Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ - Quyển 1 - Chương 16: Chân tướng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ


Quyển 1 - Chương 16: Chân tướng


Giang Khôi lập tức ngắt lời, đáp: “Chờ một chút, khi đó hung thủ vào phòng, vì sao Triệu Thành Đức đều không có chút cảm giác nào? Hung thủ kia lại thế nào tiến gian phòng? Nếu không phải có khinh công tuyệt đỉnh, làm sao có thể đến lầu hai?”

Tô Chuyết cười cười, nói: “Hung thủ không cần khinh công tuyệt đỉnh, mà là theo cái cây to trong sân này bò lên lầu hai. Lúc ấy mọi người ngồi ở trong đại sảnh, chúng ta đều nhìn không thấy. Thế nhưng chỗ ngồi lúc ấy, chỉ có một người có thể trông thấy trong sân, cái này đã nói lên, hắn và hung thủ tất nhiên không thoát được liên quan! Về phần Triệu Thành Đức căn bản không có cảm giác gì, nguyên nhân ngay ở lỗ kim trên bả vai hắn và trong cái đầu gối rách ở trong phòng!”

Đám người có chút mê hoặc, không biết có quan hệ gì với cái đầu gối. Mã Chân có chút giật mình, nói: “Châm kia bôi thuốc mê, liền giấu ở trong đầu gối, Triệu Thành Đức rất chủ quan, lúc lên giường không cẩn thận liền sẽ bị đâm!”

Tô Chuyết gật đầu nói: “Không sai!”

Mã Chân lại hỏi: “Thế nhưng bọn hắn làm sao lại biết cây châm kia nhất định có thể đâm tới Triệu Thành Đức? Nếu là người khác, tiện tay sờ một cái, tất nhiên liền lộ tẩy rồi.”

Tô Chuyết nói: “Nói không sai, cho nên Hồ Quang đương nhiên phải bị dẫn ra, mưu kế này mới áp dụng tốt được. Hung thủ vào phòng, phát hiện Triệu Thành Đức đã hôn mê rồi, liền cài chốt khóa cửa, tránh trong phòng. Thẳng đến sau nửa đêm mới sát hại Triệu Thành Đức, đây cũng là nguyên nhân vì cái gì huyết dịch trong phòng ngưng kết chậm hơn so với bên ngoài. Mà hung thủ vì không muốn thủ pháp gây mêTriệu Thành Đức bại lộ quá sớm, nhất định phải đem châm lấy ra. Có lẽ là sợi bông trong gối đầu quấn quanh, ngược lại làm châm lõm sâu trong đó, cho nên hung thủ mới muốn xe rách cái đầu gối kia!”

Giang Khôi nói: “Gã hung thủ lại như thế nào từ bên ngoài khóa trái cửa phòng đây?”

Tô Chuyết lắc đầu nói: “Hung thủ căn bản không có khả năng khóa trái cửa phòng từ bên ngoài, mà là bò ra từ cửa sổ!”

Giang Khôi cả giận nói: “Không phải ngươi nói hung thủ tuyệt không có khả năng nhảy ra từ cửa sổ sao? Làm sao lúc này lại nói ra những lời này?”

Mã Chân gật gật đầu, nói: “Lúc ấy Tô công tử phân tích cũng không sai, bất quá đêm qua kiến thức khinh công của gã đạo tặc kia, như vậy hắn từ cửa sổ nhảy ra ngoài cũng không phải không có khả năng!”

Tô Chuyết vẫn như cũ lắc đầu, nói: “Nếu tên đạo tặc kia thật có thân thủ như thế, cần gì phải phiền toái như vậy đâu? Hung thủ ở sau bình minh, dùng cái thang cũ bên trong lán củi để bò xuống!”

Đám người sững sờ, rối rít nói: “Đơn giản như vậy sao?” Giang Khôi cả giận nói: “Đánh rắm! Lúc đó ngươi không phải nói gì mà hung thủ không để lại dấu chân sao? Vậy là chuyện gì xảy ra?”

Khóe miệng Tô Chuyết nhấc lên, nói: “Ai nói hung thủ không để lại dấu chân? Chỉ là chúng ta đều không chú ý tới thôi!”

Tất cả mọi người có chút mơ hồ, Vương Sơn Quý đột nhiên nói ra: “Không đúng, ngày đó đoàn người rõ ràng đều ở, không có khả năng không chú ý tới dấu chân của hung thủ!”

Tô Chuyết nói: “Không, chúng ta xác thực đều không để ý đến. Lúc ấy trên đất ngoại trừ dấu chân đi đường đặc biệt của Hồ Quang, còn có dấu chân một người, đó chính là người phát hiện thi thể sớm nhất, Trần chưởng quỹ!” Tô Chuyết quay người chỉ vào đang tựa ở bên quầy hàng, Trần chưởng quỹ, làm gã trung niên hèn mọn này giật mình kêu lên.

Mã Chân cũng có chút không dám tin tưởng, nói: “Cậu nói là hung thủ là Trần chưởng quỹ sao?”

Tô Chuyết nghiêm mặt nói: “Không! Hung thủ hết thảy có sáu người!” Nói đến đây, hắn tựa hồ có chút khát nước, bưng lên chén trà trên bàn uống một hơi cạn sạch, tiếp theo nói thêm: “Sáu người này chính là Ngô Thường, huynh muội họ Phong, Trúc nương, Trần chưởng quỹ và tiểu Ngũ tử!”

Đám người giật bắn người lên, tất cả đều kinh ngạc nhìn qua Tô Chuyết, giống như hắn điên rồi. Ngô Thường kinh ngạc nói: “Tô huynh đệ, cậu chớ nói lung tung…”

Tô Chuyết cười nói: “Ta làm sao nói lung tung? Trần chưởng quỹ leo xuống từ lầu hai, cất kỹ cái thang, giả bộ phát hiện thi thể, như vậy liền sẽ không có ai hoài nghi vết chân của hắn ở hiện trường, quả thật là thiết kế xảo diệu. Buổi sáng hôm đó Trần chưởng quỹ phát hiện thi thể, mặc một thân áo tơi, chắc hẳn chính là vì che giấu vết máu trên người đi. Thế nhưng hắn quên đáy giày của mình cũng dính vết máu, thế là trên mặt đất lại lưu lại mấy dấu chân có vết máu nhàn nhạt. Lúc ấy chúng ta đều cho là Hồ Quang đổ máu, thế nhưng Hồ Quang chết là nửa đêm, máu tươi đã bắt đầu ngưng kết rồi, như thế nào sẽ lưu lại dấu vết dưới bàn chân của Trần chưởng quỹ đây?

“Hơn nữa ta còn chú ý tới bộ thang cũ trong lán củi kia, rõ ràng đã vứt bỏ rất lâu rồi, cho nên đè trên mặt đất một lát thì bắt đầu mục nát, cạnh ngoài thì sinh rêu xanh. Nhưng mà khi đó bộ thang kia một mặt mọc rêu xanh rõ ràng đặt trên mặt đất rồi, lộ ra một bên mục nát, đây chẳng lẽ không phải một cái sơ hở rất lớn sao?”

Đám người bừng tỉnh đại ngộ, Mã Chân nói: “Thì ra là thế, cái chết của tên Triệu Thành Đức này tạm thời đã làm rõ, như vậy Hồ Quang lại chết như thế nào đâu? Chiếu theo lời cậu nói, Trần chưởng quỹ tránh trong phòng cả đêm, tuyệt đối không thể lại xuống lầu giết Hồ Quang!”

Tô Chuyết gật gật đầu, nói: “Không sai, Hồ Quang là chết ở trong tay của Trúc nương và tiểu Ngũ tử! Đêm trước tất cả mọi người trông thấy Hồ Quang động tay động chân với Trúc nương, mà lúc đó Trúc nương cũng không tức giận. Đó cũng không phải Trúc nương nhìn quen trăng gió rồi mà vì dẫn dụ Hồ Quang mắc lừa. Màn đêm buông xuống, Hồ Quang không có mở cửa phòng, liền đi xuống lầu, đó là Lâm Đông tận mắt nhìn thấy. Thế nhưng Hồ Quang vì sao xuống lầu đây, lại không nói rõ ràng. Mà tại sao Hồ Quang lại đến lán củi đâu? Chắc là ước hẹn với Trúc nương đi! Hồ Quang tự cho là mình có diễm ngộ, ai ngờ tiểu Ngũ tử lúc ấy đang ẩn ở bên cạnh chồng củi, đột nhiên đánh chết Hồ Quang. Sau đó Trúc nương và tiểu Ngũ tử đem cái thang kia dựng tốt, thuận tiện cho Trần chưởng quỹ trốn ra.”

Tiểu Ngũ tử “Hừ” một tiếng, cả giận nói: “Cái này chỉ đều là ngươi bỗng dưng đặt điều, chẳng lẽ còn có chứng cớ gì sao?”

Tô Chuyết nói: “Ta đương nhiên có chứng cứ, mọi người còn nhớ được ngày đầu tiên khi nhìn thấy Trần chưởng quỹ, ông ta mặc quần áo gì không?”

Đám người mờ mịt nhìn nhau, căn bản nhớ không rõ.

Tô Chuyết tự trả lời: “Là một thân áo lụa xanh nhạt.” Nói xong lấy ra một mảnh vải nhỏ trong ngực, chính là một mảnh vải lụa màu xanh lá. Hắn nói tiếp: “Đây là sáng nay ta phát hiện trên tàng cây. Ta vốn muốn tìm xem đêm qua tên đạo tặc kia có để lại đầu mối gì không, lại ngoài ý muốn phát hiện cái này, càng làm cho ta vững tin suy đoán của mình. Mảnh vải này chính là lúc ngươi leo cây không cẩn thận vạch rách phải không, Trần chưởng quỹ? Ông sợ vạn nhất cây châm kia không thể gây mê Triệu Thành Đức, ông từ cửa chính vào nhà, còn lấy cớ trì hoãn, mới tốn sức bò lên lầu hai, nhưng không nghĩ rằng lưu lại chứng cớ này!”

Trần chưởng quỹ run lẩy bẩy, không biết trả lời thế nào. Tô Chuyết lại nói: “Trúc nương, bà còn nhớ rõ sáng sớm hôm đó tình hình lúc ta gặp bà sao? Lúc ấy bà vừa lên, mới từ gian phòng đi ra, nhưng mà vì sao ta nhìn thấy đế giày và vạt áo dưới của bà đều có bùn bẩn, hơn nữa đã khô rồi! Hôm trước bà thế nhưng mà một bước đều không rời đi phòng lớn này, tại sao quần áo lại dính lên nước bùn? Chuyện này chỉ có thể là nửa đêm bà đi ra ngoài, mới có thể dính lên. Hai ngày nay không rảnh giặt quần áo, bộ quần áo kia còn trong phòng chứ?”

Trúc nương ngụy biện nói: “Một mảnh vải rách, một bộ quần áo bẩn liền có thể chứng minh chúng ta giết người sao? Thật sự là trò cười!”

Giang Khôi nói: “Không sai, ta không tin tên tiểu tử này có thể giết được Hồ Quang!”

Tô Chuyết nói: “Ta đã nói bả vai của Hồ Quang cũng có lỗ kim, nói rõ hắn cũng bị mê choáng rồi. Thân hình Trúc nương xa với không tới bả vai Hồ Quang, đương nhiên nàng sẽ không đâm. Thế nhưng Giang tổng binh, chắc hẳn ngài hẳn còn nhớ một loại kỹ nghệ gọi là thổi tên chứ?”

Giang Khôi và mấy người thủ hạ nghẹn họng nhìn trân trối, Giang Khôi run giọng nói: “Cái gì… Gì cơ…”

Tô Chuyết nói: “Thổi tên chính là đem châm giấu ở trong ống trúc nhỏ, lấy miệng thổi hơi đem châm bắn ra. Đây là một loại thủ pháp đi săn mà thợ săn ở khu vực Miêu Kiềm am hiểu. Tiểu Ngũ tử căn bản chính là một thợ săn, giỏi về thôi tên bắt giết thịt rừng. Đêm trước thịt rừng mà chúng ta ăn, chắc hẳn đều là tiểu Ngũ tử bắt tới. Hắn dùng thổi tên bắn choáng Hồ Quang, đương nhiên có thể đem Hồ Quang đánh chết. Tiểu Ngũ tử sử dụng thổi tên làm cần câu cơm của hắn, tất nhiên sẽ không vứt bỏ, nhất định cũng còn cất giấu ở trong phòng hắn chứ? Nếu một mảnh vải rách không có cách nào chứng minh, như vậy món hung này khí có thể chứng minh hay không đây?”

Ba người Trúc nương nghẹn họng nhìn trân trối, không còn lời gì để nói. Giang Khôi hét lớn một tiếng, cả giận nói: “Nguyên lai quả thật là các ngươi! Vương Sơn Quý, còn chưa động thủ!” Hai người vỗ bàn một cái, rút đao đứng dậy, trợn mắt nhìn hướng đám người Trúc nương.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN