Giang Hồ Dị Giới - Chương 83: Cứu Trần Trung
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Giang Hồ Dị Giới


Chương 83: Cứu Trần Trung



Chỉ nghe Trần Trung nói một câu: “Phải lắm!” Thân hình của gã đã vọt lên nhanh như chớp, xông vào trước mặt Quý Khiêm.

Quý Khiêm sợ tái mặt, nghe “Soạt” một tiếng gã đã rút thanh kiếm bên hông ra. Nhưng mới chỉ rút được một nửa thì Trần Trung đã dùng chân đạp vào đốc kiếm. “Cộp” một cái, cả thanh kiếm lại bị tra vào vỏ. Lực đạo của Trần Trung mạnh mẽ vô bì. Cả cánh tay Quý Khiêm tê rần, dường như gãy lìa ra. Gã kêu một tiếng: “Ối chao!” Cả kiếm trên tay cũng rơi luôn xuống dưới đất.

Chưa dừng lại ở đó, Trần Trung vung Hỏa Long đao phạt ngang một cái. Lưỡi đao đỏ rực như máu lóe lên thành một đường hồng quang, nhắm thẳng vào đầu Quý Khiêm mà chém tới.

Chợt nghe tiếng hét:

“Trần Trung kia, chớ làm càn!”

Hóa ra, Từ Hồ đứng một bên đã sớm rút hai cây đoản thương ở sau lưng ra. Gã múa song thương lên thành hai đường ngân quang, một cái bên trái giơ ta cản lưỡi đao lại bảo hộ đồng bọn. Còn thương bên phải thì đâm vào huyệt Can Du bên sườn Trần Trung, khiến y không thâu đao về phòng thủ thì không được. Nhưng nếu Trần Trung đỡ được thương bên phải thì thương bên trái lại vòng qua đâm vào cổ y. Từ Hồ chỉ múa một chiêu mà trong thế công có cả thế thủ, trong thế thủ lại ẩn thế công, công phu đó quả thực có chút bản lãnh.

Quả nhiên, Trần Trung hét dài một tiếng vội thâu đao về, đoạn thân hình hơi uốn sang một bên né thoát thanh đoản thương kia. Thanh đao của gã hơi chênh chếch liền chém xuống bả vai Từ Hồ. Chiêu này của Trần Trung cũng thực là kỳ diệu, gã biết hai thanh đoản thương kia chỉ có thể đâm chọc chứ không thể chém ngang. Nếu như trong tay Từ Hồ là hai thanh kiếm thì gã không dám làm như thế.

Từ Hồ nào ngờ được chuyện này, khi đao sắp chém xuống tới nơi gã mới vội thu thương bên trái về đỡ. Nghe “Choảng” một tiếng lớn, Từ Hồ lúc này chỉ dùng có một tay thôi thì đỡ sao nổi chiêu “Nhất Đao Đoạn Lãng” kia. Hỏa Long Đao của Trần Trung thuận thế chẻ xuống, một nhát sâu tới tận vai, cắt phăng luôn cánh tay trái của Từ Hồ.

Từ Hồ đau quá, rú lên một tiếng thảm thiết, y vội bấm huyệt cầm máu. Đoạn liền ôm cánh tay đứt của mình mà bỏ chạy. Từ đầu chí cuối không dám ngoảnh lại nói thêm câu gì.

Hành động ba người nhanh như chớp, chỉ trong chốc lát đã giao thủ quá ba chiêu. Lúc này Quý Khiêm mới từ trong kinh hãi tỉnh lại, y vội rút kiếm ra, nhưng bây giờ nào đã còn kịp nữa. Trần Trung đá luôn một cước vào ngực y. Quý Khiêm hự một tiếng bay ngược về sau, hộc máu chết tươi.

Người bên ngoài chứng kiến toàn bộ sự việc. Kẻ võ công thấp thì không nói làm chi, nhưng những bậc cao thủ thì đều hít sâu một ngụm khí lạnh, thầm nhủ:

“Kẻ này được gọi là Bá Đao, công phu Đao Pháp đến bực này quả là ghê gớm!”

Nên biết là võ công Trần Trung cực cao, Tà Phái nhiều lần cử cao thủ vây bắt nhưng bất thành. Lão già Quý Khiêm tự phụ công phu bản thân có chút hơn người nên không thèm rút kiếm ra trước. Chứ nếu không Trần Trung trước mặt hai cao thủ mà muốn chiến thắng nhanh đến như vậy cũng mười phần khó khăn.

Trần Trung hạ hai người kia xong rồi, ngoảnh ra gầm lên:

“Còn ai muốn chiến nữa!”

Mọi người xung quanh kinh hãi, ai nấy không tự chủ được mà lùi về sau vài bước. Chỉ xét riêng cái uy thế thôi thì Trần Trung cũng đã hơn hẳn một bậc rồi.

Chợt một người hét lên:

“Chúng huynh đệ, kẻ này chỉ có một mình. Chúng ta lại có hơn trăm người, há lại sợ y ư? Chúng ta đồng loạt ra tay, xem y còn dám ngông nghênh nữa không nào.”

Hơn mười người gần đó đồng loạt đáp:

“Đúng rồi, phải lắm.”

Nói rồi có mười lăm tên nhảy xổ ra trước mặt Trần Trung. Bọn họ ai nấy phục sức màu đen giống nhau, mặt mày gớm ghiếc, binh khí đầy loại. Kẻ cầm thương, giáo, mác; tên thì cầm kiếm, đao… Mười lăm người kia nhảy ra không nói một lời liền múa binh khí xông lên đánh luôn.

Trần Trung hít sâu một hơi, đoạn huýt lên một hồi sáo dài, nói:

“Gớm thật, bọn bây định lấy nhiều ăn ít ư. Xem Địa Ngục Hỏa Long của ta đây!”

Lời vừa dứt, thanh Hỏa Long Đao trong tay y bốc lửa, ngọn lửa này đỏ rực như máu, nhìn là biết chẳng phải loại lửa bình thường. Đoạn Trần Trung vung đao phạt ngang. Đao của y là một trong Bát Đại Kỳ Bảo, vốn là báu vật giang hồ thời trước. Binh khí của đám giang hồ vặt vãnh này làm sao có thể so được. Nghe “Choảng Choảng” liền mấy tiếng. Đã có sáu người chết dưới đao của y rồi.

Đứng bên ngoài chỉ nghe mấy người giật mình kêu: “Ái chà.” Có người lại kêu: “Gớm thật.” Rồi tiếp đó lại có thêm mấy người khác xông vào đánh nhầu. Lần đầu chỉ có năm, sau rồi mười, hai mươi… Chỉ trong chốc lát đã có gần năm mươi tên vây quanh loạn chiến với Trần Trung. Nhất thời tiếng binh khí, tiếng hét thảm vang vọng khắp nơi.

Trần Trung một mình địch gần năm mươi tên nhưng vẫn không hề thất thế. Bất quá nói cho cùng thì nan quyền khó địch tứ thủ. Sau lưng bị chém mấy nhát, cũng không biết của tay kiếm vô danh nào. Đùi bị đâm một thương, cũng chẳng biết là ai đâm. Y như một con hổ điên, chẳng hề quan tâm đến thương thế trên người. Cứ cầm đao múa lên mà chém giết tới tấp.

Chợt có người hét lên:

“Coi chừng, đừng để cho y chạy mất!”

Người kia thấy võ công Trần Trung siêu quần, chỉ sợ y quay đầu chạy mất thì chẳng ai cản được. Y biết tính cách Trần Trung đã nói là làm, vậy nên mới hét lên như thế. Cốt là để khích tướng, khiến Trần Trung không bỏ chạy.

Quả nhiên Trần Trung giận lắm, mặt hầm hầm quát lớn:

“Ông mày mà thèm chạy ư. Ông đây còn đánh chưa đủ đâu. Cái bọn bất nhân bất nghĩa, có chém thêm một ngàn tên cũng chưa đủ!”

Nói tới Quảng Mục Thiên đứng bên ngoài xem từ nãy tới giờ. Hắn là người từng trải, nên trong lòng mười phần kính trọng gã Trần Trung này. Chỉ có người có tính khí quật cường như thế mới xứng đáng làm chủ nhân của thanh Hỏa Long Đao.

Quảng Mục Thiên lấy bình thuốc mà Dư Hoành cho hắn từ trước. Kiểm tra lại thì chỉ còn có hai viên. Hắn không biết tên của dược hoàn này là gì. Chỉ biết là nó có thể kiềm chế ám kình trong người hắn một khoảnh thời gian.

Vốn Quảng Mục Thiên định chỉ dùng hai viên này trong trường hợp khẩn yếu. Nhưng bây giờ hắn chỉ đứng đó mà nhìn Trần Trung bị mấy trăm người nhào vô phanh thây thì Quảng Mục Thiên hắn không làm được. Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, cho dù bây giờ chỉ còn một viên dược hoàn. Quảng Mục Thiên cũng nhất quyết phải cứu được Trần Trung mới thôi.

Bất quá bây giờ Trần Trung chưa tới mức nguy hiểm tới mạng sống. Nếu như hắn xông vào chính là xen vào trận chiến của người khác, đấy là vô lễ chứ không phải cứu người. Quảng Mục Thiên đổ một viên thuốc ra tay, chỉ đợi nếu Trần Trung nguy hiểm tới tánh mạng mới dám dùng.

Thời gian khoảng chừng uống hết một tách trà qua đi, xung quanh Trần Trung đã bị bao vây gần một trăm người. Xác chết dưới đất nằm ngổn ngang, đoán chừng cũng mấy chục tên. Còn Trần Trung máu me đầy người, gã thở hổn hển, miệng lầu bầu từng chữ:

“Tới đây, tới đây…”

Đám người xung quanh tuy đông nhưng ai cũng sợ run bần bật. Bọn họ trước nay hành sự đều đi nhỏ lẻ, đánh đấm thì cũng năm, mười người là thôi. Nay thấy hơn một trăm người chỉ vây quanh đánh một người mà đánh không lại. Chết trận lại nhiều, nói không sợ mới thực là kỳ.

Trần Trung bị thương khá nặng, hai mắt y mơ hồ, rồi chợt phun ra một búng máu tươi. Trong đám đông có người gan to hơn tý, gã cầm thương phóng tới Trần Trung. Trần Trung đầu choáng mắt hoa, đã gần như kiệt sức nào có thể tránh được. “Phập” một tiếng, cây thương kia đâm xuyên qua đùi y. Máu tươi phun ra như suối.

Đám người xung quanh cả mừng, có kẻ hét lên:

“Bây giờ không giết y ngay, còn đợi đến khi nào.”

Có người lại nói:

“Coi chừng trúng kế của y đó. Chúng mình đứng ngoài này ném binh khí vào chẳng phải hay lắm ư!?”

Đám người gật đầu đồng loạt nói:

“Đúng rồi. Ném binh khí chết y đi.”

Vậy là một loạt binh khí bị đám người xung quanh ùa vào ném tới chỗ Trần Trung. Bọn họ sợ Trần Trung phản đòn nên ai nấy đều vận toàn lực, binh khí bay tới xé gió rít lên từng luồng âm thanh rùng rợn.

Quảng Mục Thiên coi chừng Trần Trung đã cạn lực. Nếu không giúp bây giờ y nhất định phải chết. Thế là, hắn nuốt viên dược hoàn kia vào, đoạn cúi xuống đất cầm lên một nắm đá liệng về đám binh khí.

Từng viên đá được Quảng Mục Thiên quán chú khí công vào như lưu tinh xẹt qua, bắn trúng từng thanh binh khí. Quảng Mục Thiên nhìn mà cười thầm trong bụng. Hắn từ khi đến thế giới này, công phu bản thân không tăng tiến gì. Nhưng cái bản lãnh dùng đá làm ám khí thì có lẽ tiến bộ vượt bậc.

Chỉ nghe “leng keng” liền mấy tiếng. Toàn bộ đám binh khí bị đá bắn trúng, rơi lả tả xuống đất.

Đám người vây quanh thấy thế, ai nấy đều giận lắm. Bọn họ vất vả bao nhiêu, chết bao nhiều người mới khiến Trần Trung kiệt lực đến như vậy. Nay bị người phá đám thì sao không giận cho được.

Có người giận quá, lớn tiếng thóa mạ:

“Mẹ tổ cha nó! Là thằng nào phá đám đấy.”

Một người khác lại mắng:

“Đinh công mạnh nhà nó. Bao nhiêu công sức nãy giờ. Ông mà biết tên nào phá, ông băm vằm tên đó làm trăm mảnh.”

Quảng Mục Thiên không thèm quan tâm đám người kia mắng chửi. Hắn thi triển khinh công luồn qua từng người, đến ngay trước mặt Trần Trung.

Trần Trung đang lúc mơ hồ, hắn thấy một thân ảnh hiện lên, chắn hết toàn bộ đám địch nhân phía trước. Thân hình đó không cao to vạm vỡ, nhưng lại tạo cho gã một cảm giác. Dù cho bao nhiêu người xung quanh có xông lên một lượt cũng không thể làm gì được người này. Khuôn mặt đầy máu của hắn khẽ ngẩng lên, Trần Trung ho ra một mồm đầy máu, khó khăn lắm mới nói được:

“Các hạ là người nào? Muốn mạng của ra hay chăng?”

Quảng Mục Thiên giật mình, trong đầu ý nghĩ suy chuyển. Hắn trầm mặc một chút rồi đáp:

“Đúng vậy. Ta muốn mạng của ngươi!”

Trần Trung cười khẩy một cái, khiến vết thương trên người động đậy. Máu lại chảy ra thẫm đẫm cả quần áo. Gã nói:

“Ta nhìn các hạ, đoán chừng công phu chẳng phải tầm thường. Nhưng nếu chết về tay bọn mặt dơi tai chuột của đám Tà Phái thì dưới suối vàng ta cũng uất hận lắm, nhắm mắt mà chẳng yên. Không biết các hạ có phải môn nhân Tà Phái hay không?”

Quảng Mục Thiên thản nhiên đáp:

“Đã từng, nhưng bây giờ không phải. Ta hiện tại không gia nhập phái nào hết. Bất quá, ngươi không biết rằng, một bộ phận của Chính Phái so với Tà Phái cũng chẳng tốt đẹp gì đâu.”

Trần Trung gật đầu toan đáp lại, nhưng vết thương trên người lại chảy máu quá nhiều. Khiến y đứng không vững, suýt ngã nhào xuống đất. Quảng Mục Thiên đưa tay ra đỡ y, tay còn lại điểm liên tiếp vào các huyệt trên người để cầm máu, sau đó lại truyền nội lực vào người Trần Trung. Đảm bảo rằng y có thể trụ được, ít nhất là vài giờ đồng hồ.

Trần Trung tuy bị thương trí mạng, nhưng cũng cảm nhận được luồng khí thanh lương đang truyền vào trong đan điền của mình. Gã vội lấy lại tỉnh táo, bất quá trong bụng đầy nghi hoặc, liền hỏi:

“Các hạ muốn mạng của ta, tại sao lại làm như thế?”

Quảng Mục Thiên truyền khí xong rồi mới thả cho Trần Trung đứng yên. Hắn nhìn thẳng vào Trần Trung, nói:

“Ta muốn mạng của ngươi. Tức là ta muốn ngươi sống, ngươi không thể chết. Ta muốn ngươi chết, ngươi không thể sống! Nói thế có hiểu hay không?”

Trần Trung hai mắt nheo lại bắn ra hai luồng tinh quang sáng chói, tuy bị thương nhưng uy thế của gã vẫn không hề suy giảm. Gã nói:

“Hừ, ngươi muốn ta làm tay sai cho ngươi hay sao!”

Quảng Mục Thiên cười mỉm, lắc đầu nói:

“Không, ngươi hiểu sai rồi! Ta muốn ngươi làm cánh tay đắc lực của ta.”

Trần Trung đáp:

“Thế có khác nhau sao!?”

Quảng Mục Thiên đưa tay lên vuốt cằm, đoạn đáp:

“Tay sai… chết đi thì không can gì, nhưng ngươi đã thấy ai muốn mất đi cánh tay của mình hay chưa?”

Trần Trung ngớ người, chỉ biết đứng đó không biết đáp ra làm sao.

Hai người đứng nói chuyện rất lâu, nhưng đám người xung quanh không một ai tiến lên cả. Không phải bọn họ không muốn, mà bởi không có ai cử động được. Gần trăm người, ai cũng đều cảm thấy cơ thể mình cứng ngắc, dường như có một luồng khí vô hình nào đó khóa chặt lại cơ thể bọn họ. Muốn di chuyển mà không tài nào nhích được, dù chỉ là một li. Đám người kinh hoảng, ai nấy sợ đến tái xẩm mặt mày.

Có ngươi la lên:

“Mẹ nó. Tên này thi triển Ma Pháp!”

Có người lại kêu:

“Chết rồi. Chết rồi. Hôm nay chết cả rồi.”

Bọn họ bị như vậy không phải là Ma Pháp gì cả. Đó là bởi Quảng Mục Thiên dùng khí công của mình, tỏa ra xung quanh rồi khóa chặt lại tất cả lại. Chiêu này tựa như là dùng khí nghiền ép đối phương, bất quá dùng lại rất tốn khí, nên Quảng Mục Thiên chưa từng thi triển ra đối địch. Mặt khác, đối với những cao thủ cấp bậc cao, chiêu này cũng không có tác dụng lớn lắm. Vậy nên hôm bữa đại chiến ở Hư Thiên Thành hắn mới không dùng. Nay trước mặt Trần Trung, để tỏ rõ thực lực của mình nên hắn mới phô trương thanh thế như vậy.

Trần Trung đương nhiên cũng nhìn ra điểm kỳ lạ này. Gã biết rằng công phu người trước mặt này cực kỳ kinh khủng. Cho dù gã có đủ toàn lực khi chưa bị thương cũng chắc gì là đối thủ của người ta. Chỉ dùng khí công thôi mà có thể khiến gần một trăm người bất di bất dịch, không thể cử động. Nếu như muốn giết gã thì dễ lắm.

Nhưng tính cách Trần Trung trước nay quật cường, muốn gã thuận theo được thì cực kỳ khó khăn. Chỉ nghe, Trần Trung mở miệng hỏi:

“Nếu ta theo ngươi, ta được cái gì?”

Quảng Mục Thiên không đáp ngay, hắn quay lại nhìn toàn bộ những người trước mặt. Vô số biểu cảm giận, buồn, sợ hãi… Quảng Mục Thiên đã quá quen với những biểu cảm này. Đối với hắn mà nói, giang hồ không giết người thì sẽ bị người giết.

Đã có lúc hắn cũng nghi ngờ chính mình. Tự hỏi lòng xem, nếu như tha thứ cho những kẻ như vậy thì sẽ làm sao? Bất quá, mấy ngày phải trải qua vừa rồi lại khiến tính cách con người mười mấy năm trước sống lại. Một con người sát phạt quả quyết, một con người tung hoành ngang dọc không sợ trời không sợ đất. Quảng Mục Thiên nhìn trời, một lát sau mới thốt ra:

“Sống!”

Trần Trung ngạc nhiên, hỏi lại:

“Sống gì?”

Quảng Mục Thiên lạnh nhạt đáp:

“Theo ta… Ngươi được sống!”

Nói rồi tay phải hắn bóp lại. Theo đó, không gian xung quanh dường như bị méo mó. Vô sô xoáy khí bỗng nhiên hình thành lên. Từng cái xoáy khí tựa như lưỡi cưa, cắt đứt thân thể của những người quanh nó. Tiếng rú thê thảm vang vọng khắp nơi. Chỉ trong chốc lát, quanh con đường lớn đã biến thành địa ngục trần gian. Máu tươi chảy thành hồ, xác chết nằm ngổn ngang khắp nơi, dường như không có cái nào còn nguyên vẹn. Mùi tanh hôi bốc lên nồng nặc.

Trần Trung hai mắt trợn trừng đầy kinh hãi. Gã tuy chém giết đã nhiều, nhưng cảnh tượng kỳ dị như thế cũng là lần đầu chứng kiến. Trần Trung gian nan nuốt một ngụm nước bọt, nhưng vào cổ họng lại có vị tanh của máu. Nghĩ tới cảnh trước mặt, gã không nhịn được mà nôn ọe ra ra một cái.

Quảng Mục Thiên bấy giờ mới nói:

“Ngươi theo ta. Chúng ta đi thôi. Nhân mã chi viện của chúng lại tới thêm rồi.”

Nói rồi đưa tay ra túm lấy vai Trần Trung. Quảng Mục Thiên nhún người một cái đã nhấc bổng gã chạy đi như bay.

Trần Trung vẫn chưa hết bàng hoàng, khi tỉnh ra mới thấy gió lùa bên tai. Cơ thể nhẹ bẫng như đằng không giá vũ. Bên trong gã tuy hoảng loạn lắm, nhưng tâm cảnh bấy lâu nay rèn dũa cũng chẳng phải nói suông. Rất nhanh, Trần Trung lấy lại bình tĩnh, vội nói lớn:

“Ta không theo, ngươi dựa vào cái gì…”

Quảng Mục Thiên đang chạy, không muốn nói nhiều liền ghì đầu Trần Trung xuống. Trần Trung bị động trúng vết thương, gã đau quá kêu lên oai oái. Quảng Mục Thiên bật cười, nói:

“Dựa vào cái gì ư. Dựa vào ta là Cửu Long – Quảng Mục Thiên đấy.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN