Giang Hồ Xảo Khách - Chương 30: Hận nhục di thư
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Giang Hồ Xảo Khách


Chương 30: Hận nhục di thư


Hai bờ vai Tùng Vĩ buốt nhói, phải thối liền ba bộ. Bị Minh Minh bất ngờ tập kích, buộc phải hứng trọn hai đạo chỉ của nàng chẳng khác nào hứng hai lưỡi tầm sét, Tùng Vĩ nhăn mặt thét lên :

– Sao nàng lại đánh Tùng Vĩ?

Minh Minh chắp tay sau lưng bước đến trước mặt Tùng Vĩ.

– Minh Minh không chỉ muốn đánh ngươi, mà còn muốn giết ngươi nữa.

Tùng Vĩ mởi to mắt hết cỡ, những tưởng như hai con ngươi sắp lọt ra ngoài hốc mắt, gượng nói :

– Tại sao nàng muốn giết ta chứ? Tùng Vĩ và nàng đâu có thù oán gì? Ngược lại, Tùng Vĩ vừa mới thọ ân nàng đây.

Gã vừa nói hết câu thì Minh Minh vươn trảo thộp đến vùng chấn tâm của Cang Tùng Vĩ.

Năm ngọn chỉ pháp của nàng lún sâu vào da thịt Tùng Vĩ, tạo ra cảm giác như thể có năm mũi dùi nhọn nóng đỏ rát bỏng chực bấu lấy tim. Mặt Tùng Vĩ nhăn nhúm trông thật khổ sở.

Minh Minh nói :

– Minh Minh moi tim ngươi ra được chứ?

Tùng Vĩ gật đầu :

– Tất nhiên là được rồi. Nhưng trước khi moi tim của Cang Tùng Vĩ, Tùng Vĩ muốn biết vì sao nàng hận ta như vậy, trong khi ta và nàng chưa hề biết nhau.

Minh Minh hừ nhạt một tiếng. Nàng vừa hừ nhạt trong cuống họng vừa rút tay lại. Rọi đôi mắt đầy sát thần khủng bố chiếu vào mặt Tùng Vĩ. Khi chạm vào ánh mắt đầy sự chết chóc của Minh Minh, xương sống Tùng Vĩ gai lạnh, và toàn thân nổi một lớp gai ốc.

Mặc dù như vậy, y vẫn rặn một nụ cười giả lả khiến cho miệng y méo xệch trông thật nực cười. Tùng Vĩ gượng nói :

– Chắc chắn giữa ta và nàng có chuyện gì đó hiểu lầm. Từ từ, rồi chúng ta sẽ nói chuyện với nhau, có được không?

Minh Minh lắc đầu :

– Minh Minh chẳng có chuyện gì để nói với ngươi cả.

– Tùng Vĩ và nàng chẳng có chuyện gì để nói, vậy sao nàng muốn giết Tùng Vĩ. Có lạ không chứ?

Y chớp mắt nhìn Minh Minh :

– À! Hay là nàng muốn chiếm đoạt chức vị tân Võ lâm Minh chủ của Tùng Vĩ, nên muốn giết Tùng Vĩ?

Đôi chân mày Minh Minh nhíu lại :

– Hồ đồ! Ngươi có là Thiên tử thì bổn cô nương cũng không cần chức vị đó.

Tùng Vĩ nheo mày.

Y nghĩ thầm: “Mình đâu có hận thù gì với vị cô nương này, mà sao nàng ta đòi giết mình?”

Nghĩ đến đây, Tùng Vĩ sực liên tưởng đến Huyết y nhân. Sự liên tưởng đó khiến Tùng Vĩ gai lạnh cột sống. Y miễn cưỡng nói :

– Nàng muốn trả thù cho Huyết y nhân?

Đôi chân mày của Minh Minh nhướn lên :

– Huyết y nhân nào… bổn cô nương không biết.

Tùng Vĩ nghe Minh Minh nói càng ngỡ ngàng hơn :

– Nàng không biết Huyết y nhân ư?

– Không biết thì không biết. Cần gì ta phải biết?

Buông một tiếng thở dài, Tùng Vĩ hỏi :

– Cô nương. Vậy thật ra vì cái gì, mà cô nương thù Tùng Vĩ dữ vậy?

Thốt ra cẩu hỏi đó, mà tim Tùng Vĩ đập loạn trong lồng ngực với nỗi chờ đợi nghe câu trả lời của nàng.

Minh Minh nhìn Tùng Vĩ, gằn giọng nói :

– Vì phụ thân ta.

Tùng Vĩ nhướn mày :

– Trương Kiệt tiền bối?

– Không sai…

Tùng Vĩ lắc đầu :

– Cô nương đã trả thù sai người rồi.

– Sao lại sai người được.

Tùng Vĩ lắc đầu :

– Không sai, chẳng lẽ đúng sao?

– Rất đúng.

– Tại hạ nói sai.

Minh Minh sa sầm nét mặt :

– Minh Minh nói đúng.

Tùng Vĩ hất mặt nói :

– Đúng chỗ nào, cô nương nói cho tại hạ nghe xem. Nếu đúng thì Tùng Vĩ sãn sàng moi tim mình dâng cho cô nương. Trương cô nương không phải bận tay moi tim tại hạ. Máu tại hạ dơ lắm… dính vào tay cô nương, thì còn gì là bàn tay xinh đẹp này nữa.

Đôi chân mày Minh Minh nhíu lại.

Nàng gằn giọng nói :

– Nếu giết được ngươi thì Minh Minh đã giết rồi… không chùn tay đâu.

Tinh nhãn của Tùng Vĩ sáng hẳn lên khi nghe nàng thốt ra câu đó. Y nghĩ thầm: “Hây! Vậy là có uẩn khúc gì với nàng ta rồi”.

Tùng Vĩ giả vờ buông một tiếng thở dài. Y nhìn lên trời than vãn :

– Ông trời! Ông nhìn xuống đây mà xem nè. Cang Tùng Vĩ có tội tình gì khiến cho Minh Minh cô nương chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Tùng Vĩ thôi.

Y chợt rống lên một tiếng thật lớn.

– Cả võ lâm Trung Nguyên, ai cũng muốn giết Tùng Vĩ cả, Tùng Vĩ chẳng thiết sống làm gì nữa… Ta chết đi cho rồi.

Y vừa nói, vừa giả vờ lao đầu về phía mộ bia của Mặc Tử tiên sinh, những tưởng đâu Trương Minh Minh sẽ cản y lại, nhưng nàng vẫn bình thản nhìn Tùng Vĩ.

Đầu vừa chạm vào phiến đá mộ bia, Tùng Vĩ không thấy nàng kéo lại cũng không nghe nàng nói gì, y bực dọc quay lại :

– Cô nương không cản Cang Tùng Vĩ à?

– Sao ngươi không đập đầu vào mộ bia đó mà chết đi. Minh Minh sẽ không hổ thẹn với nhị thúc.

Tùng Vĩ nheo mày :

– Nhị thúc nào?

– Ngươi không cần biết. Ngươi có muốn chết thì bổn cô nương sẵn lòng nhìn thấy ngươi chết. Khi ngươi chết rồi, bổn cô nương sẽ chặt đầu, lột da ngươi bêu trước cổng trấn Tô Châu.

– Nàng ác như vậy à?

– Như thế cũng chưa thỏa được sự căm thù của Minh Minh.

Tùng Vĩ lắc đầu, giả lả cười nói :

– Thú thật với nàng. Khi nãy, tại hạ tưởng đâu mình chết rồi đó. Nhưng khi đầu ta vừa chạm vào phiến đá thì Mặc Tử tiên sinh kéo lại.

Minh Minh nheo mày :

– Ngươi nói càn gì vậy?

– Nàng không tin ư? Sự thật là như vậy đó.

– Minh Minh nào thấy Mặc Tử tiên sinh nào đâu?

