm ngoái vừa mới chết một người, hiện người duy nhất còn sống chỉ là một thứ nữ đã gả ra ngoài, vốn đang lo không có người nối nghiệp thì bỗng hay tin vị được nuôi dưỡng ở Lang Minh Am kia có tin vui truyền ra.

Tiêu Trọng Nhụ mời Viện Chính đến am một chuyến, lúc vào thấy Quân ca nhi đang nằm trên giường, cậu chỉ vươn một tay ra ngoài, sắc mặt tái nhợt trong suốt như nhìn xuyên qua được, thái phó hỏi” “Sao rồi?” Viện chính quay lại, chắp tay đáp: “Bẩm đại nhân, đúng là hỉ mạch, xem mạch tượng áng chừng thai nhi được một tháng tuổi rồi.”

Một tháng trước vừa vặn là kỳ phát tình của Quân ca nhi, không ngờ chỉ một lần đó lại có thai. Tiêu Trọng Nhụ không giấu được vẻ mặt vui mừng khôn xiết, hắn liên tiếp ban thưởng cho thái y và hạ nhân của Cố Quân, sau đó tự mình đưa Viện Chính ra ngoài, một mặt là muốn để Quân Nhi nghỉ ngơi, hai là muốn xin ý kiến an thai. Trong phòng ai nấy đều mừng như Tết, Cố Quân thu tay về chậm rãi xoay người nằm nghiêng. Cậu đưa tay đặt lên bụng mình, thần sắc hỗn loạn như ray rứt điều gì, hoàn toàn không tỏ vẻ hạnh phúc khi nghe tin mình mang thai.

Đôi cha chồng con dâu châu thai ám kết, bất kể là đặt trường hợp ở dân thường hay thượng lưu đều thấy quá mức trơ trẽn, chỉ hận không thể giết chết nghiệt chủng từ trong trứng nước. Nhưng Tiêu Trọng Nhụ há lại là người trọng quy củ lễ tiết, hắn chém đinh chặt sắt lập tức đón Cố Quân về Tiêu phủ. Về thân phận thì trước mắt tạm phong làm nam thiếp, nhưng người tinh mắt đều nhìn ra được bất kể đứa bé trong bụng Quân ca nhi là nam hay nữ đều sẽ trở thành chủ nhân tương lai của Tiêu phủ, chỉ cần nhìn cách Tiêu Trọng Nhụ đón cậu về là biết, dùng kiệu tám người nâng đường đường chính chính rước vào cửa chính Tiêu phủ, cũng không ở Thiên viện tiêu điều vốn dành cho nam thiếp mà được phân thẳng vào chỗ ở của lão gia.

“Lão gia đây là coi trong phủ không còn Đại phu nhân chăng? Nâng đại kiệu còn chưa tính lại còn đi cửa chính nữa chứ.” Ma ma trong phòng Lưu thị tức tối nói: “Không những vậy, đã có thai trong người mà đêm nào cũng ngủ với lão gia, đúng là thứ ti tiện không biết xấu hổ.” Từ lúc lão gia đón Quân ca nhi về không có ngày nào là Lưu thị được sống dễ chịu, không chỉ riêng đại phòng mà nửa năm nay Tiêu Trọng Nhụ hoàn toàn không hề bén mảng đến các viện khác. Việc Cố Quân đang mang thai con của lão gia làm bà thấy cực kì bất an, nhưng lại hoàn toàn bất lực trước cục diện hiện tại.

“Đám nha đầu nô tài kia thật là uổng phí phu nhân đề bạt, hôm qua còn gọi vị kia là thất phòng (*), hôm nay miệng đã ngọt sớt một tiếng tiểu gia hai tiếng tiểu gia, đợi hài tử sinh ra thì thăng chức cho hắn lên viện quân chắc?” Ma ma của Lưu thị ỷ mình có lai lịch nên khinh bỉ ra mặt Cố Quân mặt dày trèo giường cha chồng, lão thân là kẻ hầu nhưng xưa nay không hề biết giữ mồm giữ miệng là gì, không ngờ lời này của lão bị truyền ra ngoài, một hôm Ôn quản sự tuân lệnh lão gia mang theo gia đinh vào phòng phu nhân bắt người. Lão ma ma nào chịu phục tùng, còn cãi mình là người của Lưu gia, Ôn quản sự nghe vậy chỉ cười nói: “Nơi này là Tiêu phủ, tiểu nhân chỉ làm theo lệnh của lão gia thôi. Lão gia nói phạt ba mươi trượng, sau đó goi người Lưu phủ đến đón ma ma về quê hưởng phúc tuổi già.”

(*) thê thiếp đứng hàng thứ bảy, như đại phu nhân thì gọi là đại phòng.

“Ngươi…ngươi…” Lão ma ma đi theo Lưu phu nhân đã nhiều năm nên cũng quen thói tỏ vẻ bề trên. Không nói Lưu gia mạnh cỡ nào, nay cả thiên hạ đã thuộc về Thái phó, cho dù hắn muốn đánh tôn tử Lưu gia cũng không ai dám cản huống gì chỉ là một lão hầu già. Lão ma ma rất nhanh bị kéo ra giữa sân, cái thân sáu mươi tuổi đầu của lão nếu trượng đánh thật sao chịu nổi, e là lão gia lần này là muốn lấy mạng của lão, lão bèn vội vàng gọi phu nhân xin cứu mạng.

Lưu phu nhân sao cứu nổi lão, nghe người ta nói là mệnh lệnh của lão gia liền không không dám xen vào nửa câu. Bà nghe tiếng kêu thảm thiết của lão ma ma thì sợ đến đóng chặt cửa không dám ra. Lưu thị khóc rấm rức, nhưng giữa tiếng gào khóc thê thảm bà bỗng ngừng chảy nước mắt – bà hôm nay đã thấy rõ được, Tiêu Trọng Nhụ là toàn tâm toàn ý che chở cho Quân ca nhi, lần này trọng phạt lão ma ma thực chất là muốn ra đòn phủ đầu để phu nhân và người trong viện này chứng kiến mà học tập.

“Lão gia điên rồi…” Lưu thị thất thần lẩm bẩm.

Cố Quân từ lúc lên Lang Minh Am thì dùng tên giả, bây giờ trở lại Tiêu phủ, mặc dù câu mang tiếng là thiếp thất nhưng chi phí sinh hoạt lẫn ăn mặc đều tuân theo tiêu chuẩn đại phu nhân, thậm chí còn hơn. Tiêu Trọng Nhụ không cho cậu về lại Đông Tương các mà ở ngay trong phòng hắn, vẫn y như khi còn trong am, sống với Quân ca nhi như đôi phu thê bình thường, cùng ngủ cùng thức dậy, đến lúc ăn cũng không tách nhau ra.

Cố Quân vốn căn cơ không tốt, nuôi đến lớn cứ tưởng đã ổn rồi nhưng nay có thai trong người mới nhìn ra quả thực cậu suy nhược vô cùng. Từ lúc có đứa bé mỗi ngày bất kể được bồi bổ thế nào cậu đều nôn ra hết, không hấp thụ được gì cả, thậm chí còn gầy rộc hơn trước. Tiêu Trọng Nhụ trước nay đều xem trọng chuyện con nối dõi, huống gì người mang con của hắn lại là tâm can bảo bối của mình, thậm chí còn sốt sắng hơn cả ma quỷ muốn đi đầu thai, hắn đẩy hết chuyện triều chính cho kẻ dưới xử lí, còn mình thì một lòng chăm sóc Quân ca nhi. Hắn liên tiếp cho thái y đến ở lại Tiêu phủ để tiện cần gọi là có mặt ngay, ai bày trò mê tín gì hắn cũng làm theo.

Vốn dĩ ban đêm Quân ca nhi hay khó ngủ, mấy đêm liền đều nằm mơ thấy ác mộng, nửa đêm choàng tỉnh dậy mồ hôi vã đầy người, thuốc thang lẫn châm cứu đều vô hiệu. Đêm nay, cậu lại ú ơ kêu la, Tiêu Trọng Nhụ bị cậu nhiễu giấc ngủ nhiều lần nên dần thành thói quen ngủ không sâu, bấy giờ nghe cậu có động tĩnh thì cầm đèn đưa lại gần.

“Cha…mẹ…” Cố Quân ở trong mơ liên tục gọi cha mẹ, Tiêu Trọng Nhụ đang định lay cậu dậy thì nghe cậu gọi: “Lão gia…” sau đó khóe mặt cậu khẽ chảy xuống một giọt nước mắt. Tiêu Trọng Nhụ trong lòng hơi động, Quân nhi tuy ở ngoài luôn dửng dưng với hắn nhưng trong mơ lại khóc vì hắn, phải chăng cậu cũng có tình ý với mình? Nghĩ vậy, hắn đối với Cố Quân càng thêm yêu thương đong đầy, ôm người vào lòng khẽ vỗ về. Bỗng Cố Quân hét to một tiếng, ngồi bật dậy, trên mặt cậu tràn đầy vẻ sợ hãi, mồ hôi túa ra ròng ròng.

Tiêu Trọng Nhụ hỏi cậu, ngực Quân ca nhi vẫn phập phồng sau cơn ác mộng, cậu còn chút khiếp đảm nói: “Ta…thấy một người.” Tiêu Trọng Nhụ sợ lại dọa cậu tiếp nên sau khi đưa cho cậu tách trà thì ôm cậu hỏi: “Người nào?” Cố Quân dựa vào người hắn, nói: “Là một người đàn bà lạ mặt…ta không biết bà ta.”

Tiêu Trọng Nhụ ngẩn người một lúc rồi gặng hỏi cậu về tướng mạo và y phục của người đàn bà kia. Cố Quân từ tốn đáp: “Bà ta người gầy trơ xương nằm trên giường trông như bệnh giai đoạn cuối, nhưng lại không có ai chăm sóc.” Tiêu Trọng Nhụ nghe xong sắc mặt trở nên quái dị, hắn không nói gì chỉ ôm sát lấy người trong lòng, dường như muốn dùng hết sức che chở để không quỷ thần nào hại cậu được. Hắn chờ cậu ngủ say xong thì sáng hôm sau từ rất sớm đã sai người mời cao tăng của Trường An tự đến phủ.

Đầu tiên Tiêu thái phó mời một nhóm thầy tu vào phủ ngày đêm tụng kinh niệm phật, sau lại không biết tăng nhân nào nói Cố Quân mang thai không thuận lợi là do phong thủy tổ tiên Tiêu thị không tốt, phải di dời mộ phần cha mẹ hắn đi chỗ khác. Mẫu thân của Tiêu Trọng Nhụ là gia kỹ (*), sau khi chết được chôn ở ngoại thành, thiệt thòi cho Tiêu thái phó mãi bây giờ mới nhớ đến người mẹ này, thế là cho người dời mồ mả đi chỗ khác, còn đặt làm một bài vị tại Trường An tự có người lo nhang đèn thường xuyên.

Cuối năm, Tiêu Trọng Nhụ làm lễ cúng bái cầu siêu độ ở Trường An tự. Lúc này, hai người từ trên xe ngựa đi xuống, Cố Quân đã có bầu được sáu tháng, khoác áo choàng lông chồn đen rộng thùng thình càng lộ vẻ gầy gò đến nỗi vẫn chưa lộ bụng. Tiêu Trọng Nhụ cẩn thận đỡ cậu, hai người gặp phương trượng xong thì cùng theo vào trong phật điện. Sau khi làm xong lễ cúng bái, Tiêu Trọng Nhụ cầm một nén hương quỳ xuống trước bài vị, hắn dập đầu ba lần nhưng trong đáy mắt chỉ là sự lạnh lùng ráo hoảnh, sau đó giao nén hương cho một thầy tu trong điện.

Hiện đang trong thời loạn, lúc trước phía nam có đại hạn, phía bắc thì tuyết lở. Vài ngày trước đó có chiến báo truyền về rằng nghĩa quân đã chiếm cứ hai thành, tình hình có thể nói là lưu niên bất lợi (*). Xe ngựa đi một đường từ Ung Kinh đến Trường An tự, trên đường đi thấy không ít dân tị nạn, chỉ vì Tiêu Thái phó cấm không cho tị dân vào kinh nên cứ ngỡ kinh thành phồn vinh phát triển mà đâu ngờ khắp thiên hạ lại điêu tàn nhiễu nhương đến thế.

(*) chuyện không ưng ý diễn ra liên tiếp nhiều năm

Cố Quân cũng thắp hương lễ bái, sau đó hai người cầm tay nhau đi ra ngoài. Phía ngoài Trường An tự có một hồ nước, hàng năm đông về trên hồ sẽ đóng thành một lớp băng. Hai người đi vào đình nghỉ, phía dưới mặt hồ phản chiếu như tấm gương, hoa mai sớm tàn còn lại cây thông phủ tuyết trắng xóa, quả là nơi thưởng tuyết tuyệt đẹp. Tâm tình Tiêu Trọng Nhụ tốt hiếm thấy, nói: “Lúc tiên đế còn khỏe, mùa đông năm nào cũng mang triều thân đến đây.” Hắn chậm rãi nói: “Trừ săn bắn mùa đông ra thì ngài cũng tổ chức tiệc rượu ở đây, tiên đế thích ngắm tuyết phu (*) nên hay cho vũ cơ hiến vũ ở giữa hồ băng, cảm thấy da thịt nữ nhân phối giữa mùa đông tuyết trắng rất thú vị…”

(*) da trắng như tuyết

Tiên đế bản tính hoang đường, giữa trời đông giá rét ra lệnh vũ cơ chỉ được mặc vải sa tanh mỏng, múa cho đến khi lão bảo dừng thì thôi. Nghe nói có một năm, tiên đế chưa cho đám vũ cơ dừng lại nên bọn họ phải múa suốt đêm, đến hôm sau người ta thấy giữa hồ đứng mười mấy người đã đông cứng, tiên đế lại không tỏ vẻ gì, chỉ phán trông còn đẹp hơn cả tượng băng, thế là hàng năm đều sẽ có vũ cơ vì lạnh mà chết. Tiêu Trọng Nhụ là nịnh thần của tiên đế, dĩ nhiên kế này vẫn là do hắn mách lên.

Cố Quân thu mắt lại, nhẹ giọng bảo: “Chỗ này lạnh quá, lão gia về thôi.”

Hiếm thấy có dịp ra khỏi phủ, đoàn người của Thái phó quyết định trụ lại Trường An tự hai đêm. Tiêu Trọng Nhụ xử lí xong hậu sự của mẫu thân cũng xem như giải quyết ngon nguồn gánh nặng nhiều năm trong lòng, đếm đó hắn nhịn không được ôm Quân ca nhi vào lòng, hôn lên môi cậu. Cố Quân hơi né tránh rồi cũng mặc hắn gần gũi. Từ khi cậu có em bé, cứ ngỡ Tiêu Trọng Nhụ sẽ truyền người khác hầu hạ ấm giường cho mình, ai ngờ hắn vẫn ngủ chung giường với cậu, dù Cố Quân có cố giả mắt điếc tai ngơ không thấy thì vẫn phải thừa nhận lão gia là thật tâm với cậu. Bây giờ, cái thai đã ổn định, sau khi Tiêu Trọng Nhụ được đại phu luôn mồm xác nhận đã hành phòng được thì vài ngày trước đó bọn họ cũng hơi ướm thử rồi, đến hôm nay mới thật quấn lấy nhau.

Tiêu Trọng Nhụ đặt cậu lên đùi mình, hôn lên môi Quân ca nhi, từ từ mở ra thân thể cậu, giọng hắn trầm thấp tỏ tình: “Em lúc nào cũng mặt ủ mày chau, không biết buồn chuyện gì trong lòng làm lão gia ta ngày nào cũng phải đoán già đoán non, không biết kiếp trước ta mắc nợ gì em nữa.” Cố Quân bị hắn lần mò khắp người cũng bốc hỏa, vừa rời môi hắn ra thì đáp: “Lão gia thấy mệt thì cứ bỏ mặc Quân nhi đi, mắt không thấy lòng sẽ không phiền.” Tiêu Trọng Nhụ nghe cậu thỏ thẻ (*), tuy là lời hắn không thích nghe nhưng lại chằng hề tức giận, trái lại còn nở nụ cười: “Nhụ lang ta sao nỡ bỏ mặc em chứ. Đừng nói kiếp này, có ba kiếp nữa ta vẫn còn mắc nợ em đây này.” Tiêu Trọng Nhụ thậm chí còn nói chuyện ba kiếp sau của mình làm cho Cố Quân hơi rủ mắt suy nghĩ, gò má cậu hồng như thoa phấn, giận dỗi khẽ nói: “Ta thèm vào…”

(*) nguyên văn: Ngô nông nhuyễn ngữ – thành ngữ

Tiêu Trọng Nhụ sao chịu được vẻ câu hồn của cậu, hai người quấn quýt đầu lưỡi một hồi thì hắn ôm ngang người cậu đặt lên giường. Cố Quân đã thuần phục hắn nên không còn ra vẻ nữa, tự cởi lấy quần áo. Thân thể cậu dần lộ ra nước da trắng nõn nà, chỉ có bụng dưới hơi nhô lên, Tiêu Trọng Nhụ vừa hôn vừa xoa đầu nhũ cậu. Sau khi Quân ca nhi có thai thì cơ thể càng trở nên mẫn cảm, đầu v* bị hắn đùa bỡn thì đỏ chót lên. Cậu bị Tiêu Trọng Nhụ trêu chọc một tí thì người mềm nhũn ra như nước. Tiêu Trọng Nhụ làm đủ thứ dạo đầu rồi mới tách hai chân cậu ra, côn th*t cậu đã cương một nửa, đóa liên hoa phía dưới đã hơi hé mở, hoa dịch chảy ra say mê, hắn đưa một ngón tay vào thăm dò, thấy hoa huy*t lỏng và nóng hầm hập, khi mang thai khào tử sẽ tiết nhiều dịch lỏng và dãn ra để thuận lợi cho việc sinh hài tử, ngược lại càng có lợi cho Tiêu Trọng Nhụ, hắn lấy ra dương cụ, dương cụ của hắn dài hơn năm thốn (*), quy đầu to tròn, trên thân thịt hành gân nổi cuồn cuộn. Tiêu Trọng Nhụ mút lấy môi Quân ca nhi nói: “Lần này chắc không cho vào hết được, Quân nhi chớ sợ, lão gia sẽ thật nhẹ nhàng không làm em đau.” Thì ra sau khi có thai, tuy hoa huy*t ẩm ướt hơn nhưng cũng ngắn lại, Tiêu Trọng Nhụ kiêng kỵ cái này nên tiến vào thật chậm, hắn ôm Cố Quân nhẹ nhàng chuyển động, hai người xoắn xuýt môi lưỡi với nhau, ván giường nhẹ nhàng lay động tới lui, cảnh xuân một mảnh.

(*) 寸: đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, 1 thốn ~ 3,3cm

Chỗ đó của Quân ca nhi rất nhạy cảm, hắn chỉ mới đi vào một nửa, đưa đẩy tầm trăm lần thì đã chịu không nổi mà phun đầy nước, Cố Quân thở hổn hển víu lấy cổ Tiêu Trọng Nhụ, bị hắn ra vào liên tục một hồi thì cả hai nơi nhạy cảm đều lên đỉnh. Tiêu Trọng Nhụ rút côn th*t từ trong huyệt non ra, hắn từ từ đứng dậy, dương v*t vẫn còn cứng rắn, quy đầu sưng đỏ cả lên trông rất dữ tợn. Hắn và Cố Quân hôn môi lẫn nhau, dần dần hai chân cậu quấn lên eo Tiêu Trọng Nhụ, bờ mông trần trụi chuyển hẳn ngồi lên đùi hắn. Tiêu Trọng Nhụ mò ra sau mông cậu thấy cũng ướt đẫm nhưng căng chặt vô cùng, hắn cũng không nói lời thừa cứ thế kéo Cố Quân sát vào người mình, bảo cậu ôm chặt lấy cổ mình còn bản thân hắn thì tách hai bờ mông ra rồi đưa dương cụ vào.

“A…” Cố Quân chỉ thấy thân dưới tê rần, sướng không nói nên lời, toàn thân cậu chới với thiếu chút nữa hắn ôm không được. Tiêu Trọng Nhụ lại ôm chặt lấy cậu, mạnh mẽ đưa dương căn vào hậu đình của cậu, thành ruột non căng hẹp bao chặt lấy khít khao làm hắn đê mê, vì thế quấn chặt lấy tứ chi người trong lòng một đường đâm vào say sưa.

Lúc trước Cố Quân bị lão gia thao mông, thích thì cũng thích đấy nhưng hậu định vốn khô khốc, làm lâu cậu sẽ đau. Tiêu Trọng Nhụ thỉnh thoảng hứng lên mới làm đằng sau. Bây giờ cậu mang thai, hậu huyệt chảy nhiều nước nên còn sướng hơn đằng trước gấp bội. Lúc hành sự, Tiêu Trọng Nhụ liên tục lấy tay che chắn phía trước của cậu, ngón tay lại búng lên âm đế kích thích Quân ca nhi chảy nước dầm dề khiến cậu chịu hết nổi ôm bụng nhỏ giọng xin xỏ: “Nhụ lang, nhẹ…nhẹ một chút” Tiêu Trọng Nhụ ôm cậu hôn lấy hôn để, một tay không ngừng mơn trớn huyệt non của cậu làm d*m thủy theo đó rỉ rỉ ra, thậm chí ngay cả chỗ mã mắt của nam căn cũng chảy tinh không ngừng, thao hậu huyệt mà dương căn cũng bắn được quả là vô cùng dâm đãng.

Xong việc, Tiêu Trọng Nhụ sai người bưng nước vào và dọn dẹp giường đệm, sau đó hai người nằm xuống nhưng không hiểu vì sao lại chẳng ai thấy buồn ngủ. Cố Quân nghiêng người hướng ra ngoài, Tiêu Trọng Nhụ nằm trong ôm lấy cậu, tay cầm lấy một lọn tóc của Quân nhi mà chơi đùa, hắn nói: “Mẹ ruột của ta là gia kỹ mua vui trong phủ.” Thân phận của gia kỹ thậm chí còn không bằng cả nha đầu thông phòng, là kẻ mà ai cũng chà đạp được. Tiêu Trọng Nhụ kiêng kỵ nhất là bị người khác nhắc đến xuất thân của mình, vậy mà không ngờ bây giờ hắn lại chủ động nói với Quân ca nhi: “Từ thuở nhỏ ta đã được chủ mẫu nuôi dưỡng, bà ấy tính tình đoan trang nghiêm cẩn, mặc dù đối ta không bằng con ruột nhưng cũng chưa từng bạc đãi.”

“Mãi đến năm ta mười bảy tuổi mới thấy mẹ đẻ lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, bà qua đời ngay lúc ấy.” Tiêu Trọng Nhụ chỉ nói đến đây.

Năm Chính Hóa thứ mười bốn, hắn lần đầu tiên tiến cung diện kiến hoàng đế. Hắn lén quan sát bộ dạng của tiên đế, lúc về hắn tự soi gương rất lâu. Khi tiên đế còn là thái tử từng đến Tiêu gia trang làm khách, khi đó hắn để mắt đến mỹ thiếp mới nhập phủ của Tiêu đại nhân. Mỹ thiếp nọ xuất thân là gia kỹ, có nhan sắc lại giỏi nịnh hót nên được thái tử sủng ái một đoạn thời gian, thế nhưng hồi cung hắn lại không mang nàng theo về. Sau khi thái tử rời đi nửa tháng thì tiểu thiếp được phát hiện có thai. Tuy xảy ra đã lâu nhưng chuyện này vẫn còn vài người biết đến.

Sau khi người bên cạnh đã ngủ say thì Cố Quân rời giường. Cậu đi ra ngoài, mắt nhìn chén thuốc đã lạnh từ hồi nào bốc ra một mùi tanh khó ngửi. Cố Quân thẫn thờ cầm chén thuốc an thai lên, cậu ngồi thừ ra một lúc rồi lấy gói thuốc bột trong tay áo ra. Tay cậu run rẩy mở gói thuốc để lộ nhúm bột phấn màu đỏ. Lúc Quân ca nhi ngẩng đầu lên thì mắt cậu đã sưng đỏ, cậu vỗ về bụng mình, trên mặt tràn đầy vẻ giãy dụa như người đứng trên bờ vực của cái chết, từ xa vang vọng lại tiếng thầy tu niệm kinh, Cố Quân lẩm bẩm: “Có trách…thì trách cha con lòng dạ ác độc, cha nguyện vĩnh viễn rơi vào kiếp súc sinh để đổi lại con được đầu thai vào gia đình tốt một chút.” Nói xong, cậu quyết tâm đổ bột thuốc vào chén rồi nâng lên uống một hớp nhưng chưa kip nuốt xuống đã phun hết ra ngoài.

Chén thuốc rơi xuống đất vỡ vụn, hạ nhân nghe có động tĩnh thì cuống quýt chạy vào. Tiêu Trọng Nhụ cũng bừng tỉnh khoác áo đi ra thì thấy Cố Quân ngồi dưới đất, không biết vì sao mà cậu khóc rất hung. Hắn thấy đầy mảnh sứ trên sàn dường như nghiệm ra được gì, nhưng hắn không dám nghĩ quá sâu, chỉ cúi xuống ôm chặt lấy người kia.

Mùa xuân năm sau, Cố Quân sinh hạ một đứa bé trai.

===

Tui cảm thấy hổ thẹn vì ngày trước tui toàn né mấy bộ lâu update vì tui sợ chap mới là quên chap cũ “_”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN