Giang Hồ Xảo Khách - Chương 26: Thu phục Cái Bang
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Giang Hồ Xảo Khách


Chương 26: Thu phục Cái Bang


Gã Hương đàn chủ Cái bang thuộc phân đà Tô Châu ngồi chiễm chệ trên chiếc ghế trong tòa cổ miếu, đứng hai bên là hai hàng thuộc hạ dưới chướng. Ai nấy cũng đề khoác bộ mặt lem luốc trông thật quái gở.

Đoàn quần hùng Hắc đạo do Tùng Vĩ dẫn đầu tiến đến ngôi cổ miếu mà gã Hương đàn chủ vẫn không ra tiếp. Túy đầu đà Đường Ngao đẩy lão ăn mày qua một bên rồi xồng xộc bước vào.

Y chống nạnh, chỉ gã hương chủ.

– Hê! Tên ăn mày thúi Cùng Bát kia! Sao thấy tân Võ lâm Minh chủ đến mà không ra nghinh tiếp, mà còn ngồi chiễm chệ trên đó chứ?

Cùng Bát tròn mắt nhìn Túy đầu đà Đường Ngao. Gã đứng lên gằn giọng nói :

– Cái gì là tân Võ lâm Minh chủ… Bổn Đàn chủ chưa nghe ai là tân Võ lâm Minh chủ cả.

– Cùng Bát! Tên ăn mày thúi tha này… không nghe thì bổn Đầu đà còn tha thứ cho ngươi. Nhưng nay tân Võ lâm Minh chủ Cang Tùng Vĩ đến mà ngươi còn ngồi đực ra đó à… Hay đợi đến khi bổn Đầu đà Đường Ngao này mở mắt cho ngươi?

Cùng Bát càng bất ngờ hơn. Y như thể quá đỗi sững sờ nên cú trố mắt nhìn Túy đầu đà Đường Ngao :

– Sao… có chuyện gì đảo lộn trong võ lâm thế nhỉ? Cái bang là Thiên hạ Đệ nhất bang với bao nhiêu cao thủ, và thông tin nhanh như chớp vẫn chưa hề nghe nói Tùng Vĩ là Võ lâm Minh chủ…

Túy đầu đà Đường Ngao cướp lời Cùng Bát :

– Không nghe thì bây giờ ngươi nghe rồi đó. Hay đợi bổn đầu đà xách đầu ngươi xuống mới chịu nghe ư?

Cùng Bát chau mày đứng lên :

– Túy đầu đà! Lão là Hắc đạo đâu có quyền bắt Cái bang phải đầu phục Võ lâm Minh chủ của lão chứ.

Túy đầu đà khệnh khạng bước lên trước mặt Cùng Bát.

– Bổn đầu đà bắt thì đã sao nào?

Y vừa nói vừa dựng đứng song thủ, gằn giọng nói :

– Ngươi không phục thì Túy đầu đà này sẽ đập vỡ sọ ngươi đó, ăn mày thúi à. Thậm chí, đập vỡ đầu ngươi rồi, bổn đầu đà còn không cho bọn Cái bang các ngươi hành nghề ở Tô Châu này nữa.

Cùng Bát gắt giọng nói :

– Túy đầu đà! Ai sợ lão chứ Cùng mỗ chẳng sợ đâu. Lão định tiếm nhiệm chức vị Đàn chủ của Cùng mỗ à?

Khi Cùng Bát thốt ra câu nói đó thì bọn Cái bang không ngừng nện những chiếc gậy xuống sàn cổ miếu, tạo ra âm thanh cồm cộp.

Túy đầu đà gắt giọng :

– Tên ăn mày thúi này! Rượu mời của bổn đầu đà không nhận, mà lại đòi uống rượu phạt. Được. Túy đầu đà phải răn dạy ngươi.

Lão vừa nói vừa vỗ thẳng đến Cùng Bát một đạo kình với uy lực di sơn đảo hải.

Cùng Bát cũng chẳng chút e dè, dựng chưởng đón thẳng đỡ thẳng.