Nàng đổi giọng lạnh lùng nói :

– Cang Tùng Vĩ! Đừng tưởng Minh Minh không biết ngươi là kẻ gian trá nhất trên cõi đời này. Thậm chí, sự gian trá và xảo quyệt của ngươi đã được võ lâm Bạch đạo tặng cho ngoại hiệu là Xảo Tà. Ngươi đừng hy vọng sự gian trá, xảo tà của ngươi có thể lừa phỉnh được bổn cô nương.

Tùng Vĩ ngồi bệt xuống bên nấm mồ của Mặc Tử tiên sinh. Y nhỏ giọng nói :

– Hóa ra Minh Minh cô nương đã thấu hiểu tại hạ quá rồi. Tùng Vĩ xem như đã gặp phải sát tinh của mình.

Y chỏi tay chống cằm nhìn Minh Minh, từ tốn nói :

– Cô nương căm thù Tùng Vĩ như vậy, thế sao không thể giết Tùng Vĩ… Mà phải chờ tại hạ tự vận mới ra tay chặt đầu, lột da?

– Nhị thúc của Minh Minh muốn hành xử ngươi.

– Nhị thúc của cô nương có phải là Huyết y nhân không?

Nàng chau mày nạt ngang :

– Hồ đồ! Nhị thúc là một ẩn sĩ quy ẩn giang hồ chẳng màng đến chuyện võ lâm nữa. Nhưng người muốn ta phải đưa ngươi về rồi tự tay người chỉ huấn cho ta cách trừng trị ngươi như thế nào.

Tùng Vĩ nhăn nhó :

– Hây! Thật khổ cho tại hạ… Tại hạ có hiềm khích gì đâu, mà Minh Minh với nhị thúc hận tại hạ như vậy.

Nàng mím môi trừng mắt nhìn Tùng Vĩ :

– Hận ngươi chứ. Vì ngươi và Ác Ma Nhân Cốc Thừa Tự có quan hệ với nhau…

Tùng Vĩ nheo mày suy nghĩ. Y bất ngờ đứng bật lên :

– Tại hạ hiểu ra rồi.

Minh Minh đanh mặt nhìn Tùng Vĩ :

Tùng Vĩ nhìn nàng :

– Tại hạ hiểu ra rồi. Phải chăng chuyện Ác Ma Nhân Cốc Thừa Tự đã chặt đầu lão tiền bối Trương Kiệt, nên khiến cô nương hận thù như vậy?

Y nói dứt câu thì nhận ngay một cái tát vào mặt :

“Bốp!“ Tùng Vĩ đau quá thốt lên :

– Ôi cha! Sao Minh Minh đánh Tùng Vĩ?

Minh Minh đanh giọng nói :

– Hạng tục nhân xảo trá như Cang Tùng Vĩ không được quyền gọi tục danh thân phụ của Minh Minh.

Tùng Vĩ ôm quyền :

– Minh Minh miễn thứ. Tại hạ hồ đồ quá.

Buông một tiếng thở dài, Tùng Vĩ nhìn nàng nói :

– Phải chăng Minh Minh hận Cốc Thừa Tự đã chặt… ơ, đã…

Y lưỡng lự nhìn nàng.

Minh Minh nói :

– Y đã chặt đầu phụ thân ta, khi người đã viên tịch.

Tùng Vĩ gật đầu :

– Đúng rồi. Cô nương hận Cốc Thừa Tự tiền bối… sao lại đổ lên đầu tại hạ?

Y chìa hai bàn tay đến trước mặt nàng :

– Minh Minh cô nương nhìn xem, đôi tay của Tùng Vĩ chưa hề nhuộm máu người nào. Và cũng chưa từng gây ra bất cứ chuyện gì bại hoại. Thế mà nay phải chịu cái oan này… Oan ơi là oan!

Mặt Minh Minh đanh lại. Nàng gằn giọng nói :

– Ta trút hận lên đầu ngươi, bởi vì ngươi là sư đồ của Ác Ma Nhân Cốc Thừa Tự.

Tùng Vĩ tròn mắt nhìn sững nàng :

– Cái gì? Cang Tùng Vĩ mà là sư đồ của Ác Ma Nhân Cốc Thừa Tự ư? Sai rồi… Sai rồi. Sai thật là sai. Phải nói ngược lại. Cốc Thừa Tự là sư đồ của Cang Tùng Vĩ.

Nàng nghe Tùng Vĩ thốt dứt câu, khẽ gật đầu, gằn giọng nói :

– Như vậy cũng được. Ngươi là sư đồ hay lão là sư đồ thì đằng nào Ác Ma Nhân Cốc Thừa Tự đã chết. Y chết thì Cang Tùng Vĩ phải gánh lấy nợ máu của y.

Tùng Vĩ nhướn cao đôi chân mày, chân diện lộ rõ những nét ngơ ngẩn.

– Người này làm người kia chịu ư? Kỳ cục quá!

– Đối với Minh Minh chẳng có gì là kỳ cục cả. Cốt làm sao phụ thân của bổn cô nương mỉm cười nơi chín suối là được rồi. Bây giờ ngươi đã hiểu vì sao ngươi phải chết bởi tay Minh Minh rồi chứ?

Tùng Vĩ gật đầu :

– Cô nương suy nghĩ lại đi.

– Ta chẳng có suy nghĩ gì cả. Ngươi phải thay Ác Ma Nhân Cốc Thừa Tự trả nợ máu cho Minh Minh.

Nàng thộp trảo công vào hổ khẩu của Tùng Vĩ.

– Đi theo bổn cô nương.

Tùng Vĩ ghì chân xuống, miệng thì nói :

– Chúng ta đi đâu?

– Đi đến gặp nhị thúc để người phát lạc cho ngươi.

– Tại hạ đâu muốn chết. Cô nương khống chế được tại hạ, chẳng qua lợi dụng lúc Tùng Vĩ đang mất nội lực thôi. Tại hạ sẵn sàng theo cô nương, nếu như cô nương quang minh chính đại đấu với tại hạ.

Minh Minh nhếch môi nói :

– Được.

Nàng vừa nói vừa phóng Tu La thần chỉ hóa giải bế huyệt Đan Điền của Tùng Vĩ.

– Giờ thì ngươi đã có thể vận công được rồi.

Tùng Vĩ ôm quyền :

– Tại hạ quả là vô cùng bất ngờ về hành động của Minh Minh cô nương.

Nàng nghiêm giọng nói :

– Ngươi bất ngờ gì?

– Một nữ nhân, mà lại là một trang giai nhân tuyệt sắc lại có hành động trượng phu hơn cả những anh hùng hào kiệt.

Nàng nhạt nhẽo đáp lời Tùng Vĩ :

– Đa tạ lời khen của ngươi.

Tùng Vĩ hất mặt nói :

– Tùng Vĩ không khách sáo… với Minh Minh cô nương.

Miệng thì nói, Tùng Vĩ dụng Kim tiên công thẳng đến Minh Minh. Ngọn Kim tiên của Tùng Vĩ quật đến chân Minh Minh. Nàng nhích động thân pháp lui về sau.

Chiếm ngay thế thượng phong đó, Tùng Vĩ công tiếp một chiêu nữa. Lần này ngọn Kim tiên tỏa ra một vòng tròn rồi chụp thẳng xuống nàng.

Minh Minh phải cất tiếng khen ngợi Tùng Vĩ :

– Khá lắm.

Cùng với lời nói đó, nàng điểm mũi hài, thân ảnh tựa ngọn pháo thăng thiên vút lên cao bốn trượng, đồng thời hữu thủ vươn ra với hình bóng trảo. Từ năm đầu ngọn chỉ pháp, năm đạo chỉ Tu La với màu đỏ nhạt, tợ vuốt chim ưng chụp thẳng đến tâm huyệt của Cang Tùng Vĩ.

Tùng Vĩ trụ thân, tả thủ phát tác Vô Minh tiên khí đón thẳng đỡ thẳng lấy năm đạo chỉ Tu La hình bóng trảo của Minh Minh.

Ầm…

Cả hai người đồng tài đồng sức.

Điều xảy ra khiến Trương Minh Minh sững sờ. Tất cả ngoài dự đoán của nàng. Nhưng có lẽ người ngạc nhiên nhất là Tùng Vĩ. Bởi vì dù sao y cũng đã nhận được nội lực thâm hậu của Ác Ma Nhân Cốc Thừa Tự, thế mà khi giao chưởng với Minh Minh thì lại ngang tài ngang sức, bên tám lạng người nửa cân. Với lại, Tùng Vĩ đã dụng đến Vô Minh tiên khí.

Minh Minh đón thẳng một đạo Vô Minh tiên khí của Tùng Vĩ, không cần hạ thân xuống đất mà chỉ giũ nhẹ tả thủ về sau, cả người thì triển Tu La bộ pháp lướt thẳng đến Tùng Vĩ.

Đôi ngọc thủ của nàng vung ra với bóng chưởng Tu La chụp đến đối phương.

Bất thình lình, Tùng Vĩ khẽ rùng mình khi bóng chưởng chưa kịp chạm đến người y, thậm chí còn cách xa đến nửa trượng. Tùng Vĩ ngã nhào ra sau, buông cả ngọn Kim tiên lăn lộn trên mặt đất.

Minh Minh sững sờ với hiện tượng đó. Nàng nghĩ thầm: “Cang Tùng Vĩ… Ngươi lại định giở trò xảo trá với bổn cô nương sao”.

Với ý nghĩ đó, nàng dấn đến hai bộ, vừa hóa giải chưởng ảnh Tu La mà biến hóa thành chỉ pháp Tu La, điểm tới đại huyệt Thiên linh cái. Ngọn chỉ pháp của nàng bắn xẹt qua đại huyệt Thiên Linh Cái của đối phương, nhưng tuyệt nhiên Tùng Vĩ cũng chẳng phản ứng gì, mà nằm bất động dưới đất.

Minh Minh vội chuyển hướng ngọn chỉ tử thần, điểm vào bờ vai phải.

Phập…

Đạo chỉ kình sắc như kiếm đâm xuyên qua bờ vai Tùng Vĩ, từ bờ vai của Tùng Vĩ một vòi máu phun trào lên, nhanh chóng nhuộm đỏ bộ đồ gấm của y.

Minh Minh gần như sững sờ. Nàng bước đến bên Tùng Vĩ thì kịp nhận ra sắc diện tái nhờ, tái nhợt của Tùng Vĩ.

Nàng ngồi xuống bên Tùng Vĩ, gọi lớn :

– Ngươi sao vậy… Ngươi sao vậy… Ngươi đâu có trúng tuyệt công của Minh Minh mà chết được chứ.. Ngươi đừng có giả vờ.

Miệng thì nói nhưng nàng vẫn nắm mạch Tùng Vĩ.

Mặt Minh Minh sa sầm lại. Nàng nhận ra kinh mạch Tùng Vĩ đang loạn nhịp. Sự rối loạn kinh mạch chứng tỏ huyết lưu trong nội thể y nhốn nháo, loạn lưu. Chẳng mấy chốc nữa thôi, chính sự rối loạn này sẽ khiến cho kinh mạch Tùng Vĩ tự đoạn mạch mà chết.

Minh Minh vội đỡ Tùng Vĩ ngồi lên rồi vận chuyển chân âm dồn vào song thủ áp lên hai đại huyệt Vĩ Lư để lưu chuyển nội khí trong người Tùng Vĩ theo phương pháp đại chu thiên và tiểu chu thiên.

Thời khắc chầm chậm trôi qua. Tùng Vĩ rùng mình một cái rồi ói ra một ngụm máu tươi. Thân ảnh Tùng Vĩ sau khi ói được một ngụm máu tươi từ từ dịu lại.

Tùng Vĩ mở mắt. Cảm nhận đầu tiên của y là sự đau nhức rã rời của cơ thể.

Minh Minh rút song thủ lại nhìn y.

– Tự dưng ngươi…

Tùng Vĩ mỉm cười rồi nói :

– Sao không nhân cơ hội này mà Minh Minh cô nương lấy mạng tại hạ? Lấy mạng Tùng Vĩ lúc này dễ dàng đó.

Nàng lắc đầu :

– Minh Minh không phải là hạng người đó. Tự dưng ngươi bị gì vậy? Kinh lạc của ngươi nhảy loạn cả lên… tưởng đâu đứt đoạn mà chết rồi chứ.

Tùng Vĩ nhăn mặt :

– Đây là kiệt tác của Cốc Thừa Tự tiền bối đó. Cốc tiền bối sợ Tùng Vĩ trốn nên đã dụng bí thuật đoạn mạch phong bế các kinh lạc.

Tùng Vĩ nhìn lên trời :

– Hôm nay đúng ngày trăng tròn… tại hạ quên mất. Phàm ngày này Tùng Vĩ phải ngồi kiết đà vận công điều tức, dung nạp âm khí phối hợp với dương khí để bảo toàn kinh lạc. Đã không làm như vậy, còn dụng đến chân ngương giao thủ với Minh Minh nên mới ra nông nỗi này đó.

– Thảo nào…

Tùng Vĩ đứng lên :

– Bây giờ tại hạ và Minh Minh có thể giao thủ với nhau được rồi.

Nàng lắc đầu :

– Không cần.

Nàng nghiêm mặt nói :

– Tùng Vĩ! Cốc Thừa Tự đối với ngươi tàn nhẫn như vậy, sao ngươi quan hệ với lão chứ?

– Tại vì cuộc đời của lão rất tội nghiệp. Tại hạ có nói ra, Minh Minh cô nương cũng không tin.

– Minh Minh chẳng bao giờ tin được lời của ngươi đâu.

Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói :

– Tùng Vĩ! Minh Minh cho ngươi một cơ hội.

– Cơ hội gì?

– Cơ hội được sống. Chỉ cần ngươi quật mồ Cốc Thừa Tự lên, chặt đầu, lột da lão. Bổn cô nương tự khắc tha cho ngươi, nhưng chỉ lần này thôi.

Tùng Vĩ tròn mắt nhìn nàng.

Y lúng túng nói :

– Ơ… Trước đây Tùng Vĩ làm một tiểu đạo tỳ, chỉ biết chôn người thôi, chứ đâu có biết quật mồ ai bao giờ.

– Nhưng nay Tùng Vĩ phải quật mồ Cốc Thừa Tự, nếu như ngươi muốn sống.

Tùng Vĩ nhăn mặt :

– Khó cho tại hạ quá.

Gã vừa nói dứt câu thì trảo công của nàng lại chụp tới tâm huyệt. Thu nhãn của Minh Minh hiện ra sát khí khủng bố rờn rợn. Tùng Vĩ nhìn vào mắt nàng đã gai lạnh.

Minh Minh gằn giọng nói :

– Ngươi chôn được thì phải đào lên được, lão Ác Ma Nhân đã chặt đầu, lột da thi thể thân phụ bổn cô nương, thì hôm nay lão phải chịu nghiệp quả này.

Tùng Vĩ buông tiếng thở dài nói :

– Minh Minh biết lão Cốc chết bao nhiêu lần chưa?

– Bổn cô nương không cần biết điều đó. Ta chỉ cần chặt đầu lão và lóc thịt thi hài lão, như lão đã từng làm với phụ thân ta.

Tùng Vĩ thở ra :

– Cô nương chẳng biết gì cả. Lão Cốc chết đến hôm này thì thi hài đã thối rữa rồi. Bây giờ có đào lên thì cũng chỉ ngửi mùi xú uế thôi.

Minh Minh cười khảy một tiếng rồi nói :

– Chính vì thế, bổn cô nương mới bắt ngươi đào lên.

Nàng vừa nói, vừa ấn sâu năm ngón trảo vào tâm huyệt Tùng Vĩ. Tùng Vĩ buột miệng thốt lên :

– Ui cha!

Minh Minh gằn giọng nói :

– Cang Tùng Vĩ! Ngươi theo ý của bổn cô nương không?

Tùng Vĩ nhăn mặt :

– Minh Minh cô nương làm như vậy rồi thì Trương tiền bối có sống lại được không?

Nàng buông một câu lạnh lùng :

– Không.

– Nếu biết Trương tiên sinh không thể sống lại được, thì Minh Minh làm thế có ích gì?

– Có.

Tùng Vĩ hất mặt nói :

– Có ích gì nào?

– Lão Cốc gieo quả nào gặt quả ấy. Và tất nhiên phụ thân của Minh Minh sẽ mỉm cười nơi chín suối.

Y mở to mắt nhìn sững Minh Minh :

– Trương tiền bối chết rồi, mà cô nương vẫn thấy người cười được à? Lạ lùng quá đó!

Tùng Vĩ nói xong, buột miệng cười mỉm.

Đôi chân mày của Minh Minh nhíu lại. Nàng thu trảo công về, gương song chỉ đặt vào mắt Tùng Vĩ :

– Nếu ngươi không làm theo ý của bổn cô nương thì bổn cô nương sẽ móc mắt, chặt tay chân ngươi. Nếu nhị thúc không giết ngươi thì mãi mãi ngươi là kẻ phế nhân vô dụng.

Nàng vừa nói xong vừa dí đôi chỉ pháp vào mắt Tùng Vĩ. Gã ngả đầu về sau, thét lên :

– Dừng tay…

Mặt nàng đanh lại, gằn giọng buông từng tiếng :

– Ngươi đã biết sợ rồi ư?

– Trở thành phế nhân, ai mà không sợ. Nhưng sao Minh Minh tàn nhẫn như vậy.

– Chỉ vì ta thù lão Cốc. Và chỉ có làm như vậy, Minh Minh mới vơi được lửa hận trong mình mà thôi.

Nàng thốt ra câu đó, Tùng Vĩ cũng kịp nhận ra ngọn lửa hận thù ẩn hiện ngay trong đáy mắt Minh Minh.

Y nghĩ thầm: “Bây giờ mình có phân giải với ả ta thế nào cũng không được. Chi bằng tìm cách khác vậy”.

Buông một tiếng thở dài, Tùng Vĩ nói :

– Thôi được rồi, Tùng Vĩ sẽ thực hiện những gì cô nương muốn. Nhưng cô nương phải cho Tùng Vĩ làm đúng theo thủ tục quật mồ người chết.

Nàng suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Tùng Vĩ mỉm cười nói với nàng :

– Tưởng đâu cô nương không cho, thì người chết sẽ theo ám ảnh cô nương suốt đời đó.

Nàng quay mặt đi chỗ khác.

Tùng Vĩ mỉm cười nhìn nàng nói :

– Minh Minh cô nương có sợ ma không?

– Không.

– Thảo nào, cô nương chẳng chút e dè gì Cốc Thừa Tự tiền bối. Ái chà! lão ấy bị quật mồ lên, rồi chặt đầu, lột da, chắc chắn sẽ theo cô nương. Không biết sau này cô nương lập gia thất, chờ đúng đêm hoa chúc giao bôi, lão lù lù xuất hiện…

Y chắc lưỡi nói tiếp :

– Tại hạ không biết chuyện gì sẽ xảy ra…

Minh Minh nhìn lại Tùng Vĩ. Nàng nhạt nhẽo nói :

– Tùng Vĩ! Ngươi đang hù dọa ta đó à. Minh Minh đang chờ đợi lão sống lại đây.

Nhìn nàng, Tùng Vĩ nghĩ thầm: “Người đâu mà lạnh lùng như thế nhỉ. Không biết Trương Kiệt có máu lạnh hay sao mà sinh ra ái nữ có máu lạnh như tiền. Hận thù đã biến nàng thành một pho tượng vô tâm, vô tình. Bất cứ hành động nào của nàng cũng đều có ý niệm trả thù”.

Ý niệm đó khiến Tùng Vĩ phải buông một tiếng thở dài với nỗi thất vọng ngao ngán.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN