Giang Hồ Dị Giới
Chương 49: Đả bại Đông Lai
Tinh quang trong mắt Đông Lai đại thịnh, sát khí nổi lên, gằn giọng nói:
“Được lắm, ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Lời lão vừa dứt, nghe tiếng gió vù một cái, thân ảnh chớp lóa liền biến mất tại chỗ. Mọi người xung quanh thấy mắt hoa cả lên, chẳng biết từ khi nào mà Đông Lai đã vọt đến trước mặt Quảng Mục Thiên. Hai người vốn cách xa nhau đến hơn hai mươi trượng, vậy mà thoắt một cái Đông Lai Thánh Thủ đã tới nơi.
Lão vừa áp sát, tay phải hóa thành thủ trảo vươn ra chụp ngay vào bả vai của Quảng Mục Thiên.
Quảng Mục Thiên khẽ nghiêng người sang phải tránh qua.
Đông Lai Thánh Thủ cười lạnh, tay còn lại hóa thành Hổ trảo, lòn qua bên dưới hữu trảo chụp vào đan điền Quảng Mục Thiên. Thế chiêu tuy linh hoạt nhưng đầy vẻ âm hiểm độc địa. Chiêu này có tên là Xuyên Vân Phân Thủ. Trong nguy hiểm còn ẩn thêm cạm bẫy khác khiến địch nhân khó lòng ngờ tới.
Đường Vấn Tâm cùng Triệu Nhã Hinh ở bên ngoài thấy một màn như vậy thì kinh hoảng, đồng thời la lên:
“Quảng huynh cẩn thận!”
Nào ngờ, Quảng Mục Thiên vẫn bình tĩnh đứng đó, không tránh cũng không né, mục quang xoay chuyển nhìn vào huyệt Chương Môn ở bên sườn của Đông Lai Thánh Thủ. Đồng thời chân trái hơi nhấc lên một chút, tựa như sắp thi triển thối pháp.
Đông Lai Thánh Thủ nhìn thấy mục quang (ánh mắt) của Quảng Mục Thiên như điện chiếu vào chỗ xương sườn của mình. Trong lòng lão run lên, không kịp nghĩ ngợi, song trảo vừa đánh được giữa chừng vội thu về. Hữu chưởng lật lại, vòng qua án ngữ huyệt Chương Môn, lòng bàn tay ngửa ra ngoài, các ngón tay co lại thành thế của chiêu “Triệt Hổ Thiên Tụ” đồng thời chưởng lực đẩy ra. Tạo thành một bức tường chắn, bảo vệ sườn. Thủ pháp cực kỳ xảo diệu.
Nguyên lai chiêu Xuyên Vân Phân Thủ khi thi triển ra thì có một điểm yếu trí mạng chính là mạn sườn. Chỉ cần đối phương nhanh hơn, cho một cước vào điểm yếu này. Tất chiêu Xuyên Vân Phân Thủ bị phá ngay tức thì. Bởi vì chân dài hơn tay, nên khi trảo chưa đánh được vào đan điền thì chân của đối phương đã đá trúng vào sườn Đông Lai rồi.
Vậy nên Đông Lai Thánh Thủ mới hoảng sợ vội thu chiêu về phòng thủ. Nhưng nào ngờ, Quảng Mục Thiên không hề đá ra mà chỉ giơ chân nhứ mà thôi.
Đông Lai Thánh Thủ mặt mày xám ngoét, giận lắm. Đoạn gầm lên:
“Hay cho tên tiểu tặc, dám đùa giỡn ta sao!?”
Lão quát rồi xoay chuyển cước bộ, thân hình chỉ nhấp nháy đã thi triển thân pháp đến mức cùng cực. Hai tay khua lên đánh liền ra mấy mươi đường trảo pháp độc địa.
Quảng Mục Thiên mặt không biểu lộ cảm xúc, nước đến đất ngăn, hoặc là né tránh hoặc là đón đỡ. Nhưng tuyệt không hề phản công.
Nhất thời hai người quyện vào nhau thành một đoàn, kình phong kêu viu víu khiến những người quan chiến cũng phải xanh mặt sợ hãi.
Chỉ qua mấy chiêu, tốc độ của Đông Lai càng nhanh dần, trảo pháp mỗi lúc một thêm mạnh mẽ. Hào quang trên tay chớp lòa. Chính là đang thi triển tuyệt kỹ Tồi Kiên Thần Trảo.
Những người quan chiến xung quanh ít nhiều đều nghe qua danh tính của Đông Lai Thánh Thủ, nhưng chưa hề được tận mắt chứng kiến công phu của lão. Nên khi thấy Đông Lai thi triển Tồi Kiên Thần Trảo, mười ngón tay cong lại chẳng khác chi mười cái móc sắt, lúc chụp bên đông, lúc chụp bên tây. Kình phong kêu vù vù trông thật lợi hại vô cùng, chiêu nào cũng nhằm đánh vào nơi hung hiểm. Quả nhiên không hổ danh hai chữ “Thánh Thủ”.
Bất quá ai nấy cũng phải khâm phục người thanh niên đối mặt với lão. Nhìn hắn tuy đang ở thế hạ phong, nhưng thực ra từ đầu đến cuối Đông Lai chưa hề đánh được trúng hắn phát nào. Trong lòng mọi người đều nổi lên một tia nghi vấn, không biết là Đông Lai đang vờn đối phương hay là thanh niên kia võ công cao cường nên mới tránh được. Tuy vậy, ai cũng tin vào phương án thứ nhất hơn. Dù sao xét về niên kỷ (tuổi) thì gã thanh niên kia còn quá trẻ để xứng với hai chữ “cao thủ”.
Nói đến trận chiến phía dưới, Đông Lai vừa đánh thêm mươi chiêu nữa. Thì đột nhiên Quảng Mục Thiên cười lớn, nói:
“Ta không đánh nữa, có giỏi đi theo ta!”
Nói rồi quay phắt lại phóng người chạy đi.
“Tiểu tặc! Chạy đi đâu.”
Đông Lai Thánh Thủ gầm lên một tiếng, cũng tung người rượt theo.
Hai người bóng trước bóng sau chỉ nhô lên hụp xuống mấy lần đã mất hút.
Đám nhân sĩ võ lâm đang đứng xem bị hành động ấy làm cho ngẩn tò te, hai người kia nói chạy là chạy liền khiến bọn họ không kịp phản ứng.
Chợt có gã reo lên:
“Còn đợi gì nữa, đuổi theo hai người kia xem sao!”
Nói rồi thi triển khinh công đuổi theo dấu vết của hai người nọ. Cả đám xung quanh cũng ừ một tiếng rồi lục đục nhảy đi.
Nhưng ngay lúc này, trong không khí chợt vang vọng lên âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng của một nữ nhân:
“Vâng lệnh mệnh chủ tiếp nhận nơi này. Kẻ nào đuổi theo. Giết!”
Lời nói vừa dứt, một loạt bóng người không biết từ đâu nhảy ra. Bao vây đám nhân sĩ võ lâm nọ vào trong.
Những người này ăn mặc giống nhau như đúc, đều đội khăn trùm che kín đầu, mặt nạ hình thú, trước áo thêu hình huyết lang (sói màu đỏ). Bên hông giắt đoản kiếm, sát khí đằng đằng.
Đám người võ lâm vừa thấy nhóm người này đều hoảng sợ, ai nấy vội cung kính thi lễ, rồi chợt một kẻ trong đám vội bước ra nói:
“Nếu Ảnh Vệ quân đã tiếp nhận nơi này vậy bọn tại hạ cũng không dám quá phận.”
—
Quảng Mục Thiên thi triển khinh công không nhanh không chậm, luôn cách Đông Lai tầm mười trượng. Thong thả chạy đến một chỗ trống trải mà ít người ngay cạnh tường thành.
Khi hắn dừng lại thì Đông Lai phía sau cũng đã đáp xuống.
Quảng Mục Thiên hai tai chắp sau lưng bộ dáng rất nhàn hạ, không thèm ngoảnh lại, tỏ vẻ không hề quan tâm.
Đông Lai hừ lạnh, cười hắc hắc nói:
“Tiểu tử chết đến nơi rồi còn giả vờ giả vịt.”
Quảng Mục Thiên không đáp, ánh mắt vô định liếc qua xung quanh. Đoạn cười nhẹ, nói:
“Mấy vị đuổi theo nãy giờ rồi, cũng nên lộ mặt đi!”
Đông Lai Thánh Thủ nghe vậy, trên mặt cũng chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên. Lão từ lúc động thủ với Đường Vấn Tâm cùng Triệu Nhã Hinh thì đã phát hiện ra có ba kẻ theo dõi mình rồi. Bất quá Đông Lai biết rõ thân phận của những người này nên cũng chẳng lấy gì làm quan tâm.
Nhưng điều làm lão thực không ngờ tới chính là người thanh niên trước mặt này cũng có thể phát hiện ra. Phải biết rằng, thuật tiềm hành ẩn nặc của mấy người kia chẳng thua kém gì sát thủ của Âu Dương gia tộc. Để phát hiện ra hành tung của họ, thính lực của thanh niên này phải đạt đến cỡ nào cơ chứ?
Đáp lại câu nói của Quảng Mục Thiên là một loạt tiếng sột soạt. Lập tức, ở một số ngôi nhà cách đó không xa xuất hiện ba bóng người. Nhìn cách ăn mặc không ngờ lại giống đúc với Ảnh Vệ quân lúc nãy. Chỉ thấy ba người kia nhìn nhau rồi cùng gật đầu một cái, dường như đang ngầm trao đổi với nhau điều gì. Một thoáng sau ba người đồng thời tung mình, nhảy ra đứng đối diện với Quảng Mục Thiên cùng Đông Lai Thánh Thủ. Nhất thời, cả năm người tạo thành thế đứng chân vạc.
Một người cầm đầu trong đó vội tiến lên hành lễ, nói:
“Vãn bối Liễu Thanh Nhi, đội trưởng Ảnh Vệ. Ra mắt… nhị vị tiền bối!”
Tiếng nói trong trẻo như chuông bạc, hóa ra lại là một nữ nhân.
Khi nàng nói đến câu “nhị vị tiền bối” thì ánh mắt hơi liếc sang đánh giá Quảng Mục Thiên. Chỉ thấy đó đâu phải là một vì tiền bối đầu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt như trong tưởng tượng của nàng. Mà thay vào đó là một thanh niên tầm hai lăm tuổi, dáng vẻ đơn sơ mộc mạc, thuần túy chỉ là một người bình thường mà thôi. Thần tình Liễu Thanh Nhi đầy vẻ nghi hoặc, may thay nàng đeo mặt nạ hình thú nên không ai thấy rõ biểu cảm vừa rồi cả.
Đông Lai Thánh Thủ nghe nàng xưng hô kỳ lạ như vậy thì không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ:
“Ở đây có mỗi mình ta lớn tuổi nhất. Nha đầu này sao lại kêu là nhị vị tiền bối!? Chẳng lẽ lúc nãy giờ có kẻ nào theo dõi ta nữa sao?”
Đông Lai nghĩ ngợi rồi vội lắng tai nghe ngóng xung quanh. Nhưng đợi hồi lâu mà vẫn không thấy động tĩnh thì mới có vài phần yên tâm.
Đúng lúc này, Quảng Mục Thiên lên tiếng:
“Là lão Lâm Ngọc Quân bảo các ngươi đến đây bắt ta hay sao?”
Liễu Thanh Nhi đang ngẩn ngơ đánh giá, bị hắn hỏi liền giật mình, vội nói:
“Thưa tiền bối, minh chủ không có ý đó.”
Quảng Mục Thiên nhíu mày, hỏi lại:
“Vậy lão ta phái các ngươi đến đây là có ý gì?”
Liễu Thanh Nhi không lập tức trả lời ngay, mà nói:
“Tiền bối chắc không biết điều này. Hư Thiên thành đây là nơi trú ngụ cuối cùng cho võ lâm nhân sĩ… Vậy nên, minh chủ hy vọng rằng… tiền bối nếu có giao thủ trong này xin hãy nhẹ tay một chút. Kẻo…”
Quảng Mục Thiên không nghĩ Lâm Ngọc Quân lại dặn dò như vậy, đoạn khoát khoát tay, nói:
“Điều đó ta biết rồi, ta sẽ có chừng mực. Bây giờ vị Thánh Thủ đây cùng ta có chút khúc mắc cần giải quyết. Các ngươi không ai ngăn cản chứ!?”
Liễu Thanh Nhi đáp:
“Đương nhiên là không rồi. Với cấp bậc như các vị, bọn vãn bối ra tay cũng không ngăn cản được gì. Chỉ mong hai vị cho ba người bọn vãn bối đứng đây quan chiến. Để lấy thêm kinh nghiệm thực đấu.”
Quảng Mục Thiên gật đầu, đoạn quay sao nhìn Đông Lai Thánh Thủ; một tay chắp đằng sau lưng, còn tay kia giơ ra thủ thế, đoạn vẫy vẫy tay, nói:
“Thỉnh!”
Đông Lai Thánh Thủ sắc mặt âm trầm bất định. Đoạn đối thoại của hai người, vừa rồi lão nghe rõ mồn một. Trong lòng nghi vấn chồng chất. Lão hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
“Ngươi rút cục là kẻ nào!?”
Quảng Mục Thiên cười mỉm, nói:
“Tên ta mà nói ra chắc ngươi cũng chẳng nhớ nổi đâu. Muốn biết thì phải tự mình tìm hiểu đi thôi.”
Đông Lai Thánh Thủ cười lạnh, nói:
“Hừ, dù ngươi có quen biết minh chủ thì đã sao! Đừng tưởng có minh chủ chống lưng mà lão phu không dám động thủ.”
Quảng Mục Thiên nghe vậy, không nổi giận mà chỉ nói:
“Ta biết ngươi tức giận vì đã giả mạo đồ đệ của ngươi. Tuy không biết hắn ta đã gặp phải chuyện gì. Nhưng đoán chừng chín phần mười thì đã vong mạng.”
Nói đến đây chỉ nghe Đông Lai Thánh Thủ hừ lạnh một tiếng.
Quảng Mục Thiên lại tiếp:
“Vậy nên xét cho cùng ta cũng có lỗi với y. Thế này đi, ta nhường ngươi đánh trước ba chiêu, coi như là cáo lỗi. Còn sau đó thì phải tùy vào số mệnh của ngươi mà thôi!”
Đông Lai nghe xong nhổ toẹt mỗt bãi nước bọt, gầm lên:
“Thật ngông cồng quá lắm!”
Lão vừa dứt lời đã nhảy xổ đến, tay trái liền vươn ra, năm ngón tay chộp vào ngực Quảng Mục Thiên. Một trảo này đánh thẳng trực diện. Tuy chiêu thế nhanh lắm, nhưng đối với Quảng Mục Thiên thì chẳng khác nào trẻ con so với người lớn. Lúc này chỉ cần hắn vung tay phải, gạt một trảo này ra, rồi bồi thêm một quyền vào huyệt Nhân Nghênh ở yết hầu của lão thì Đông Lai sẽ bại ngay tức thì.
Nhưng Quảng Mục Thiên y lời, không hề phản kháng.
Đông Lai thấy trảo đó chộp tới ngực đối phương ắt phải vỡ tung. Vậy mà thanh niên kia không hề có ý định phòng thủ. Lão vẻ mặt trở nên hung dữ nhe răng ra mà cười.
Chỉ nghe xoẹt một tiếng, năm ngón tay của Đông Lai đã xé rách áo Quảng Mục Thiên, để lộ da thịt trên ngực.
Nhưng điều kỳ lạ là, một trảo lợi hại như thế mà chẳng hề lưu lại một vết thương nào trên ngực của Quảng Mục Thiên cả.
Đông Lai Thánh Thủ sắc mặt đại biến, kinh hoảng là lên:
“Là hộ thể thần công!?”
Quảng Mục Thiên hai tay vẫn để sau lưng, nghe lão hét lên như vậy thì cười thầm, đoạn nói:
“Thế nào!? Tồi Kiên Thần Trảo của lão không phá được hộ thể thần công của ta à?”
Phải biết rằng, phàm là những hộ thể thần công, khi vận lên thì không thể mở miệng nói năng. Nếu không thần công sẽ bị tán đi. Đông Lai Thánh Thủ biết điều này, chớp thời cơ đó liền quát lên:
“Tiểu tặc, để cho ngươi biết tuyệt nghệ của Đông Lai ta lợi hại như thế nào.”
Nói rồi tay còn lại vụt lên, năm ngón tay như năm cái móc câu, vung ra chộp vào huyệt Uyên Dịch nơi nách Quảng Mục Thiên. Y thấy ngũ trảo chộp xuống, Quảng Mục Thiên hoàn toàn không phản kháng, nhưng nơi đụng vào trơn tuột chẳng khác gì một con cá, không sao sử được một chút kình đạo nào cả.
Nguyên Kim Cang Bất Hoại Thân của Quảng Mục Thiên, là một bộ kỳ công của võ lâm, khác hẳn với những hộ thể thần công khác. Luyện cơ thể đến mức đao thương bất nhập thủy hỏa bất xâm, thậm chí không cần dùng khí công để gia trì. Đông Lai Thánh Thủ không biết điều này. Tưởng chừng như gặp phải quỷ, vội đánh thêm ra một chiêu nữa nhưng cũng chẳng ăn nhằm gì.
Đông Lai kinh hoảng nhảy lùi về sau hơn chục trượng. Ánh mắt hoang mang đầy vẻ sợ hãi. Bình sinh lão chưa gặp điều gì kỳ dị hơn thế nữa. Hai mắt trợn trừng, ngón tay chỉ vào Quảng Mục Thiên, miệng run rẫy lẩm bẩm:
“Quỷ… Quỷ! Ngươi nhất định là ma quỷ!”
Không chỉ riêng Đông Lai, mà ngay cả ba người Ảnh Vệ bên kia cũng sợ hãi chẳng kém. Không thể ngờ được rằng, một vị “Đấu Tông” thanh danh lừng lẫy khắp võ lâm. Nay lại bị bại trận một cách quỷ dị như thế.
Chỉ nghe Quảng Mục Thiên nói:
“Ba chiêu đã qua, đến lượt ta rồi. Ngươi hãy chuẩn bị đi!”
Đông Lai nghe hắn nói, tâm thần chấn động. Tuy trong lòng đầy sợ hãi nhưng vẫn giơ tay thủ thế. Hai mắt lão mở trừng trừng, chỉ sợ nháy một cái thôi thì lập tức sẽ chết dưới tay của đối phương. Dường như toàn bộ tâm thần của Đông Lai đều dồn hết vào thanh niên trước mặt.
Tưởng chừng như Quảng Mục Thiên sẽ ngay lập tức động thủ. Nhưng hắn hai tay vẫn chắp sau lưng, không nhanh không chậm tiến lại chỗ Đông Lai Thánh Thủ. Lúc này, hai người đứng cách nhau tầm mười trượng.
Quảng Mục Thiên đột nhiên trừng mắt một cái, khí thế trên người bàng bạc tuôn ra như muốn quét sạch hết thảy chướng ngại trước mặt.
Đông Lai Thánh Thủ lòng đang hoang mang sợ hãi, liền sơ sẩy, bị khí thế kia quán nhập vào. Lúc đó, lão chỉ thấy thiên địa là một mảnh huyết quang. Rồi một âm thanh long khiếu vang vọng khắp trời đất, chỉ thấy trên khoảng không xuất hiện chín con rồng dài mấy vạn trượng. Hình ảnh nó che phủ bầu trời, từng trận long khiếu long trời lở đất không ngừng truyền ra.
Đông Lai bị dọa đến tái mét mặt mày, không chịu được liền ọc ra một ngụm máu tươi. Ngất ngay đương trường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!