Giang Đông Ôm Trăng Sáng - Chương 1: Xem mắt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
179


Giang Đông Ôm Trăng Sáng


Chương 1: Xem mắt


“Đã hỏi thăm rõ ràng chưa?”

Ninh
Yên Nhiên nghiêng đầu kẹp điện thoại, một tay vặn nắp cây son, bĩu môi
trước gương nhìn trái nhìn phải, không hài lòng lắm chớp chớp mắt, khẽ
hất mái tóc dài, có chút hờ hững tuỳ ý.

“Hỏi thăm kỹ rồi, 30 tuổi đầu
hói, du học về, ghét nhất là con gái cổ hủ, tình sử lại chẳng có bao
nhiêu, cho nên mình nghĩ chắc là do ngoại hình có chút xấu.” Cô gái bên
kia nói đến một nửa lại nở nụ cười, “Quá lợi hại, làm sao mà mẹ cậu lại
có thể tìm cho cậu một đối tượng xem mắt như vậy chứ?”

Ninh Yên Nhiên chớp mắt mỉm cười, không hề phúc hậu nghĩ: xem ra mẹ cô cũng
chưa gặp qua người này, chưa biết chừng là nhìn ảnh chụp thời còn trẻ
của anh trai đầu hói này nên bị lừa rồi.

Haizzz, chỉ vì để cô tiếp xúc với đàn ông nhiều một chút mà xem ra mẹ cô đã hao tổn không ít tâm tư rồi.

Độ cong bên môi cô càng lúc càng lớn, làm lộ ra lúm đồng tiền ẩn hiện như
thiên sứ, bên dưới khoé mắt điểm thêm một nốt ruồi son càng tăng vẻ rực
rỡ cho khuôn mặt trắng như tuyết, đôi mắt to sinh động ẩn chứa ý cười,
“Không sai, mình cũng đang nghi ngờ mình có phải là con ruột không nữa,
chẳng lẽ đây chính là tình huống mà tin tức xã hội thường nói, ‘cha mẹ
ôm nhầm con, nhiều năm sau nhận ra thì ôm nhau khóc’? Nhưng mình không
muốn khóc kiểu này đâu, mất hết hình tượng.”

“Thôi đi, chị nhỏ à, bản thân cậu đang là người làm truyền thông đó, nghe đâu được mấy chuyện khóc lóc này vậy?”

Ninh Yên Nhiên cuốn hai lọn tóc dài, nhìn vào gương cười ngọt ngào, giọng
nói dịu dàng nhưng không hề có thành ý chặn lại, “Dừng! Hiện tại mình
cũng đâu phải là đọc tin tức.”

Cô bây giờ đã thay đổi rồi, bắt đầu lại một lần nữa, làm người kể chuyện đêm khuya.

Đúng vậy, từ khi được chuyển đến vị trí này, cô đã quyết tâm trở thành người kể chuyện ma hay nhất trong ngành.

Ninh Yên Nhiên đem thỏi Armani vừa mới mua nhét vào cái hộp đựng son đã đầy
tràn, mang những bộ quần áo mà mẹ cô đưa đến trước giờ bị nhét vào năm
sáu cái hòm đồ cũ đang mở ra, hai tay chống nạnh, giống nữ vương đi tuần tra lãnh thổ, mục đích muốn chọn ra một bộ kém nhất có thể.

Cổ hủ, cổ hủ, cổ hủ,….

Cô nhỏ giọng lẩm bẩm từ ngữ mấu chốt, ngón trỏ đặt trên cằm, thật khó nha. Nhìn trên giường bày một đống quần áo cũ, giống như tiểu Hoàng đế đứng giữa 3000 hậu cung mà không lật nổi thẻ bài vậy.

Đâu còn cách nào, ở trong đống quần áo đẹp chọn ra một bộ đẹp nhất đã khó,
từ trong đống quần áo xấu xí chọn ra một cái xấu nhất còn khó gấp mấy
lần!

Cô nhẹ nhàng đoan trang búi tóc lên, thay
một bộ váy âu phục màu nâu cà phê, rất rõ ràng là kiểu của mười mấy năm
về trước, lại còn rộng hơn một vòng, cực kỳ không hợp thời.

Ninh Yên Nhiên đứng trước gương thưởng thức nửa ngày, rốt cuộc bỏ qua cảm
giác chấn động đến mức nổi da gà, mang tất chân vào, bắt đầu chọn giày.

Thế nhưng cô lại hoàn toàn quên mất, một cô gái cổ hủ thì sẽ mang loại giày như thế nào?

Xăng – đan? Không không không, quá lộ liễu, không hợp!

Giày mũi nhọn? Không không không, cũng không được, không phù hợp với phong cách hôm nay.

Giày cao gót buộc dây? Đúng là kiểu cô thích nhất, đáng tiếc cô đang đóng
vai một cô nàng cổ hủ, đương nhiên không thích hợp mang giày cao gót.

Ninh Yên Nhiên trong lòng rối rắm muốn chết, lập tức lên mạng tra xét một
vòng, sau đó khom lưng, vất vả tìm tới tìm lui trong tủ giày của mình,
lấy ra một đôi giày học sinh thời Mary Jane đầu tròn nhỏ bằng da, nhìn
lớp bụi mỏng bám phía trên, hài lòng gật đầu.

Tốt quá, tiểu khả ái, mày đây rồi!

Dù sao, giày đế bằng thì có khác gì nhau.

Mà cô chịu khó mang giày này không phải là đã cho anh trai đầu hói kia mặt mũi rồi hay sao?

Đợi chỉnh trang xong xuôi, cô đeo khẩu trang cùng với mắt kính, xoay một
vòng trước gương, vô cùng vừa ý, ưỡn ngực ngẩng đầu hùng dũng oai vệ,
khí phách hiên ngang đi ra ngoài.

Cô ở tiểu khu
diện tích không lớn, nhưng lại có bãi đỗ xe công cộng. Lúc trước cô tìm
phòng chọn trúng nơi này chủ yếu vì vị trí tốt, cách toà nhà phát thanh
khá gần, không nghĩ tới chưa được bao lâu lại bị điều chuyển, trở thành
người dẫn chương trình radio.

Ninh Yên Nhiên
giẫm giày da nhỏ, lộc cộc đi đến bãi đậu xe tầng hầm, lên xe, đóng cửa,
thắt dây an toàn, động tác liền mạch lưu loát như nước chảy mây trôi.
Ninh tiểu thư cảm thấy đặc biệt phấn khởi, nhịn không được muốn tự tặng
mình một tràng vỗ tay.

Một lát sau, cô hít sâu một hơi, nắm chặt tay lái, tư thế sẵn sàng đón quân địch, từ từ nhả phanh ra, bắt đầu di chuyển.

“Chuyển xe không cần nhấn chân ga, nhấn chân ga sẽ dễ gây tai nạn, mình không
thể lại đâm xe đâu…”, cô vừa lẩm bẩm vừa gắt gao nhìn chằm chằm kính
chiếu hậu, giống như một học sinh tiểu học ngồi trên băng ghế vậy,
nghiêm túc muốn chết.

Đương nhiên, tưởng tượng thì rất tốt đẹp, hiện thực mới là thứ cho ta một đòn cảnh cáo.

“Ầm!”

Chỉ nghe được một âm thanh chói tai đột ngột vang lên, đồng tử Ninh Yên
Nhiên hơi co lại, luống cuống tay chân, theo bản năng giẫm phanh, mở cửa xe bước xuống, biểu cảm vô cùng đau thương.

Cô liền biết, mình lại lại lại lại lại đụng xe rồi!

Đây chính là “vui quá hoá buồn” trong truyền thuyết sao? Con người quả thật không nên để một chút xíu thành công tạm thời làm choáng váng đầu óc
được!

Ninh Yên Nhiên lắc đầu, cảm thán một tiếng ra đường không may, nhất định là hôm nay cô ra cửa không xem hoàng
lịch, nói không chừng là không nên xem mắt đâu.

Cô ngồi xổm xuống, nhìn chiếc xe màu đen nặng nề quen thuộc, đau lòng sờ lên
vết trầy xước trên đầu và cái kính chiếu hậu đã bị đụng méo xẹo, thay
chủ nhân của nó thở dài một hơi.

“Nhóc đáng thương, bị ta đụng đến ba lần mà vẫn còn sống được kiên cường như vậy, thật khiến người ta phải kính nể.”

Kỹ thuật chuyển xe của cô không tốt là sự thật, cho nên để không đụng xe,
cô từ trước đến nay đều phải tìm những nơi không có ai dừng, ai biết
chiếc xe này cũng thích chọn nơi xó xỉnh như vậy, mỗi lần cô chuyển xe,
đều đụng rớt một “lỗ tai” của nó, quá tàn nhẫn.

Chiếc xe nặng nề màu đen kia cho dù bị đụng thảm vẫn oai phong lẫm liệt, cao
ngạo muốn chết, so với cô gái mềm mại đứng bên cạnh quả thật giống một
con quái vật khổng lồ.

Ninh Yên Nhiên cuộn người nhích tới, ngồi xổm bên cạnh đầu xe, giống như cây nấm độc nhỏ đã mất
đi màu sắc rực rỡ, với khuôn mặt nhỏ nhắn, vô cùng nghiêm túc kẹp một tờ giấy nhỏ trên kính xe, một bên kẹp một bên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người
bạn này, tôi đụng phải xe bạn rồi, hãy gọi điện thoại cho tôi, không cần ngại, chúng ta dựa theo pháp luật và chuẩn mực đạo đức, tôi sẽ chịu
trách nhiệm.”

Nói xong, cô đứng lên, ở trước xe
khoa chân múa tay một chút, biểu cảm càng thêm đau lòng, “Quả nhiên, lùn phú mỹ như mình không hợp với việc lái xe.”

Loại xe này chỉ dành cho thể loại chân dài mà thôi!

Đụng nhau là lực tác động cả hai phía, thương tổn không chỉ có chiếc xe màu
đen kia, còn có chiếc mini màu đỏ của cô cũng bị quẹt tróc sơn. Ninh Yên Nhiên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, mang xe đến cửa hàng 4s để sửa
chữa. Cô đứng bên đường đợi một lát, nhìn dòng xe tắc nghẽn, cuối cùng
đành lên tàu điện ngầm.

Tàu điện ngầm ở Ninh
Thành tổng cộng gồm chín tuyến, tuyến số ba nối liền nam bắc, số người
đi tuyến này cũng không phải là lớn nhất, hiện tại còn cách giờ cao điểm khoảng một thời gian. Mặc dù chỗ ngồi đã kín nhưng trên tàu vẫn không
tính là quá chen chúc.

Ninh Yên Nhiên linh hoạt
từ bên trong đám người chui qua, chọn chỗ không khí thoáng một chút để
đứng, nắm tay vịn, nhìn vào cửa kính bắt đầu kiểm tra trang phục.

Chỉ nhìn thoáng qua, cô lập tức rùng mình…

Ôi, đau mắt quá!

Trang phục hiện tại của cô giống với phụ nữ thập niên 80, vô cùng lỗi thời,
nếu mang thêm bộ tóc giả của bà ngoại, nói không chừng còn có người đứng lên nhường chỗ cho cô đấy.

Ninh Yên Nhiên cọ cọ mũi chân xuống sàn, nghĩ tới nghĩ lui, ngón tay thon dài nắm lấy thanh
vịn, hoàn toàn không để ý tàu đang từ từ vào trạm.

Rất nhanh sau đó, đợi cô hồi phục tinh thần thì tàu điện ngầm đã xuất phát
đến trạm kế tiếp, cô không kịp để ý, chân đứng không vững. “Ầm” một
tiếng, đập mạnh vào cột đứng.

Ngay lập tức, mắt
cô ngập nước, tay nhỏ xoa xoa trán, vô cùng đáng thương chép miệng, quả
nhiên hôm nay không thích hợp ra ngoài!

Không, không đúng, chờ một chút!

Cô, vừa mới, giống như, không phải là trực tiếp đâm vào cột đứng.

Cuối cùng ý thức được chuyện gì, Ninh Yên Nhiên ngẩng đầu lên, liền nhìn
thấy cây cột đứng vốn trống không bây giờ đã nhiều thêm một bàn tay!

Không sai, là một bàn tay to của đàn ông!

Ninh Yên Nhiên khổ sở nuốt nước miếng, trong lòng run sợ ngẩng đầu, ánh mắt
từng chút từng chút một dời lên trên, giống như sợ làm phiền đến người
trước mặt, thở cũng không dám thở mạnh.

Thứ đầu
tiên lọt vào tầm mắt cô chính là một đôi quân ủng màu đen, phía dưới
cẳng chân buộc chặt, có thể cảm nhận rõ ràng sự căng chặt của bắp chân.
Ánh mắt tiếp tục dời lên trên, liền nhìn thấy một cặp chân dài đáng
ngưỡng mộ.

Ninh Yên Nhiên vô thức liếm môi dưới, theo thân thể rắn chắc cường tráng nhìn lên, áo khoác màu đen bao lấy
thân hình thẳng tắp, áo sơ mi màu xám cài nút cẩn thận, lông mày thẳng
và sống mũi cao giống như được khắc tạc, đôi mắt cực kỳ sắc bén, ánh mắt sắc như đao kia không chút khách khí quét tới quét lui trên mặt cô,
không có một chút lịch sự hay kiêng dè.

Trên
người anh ta toát ra một sự mạnh mẽ, sự hoang dã và sắc bén được ẩn giấu sâu trong đáy mắt. Loại năng lượng này giống như ngọn lửa, nóng đến mức khiến cô phải thu hồi ánh mắt, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Quả nhiên suy nghĩ quá nhiều, người bị quấy nhiễu lại là cô.

“Tôi xin lỗi…” Ninh Yên Nhiên sờ sờ lên đôi tai nóng bừng, khẽ lùi về phía
sau một bước, giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào giống như mùi hương của một
bông hoa vang lên bên tai anh: “Tôi không thấy chỗ này có người đứng.”

Sự thật là lời giải thích này đến cô cũng không tin.

Người kia bình tĩnh nhìn cô một cái, cười khẽ một tiếng, quay đầu đi.

Nhưng Ninh tiểu thư cũng không rảnh quan sát phản ứng của anh, bởi vì ánh mắt của cô đã bị thứ khác hấp dẫn.

Bên trong tàu điện ngầm không lạnh, anh đã cởi áo khoác ra vắt trên cánh
tay, cách lớp áo sơ mi có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp rắn chắc, bàn
tay to với khớp xương rõ ràng lọt vào tầm mắt cô, quả thực giống như
đang kiểm tra sức chịu đựng tâm lý của cô vậy!

Chờ cô phục hồi lại tinh thần, thì đã thấy mình đang nhéo trên cánh tay của anh, rõ ràng cảm nhận được cơ bắp anh căng cứng, một hành vi hết sức
lưu manh!

Quan trọng nhất chính là, cô còn bị người ta bắt được.

Ra ngoài thì đụng xe, lên tàu điện ngầm thì đụng đầu, hiện tại còn mơ mơ
hồ hồ công khai giở trò lưu manh. Năm nay có thể là năm huyền thoại với
ba vụ giết người không thành.

Ninh Yên Nhiên đã không còn mặt mũi ngẩng đầu, may mắn hôm nay cô ăn mặc đặc biệt xấu, hơn nữa còn mang khẩu trang!

Cảm ơn khẩu trang, khẩu trang muôn năm!

Giang Đông rũ mắt, một đôi mắt đen như mực từ trên cao nhìn xuống khoá chặt cô, bên môi dường như mang theo một tia cười lạnh.

Anh nắm lấy cổ tay cô, âm thanh trầm khàn vang lên trong toa tàu: “Bàn tay nhỏ như vậy, làm sao vừa đây?”

Nói xong liền lấy ra một đôi còng tay, giống như uy hiếp, ở trước mặt cô vung lên “răng rắc”.

Cảm nhận được vô số ánh mắt tò mò bay tới nơi này, Ninh Yên Nhiên trong
lòng run lên, chỉ trong nháy mắt, hơi nước mông lung ngập tràn trong mắt vô cùng đáng thương, nhìn anh cười nịnh nọt, độ cong bên môi hết sức
ngọt ngào động lòng người.

Giang Đông nhướn mày, “Không phải cô cho rằng, chỉ cần cô chớp mắt như vậy, tôi có thể không nhìn thấy gì sao?”

Ninh Yên Nhiên phồng má lên, không, rõ ràng là cô muốn dùng đôi mắt to ngập nước này để phát đi tín hiệu mình vô tội mà!

Đúng lúc này, tàu điện ngầm đi vào hầm, trong toa nháy mắt trở nên tối đen.

Ninh Yên Nhiên lặng lẽ tiến đến hai bước, ở bên tai anh nhỏ giọng giải
thích: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn nhìn một chút, cơ thể của
anh có phải hàng thật hay không, không phải bây giờ có nhiều người thích mặc quần áo cơ bắp ở bên trong hay sao?”

Giang Đông lặng lẽ dời ánh mắt, xoa xoa lỗ tai bị ngứa, mắng một câu: “Tuổi cũng không lớn lắm mà biết nhiều vậy.”

Thấy anh không nổi giận, Ninh Yên Nhiên nhón chân lên, ngón tay đang vịn
trên cột khẽ nhúc nhích, chạm nhẹ vào mu bàn tay anh, lúm đồng tiền nho
nhỏ chứa đầy hơi thở ngọt ngào: “Chú cảnh sát, nhưng mà tôi chính là một cô gái tốt tuân thủ luật pháp đó.”

Giang Đông liếc cô một cái, không nói nữa.

Tâm tình của anh hôm nay vô cùng tệ, gặp phải kẻ tình nghi cạy miệng không
được, một chữ cũng không hé răng, cả đội bận rộn xoay vòng vòng, anh là
đội trưởng lại phải chạy đi xem mắt.

Xem mắt, xem mắt, xin hỏi từ này nên có trong từ điển của đội trưởng Giang sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN