Giang Hồ Dị Giới
Chương 10: Một thế giới khác?
Công chúa ngẩn người hồi lâu mới hiểu ra ý của hắn, lắc đầu nói:
“Ngài cảm ơn nhầm người rồi. Người cứu ngài không phải là ta. Mà là người đó.”
Nói đoạn, tay ngọc chỉ vào tướng quân đang nằm dưỡng thương cách đó không xa.
“Ân!?”
Quảng Mục Thiên kinh ngạc, nhìn theo, chỉ thấy đó là một lão tướng quân tuổi ngoài tam tuần, khuôn mặt cương nghị. Tuy bị thương mà sắc mặt không hề đổi, chứng tỏ trình độ tu dưỡng vô cùng cao.
Hắn gật đầu cảm tạ công chúa một cái, rồi sải bước đi đến.
Tướng quân toan đứng dậy, nhưng vết thương bên hông lại nhói đau, kêu “ahh” một tiếng rồi lại ngồi phệt xuống.
“Tướng Quân!!”
Chu Thái thấy vậy định lại đón đỡ.
Nào ngờ, Quảng Mục Thiên không biết từ khi nào đã ở bên, nhanh tay đỡ lấy.
Đám lính ngơ ngác, chẳng phải hắn mới ở chỗ công chúa sao? Sao chỉ trong thoáng chốc đã xuất hiện ở đây?
Chỉ thấy bàn tay hắn phải khẽ đặt vào chỗ vết thương. Một luồng nội lực hùng hậu xuyên qua lớp vải, thấm qua da thịt vào tận sâu bên trong. Một lát sau Quảng Mục Thiên dừng lại, nói:
“Ngươi bị gãy ba cái xương sườn, không nặng cho lắm. Để ta nối lại, chỉ cần dưỡng thương tầm một hai tháng. Nhưng người có khí công thâm hậu như ngươi đây, chắc cũng chỉ cần một tuần là được.”
Nói rồi, bàn tay khẽ đưa nhẹ. Hai cái xương bị gãy lập tức bị luồng khí vô hình kéo lại, chắp vào chỗ gãy.
“Ahhh…”
Tướng quân kêu đau một tiếng.
Sau khi nối lại xương, Quảng Mục Thiên bảo Chu Thái một bên đỡ tướng quân lên cáng nằm nghỉ ngơi.
Tướng quân không quên cảm ơn, chắp tay nói:
“Đa tạ.”
“Không có gì! So với ơn cứu mạng thì việc này chẳng đáng vào đâu.”
“Tại hạ Quảng Mục Thiên. Không biết danh tính của túc hạ là gì?”
Mặc dù Quảng Mục Thiên luôn xưng hô ngang hàng nhưng với vẻ bề ngoài của hắn, so ra còn ít tuổi hơn tướng quân cũng phải đến hai mươi năm.
Nếu bình thường, trong giang hồ, nếu xưng hô như vậy, chắc chắn người ta sẽ nghĩ Quảng Mục Thiên là một kẻ không hiểu phép tắc, không biết trên dưới.
Nhưng ở đây lại khác, đám binh sĩ hay là công chúa chẳng biết những từ như “tại hạ” hay “túc hạ” là cái quái gì cả. Với lại, Tướng quân biết tuổi thực sự của Quảng Mục Thiên không giống với vẻ ngoài, có khi hắn còn nhiều tuổi hơn lão cũng nên. Thấy hỏi liền đáp:
“Ta tên Hoàng Bá Đạo.”
Quảng Mục Thiên ồ lên một tiếng rồi nói:
“Lôi Đình Phá công. Là đệ tử của Phá Chùy – Đình Dương.”
Hoàng Bá Đạo giật mình kinh ngạc hỏi:
“Túc hạ quen biết gia sư!?”
Quảng Mục Thiên liền nói:
“Trước đây từng giao đấu qua. Phải nói, Đình Dương tiền bối có hai tuyệt học bình sinh mà ta rất khâm phục là: Duy Linh bộ pháp cùng môn nội công Lôi Đình Phá công.”
Dừng một lát, hắn tiếp:
“Duy Linh bộ lấy khí làm căn cốt. Giúp người dùng di chuyển mà không phát ra tiếng động. Đồng thời trong tích tắc có thể tiếp cận đối phương cực kỳ mau lẹ. Kết hợp với chiêu Lôi Đình Phá Sơn phải nói là rất khó đối phó. Năm đó ta may mắn từng giao thủ nên có phần hiểu rõ.”
Lôi thú trên vai hắn cũng nói:
“Đúng a… đúng a… lúc nãy ta đánh hắn rất nhiều nhưng mà không hiểu thế nào mà hắn đều tránh được.”
Quảng Mục Thiên gõ đầu Lôi Thú mắng:
“Trong lúc ta nói chuyện không được phép xỏ miệng vào.”
Lôi thú lấy hai chân trước ôm đầu, chỉ đành bĩu môi im lặng, chẳng dám nói thêm. Ai bảo chủ nhân của nó thích bạo hành động vật cơ chứ!
Nếu kẻ không từng chứng kiến sức mạnh thực sự của Quảng Mục Thiên, nghe hắn nói vậy chắc chắn sẽ cho đó là một lời cuồng ngôn. Nhưng Hoàng Bá Đạo lại cười nói:
“Thực ra thì ta học Duy Linh bộ cũng mới có thành tựu mấy năm gần đây mà thôi.”
Quảng Mục Thiên nói:
“Ta tuy trên giang hồ ít người biết đến, nhưng chỉ cần ngươi gặp khó khăn gì, chỉ cần đến núi Ngọa Long báo một tiếng. Dù nguy hiểm đến mấy, nếu ta làm được, nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ.”
Đây chính là một cái hứa hẹn, hắn một khi đã nói nhất định sẽ làm được.
Nhưng Hoàng Bá Đạo lại lắc đầu, nói:
“Không cần khách khí!”
Quảng Mục Thiên cười:
“Vậy xin đa tạ. Ta còn có việc bận, xin cáo biệt trước.”
Nói đoạn, quay người toan rời khỏi.
“Khoan đã!”
Hoàng Bá Đạo giật mình, gọi với lại.
Quảng Mục Thiên cước bộ dừng lại, quay người hỏi:
“Còn có gì dặn bảo chăng?”
Hoàng Bá Đạo hỏi:
“Túc hạ định đi đâu?”
“Ta…!?”
Quảng Mục Thiên sực nhớ ra, trận chiến kia, không biết bây giờ như thế nào rồi?
Hoàng Bá Đạo chần chừ hồi lâu rồi nói:
“Có thể túc hạ chưa biết. Giang hồ… đã… biến mất rồi!”
Quảng Mục Thiên bị câu nói đó làm cho ngẩn người hồi lâu, rồi đột nhiên cười lớn. Tiếng cười của hắn hàm chứa nội lực, làm chấn động cả khu rừng, như muốn xoáy thủng màng nhĩ của tất cả mọi người ở đây. Công chúa, Chu Thái lẫn đám binh sĩ đều phải lấy hai tay bịt chặt lỗ tai lại. Lôi thú cũng không ngoại lệ, nó ở gần nhất, bị tiếng cười chấn cho đầu óc choáng váng, suýt thì ngã xuống.
Một lúc sau, Quảng Mục Thiên thấy mình dường như thất thố bèn dừng lại. Nhìn thẳng vào Hoàng Bá Đạo, thấy hắn vẫn một bộ mặt không để ý liền biết đây không phải một câu nói đùa. Nghi hoặc hỏi:
“Ý ngươi là gì?”
Hoàng Bá Đạo chỉ hỏi:
“Ngươi còn nhớ trận chiến cuối cùng đó chăng!?”
Trận chiến!?
Quảng Mục Thiên suy nghĩ, rồi nói:
“Phải chăng ngươi nhắc đến là trận chiến chính tà. Do Lãnh Mạc Tà dẫn đầu Huyết Ma Giáo tấn công phủ võ lâm minh chủ ư?”
Hoàng Bá Đạo gật đầu:
“Phải!”
Quảng Mục Thiên lại nghi hoặc:
“Trận chiến đó thì sao?”
“Lúc một kiếm phá thiên của ngươi chém xuống thì đồng thời thiên địa dị biến nổi lên. Sau đó, ngươi còn nhớ gì không?”
“Là… Một lỗ đen… nó nuốt chửng tất cả.”
Quảng Mục Thiên nhớ lại, chậm rãi nói.
Hoàng Bá Đạo tiếp lời:
“Đúng! Chính lỗ đen đó, đưa chúng ta đến một thế giới khác. Hay nói cách khác, đây không còn là giang hồ nữa.”
“Không thể nào!”
Quảng Mục Thiên sững người, hai chân không tự chủ được lùi về sau vài bước.
Đột nhiên, hắn phi thân nhảy lên thật cao, ngự không mà đứng, lát sau lại bay đến nơi khác xem. Chỉ thấy trên trời bóng ảnh bay qua bay lại cực kỳ quỷ dị.
“…”
“Hắn có thể bay.”
“Hắn có phải Đại Ma đạo sư không? Làm sao có thể bay được?”
“Ngươi bị ngu à? Đại Ma đạo sư cũng không thể bay mà không cần pháp cụ.”
“Hắn không phải dực nhân chứ?”
(Thí chủ nào hay đọc huyền huyễn thì không cần bần đạo giải thích Dực Nhân là gì chứ?)
“Dực nhân cái khỉ khô. Ngươi thấy hắn có cánh không?”
Mọi người phía dưới trợn mắt há mồm, bàn tán xôn xao. Cũng phải thôi, lần đầu tiên bọn họ thấy con người không cần dùng bất cứ pháp cụ nào mà cũng có thể bay được thì ai mà chẳng ngạc nhiên lẫn tò mò.
Một lúc sau, thân ảnh của Quảng Mục Thiên trên không dừng lại rồi hạ xuống. Hắn cũng không phải người tầm thường, trình độ dưỡng tâm cũng rất cao. Tuy biết mình bị đưa đến thế giới khác cũng chỉ làm hắn ngạc nhiên trong phút chốc mà thôi. Với lại, ở thế giới cũ cũng chẳng có gì để hắn phải luyến tiếc nữa, cho dù xuyên đến một thế giới mới, hắn cũng chẳng quan tâm nhiều làm gì.
Quảng Mục Thiên tiến lại hỏi:
“Vậy đây là đâu?”
Hoàng Bá Đạo nói:
“Chuyện rất dài. Ngươi đi theo bọn ta. Chúng ta sẽ vừa đi vừa nói.”
Quảng Mục Thiên nhíu mày thầm nghĩ:
“Dù sao đây cũng là một thế giới lạ lẫm đối với ta. Đi theo bọn họ để tìm hiểu cũng chẳng sao.”
Nghĩ được vậy, hắn liền bảo:
“Thôi được. Ta sẽ đi cùng. Làm phiền rồi.”
Tướng quân thực ra mời Quảng Mục Thiên đi cùng cũng có tâm tư riêng. Vừa rồi Lôi Thú nổi điên một phần chắc chắn có kẻ đứng bên ngoài ám toán, hắn bây giờ lại bị thương không giúp đỡ gì được ngược lại sẽ là một gánh nặng. Con đường tiếp theo sẽ vô cùng nguy hiểm. Nếu như mời được một siêu cấp bảo tiêu đi cùng sẽ là một lựa chọn tốt nhất. Với lại, bọn họ có ơn với Quảng Mục Thiên, không sợ hắn không đáp ứng.
“Không phiền… không phiền. Được ngươi đi cùng là vinh hạnh của bọn ta đây.”
Tướng quân thấy Quảng Mục Thiên đáp ứng, liền vui vẻ. Quay ra, ra lệnh cho mọi người chuẩn bị, sắp xếp những người bị thương lại một chỗ. Cùng chôn cất những người đã chết. Đồng thời, hắn cho người đi truy lùng kẻ bắn tên kia. Chỉ đáng tiếc, thứ bọn họ tìm được chỉ là một bộ cung tên mà thôi, còn kẻ dấu mặt kia thì không thấy bóng dáng.
Trong khi mọi người đang sắp xếp, công chúa tiến đến trước Quảng Mục Thiên khẽ cúi người, nói:
“Tiểu nữ Nạp Lan Như Ngọc. Cảm ơn Ngài lúc nãy đã cứu mạng.”
Quảng Mục Thiên ngoảnh lại, thấy đó là cô gái lúc nãy.
Công chúa tuy đeo khăn che mặt nhưng chẳng che nổi con mắt của Quảng Mục Thiên.
Hắn là ai? Hắn một siêu cao thủ. Khí chỉ hơi tụ vào mắt liền có thể nhìn xuyên qua lớp vải mỏng manh kia. (Mấy thanh niên đừng lộn vải che mặt với vải khác nhé.)
Hắn vừa nhìn thấy gương mặt kinh diễm kia thì giật mình. Quả là một mỹ nhân hiếm có, một vẻ đẹp thanh thoát phiêu lệ, mắt ngọc mày ngài, môi đỏ phớt hồng. Nếu so sánh, hắn dám chắc vẻ đẹp của nàng có thể khiến giang hồ phải điên đảo… À… Mà giang hồ đã không còn nữa rồi. Quảng Mục Thiên không tự chủ được mà cứ ngây người ở đó.
Đúng lúc này, công chúa ngẩng mặt lên, cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Quảng Mục Thiên, liền như phản xạ có điều kiện lập tức cúi thấp đầu hơn, khuôn má có chút ửng hồng.
Quảng Mục Thiên tỉnh mộng, à một tiếng, thanh âm càng rõ vẻ lúng túng, nói:
“À… Không có… Không… có… gì.”
Thấy hắn lúng túng như vậy, công chúa mỉm cười. Nhưng nụ cười này may mắn thay, lại lọt vào mắt Quảng Mục Thiên.
Hắn vốn trước đây là một đại ma đầu chỉ biết giết người. Tuy mười sáu năm không tham gia vào tranh đấu chính tà nhưng cũng chỉ đâm đầu vào võ học mà thôi. Tình cảm cũng chỉ là một thứ thoáng qua trong tim hắn mà thôi.
Quảng Mục Thiên chỉ ngơ người trong thoáng chốc rồi lấy lại bình tĩnh, thầm trách mình trình độ tu dưỡng còn quá thấp, bị mê hoặc bởi vẻ đẹp kia. Hắn nào ngờ, trên đời này mấy kẻ có thể kháng lại được vẻ đẹp của công chúa. Bao nhiêu người phải đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán chỉ để một lần được thấy mỹ nhân cười?
Thấy hắn bình thường trở lại, điều này khiến Nạp Lan Như Ngọc cực kỳ ngạc nhiên. Nàng từ trước tới giờ gặp rất nhiều người, trong đó nam nhân cũng không phải là ít. Tất cả đều chung một bộ dạng kinh tởm như một con sói đói thấy mồi ngon trước mắt. Kẻ có thể cưỡng lại vẻ đẹp của nàng từ trước tới nay chắc có lẽ hắn là người đầu tiên. Ánh mắt hắn lúc đầu chỉ là kinh ngạc trong thoáng chốc mà thôi, rồi rất nhanh trở lại bình thường. Đột nhiên, trong lòng nàng lại cảm thấy mất mát:
“Chẳng lẽ ta chưa đủ đẹp sao?”
Hai người chỉ đứng nhìn nhau hồi lâu, chẳng biết phải nói gì. Không khí bây giờ trở nên vô cùng lúng túng.
Phải đợi đến khi có tên lính chạy lại thông báo, thì lúc đó hai người mới giật mình tỉnh mộng.
Nạp Lan Như Ngọc hai má đỏ lên, quay người rời đi, trước đó còn thẹn thùng nói:
“Nguyện thần ở trên cao phù hộ Ngài.”
“…”
Chu Thái từ xa dắt một con xích huyết chiến mã đi đến trước mặt Quảng Mục Thiên, cung kính, nói:
“Đây là ngựa của ngài.”
Thực ra thì ở thế giới nào cũng vậy thôi, kẻ mạnh luôn nhận được sự tôn trọng. Bọn họ được chứng kiến sức mạnh của Quảng Mục Thiên cực kỳ bá đạo, không khỏi ngưỡng mộ. Mặt khác, hắn còn cứu “điện hạ” thoát khỏi nguy hiểm. Chút thành kính này… rất đáng được hưởng.
Quảng Mục Thiên quanh sát con ngựa, thấy nó có đôi mắt to tròn, tinh nhanh, tai ve vẩy rất linh hoạt, cổ chân thẳng, lông toàn thân là một màu đỏ đồng nhất. Hắn liền nắm lấy dây cương, thân hình phót lên lưng ngựa, chỉ thấy cảm giác rất thoải mái, ngồi vô cùng cân đối. Quảng Mục Thiên kinh ngạc thốt lên:
“Hảo mã!”
Chu Thái cười nói:
“Ngài quả có con mắt tinh tường. Xích huyết chiến mã làanh nhẹn.”
Quảng Mục Thiên hai chân thúc nhẹ một cái, xích mã liền phóng đi như bay.
Đoàn quân rất nhanh liền tiếp tục di chuyển. Tướng quân được đặt nằm dưỡng thương trên chiếc xe ngựa cũ lúc trước. Quảng Mục Thiên phi chậm lại, đi sát bên cạnh Hoàng Bá Đạo nghe hắn kể về thế giới này.
Qua lời kể của Hoàng Bá Đạo, Quảng Mục Thiên hiểu được đôi phần. Cụ thể là:
Đây là một thế giới vô cùng kỳ lạ, không chỉ có con người sinh sống, còn rất nhiều các chủng tộc khác nhau. Nhưng nhân loại chiếm số đông, họ đứng ra thành lập thế lực riêng. Hiện tại, có hơn bảy quốc gia, nhưng trong đó có ba đế quốc hùng mạnh nhất. Là Tuyết Nguyệt, Thương Lan, Cuồng Long. Ngoài ra có các chủng tộc khác nhau như Tinh linh tộc (Tộc elf), yêu tinh (loài Orc), tộc người lùn (tộc Dwarves), thú nhân tộc… và một số tộc nhỏ khác.
Quảng Mục Thiên hỏi:
“Có bao nhiêu nhân sĩ võ lâm bị đưa đến đây?”
Hoàng Bá Đạo lắc đầu đáp:
“Hiện tại vẫn chưa biết được. Nhưng tất cả những người tham gia trận chiến cuối cùng đó đều được đưa đến. Ngoài ra còn một số khác, ở trong phạm vi vạn dặm trở lại cũng đều bị lỗ đen đó đưa đến.”
Nói đến đây, giọng của Hoàng Bá Đạo mang vẻ trầm trọng:
“Ngươi nên chú ý cẩn thận. Không nên dễ dàng để lộ thân phận.”
“Tại sao!?”
Hoàng Bá Đạo thở dài, nói:
“Không phải tất cả đều chào đón những giang hồ võ sĩ. Có những người… xem chúng ta là dị giáo.”
Quảng Mục Thiên cười khẩy:
“Dị giáo!? Ta sẽ chú ý!”
“…”
Đoàn người cứ tiếp tục di chuyển như vậy, một lúc lâu sau Quảng Mục Thiên đột nhiên hỏi:
“Có điều này vẫn làm ta tò mò?”
“Điều gì chăng?”
Ánh mắt Quảng Mục Thiên hướng về những binh sĩ đang hành quân phía sau, nói:
“Lúc nãy ta có thấy những binh lính kia có thể chém ra hỏa diễm, chẳng lẽ bọn họ có tu luyện một loại nội công dương cương cường khí?… Nhưng ta không hề cảm nhận được khí dao động trong cơ thể bọn họ?”
Hoàng Bá Đạo nói:
“Trong thế giới này, mọi sinh vật đều sở hữu một loại năng lượng. Họ học cách sử dụng nó và gọi đó là “Ma lực.” những kẻ có nguồn ma lực cao, không ngừng trau dồi kỹ năng bản thân, rồi trở thành một “Ma pháp sư.” Còn những kẻ có nguồn ma lực thấp, không thi triển ma pháp được. Nên họ chú trọng vào việc rèn luyện thân thể của một chiến binh, đồng thời kết hợp với những binh khí được khắc ma pháp văn.”
Nói đoạn, kêu Chu Thái một tiếng. Chu Thái hiểu ý, gật đầu, rút thanh gươm bên hông ra. Hắn truyền một ít ma lực vào gươm khiến thanh gươm nổi lên một tầng hỏa diễm nóng rực.
Quảng Mục Thiên ồ lên một tiếng:
“Ồ! Thật thần kỳ.”
Hoàng Bá Đạo giải thích:
“Thanh gươm đó được khắc ma pháp văn hệ hỏa. Nên khi chém có thể kèm theo hỏa diễm.”
Dường như sực nhớ ra điều gì, Hoàng Bá Đạo quay sang gọi:
“Chu Thái, lấy thanh kiếm kia ra đây.”
“Rõ.”
Chu Thái lập tức quay ngựa lại. Một lúc sau trở lại, trên tay còn cầm theo một chiếc hộp gỗ. Hắn đến đưa lại cho Quảng Mục Thiên.
Quảng Mục Thiên tuy không biết thực chất bên trong là gì, nhưng cũng không sợ bị ám toán, liền mở ra.
Hộp vừa mở, một luồng hàn khí lập tức phả vào mặt. Quảng Mục Thiên kinh ngạc:
“Hàn Băng ngọc kiếm!? Nó cũng đi cùng ta ư!?”
Chu Thái liền nói:
“Lúc chúng tôi tìm thấy ngài thì thanh kiếm này ở ngay một bên.”
Quảng Mục Thiên lắc đầu thở dài:
“Đáng tiếc, ta không quen biết chủ nhân của nó. Làm sao trả bây giờ?”
“Ta biết chủ nhân của nó!”
Đúng lúc này, Hoàng Bá Đạo lên tiếng.
“Là Bách Hoa môn – Ngọc Ngưng Nhi.”
“Bách Hoa môn?”
Hoàng Bá Đạo kinh ngạc:
“Ngươi không biết Bách Hoa môn sao?”
Quảng Mục Thiên lắc đầu nói:
“Ta rời khỏi giang hồ mười sáu năm. Làm sao mà biết được.”
Hoàng Bá Đạo à một tiếng, nói:
“À… cũng phải. Bách Hoa môn thành lập sau khi ngươi rời giang hồ khoảng một năm. Đó là một môn phái bí ẩn. Điều kỳ lạ là trong môn phái đó chỉ toàn là nữ nhân.”
Quảng Mục Thiên cầm kiếm lên, hàn khí lạnh buốt tỏa ra từ kiếm khiến Lôi thú ở trên vai hắn cũng phải run cầm cập. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi kiếm nói:
“Được. Ta sẽ để ngươi gặp chủ nhân sớm thôi.”
Chú . Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi kiếm nói:
“Được. Ta sẽ để ngươi gặp chủ nhân sớm thôi.”
⚠Chú thích:
*Pháp cụ: Là những “binh khí” của các Ma pháp sư. Được chế tác vô cùng công phu, công dụng có thể nâng cao uy lực của ma pháp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!