Ầm…

Chưởng kình của Túy đầu đà Đường Ngao và Cùng Bát chạm thẳng vào nhau. Gã Hương đàn chủ Cái bang thối hẳn về phía sau ba bộ, thân hình lắc lư qua lại như cây sậy đang phải buộc hứng chịu những đạo cuồng phong vũ liệt.

Túy đầu đà nói :

– Tên Hương đàn chủ ăn mày thúi Cùng Bát kia! Ngươi có chịu phục chưa? Nói cho ngươi biết. Tại vị Xảo Tà đệ đệ của bổn đầu đà ra chỉ ngôn trước không được giết người. Nếu không, ngươi toi mạng rồi.

Cùng Bát nghiến răng ken két, rít giọng nói :

– Bản lĩnh của Túy đầu đà chỉ bao nhiêu đó, đâu đáng cho Cùng Bát này phục chứ.

Mặt Túy đầu đà Đường Ngao đanh hẳn lại. Lão cáu gắt nói :

– Tên Đàn chủ thúi tha này! Còn dám bỡn cợt với Túy đầu đà nữa. Ngay cả lão Bang chủ Ngầu Nại của ngươi còn không dám thốt lời đó với bổn Đầu đà. Một tên Đàn chủ nhãi nhép như ngươi mà dám lên mặt với bổn Đầu đà ư? Không mở mắt cho ngươi, chắc bọn ăn mày thúi không phục.

Lão nói xong thét lên một tiếng, chân dậm mạnh một cái, thể pháp lao vùn vụt đến Hương đàn chủ Cùng Bát, như một mũi dùi xoay tròn. Cùng Bát trụ tấn dựng đứng song thủ hứng lấy chiếc đầu cứng hơn sắt thép của Túy đầu đà.

Ầm…

Gã Cùng Bát bắn ngược về phía sau, đập lưng vào vách cổ miếu ngồi bệt xuống sàn, hai tay buông thõng, chẳng thể nào gượng đứng lên nổi.

Hiện trạng của gã Hương đàn chủ Cùng Bát thê thảm như vậy nhưng chẳng một gã Cái bang nào dám nhích động thân pháp bước ra cứu chủ. Tất cả đứng ngây ra, quên cả chuyện nện Đả Cẩu bổng thị uy.

Túy đầu đà lừng lững bước đến nhìn Cùng Bát, nói :

– Tên Hương đàn chủ Cái bang thúi này, muốn chết thì bổn đầu đà cho ngươi chết.

Lão vừa nói vừa toan phát lạc cho Cùng Bát thì Tùng Vĩ hốt hoảng thét lớn :

– Đường Ngao huynh! Dừng tay.

Túy đầu đà nhìn lại Tùng Vĩ.

– Đệ đệ không nghe gã sỉ nhục Đường huynh đó à?

Tùng Vĩ giả lả cười bước đến bên Đường Ngao. Y vỗ vai Đường Ngao, từ tốn nói :

– Tùng Vĩ nghe tất cả lời phỉ báng của gã chứ. Đúng ra gã rất đáng chết, nhưng có một điểm gã không đáng chết.

– Đệ nói cho huynh nghe xem, điểm nào gã không đáng chết.

– Điểm cơ bản nhất mà gã Cùng Bát không đáng chết là vì gã là Hương đàn chủ Cái bang.

Túy đầu đà tròn mắt nhìn Tùng Vĩ.

– Cái lý của đệ sao khó nghe quá. Gã là Hương đàn chủ Cái bang nên phải đáng chết mới đúng chứ. Không giết gã thì bọn Cái bang kia đâu có phục.

Tùng Vĩ khoát tay.

– Ậy! Đường huynh giết gã, mấy tên Cái bang này mới không phục. Bằng như không giết Cùng Bát, họ càng phục Đường huynh hơn.

– Thế đệ có thể lý giải cho Túy đầu đà này biết không?

– Tất nhiên rồi. Nếu không lý giải thì đệ đâu đáng là Võ lâm Minh chủ.

Túy đầu đà dốc bầu hồ lô đeo bên hông ru một ngụm rồi nói :

– Đúng. Thân phận của đệ bây giờ nói ra cái gì cũng phải có lý cả. Có như thế, tất cả các chư huynh đệ mới càng tâm phục khẩu phục.

Tùng Vĩ mỉm cười nói :

– Cái bang chủ yếu sinh sống bằng gì nào?

– Trên giang hồ, chuyện đó ai cũng biết, môn hạ Cái bang sống bằng nghề hành khất.

Tùng Vĩ gật đầu :

– Nếu bỏ tất cả những người thất cơ lỡ vận ra… Vì thất cơ lỡ vận cũng có lúc họ tìm được kế sinh nhai cho mình mà rời bỏ Cái bang. Còn những kẻ không có tài cán và cái đầu thông minh mới chọn nghề khất thực kiếm ăn. Gặp ai cũng chìa tay xin xỏ… Đúng không nào?

Túy đầu đà gật đầu :

– Xảo Tà đệ đệ nói đúng.

– Nói rồi nhé… Thế thì những kẻ càng ăn mày lâu năm, càng là kẻ ngu tối, u mê nên mới sống mãi bằng cái nghề đó. Chính vì sống lâu năm thành lão làng mà đảm đương chức vị này chức vị nọ. Xét cho cùng, trong Cái bang, người nào càng đảm đương chức vị lớn chừng nào thì là kẻ bất tài, vô dụng và thiển cận chừng ấy.

Tùng Vĩ chỉ Hương đàn chủ Cùng Bát, lúc này đã đứng lên được.

– Gã Cùng Bát đó làm chức vị Hương đàn chủ, chứng tỏ trí tuệ của gã u mê đến mức Hương đàn chủ… Một người u mê, thiển cận như vậy mà khiến cho Túy đầu đà phải bận tâm đến, giết y thì đúng là dơ tay Đường Ngao huynh mà thôi.

Tùng Vĩ vỗ vai Túy đầu đà :

– Đường Ngao huynh phải để cho gã sống… sống tiếp tục quãng ngày đảm đương chức vị Hương đàn chủ bất tài, u mê, so với những huynh đệ Cái bang đây.

Đường Ngao sáng mắt hẳn ra. Lão ngửa mặt cười khành khạch.

Lão vừa cười vừa nói :

– Hay! Hay! Quả nhiên bổn đầu đà không nhìn lầm Cang Tùng Vĩ. Hay…

Lão ôm quyền hướng về Tùng Vĩ :

– Đường Ngao này phải bái phục Xảo Tà đệ đệ.

Tùng Vĩ vội khoát tay.

– Không. Không. Tùng Vĩ chỉ nói cái điều cần phải nói thôi, không đáng để cho huynh ôm quyền xá đệ đâu.

Lời còn đọng trên miệng Tùng Vĩ thì từ ngoài cổ miếu một người với thân pháp siêu phàm lướt vào. Người đó chẳng ai khác mà chính là Bang chủ Cái bang Ngầu Nại.

Gã vừa trụ thân, vừa quát lớn :

– Tùng Vĩ tiểu tử! Ngươi nói hay lắm! Giảo hoạt lắm!

Tùng Vĩ nhìn lại Ngầu Nại bang chủ :

– Tùng Vĩ bái kiến Bang chủ.

– Bổn Bang chủ không dám nhận quyền lễ của ngươi đâu.

Lão chắp tay sau lưng nhìn chằm chằm Tùng Vĩ :

– Khi này ngươi nói gì nhỉ? Ngươi là kẻ thông minh nhất, còn bổn Bang chủ là kẻ u mê nhất, phải không?

Túy đầu đà nghe Ngầu Nại nói, nhìn sang Tùng Vĩ.

Lão nhỏ giọng nói :

– Đệ đệ có cần ta thu phục tên u mê đệ nhất thiên hạ này không?

Tùng Vĩ lắc đầu, khoát tay :

– Không. Không. Đường Ngao huynh cứ thị nhãn thẩm chứng cho đệ mà thôi.

Nói với Đường Ngao xong, Tùng Vĩ quay lại, ôm quyền từ tốn nói với Bang chủ Cái bang Ngầu Nại :

– Cang Tùng Vĩ nói có điều chi không đúng, xin Bang chủ chỉ giáo.

– Tôn Bang chủ chỉ muốn đập vỡ đầu mi thôi.

Tùng Vĩ mỉm cười ôn nhu nói :

– Phàm những người u mê khi thốt ra lời thường hăm dọa người khác. Hở một chút là đòi thượng cẳng chân hạ cẳng tay, bởi vì đầu óc họ quá u tối, đâu biết tìm được lời hay ý đẹp để nói.

Tùng Vĩ mỉm cười, lắc đầu nói :

– Thế Bang chủ có nghĩ đến lời của tại hạ không?

– Một gã tiểu nhân xảo trá như ngươi thì có gì mà bổn Bang chủ phải để tâm đến chứ?

– Bậy! Một người xảo trá như Tùng Vĩ ư? Xảo trá mà bắt được Bang chủ phải mua rượu thịt về đãi… Thậm chí, còn buộc Bang chủ phải canh cửa nhà xí cho Tùng Vĩ. Đó không phải là xảo trá, mà là vì thông minh hơn Bang chủ. Hoặc Bang chủ quá ư tâm phục khẩu phục và tình nguyện làm chuyện đó cho tại hạ.

Ngầu Nại nghe Tùng Vĩ nhắc lại chuyện ở Hàm Đan, sắc diện đỏ rần vì thẹn. Lão gượng nói :

– Bổn Bang chủ chỉ mắc lỡm ngươi thôi. Nhưng hôm nay ngươi đã dẫn xác đến nộp mạng… bổn Bang chủ sẽ lấy mạng ngươi.

Tùng Vĩ khoát tay :

– Bang chủ sai rồi.

– Ta nói sai gì? Ngươi đang đứng trước mặt ta, không nộp mạng là gì hả?

Tùng Vĩ lắc đầu nói :

– Tại sao Bang chủ có mặt ở đây?

– Ta được thông tin từ môn hạ Cái bang mà đến đây.

– Chắc chắn thông tin mà Bang chủ nhận được là do Tùng Vĩ muốn họ báo cho Bang chủ.

Mặt Ngầu Nại sượng sùng. Lão miễn cưỡng gật đầu :

– Đúng.

– Thế thì Tùng Vĩ đâu phải đến để nộp mạng cho Bang chủ. Tùng Vĩ đến gặp Bang chủ là có mục đích.

– Mục đích gì? Cống nạp Ngọc Chỉ thần châu cho bổn Bang chủ ư?

Tùng Vĩ mỉm cười gật đầu :

– Quả nhiên là có ý đó. Nhưng ngoài ra, còn muốn thu nạp Cái bang về dưới trướng của mình.

Miệng Bang chủ Ngầu Nại há hốc. Những tưởng như lão vừa nghe nhầm câu nói của Tùng Vĩ.

Lão buột miệng nói :

– Ngươi nói lại cho bổn Bang chủ nghe xem.

– Đúng là Cái bang mãi mãi vẫn là Cái bang.

Tùng Vĩ mỉm cười nói thật chậm :

– Tại hạ muốn thu nạp Cái bang về dưới trướng của mình.

Tùng Vĩ nói dứt câu thì Túy đầu đà cao giọng xướng lên :

– Tân Võ lâm Minh chủ Duy ngã độc tôn Cang Tùng Vĩ.

Tạo một nụ cười gượng trên hai cánh môi. Tùng Vĩ nói :

– Bang chủ nghe chư huynh đệ của tại hạ nói rồi chứ.

– Ngươi là tân Minh chủ à?

– Bang chủ lại điếc nữa rồi… Bao nhiêu người nói như thế mà Bang chủ vẫn chưa nghe. Thôi được… Nếu Bang chủ thắng Cang Tùng Vĩ thì Ngọc Chỉ thần châu sẽ thuộc về Bang chủ. Bằng như ngược lại thì hãy quỳ xuống tôn vinh Tùng Vĩ. Được chưa?

– Tiểu tử này đúng là hồ đồ. Được. Nếu ngươi là kẻ có bản lĩnh thì hãy cho bổn Bang chủ được thấy.

Lời còn đọng trên hai cánh môi, Bang chủ Cái bang Ngầu Nại chớp động chiêu công. Ngọn Đả Cẩu bổng pháp trong tay lão nhanh chóng công ra ba chiêu cực kỳ ảo diệu chia làm ba hướng đánh vào ba vùng thượng, trung và hạ của Cang Tùng Vĩ, miệng thì nói :

– Tiểu tử! Nằm xuống.

Không đúng như Ngầu Nại nói, bởi Tùng Vĩ đã thi triển Vạn Tướng Di Thân bộ lòn qua lưng lão mà lão vẫn còn múa may như thể đang đánh vào chiếc bóng vô hình.

Tùng Vĩ nói :

– Bang chủ đánh đi đâu vậy?

Ngầu Nại buột miệng nói :

– Ý…

Lão quay ngoắt lại, hỏi :

– Ngươi vừa thi triển Vạn Tướng Di Thân bộ?

– Bang chủ biết à?

– Ngươi học được của Ác Ma Nhân Cốc Thừa Tự?

– Không sai.

Tùng Vĩ nhướn mày, nói tiếp :

– Và còn cả Tiên pháp của Long Tiên Thần Sát nữa.

Cùng với lời nói đó, ngọn kim tiên vàng rực trong tay Tùng Vĩ quất ra phạt đến chân Bang chủ Cái bang Ngầu Nại. Ngọn roi thần kỳ của Tùng Vĩ buộc lão Bang chủ phải nhảy lẩn tránh nó.

Ngọn kim tiên vụt qua dưới đế giày gã Bang chủ Cái bang. Lão tránh được chiêu roi đầu tiên, nhưng chân vừa chạm xuống đất lại phải nhảy lên bởi ngọn roi lại chụp đến.

Cứ như thế, một người quất roi, một người nhảy như nhảy dây. Tùng Vĩ mỉm cười vừa quất roi, buộc Ngầu Nại nhảy lò cò vừa nói :

– Khi nào Bang chủ mệt thì nói với Cang Tùng Vĩ nhé. Chiêu thức này do chính Hồng Thất Công lão tổ Cái bang truyền cho tại hạ đó. Nó có tên là “Đả Cẩu tiên pháp”.

Nghe Tùng Vĩ nói, Ngầu Nại vô cùng tức giận, nhưng khốn nỗi nếu mở lời thì không kịp đề khí vào đôi cước pháp để nhảy. Lão phải mím môi nén giận, mới có thể giữ được chân khí mà nhảy lò cò.

Mồ hôi bắt đầu tuôn ra trán vị Bang chủ Cái bang Ngầu Nại.

Túy đầu đà thị nhãn cứ lắc đầu qua lại, khi thấy Ngầu Nại cứ buộc phải nhảy liên tục.

Còn bọn thuộc hạ Cái bang của Ngầu Nại thì cứ cúi gằm mặt mà tủm tỉm cười.

Tùng Vĩ nói :

– Bang chủ còn chịu đựng được bao lâu nữa?

Bang chủ Cái bang Ngầu Nại thở khò khè. Chợt lão rống lên một tiếng thật lớn, dồn tất cả công lực giậm mạnh chân lướt lên cao bốn trượng. Lão tìm cơ hội để phát chiêu công khi ngọn roi còn chưa kịp phạt ngược về.

Ngọn Đả Cẩu bổng trong tay Ngầu Nại thoát ra lao thẳng đến vùng thượng đẳng của Tùng Vĩ.

– Ngươi chết.

Những tưởng đâu với chiêu công bất ngờ đó, Bang chủ Cái bang Ngầu Nại đã có thể lật ngược tình huống, nhưng điều xảy ra càng khiến cho lão hồn siêu phách lạc.

Một đạo chỉ khí vàng ửng như một ngọn roi thoát ra, kết thành những vòng tròn quấn lấy ngọn Đả Cẩu bổng, rồi quang nó ngược lại Ngầu Nại.

Tình thế bất đắc dĩ, Ngầu Nại buộc phải ngửa người ra, nhưng động tác đó khiến lão rơi thẳng lưng xuống sàn cổ miếu.

Huỵch.

Ngọn Tiên pháp lượn lờ ngay trên ngực Ngầu Nại, không cho lão nhổm người ngồi dậy.

Tùng Vĩ nói :

– Bang chủ giờ đã biết tại hạ dụng võ công của ai chưa?

– Long Tiên Thần Sát.

– Thế Bang chủ có tâm phục chưa nào? Hay muốn Tùng Vĩ dụng đến sát chiêu hoặc bắt Bang chủ phải nằm dài dưới sàn gạch cổ miếu.

Ngầu Nại ngượng ngùng nói :

– Ta… Ta…

Tùng Vĩ cướp lời lão :

– Phục hay không phục, nói đại đi. Hoặc Tùng Vĩ sẽ trói Bang chủ khiêng đi dạo khắp trấn Tô Châu. Lúc bấy giờ còn tệ hơn nữa đấy.

Ngầu Nại miễn cưỡng nói :

– Ta phục… Ta phục…

Lời của Ngầu Nại vừa dứt thì Tùng Vĩ cũng thu hồi Tiên pháp.

Ngầu Nại nhỏm tay ngồi lên, nhìn chằm chằm Tùng Vĩ :

– Ngươi…

Tùng Vĩ khoát tay :

– Hê! Theo đúng giao ước chứ. Võ lâm tiền bối như Bang chủ một khi xuất ngôn thì nặng tựa núi Thái Sơn. Có như vậy mới khiến được chúng môn hạ của mình. Nếu nuốt lời thì còn gì là thân phận của một Bang chủ chứ.

Mặt Bang chủ Cái bang Ngầu Nại đanh lại.

Lão đứng lên, buông tiếng thở dài rồi ôm quyền trịnh trọng nói :

– Cái bang đầu phục Võ lâm Minh chủ.

Tất cả môn hạ Cái bang đồng thời ngồi bệt xuống sàn cổ miếu, vừa gõ Đả Cẩu bổng, vừa nói :

– Đầu phục Võ lâm Minh chủ.

Túy đầu đà vội lên tiếng :

– Không. Không. Các người phải nói như vậy. Tân Võ lâm Minh chủ Duy ngã độc tôn Cang Tùng Vĩ.

Nghe Túy đầu đà thốt ra câu nói đó, chân diện của Ngầu Nại càng nhăn nhó khó coi hơn. Lão nhìn Tùng Vĩ mà miệng thì cứ ấp a, ấp úng chẳng thốt được lời nào.

Túy đầu đà Đường Ngao nói :

– Sao… có người mắc cỡ à?

Ngầu Nại miễn cưỡng lên tiếng :

– Tân Võ lâm Minh chủ Duy ngã độc tôn Cang Tùng Vĩ.

Bọn Cái bang đồng loạt xướng theo lão :

– Tân Võ lâm Minh chủ Duy ngã độc tôn Cang Tùng Vĩ.

Túy đầu đà Đường Ngao dốc bầu hồ lô rượu tu ừng ực. Lão hạ bầu hồ lô xuống, ngửa mặt cười vang dội. Y vừa cười vừa nói :

– Bạch đạo và Hắc đạo chung thuyền rồi nhá.

Sắc diện Ngầu Nại đỏ bừng. Lão cúi gầm mặt nhìn xuống.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN