Giang Hồ Dị Giới
Chương 80: Bỏ trốn
Đại nạn giáng lâm, Dư Hoành đối địch Ma Nhân.
Tối khẩn quan đầu, Mục Thiên liều mình cứu giá.
– o0o-
Phần Hồn Ma Nhân vừa xuất hiện, khuôn mặt của Dư Hoành trở nên cực kỳ trầm trọng. Ma Nhân này sinh tiền vốn là một đôi phu thê của Âm Dương Giáo, mệnh danh Tu La Song Sát. Nam Tu Thiên Sát, nữ La Địa Sát. Hai người này võ công cao cực, là Đấu Tông cường giả sắp đả thông sinh tử huyền quan. Giả dụ như từng người trong hai bọn họ mà đến thì Dư Hoành thừa sức chiến một trận. Nhưng giờ đây Quỷ Y đã cấy ghép cơ thể của Tu La Song Sát lại làm một. Không thể lấy lý thường ra mà so đoán được.
Chợt thấy Ma Nhân kia lấy từ sau lưng ra hai món binh khí. Tay phải nó cầm câu liêm, tay trái sử khoái kiếm. Chính là hai món binh khí lúc còn sống của Tu La Song Sát.
Lại thấy tiếp theo đó, ma nhân kia rống lên một tiếng quái dị. Thân hình khổng lồ của nó nhún một cái liền bay phót lên trên thuyền. Khoảng cách từ thuyền đến bờ không dưới một trăm trượng, vậy mà ma nhân kia chỉ nhún rồi nhảy một phát là tới nơi. Hơn nữa, đó hoàn toàn là man lực, không hề có một tý khinh công nào. Thực lực cao đến bậc này thật đáng sợ!
Nhưng Dư Hoành dầu gì cũng là một bậc võ học tông sư. Lão hú lên một tiếng:
“Cút xuống ngay!”
Rồi lập tức huy kiếm đâm vào bụng ma nhân một nhát. Lúc đó, ánh sáng mặt trời đang thịnh, chiếu vào khiến thanh kiếm rung rinh màu bạc, bạch quang tỏa ra bức người.
Phần Hồn Ma Nhân vung kiếm gạt nghe choang một cái, tia lửa bắn ra tung tóe. Nó là quái vật không có lý trí, nhưng cũng tụ hội đủ võ công của hai cao thủ Đấu Tông, hơn nữa lại không sợ chết. Vì thế nên cho dù cảnh giới nội khí của Dư Hoành có cao hơn thì cũng chẳng hơn thua được gì. Nhất thời một nhân, một ma đánh nhau đã trên trăm chiêu mà vẫn bất phân thắng bại.
Trong khi đó, ba người Ma Đạo Viễn cũng đã cưỡi quái ngư tiếp cận thuyền. Ba người họ khinh công không đủ cao, lại không có thực lực như Ma Nhân nên mới phải đi phía sau.
Nói tới Quảng Mục Thiên theo lời của Dư Hoành liền vội chạy vào trong khoang thuyền.
Trong khoang của khách quý, Tần Linh cùng Tần Nguyệt đang ngồi cạnh một chiếc bàn lớn, xung quanh thị vệ có hai tên. Nhìn sắc mặt ai nấy đều có vẻ như đang rất lo lắng.
Quảng Mục Thiên liếc mắt quan sát một hồi, đoạn liền lấy bình đan dược kia ra, phục dụng một viên thuốc. Theo đó, một cảm giác lạnh buốt từ nội thể truyền lên khiến Quảng Mục Thiên cảm thấy cực kỳ thoải mái. Hắn ngay lập tức thử vận khí lên xem thì phát giác ra khí công của mình đã hồi phục khoảng chừng được hai thành. Ly Hỏa Ám Kình cũng bị hàn lực của viên đan dược kia áp chế xuống. Nghĩa là trong khoảng thời gian này, hắn có thể tùy ý sử dụng nội lực, không cần lo lắng dùng nội lực đi áp chế ám kình nữa.
“Nhưng chỉ dùng được hai thành công lực. Xem ra hơi ít một chút…” – Quảng Mục Thiên thầm nhủ trong lòng.
Đúng lúc đó, một tên cận vệ từ trong đám thấy Quảng Mục Thiên đi vào liền hô, nói:
“Này, ngươi tiến vào đây làm gì? Sao không sang phòng bên cạnh? Chỗ này là chỗ để Thánh Nữ điện hạ nghỉ ngơi. Mau mau rời đi!”
Gã vừa nói vừa huơ huơ thanh kiếm, tựa như nếu Quảng Mục Thiên không chịu đi gã ắt sẽ động thủ.
Quảng Mục Thiên không muốn nói nhiều, đoạn tay phải vụt lên thật nhanh, dùng hai ngón kẹp chặt lấy sống kiếm, đồng thời tung một cước nhắm vào hông gã thủ vệ. Quảng Mục Thiên sử lực vừa đủ, một cước kia đá vào huyệt Kinh Môn, khiến tên thủ vệ kia toàn thân nhũn ra như không có hơi sức, ngã nhào xuống đất. Liền ngay khi đó, Quảng Mục Thiên vung tay ra, thanh kiếm hắn đang kẹp trên tay bay vút một tiếng. Cán kiếm đập luôn vào yếu huyệt của tên thủ vệ gần đó. Hành động hắn cực kỳ mau lẹ, ngay cả cao thủ võ học bình thường cũng khó nhìn ra manh mối chứ nói chi là dăm ba tên pháp sư. Hai tên thủ vệ chỉ trong chớp mắt liền bị hắn điểm huyệt ngất xỉu.
Tần Nguyệt cùng Tần Linh đều kinh hãi, cả hai vội vớ ngay pháp trượng bên cạnh toan niệm chú. Quảng Mục Thiên làm gì để cho các nàng kịp phản ứng. Hắn hét lên một tiếng thật lớn: “Dừng ngay.” thân hình đã như một con báo lao vụt đến. Một tay chộp lấy pháp trượng của Tần Linh, nghe “Rắc” một tiếng pháp trượng đã gãy làm đôi. Tay còn lại của hắn điểm ra như chớp, phân vào các huyệt đạo như Kiên Tĩnh, Trung Phủ, Kinh Môn trên người hai nàng Tần Nguyệt cùng Tần Linh mà điểm tới thật lẹ.
Chỉ trong khoảng thời gian gần như một cái chớp mắt, hai chị em họ đã bị Quảng Mục Thiên chế ngự. Phải thừa nhận rằng, lúc này đây mới thấy được yếu điểm của Pháp Sư bộc lộ ra một cách rõ rệt. Nếu như không có pháp trượng, không niệm được pháp chú thì Pháp Sư cũng chẳng khác gì người bình thường cả.
Nói tới Tần Nguyệt, Tần Linh bị điểm trúng huyệt đạo, thân hình mễm nhũn cả ra, ngã nhào xuống đất. Quảng Mục Thiên tay lanh mắt lẹ, vội ôm lấy hai nàng. Tần Nguyệt lúc bấy giờ mới hoàn hồn tỉnh lại, ánh mắt giận dữ, lớn tiếng mắng:
“Cẩu tặc, thật uổng công cho tiểu muội ta ra sức cứu ngươi. Không ngờ lại là một tên lòng lang dạ thú. Có giỏi thả ta xuống quyết chiến một trận!”
Tần Linh bên cạnh thì hiền lành hơn, không biết mắng chửi. Chỉ thấy hai mắt nàng đỏ hoe, thỉnh thoảng lại nấc một tiếng. Xem ra đã bị dọa đến khóc.
Quảng Mục Thiên hai tay ôm hai mỹ nhân, tâm hồn sớm đã bay bổng lên chín tầng trời. Bất quá, khi nghe Tần Nguyệt mạnh miệng như thế, hắn trong bụng thầm cười, nghĩ: “Để ta đùa nàng một phen cho sau này gặp người khác chớ khinh thường đi.” Nghĩ thế, Quảng Mục Thiên cười khằng khặc, nói:
“Hai người các ngươi đã rơi vào tay ta xem như đen đủi.” Nói rồi tay phải loạn động trên người Tần Nguyệt.
Tần Nguyệt giận quá, nhưng cơ thể không cử động được chỉ thở hồng hộc, không biết làm gì cho hơn. Quảng Mục Thiên cười trộm, hắn không nói nữa mà ôm hai người chạy ra khỏi khoang thuyền.
Vừa bước ra khỏi cửa, đột nhiên một ánh chớp không biết từ đâu vụt lên thật nhanh, lướt tới trước mặt của Quảng Mục Thiên. Quảng Mục Thiên giật mình, thân hình liền chúc về phía trước tránh thoát. Tiếp theo nghe “Bụp” một tiếng, cánh cửa gỗ phía sau đã vỡ thành trăm mảnh. Không đợi cho Quảng Mục Thiên kịp phản ứng, từ hai bên tả hữu kình phong rít lên veo véo, khí phong đều nhằm hắn mà phóng tới. Hiển nhiên ở hai bên cửa sớm đã có mai phục sẵn từ trước.
Quảng Mục Thiên sắc mặt đanh lại, hắn vội đặt hai người Tần Nguyệt, Tần Linh xuống. Song chưởng cùng lúc đẩy ra hai bên, ngăn cản hai đoàn khí phong kia. Đoạn hét lên một tiếng:
“Một đám súc sinh, lão hổ không trổ tài lại tưởng là mèo bệnh. Thử đỡ xem một kiếm của ta coi nào!”
Nói chưa dứt, Quảng Mục Thiên vẫy tay trên không, một luồng kình lực phóng ra cuộn lấy một thanh kiếm đang nằm dưới đất về. Thanh kiếm kia liền tự lật lại rồi vọt lên tay hắn, ngón tay Quảng Mục Thiên khẽ đảo một cái, mũi kiếm lóe lên hàn quang rồi đâm sang người phía bên tả.
Chỉ nghe ba người kia kinh hoảng, bật thốt lên:
“Cách Không Ngự Vật!”
Hóa ra, người ở phía trước kia chính là Ma Đạo Viễn. Hai tên mai phục hai bên chính là sư đệ của y. Lúc này Ma Đạo Viễn tâm thần sợ quá, liền đứng ngây ra đó như trời trồng. “Cách Không Ngự Vật” vốn là tuyệt kỹ chỉ Đấu Thánh mới có thể thi triển được. Nhưng không ngờ lão lại chứng kiến Quảng Mục Thiên thi triển thật nhuần nhuyễn vô cùng. Điều đó chẳng phải nói lên rằng Quảng Mục Thiên là cao thủ cấp bậc Đấu Thánh? Công phu bực đó, cho dù lão cùng hai sư đệ kia cũng chắc gì đã bì kịp. Nhưng Ma Đạo Viễn lại không ngờ được rằng Quảng Mục Thiên chỉ đang lòe người mà thôi. Chỉ với hai thành công lực, hắn không tài nào lấy sức mà địch nổi ba người. Vì thế nên Quảng Mục Thiên mới quyết định dùng thế dọa người, tìm cơ hội bỏ trốn.
Ma Đạo Viễn tuy hoảng sợ nhất thời, nhưng trong hung hiểm ý chí sống còn chợt bùng lên. Chỉ trong tích tắc, khi thanh kiếm còn cách người gã chưa đầy mười tấc (tầm 10cm). Ma Đạo Viễn tung người sang một bên né tránh, nói thì chậm chứ gã hành động thật mau lẹ dị thường. Ắt hẳn lúc đó gã phải vận ngược nội khí trong người, kích phát tiềm năng đến cực hạn mới có thể làm được như vậy.
Quảng Mục Thiên trong lòng thầm kêu tiếc liên hồi, miệng ngoài hừ một tiếng, nói:
“Thôi, không muốn đánh nữa!”
Nói rồi cúi người ôm hai nàng kia lên. Thân hình lách sang bên phải chạy trốn. Vương Hoắc Thành từ nãy đứng bên phải này mai phục. Quảng Mục Thiên thấy người này công phu bình bình. Trong lúc Vương Hoắc Thành tâm thần đang mất cảnh giác, Quảng Mục Thiên tung luôn một Ma Kiếm Chi Cước đá văng gã ra xa.
Quảng Mục Thiên liền nhanh chân chạy ra sau đuôi thuyền. Hắn ý định muốn dùng thuyền nhỏ mà bỏ trốn, nhưng khi nhìn xuống lại thấy phía dưới sông Yêu Tộc đông nghịt. Nếu muốn chèo qua an toàn cũng mất ngót nửa canh giờ. Mà thời gian hắn còn lại không nhiều. Quảng Mục Thiên nhìn một hồi, ý nghĩ xoay chuyển. Hắn lùi lại tầm mười bộ, cơ bắp toàn thân trở nên căng cứng, khí công trong người sớm đã dồn hết về hai chân.
Nói về Võ học của Tà Phái đa số là tạp nham tạp kỹ, nhưng thủy chung lại cũng có năm môn tuyệt học trấn phái. Phân làm quyền, chưởng, kiếm, cước, khí. Quyền là quyền pháp, có Thất Bộ Hắc Tinh Quyền, bảy bước bảy quyền liền có thể cuốn đối phương vào khí phong của mình, cực kỳ lợi hại. Chưởng pháp có Khinh Long Nhị Thập Bát Chưởng. Kiếm pháp có Huyền Linh Thập Nhị Sát Kiếm. Khí tức là Khí Công, có Quy Chân Ma Linh Quyết. Chỉ riêng cước pháp chia làm thì chia làm hai môn, là Chấn Bộ cùng Khinh Bộ.
Nhớ hồi đó ở giang hồ cũ, Tà Phái mới nổi lên được tầm bảy, tám năm, thế cực kỳ hưng thịnh. Nhưng đệ tử Tà Phái trên giang hồ truy đuổi, hay chạy trốn địch lại thiếu khuyết khinh công cao minh. Vậy nên một vị chưởng môn Tà Phái liền bế quan bảy năm mới có thể sáng tạo ra một môn Cước Pháp bổ khuyết võ học phái mình. Cước pháp đó tên là Ma Vũ Khinh Thân Bộ, chia ra làm Chấn Bộ cùng Khinh Bộ.
Chấn Bộ là nhưng chiêu cước pháp để tấn công địch nhân, khẩu quyết nằm ở chữ “Chấn”. Khi ra chiêu thì một cước cực kỳ trầm trọng, nặng tựa vạn cân, có thể phá đá xẻ núi dễ như chặt đậu hũ. Giống như một chiêu Ma Kiếm Chi Cước mà Quảng Mục Thiên lúc trước thi triển. Có thể đá ra khí tràng so với kiếm khí còn có phần sắc bén hơn. Phần còn lại là Khinh Bộ hay còn gọi là Khinh Công. Khẩu quyết nằm ở chữ “Truy”. Chủ yếu gồm Thủy Thượng Phiêu (Lướt trên mặt nước) cùng Lưu Tinh Bộ Pháp. Quảng Mục Thiên từ khi võ học đại thành, giao thủ với người khác không mấy khi sử dụng khẩu quyết chữ “Truy” trong Khinh Bộ. Nay vào lúc đại nại lâm đầu, hắn trong lòng thầm mặc niệm lại khẩu quyết. Tần Nguyệt cùng Tần Linh ở một bên không biết ý định của Quảng Mục Thiên là gì, nhưng vừa nãy hắn liều mình cứu mạng hai người, hiển nhiên từ đầu đến giờ ý định không phải muốn bắt cóc bọn họ mà là muốn cứu người. Tần Nguyệt trong lòng xấu hổ, Tần Linh lại mừng rỡ, tuy vậy nhưng ba người sát cạnh nhau mà không ai nói lời nào. Chỉ có tiếng binh khí va vào nhau choang choảng, tiếng hô hoán khắp nơi.
Đột nhiên, hai người thấy Quảng Mục Thiên nhún chân một cái rồi phót người ra thật xa, đám yêu tinh dưới nước chỉ thấy một bóng đen lóe lên. Trên không trung, thân hình Quảng Mục Thiên chẳng khác chi một con diều hâu to lớn đang lướt qua. Cả đám Yêu Tộc kinh hãi, vội hò hét rồi cầm đá, cung tên bắn loạn xạ lên không trung. Quảng Mục Thiên hừ lạnh, hai chân thi triển Uyên Ương Liên Hoàn Cước đá bay tất cả loạn tiễn bắn tới. Khi đó trời đất sáng trưng, đám Yêu Tộc từ phía dưới nhìn lên mà lóa hết cả mắt, không thấy mô tê gì cả.
Còn Quảng Mục Thiên hai tay cắp hai người bên hông mà vẫn bay nhảy như thường. Khi hắn bay được chừng năm trượng, thân hình liền hơi hạ xuống. Lúc đó, mũi chân Quảng Mục Thiên khẽ điểm lên mặt nước, thân hình lại lướt thêm năm trượng nữa. Con sông này rất rộng, khoảng cách từ thuyền đến bờ ước chừng trăm trượng. Quảng Mục Thiên như một con nhện nước; hai chân điểm nhảy, điểm nhảy liên tục, thân hình đang ở trên nước mà lướt đi như bay. Chẳng mấy chốc hắn đã chạy sang tới bờ bên kia. Khinh công cao đến bực này quả thật là dọa người.
Ma Đạo Viễn ở trên thuyền lúc này mới lật đật đuổi tới nhưng đã muộn rồi, gã chứng kiến toàn bộ mọi việc. Từ lúc Quảng Mục Thiên nhảy khỏi thuyền cho tới lúc hắn bay sang bờ bên kia. Gã trong lòng mười phần kinh hãi, không nhịn được mà bật thốt cả lên:
“Khinh bộ nhất “Truy”, Thủy Thượng Phiêu. Khinh công kẻ này tài thật!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!