Giang Hồ Dị Giới
Chương 5: Kẻ mạnh hơn ta!?
Bỗng, luồng khí tức kia đột nhiên tiêu tán. Mọi người đều ngạc nhiên, chẳng lẽ hắn đi rồi?… Thì lúc đó, một giọng nói từ trên cao vọng xuống:
“Ngươi làm ta quá thất vọng rồi. Đem bao nhiêu quân lực mà bây giờ vẫn chưa đánh bại được bọn chúng hay sao?”
Ai nấy đều ngước nhìn lên, thì thấy đó chỉ là một thanh niên tuổi chừng hai mươi, khuôn mặt tuấn tú nhưng chứa đầy vẻ âm tà, khoác lên người trường bào màu đen lại tôn lên tà khí quanh người y.
Chỉ thấy, hắn lăng không mà đứng, giống như một vị tà thần ngạo nghễ mà nhìn xuống mọi người.
Xích Diệm nụ cười trên mặt lập tức tắt ngúm, thay vào đó là một mảng kinh hãi, hắn lắp bắp nói:
“Thuộc… thuộc… hạ… vô năng… Kính xin…”
Chưa dứt câu, đột nhiên Xích Diệm cảm thấy thân mình nặng tựa ngàn cân, không tự chủ được nằm bẹp xuống mặt đất.
Rắc… Rắc…
Thanh thúy vài tiếng xương kêu.
Uy áp thật khủng bố!
Chỉ dùng uy thế mà có thể đè bẹp Xích Diệm đến nông nỗi như vậy sao!?
“Xin… Ma Chủ… Tha mạng…”
Xích Diệm đau đớn kêu gào thảm thiết.
“Hừ… Phế vật!”
Ma chủ hừ một tiếng, mọi người chỉ nghe ong ong trong đầu.
Uy áp quanh người Xích Diệm giảm dần rồi từ từ biến mất.
Ma chủ quay sang, không để ý ánh mắt đầy thù hận của Ngọc Ngưng Nhi, chỉ nhìn thi thể Thủy Tiên đang nằm đó liền hỏi:
“Cô ta chết rồi sao?”
Xích Diệm quỳ xuống tâu:
“Vâng. Cô ta đã chết!”
Ma Chủ hơi nhíu mày, hỏi:
“Không có việc của ngươi nữa, lui xuống!”
Xích Diệm sợ hãi không dám nói gì thêm, chỉ vâng một tiếng rồi rời đi.
“Ai cho ngươi rời khỏi!? Đền mạng cho tỷ tỷ của ta đã!”
Đúng lúc này, Ngọc Ngưng Nhi lên tiếng, vung kiếm lên. Kiếm khí phá không, trong chớp mắt bay đến Xích Diệm.
Oành!!!
Kiếm khí cách Xích Diệm chừng vài tấc đột nhiên nổ oành một tiếng, lập tức tiêu tán. Không ai nhìn ra, làm sao đột nhiên biến mất? Chỉ có những cao thủ đỉnh cấp như Ngọc Ngưng Nhi mới có thể phát hiện. Kẻ can thiệp, phá tan kiếm khí của nàng không ai khác chính là Ma chủ trên kia.
Chỉ nghe hắn nói:
“Hử!? Ngươi dám động vào người của ta?”
Ngọc Ngưng Nhi đầy phẫn nộ lẫn hận ý, mắt phượng không giấu nổi sát khí nhìn chằm chằm vào Ma Chủ, nói:
“Chính ngươi là người đã dụ dỗ tỷ ấy phải không!? Hôm nay ta phải lấy mạng ngươi và tên súc sinh này để linh hồn tỷ tỷ của ta có thể yên nghỉ!”
Ma Chủ khinh thường cười lạnh một tiếng:
“Ngươi dám nổi sát ý với ta!? Từ xưa đến nay ngươi là kẻ thứ hai có can đảm như vậy đấy!”
“Có gì không dám!”
Ngọc Ngưng Nhi hét một tiếng, đề khí nhảy lên. Lưỡi kiếm nhắm Ma Chủ chém ra.
Kiếm ý, kiếm thế, kiếm khí hội tụ lại trên kiếm của nàng tạo nên khung cảnh cực kỳ hoa lệ.
Vong Ngã Chi cảnh, hòa mình với trời đất, lấy Ngọc Ngưng Nhi làm tâm, không khí xung quanh trở nên giá lạnh. Từng đợt kiếm khí phá không chém đến Ma Chủ.
“Đền mạng cho tỷ tỷ của ta!!!”
Ma Chủ trên miệng khẽ nở nụ cười đắc ý. Hai tay vẫn chắp sau lưng, thân hình phiêu du trong Hàn Băng thế giới, vô số hàn băng phong nhận phóng đến không cái nào đụng trúng được dù chỉ là một góc áo của hắn.
“Không tệ, cảnh giới Vong Ngã Chi cảnh, lĩnh hội được kiếm thế, trong kiếm có ý cảnh. Nếu như thêm vài chục năm nữa ắt sẽ làm ta khó khăn. Nhưng chỉ mới như vậy thì còn chưa đủ.”
-Phá cho ta!
Ma Chủ khẽ quát, tay điểm ra. Vô số kiếm khí của Ngọc Ngưng Nhi chém tới đột nhiên nổ oành một tiếng, tan vào hư vô.
Thân hình Ma Chủ đang cách Ngọc Ngưng Nhi vài chục thước thì bỗng nhiên biến mất rồi đột ngột xuất hiện ngay trước mặt nàng.
Mặc dù hắn ta đang lăng không mà đứng nhưng chỉ trong tích tắc xuất hiện ngay trước mặt đối thủ. Tốc độ ấy thật kinh khủng.
“Với chừng đó mà muốn trả thù sao!? Còn chưa đủ phân lượng.”
Ma Chủ song chưởng huy động, bao trùm Ngọc Ngưng Nhi vào trong ảnh chưởng.
Chưởng ảnh cuồng mãnh bao trùm tám phương, bốn hướng không sót một kẽ hở.
– Bát Hoang chưởng! Chưởng trùm thiên địa.
Chưởng quả như tên, Ngọc Ngưng Nhi thần tình chấn động, tay phải nàng cầm Hàn Băng ngọc kiếm vũ động, sử chiêu “Nguyệt Hạ loạn vũ”. Nhất thời kiếm ảnh đầy trời bao bọc Ngọc Ngưng Nhi vào bên trong. Nhưng vậy vẫn chưa đủ, Bát Hoang chưởng vẫn như sóng triều liên miên bất tuyệt vây khốn nàng không thể thoát ra.
“Ma giáo! Chớ càn rỡ…”
Đúng lúc này, một cây thiết trượng từ trong phủ mệnh chủ bay ra như lưu tinh xẹt qua nhắm vào trung tâm Bát Hoang Chưởng mà đánh tới.
Oành!!!
Thiết trượng phá tan một góc của Bát Hoang, mở ra một đường sinh lộ.
Ngọc Ngưng Nhi biết có người cứu mình. Không chần chừ, lập tức hít một hơi thật sâu, huy động kiếm khí đánh vào góc đối diện, lấy sức bật ra thoát khỏi chưởng ảnh.
Thiết trượng đánh tan được một góc của Bát hoang bị dội ngược lại nặng nề cắm phập xuống nền đất cách đó không xa.
Không Trí đại sư từ trong phủ mệnh chủ đạp không bay ra, đứng ngay trên đỉnh trượng. Chắp tay niệm phật nói:
“A di đà phật… Thí chủ, biển khổ vô biên, hồi đầu tỵ ngạn. Chớ nên tiếp tục tạo sát nghiệp để rồi báo ứng về sau.”
Ma chủ liếc Không Trí đại sư, cười lạnh:
“Lão trọc chớ động vào việc của ta kẻo đi Tây Thiên sớm!!!”
– Thiên Sát chưởng!
Dứt lời, tả chưởng giơ lên, một luồng sát khí lạnh toát tỏa ra từ người Ma chủ. Chưởng lực hùng hồn theo bàn tay hắn phóng đến Không Trí đại sư, không gian xung quanh như dừng lại.
– Phật quang hộ thể!
Không Trí đại sư vẫn bình tĩnh, quanh người toát ra quang hoa chói mắt. Luồng sát khí lạnh thấu xương kia không thể nào xâm nhập được vào bên trong ánh sáng đó.
Không Trí đại sư chân khẽ điểm, thân hình phóng đến, miệng ngâm câu “a di đà phật.”
Một luồng chưởng lực từ tay của Không Trí đại sư giống như một bàn tay khổng lồ giáng mạnh xuống người Ma chủ.
– Như Lai thần chưởng!
Uỳnh!!!
Ma chủ dường như không tránh né, cường thế đón một chưởng hùng hậu này. Bàn tay mạnh mẽ giáng hắn xuống mặt đất.
Mọi người trong lòng thầm kêu:
“Thật kinh khủng! Bọn họ còn là con người nữa sao?”
Những người như là Lưu Thiên Minh là người luyện võ từ nhỏ, chưa bao giờ được thấy các đại cao thủ trình độ cỡ này giao chiến.
Trước cứ nghĩ một thân võ công đủ ngạo thế giang hồ, giờ nhìn lại… Thật là nông cạn, nông cạn hết chỗ nói.
Không Trí đại sư đánh xong một chưởng, thân hình lại phiêu diêu đáp xuống vị trí cũ. Khuôn mặt có chút nhợt nhạt.
Tưởng chừng như hạ được Ma chủ dễ dàng như vậy. Nhưng…
Một tiếng cười vang lên:
“Ha ha ha… khá khen cho ngươi đã luyện được Như Lai thần chưởng.”
Trong đống đổ nát!? Không phải!
Thân hình Ma chủ lại xuất hiện trên không trung, ngạo nghễ nhìn xuống, trong con mắt ẩn ẩn hiện hiện tà khí. Hắn nói:
“Như Lai thần chưởng. Một chưởng uy lực tột bậc nhưng cũng có điểm yếu, tốc độ của nó quá chậm. Ta sẽ cho ngươi thấy! Thế nào mới là tốc độ và sức mạnh!”
Dứt lời, thân ảnh Ma chủ biến mất giữa không trung dùng tốc độ mà mắt thường không thể thấy được lao đến tấn công.
Không Trí đại sư thầm kêu “không xong!”
Thân hình thoáng cái đã lui về sau nhưng khuôn mặt của Ma Chủ vẫn theo sát người lão hòa thượng như hình với bóng.
“Nhanh Quá!!!”
Không Trí đại sư thốt lên trong lòng. Tuy vậy, nhưng với trình độ Tĩnh Tâm đã đạt mức thượng thừa. Đối mặt với Ma chủ vẫn giữ được bình tĩnh, đại sư tháo chuỗi tràng hạt từ trong tay phóng ra xoay tròn trước mặt, nội lực truyền từ hai tay đánh vào chuỗi hạt, miệng hô:
(Ảnh minh họa: 3.bp.blogspot.com/-tuaJ57NN1…1600/diem-de-chap-1-trang-024.jpg?imgmax=3000)
Đại Từ Đại Bi chưởng – Đại Từ Đại Bi Hàng Ma Thần Công.
Chuỗi hạt đang xoay bị chưởng lực đánh trúng đột nhiên tách ra.
Một trăm lẻ tám hột tràng hạt biểu thị cho cầu chứng một trăm lẻ pháp Tam Muội đoạn trừ một trăm lẻ tám điều phiền não như lưu tinh xẹt qua, phá không bay đến Ma chủ.
“Hừ… Trò trẻ con!”
Trên khuôn mặt Ma Chủ vẫn nở nụ cười khinh thường, tay phải đưa ra, các ngón tay nắm lại, chỉ có ngón giữa và ngón trỏ. Một đường khí mỏng manh vô hình từ hai ngón phát ra thành một lưỡi kiếm khí nhỏ, phạt ngang một phát. Từng hột tràng hạt bị kiếm cương chẻ làm đôi rơi lã tã xuống mặt đất.
“Không thể nào!?”
Không Trí đại sư dù có bình tĩnh đến mấy cũng không thể tin nổi mắt mình. Với trình độ như Hoàng Bá Đạo hay Tư Không Thiên thì chưa thể nhìn theo kịp. Nhưng ở cấp độ võ công cao siêu như lão lại khác. Vừa rồi, Ma Chủ không phải đơn giản là phạt kiếm chém ngang, mà trong tích tắc đó, hắn chém ra đúng một trăm lẻ tám đường kiếm chẻ đôi một trăm lẻ tám hột tràng hạt.
Không sót hột nào, không trật phát nào, và cũng không thể tin nổi.
Tốc độ siêu nhanh, phản ứng nhạy bén, sức mạnh bá đạo. Trên đời này còn có người mạnh đến vậy sao!?
Trong lúc Không Trí đại sư đang thất thần suy nghĩ thì Ma chủ đã áp sát đến, tung ngay một quyền vào trước ngực đại hòa thượng.
Uỳnh!!!
Không Trí đại sư bị dính đòn, thân hình bị đánh văng ra nặng nề giáng xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, biểu hiện chắc chắm đã thụ thương không hề nhẹ.
“Đại sư!!!”
Đám người Tư Không Thiên vội vàng chạy lại đỡ Không Trí đại sư. Thấy đại sư vẫn chưa chết, chỉ bị thương nặng.
“Hử!? Cương khí hộ thân? Trúng một đòn trực diện của ta mà không chết, ngươi cũng là một đại cao thủ đấy!”
Ma chủ đứng thế chỗ lúc nãy của Không Trí đại sư, ngạo ngễ nói.
Đúng lúc này, Ma chủ cảm nhận được một tia sát khí sau lưng, chân khẽ điểm thân hình biến mất vào hư không rồi lại xuất hiện chỗ khác cách đó vài trượng.
Roạt…
Ầm!!!
Quả nhiên, chỗ Ma chủ vừa đứng bị một đường kiếm khí chém đến. Mặt đất xuất hiện vệt nứt dài bất tận, trong đó loáng thoáng ẩn hiện lớp băng mỏng lạnh lẽo.
Ma chủ nhìn lại kẻ ra tay, trong mắt hiện lên vẻ lãnh khốc nói:
“Ngươi tưởng thoát được một lần là có thể thoát tiếp lần thứ hai hay sao!?”
Người vừa ra tay không ai khác chính là Ngọc Ngưng Nhi. Tuy biết mình không phải là đối thủ của Ma chủ nhưng thù hận che mắt, trong lúc hắn không đề phòng liền tấn công. Nào ngờ, phản xa của tên này quá nhanh. Ngọc Ngưng Nhi không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tới cùng dù chết cũng thôi. Nàng chẳng nói một lời, chân ngọc điểm xuống thân ảnh lao nhanh về phía Ma chủ.
“Hừ… Vô dụng thôi! Xuống âm ty mà gặp tỷ tỷ của ngươi.”
Hắn một lần nữa thân ảnh lại biến mất, rồi đột ngột xuất hiện ngay bên cạnh Ngọc Ngưng Nhi.
Kiếm khí trên tay lại hiện ra dùng chiêu lúc nãy để chém hột trang hạt nhưng bây giờ thay vào đó là cổ của nàng.
Ngọc Ngưng Nhi tuy võ công chưa thể bằng Không Trí đại sư nhưng phản ứng với nguy hiểm cũng cực kỳ nhạy bén. Trong sát na đó thân hình xoay nhanh đưa Hàn Băng ngọc kiếm lên đón đỡ.
Oành!!!
Tuy đỡ được đòn hung hiểm trong đường tơ kẽ tóc. Nhưng Ma chủ nào có đơn giản, trong chút xíu khoảng khắc đó liền biến chiêu. Kiếm chỉ (tạm gọi như vậy.) hóa thành chưởng nhắm hông nàng đánh tới.
Ngọc Ngưng Nhi không quan tâm đến chưởng của đối phương, Hàn Băng ngọc kiếm liền nhắm cổ của Ma chủ mà đâm tới ý muốn Ngọc đá cùng tan.
Uỳnh!!!
“Không thể… Nào…!!!”
Tưởng chừng đúng như dự liệu, nào ngờ mũi kiếm còn cách cổ của Ma chủ chưa đầy một tấc. Hắn liền nghiêng đầu tránh ra, lưỡi kiếm chỉ để lại trên cổ hắn một vệt xước nhỏ.
Còn Ngọc Ngưng Nhi thì không khá hơn vào đâu được, nghĩ ngọc đá cùng tan lại hóa ra chỉ ngọc vỡ chứ đá vẫn lành lặn, chỉ dính chút xíu thương tích.
Rắc… rắc…
Người nàng trúng chưởng, thân hình bay về phía sau. Loáng thoáng có thể nghe được cả tiếng xương kêu.
Ma chủ lấy tay vuốt vết thương rồi đưa lên lưỡi, liếm một chút rồi cười khà khà nói:
“Các ngươi đừng so sánh ta với bọn tầm thường chứ!? Nhiêu đây? Sao đủ?”
Kẻ có võ công như Xích Diệm hay Thủy Tiên, Hoàng Bá Đạo… hoặc yếu hơn. Nếu như bị Hàn Băng ngọc kiếm chém trúng, ắt bkj hàn khí xâm nhập mà chết. Nhưng kẻ như Ma chủ lại khác, người như hắn đã vượt qua pháp tắc của thiên địa rồi. Muốn giết hắn quả thực nhiêu đây còn chưa đủ!
“Lãnh Mạc Tà! Chớ ngông cuồng! Kẻ có thể giết ngươi vẫn còn!”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên, chủ nhân giọng nói đó không ai khác chính là Lâm Ngọc Quân – võ lâm mệnh chủ!
Chỉ thấy từ trong võ lâm phủ, một đoàn người ùa ra chật kín cả lối đi. Dần đầu là Lâm Ngọc Quân cùng Tiên Y Hồng Y Nhân.
Động tĩnh không hề nhỏ cũng kích động đám tà giáo. Từ bên ngoài, Ngũ tà đệ nhị Thiết Hồ dẫn một đám hắc y nhân đông nghìn ngịt bao quanh phủ mệnh chủ.
Đám người Lưu Thiên Minh thấy Lâm Ngọc Quân tuy còn nhợt nhạt nhưng đã bình phục được phần nào liền vô cùng vui mừng.
Ma chủ nhíu mày, nói:
“Mạng không hề nhỏ! Vẫn sống được là may mắn đấy? Ngươi nói ai có thể giết được ta!?”
Một mảnh tĩnh lặng…
Ai có thể giết Ma chủ của Huyết Ma giáo!? Không chỉ chính phái, mà lẫn cả tà phái ai cũng vô cùng tò mò. Trên đời này còn có người có thể giết được Ma chủ ư!?
Lâm Ngọc Quân ho khụ khụ đánh tan bầu không khí tĩnh lặng này, ánh mắt kiên định nói:
“Người đó chính là Cửu Long – Quảng Mục Thiên.”
– Quảng Mục Thiên!?
Trên giang hồ chưa từng nghe thấy người này!? Hắn là ai? Chẳng lẽ võ lâm minh chủ bí quá nên nói bừa một kẻ vô danh? – Ít nhất suy nghĩ của đám tà phái là như vậy.
“Quảng Mục Thiên!? Quảng Mục Thiên!? Ha ha ha… ngươi đùa ta chắc! Ngươi đúng là kẻ hài hước… ha ha ha…”
Ma chủ nhắc đi nhắc lại cái tên đó rồi cười lớn, hắn cười như chưa bao giờ được cười vậy.
Lại là một mảnh tĩnh lặng!
Huyết Ma giáo. Các đệ tử từ khi theo ma giáo đến giờ luôn luôn chỉ thấy một bộ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng, tàn nhẫn của ma chủ. Chưa bao giờ thấy hắn thất thố như vậy. Chẳng lẽ Ma chủ đang chế nhạo lời nói của Lâm Ngọc Quân. Là một tín hiệu – đám tà phái dám chắc là như vậy.
Vậy là một người chắc, cả đám chắc… Một trận cười kinh thiên động địa phát ra từ tất cả đệ tử ma giáo, không ai ngoại lệ kể cả Xích Diệm.
Đệ tử chính phải nghe có kẻ có thể giết Ma chủ thì đang vui mừng trong lòng, nhưng lại thấy ma giáo kẻ nào cũng cười như chưa bao giờ được cười vậy thì lòng tin có chút lung lay.
Đột nhiên, một luồng sát khí mênh mông tỏa ra từ người Ma chủ, nhưng điều kỳ lạ là sát khí này không hướng đến võ sĩ chính phái mà là hướng về toàn bộ đệ tử Huyết Ma giáo.
Lãnh Mạc Tà trong con mắt tràn đầy sát ý lẫn giận dữ quát:
“Kẻ nào cho các ngươi cười!? Tên nào cười nữa ta giết tên đó!”
Nói đoạn vung tay một phát, quá nhọ cho số phận tên nào ở gần đó liền dính một chưởng tan xương nát thịt.
Một mảnh huyết tanh khiến tất cả im bặt.
Lại một lần tĩnh lặng…
Quá tàn nhẫn, quá ác độc, nói giết là giết.
Đệ tử Huyết Ma giáo một mảnh kinh hãi trong lòng, vô số ánh mắt đầy huyết khí nhìn vào kẻ cười đầu tiên kia. (Khổ thân thằng bé.)
Ma chủ vẫn chưa hết giận dữ, quay ngoát sang gầm gừ:
“Mẹ kiếp! Ngươi dám lấy tên người mà ta tôn thờ nhất ra để bảo toàn tính mạng ư? Ta chỉ định giết qoách các ngươi đi là xong, nhưng vì một câu đó của ngươi, ta sẽ cho đám chó má các người sống không bằng chết!”
– Người tôn thờ nhất!?
Oành!!!
Đệ tử… à… không! Toàn bộ người ở đây đều kinh sợ lẫn kinh ngạc tột cùng! Kẻ nào mà đến cả Ma chủ cũng tôn thờ? Kẻ nào có thể khiến một đại ác nhân lừng lẫy phải kính cẩn đến như vậy?
Chỉ nghe Lâm Ngọc Quân nói:
“Ngươi không tin thì ta cũng đành chịu! Người đó đã nói ‘võ lâm một ngày có y không thể diệt’.”
Ma chủ gầm lên:
“Hoang đường… Tất cả là hoang đường! Người đó năm xưa bị các ngươi Thất tuyệt vây khốn đã chết! Làm sao người còn sống! Ta một đời ngưỡng mộ người đó! Quyết tâm diệt chính phái báo thù cho y! Nếu y còn sống đáng ra phải vui mừng mới đúng! Chắc là do ngươi bịa đặt.!”
“Đúng!!! Là ngươi bịa đặt để hù dọa ta… là ngươi!!! Ta phải giết ngươi!!!”
Dường như biết được điều đó, Lãnh Mạc Tà gào lớn, thân ảnh tích tắc lao đến như chớp đánh vào đầu Lâm Ngọc Quân.
“Minh chủ!”
“Lâm thí chủ!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!