Giang Hồ Xảo Khách - Chương 43: Chân diện Huyết y nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Giang Hồ Xảo Khách


Chương 43: Chân diện Huyết y nhân


Mọi người chậm rãi tiến vào Loạn Thạch cốc.

Trong Loạn Thạch cốc, vô số những tảng đá với đủ các hình trùng trùng lớp lớp, chẳng khác nào một trận đồ bát quái, như thể muốn nuốt chửng lấy họ.

Tùng Vĩ đi cạnh Minh Minh và Thượng Kỳ. Tuyết Ngọc, Mặc Linh cùng với Vũ Văn Hán Dương theo sau. Sáu người lần bước qua từng lối mòn trong Loạn Thạch cốc.

Cuối cùng, mọi người quay lại chỗ cũ.

Tùng Vĩ nheo mày nhìn Thượng Kỳ.

– Tôn giá nghĩ sao?

– Chúng ta đang đi như một bầy kiến bò trên miệng chén.

– Đúng rồi.

Nhìn lại Mặc Linh, Tùng Vĩ hỏi :

– Linh muội! Muội từng sống với Long Tiên thần sứ, hẳn biết cách hóa giải trận pháp này?

Mặc Linh lắc đầu :

– Trận pháp này quá kỳ dị… Mặc Linh không biết cách hóa giải nó.

Nhìn sang Vũ Văn Hán Dương.

– Còn tiên sinh có ý gì không?

Vũ Văn Hán Dương vuốt râu.

– Lão phu cũng mù tịt.

Tùng Vĩ nheo mày suy nghĩ. Y lia mắt nhìn qua mọi người rồi nói :

– Hay chúng ta chia ra để tìm một lúc xem có gì lạ không?

Mọi người cùng đồng ý với Tùng Vĩ.

Tùng Vĩ nói :

– Tùng Vĩ sẽ đi cùng với Minh Minh.

Nghe Tùng Vĩ nói, Tuyết Ngọc và Mặc Linh sa sầm mặt. Mặc dù thấy nét hoa của hai người không đồng tình với ý của mình, nhưng Tùng Vĩ vẫn giả vờ như không nhận biết điều đó.

Nhìn lại Thượng Kỳ, Tùng Vĩ ôm quyền từ tốn nói :

– Tôn giá hẳn tin tưởng Tùng Vĩ chứ?

Điểm một nụ cười mỉm, Thượng Kỳ nói :

– Ta nghĩ Minh Minh và Tùng Vĩ đi chung với nhau rất đúng. Vì Minh Minh thuộc bạch đạo, còn Tùng Vĩ là hắc đạo. Mà như chúng ta đã bàn với nhau rồi… hắc đạo và bạch đạo phải liên kết mới hy vọng chống lại Huyết y nhân.

Tùng Vĩ ôm quyền xá.

– Đa ta tôn giá đã tin Cang Tùng Vĩ.

Mọi người chia thành ba nhóm. Tùng Vĩ và Minh Minh một nhóm, những người còn lại là Tuyết Ngọc, Mặc Linh, Vũ Văn Hán Dương kết thành một nhóm. Riêng Thượng Kỳ tách ra riêng một mình.

Tùng Vĩ và Minh Minh tiến vào Loạn Thạch cốc. Hai người lần bước đi theo những khối đá chẳng mấy chốc đã cách ly với những người kia.

Tùng Vĩ nhìn lại, xác định mình đã hoàn toàn cách ly với mọi người rồi mới nói với Minh Minh :

– Minh Minh cô nương…

Minh Minh quay lại nhìn Tùng Vĩ.

– Công tử phát hiện được điều gì?

Đôi chân mày Tùng Vĩ nheo lại. Y nói :

– Chỉ mới vừa cách xa nhau ít lâu, Minh Minh đã hoàn toàn thay đổi thái độ với Cang Tùng Vĩ.

Sắc hoa của Minh Minh đỏ gấc.

Nàng miễn cưỡng nói :

– Tùng Vĩ công tử! Minh Minh và công tử đang thực thi chức phận của mình.

Tùng Vĩ chắc lưỡi.

– Hậy! Tại hạ biết. Chính vì nghĩ đến chức phận mà Tùng Vĩ mới chọn đi cùng với Minh Minh đó.

Đôi chân mày vòng nguyệt của nàng thoạt nheo lại.

– Thật ra Tùng Vĩ công tử có ý gì?

– Cớ gì nàng cứ gọi ta là công tử này, công tử nọ. Hay nàng quên lời nói của nhị thúc Thượng Kỳ… Minh Minh và Tùng Vĩ phải kết hợp với nhau mà.

– Thì Minh Minh và Tùng Vĩ đang kết hợp với nhau. Hay huynh còn có ý gì khác?

Thốt ra câu nói đó mà sắc hoa cả Minh Minh nghiêm hẳn lại, lộ nét khe khắt, lạnh lùng.

Tùng Vĩ nhướn mày nói :

– Xem kìa… Tùng Vĩ có làm gì đâu mà bộ dạng Minh Minh đổi sắc diện. Hay Minh Minh không thích đi cùng với Cang Tùng Vĩ? Vậy để Tùng Vĩ tự mày mò khám phá Loạn Thạch cốc này một mình vậy.

Buông một tiếng thở dài, Minh Minh hỏi :

– Thật ra Tùng Vĩ huynh có điều gì muốn nói với Minh Minh?

Tùng Vĩ mỉm cười :

– Có thế chứ… Ít ra thì câu nói này cũng nói được sự kết hợp giữa Cang Tùng Vĩ với Trương Minh Minh.

Nàng lườm Tùng Vĩ.

Nặn nụ cười giả lả, Tùng Vĩ nói :

– Xét cho cùng, Tùng Vĩ và Minh Minh cũng đã kết hợp với nhau rồi.

Đôi lưỡng quyền của Minh Minh ứng hồng. Nàng miễn cưỡng nói :

– Huynh muốn nói đến chuyện xảy ra ở Vong Mạng cốc?

Tùng Vĩ gật đầu. Y vừa cười mỉm vừa nói :

– Nếu như hôm đó không có Tùng Vĩ, chắc Minh Minh khó mà giữ mạng được với Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược.

– Minh Minh đã đáp lại. Nếu hôm qua không có Minh Minh thì…

Tùng Vĩ cướp lời nàng.

– Thì bây giờ Tùng Vĩ đã có nương tử và không phải cùng Minh Minh đi rảo trong đám loạn thạch này.

Minh Minh sa sầm mặt.

Nàng cau có nói :

– Tùng Vĩ huynh hẳn không muốn làm phu tướng cho Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược.

Sắc mặt Tùng Vĩ nhăn nhó :

– Làm sao Tùng Vĩ chấp nhận điều đó được. So tuổi của Tùng Vĩ với Mạc Nhược, đúng ra Tùng Vĩ phải gọi Mạc Nhược bằng hai tiếng mẫu thân.

Nghe y nói, Minh Minh phải bật cười. Nàng vừa cười vừa nói :

– Thế thì Minh Minh đã giúp cho Tùng Vĩ huynh… Xem như hai chúng ta chẳng ai nợ ai cả.

Tùng Vĩ mỉm cười, gật đầu :

– Minh Minh nói đúng. Chẳng có ai nợ ai cả… Nhưng Tùng Vĩ hỏi thật nàng nhé.

Minh Minh gật đầu :

– Huynh cứ hỏi.

– Nếu như Tùng Vĩ trở thành tướng công của Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược, nàng có buồn không?

Đôi chân mày Minh Minh nheo lại :

– Sao lại buồn? Minh Minh phải chúc mừng cho Tùng Vĩ mới đúng chứ… có đâu lại buồn được.

– Nghe nàng nói làm ta buồn đến não lòng.

Minh Minh nghe Tùng Vĩ thốt câu này, buột miệng hỏi :

– Sao huynh lại buồn chứ?

Nhìn thẳng vào mắt Minh Minh, Tùng Vĩ nói :

– Tùng Vĩ ngỡ đâu Minh Minh yêu Tùng Vĩ. Nhưng thật không ngờ nàng lại chẳng có chút tình nào hết. Biết thế Cang Tùng Vĩ chọn đại Ngọc Diện Tu La làm thê tử cho rồi.

Sắc hoa của Trương Minh Minh đỏ bừng e lệ. Nàng ngượng ngùng nói :

– Tùng Vĩ huynh chọn Minh Minh đi chung chỉ để tỏ tình ư?

Hừ nhạt một tiếng, nàng nói tiếp :

– Nếu Minh Minh đoán không lầm thì Tô Mặc Linh và Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc cũng để mắt tới huynh đó. Chỉ nhìn qua thái độ và hành động của họ, Minh Minh biết hai người đó đã yêu Tùng Vĩ huynh rồi.

Nàng quay mặt nhìn về một khối loạn thạch, nhỏ giọng nói :

– Họ yêu huynh, sao huynh không chọn họ, mà lại tỏ tình với Minh Minh?

– Điều đơn giản như vậy mà Minh Minh còn hỏi Cang Tùng Vĩ nữa. Tùng Vĩ chưa tỏ tình với họ vì biết hai người đó đã yêu Tùng Vĩ. Còn tỏ tình với Minh Minh bởi vì biết Minh Minh chưa yêu Tùng Vĩ.

– Nói vậy huynh có ý gì?

Nhìn Minh Minh, Tùng Vĩ nói :

– Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Ta yêu nàng. Chỉ cần Minh Minh nói yêu Tùng Vĩ… Tùng Vĩ sẽ cho Minh Minh biết bí mật này.

Nàng tò mò nhìn Tùng Vĩ.

– Bí mật gì?

Tùng Vĩ lắc đầu :

– Tùng Vĩ sẽ nói… nếu như nghe Minh Minh thốt ra… từ mà ta muốn nàng nói với ta đó.

Sắc hoa của Minh Minh đỏ gay hơn nữa :

– Tùng Vĩ huynh đừng bắt chẹt Minh Minh. Lời nói thì có ích gì, nếu như tâm không đúng với lời nói của mình.

– Huynh đâu cần để ý đến tâm của Minh Minh, mà chỉ muốn nghe thôi. Nghe cũng đủ rồi.

Minh Minh nghiêm giọng hỏi :

– Thế bí mật kia có quan trọng không?

Tùng Vĩ gật đầu :

– Cực kỳ quan trọng. Nếu không muốn nói nó quyết định đến tình yêu của Minh Minh và Tùng Vĩ đó.

Nặn nụ cười giả lả, Tùng Vĩ nói tiếp :

– Chỉ có tình yêu mới buộc Tùng Vĩ nói ra điều này thôi.

Minh Minh suy nghĩ rồi nhìn Tùng Vĩ nói :

– Được. Minh Minh yêu Tùng Vĩ huynh.

Tùng Vĩ gật đầu :

– Đã thốt ra lời rồi, hẳn Minh Minh cũng có chút biểu lộ tình yêu của muội chứ?

Nàng cau mày :

– Huynh định giở thủ đoạn gì với Minh Minh đây?

Tùng Vĩ khoát tay :

– Tùng Vĩ có thể giở thủ đoạn với bất cứ ai, nhưng tuyệt nhiên không giở thủ đoạn với Minh Minh đâu.

– Thế sao được đằng chân, huynh lại lấn đằng đầu?

Mặt Minh Minh nhăn nhó, gượng nói :

– Tùng Vĩ có đòi hỏi gì đâu nào?

– Thế sao huynh còn đòi hỏi ở Minh Minh điều gì nữa?

Chỉ vào má mình :

– Một chút biểu lộ tình yêu của nàng. Chỉ cần Minh Minh hôn Tùng Vĩ một cái thôi, Tùng Vĩ sẽ thố lộ ngay bí mật đó với Minh Minh. Khi nghe bí mật này, Minh Minh hẳn không thể nào ngờ được.

Nàng miễn cưỡng nhìn Tùng Vĩ, đôi lưỡng quyền ửng hồng như hai quả đào chín mọng.

Tùng Vĩ chìa má tới :

– Có như thế mà cũng không được a?

– Huynh không được đòi hỏi gì thêm nữa à.

– Tùng Vĩ có đòi hỏi gì thêm đâu. Tại Vong Mạng cốc, nàng đã thừa nhận là nương tử của Tùng Vĩ kia mà. Đã là nương tử của Tùng Vĩ thì Tùng Vĩ có quyền đòi hỏi ở nàng… Nhưng không… Huynh đâu có đòi hỏi gì muội… Nam tử đại trượng phu xuất ngôn như phá thạch.

Minh Minh mím môi. Nàng gượng nói :

– Huynh nhắm mắt lại đi.

Tùng Vĩ nhắm mắt lại :

– Huynh đã nhắm mắt rồi.

Minh Minh ghé miệng áp môi vào má Tùng Vĩ. Nàng cảm nhận tim mình đập loạn trong lòng ngực với một cảm xúc bồi hồi khó tả vô cùng. Nàng áp môi vào má Tùng Vĩ, rồi thối liền lại một bộ như sợ hãi điều bất an sẽ đến với mình.

Minh Minh nói :

– Minh Minh đã hôn huynh rồi.

Tùng Vĩ mở mắt nhìn nàng.

Y nói :

– Minh Minh có cảm nhận gì không?

Câu hỏi của Tùng Vĩ khiến mặt hoa của Minh Minh gay đỏ thẹn thùng. Nàng quay mặt tránh ánh mắt của Tùng Vĩ.

– Minh Minh muốn nghe bí mật của huynh.

Tùng Vĩ nhìn nàng mỉm cười nói :

– Thôi được, bí mật mà huynh sắp nói với Minh Minh đây, hy vọng nụ hôn vừa rồi sẽ gắn kết Tùng Vĩ và Minh Minh… không để chúng ta đến bờ vực của sự hận thù.

Minh Minh cau mày nhìn Tùng Vĩ.

– Tùng Vĩ huynh nói vậy là có ý gì?

Nhìn thẳng vào mắt nàng, Tùng Vĩ lấy trong tay áo ra cuộn giấy hồng điều cột cẩn thận.

Y trầm giọng nói :

– Tất cả những gì Tùng Vĩ sắp nói ra là sự suy đoán của Tùng Vĩ. Nếu có gì không đúng… Minh Minh cứ phản bác.

Nàng nheo mày :

– Thật ra Tùng Vĩ muốn nói với Tùng Vĩ bí mật gì?

– Cao nhân đến viếng thăm huynh tại Lĩnh Nam sơn là Huyết y nhân. Sự viếng thăm bất ngờ đó khiến huynh phải trằn trọc suốt đêm và cuối cùng nghiệm ra người đó là ai… Nếu không đúng thì Minh Minh sẽ giải trình với huynh.

Minh Minh gật đầu.

Tùng Vĩ mở cuộn giấy hồng điều treo lên một khối loạn thạch. Minh Minh nhìn vào tấm giấy hồng điều, nàng không hiểu được Tùng Vĩ viết gì mà chỉ thấy tên của từng người trên tấm giấy đó với những đường chéo gạch ngang gạch dọc.

Minh Minh nói :

– Minh Minh không hiểu huynh định viết gì trên tấm giấy kia?

Tùng Vĩ buông một tiếng thở dài nói :

– Huynh sẽ giải thích cho muội biết.

Y chỉ vào tấm giấy hồng điều ghi chữ “Ngọc Chỉ” rồi nói :

– Tất cả những con người huynh viết trên tấm giấy này đều có sự quan hệ quanh Ngọc Chỉ thần châu. Người đầu tiên là thân phụ của Minh Minh, đó là Trương Kiệt tiên sinh.

– Ngọc Chỉ thần châu từng là vật sở hữu của thân phụ.

Tùng Vĩ gật đầu.

– Trương tiền bối đã chết… điều hiển nhiên đó ai cũng biết. Do đó Huyết y nhân không phải là Trương tiền bối.

Nói dứt câu, Tùng Vĩ chỉ pháp gạch chéo tên của Trương Kiệt.

Nhìn lại Minh Minh, Tùng Vĩ nói tiếp :

– Người thứ hai liên quan đến Ngọc Chỉ thần châu, nhưng cũng đã chết đó là Cốc Thừa Tự.

Y nhướng mày :

– Đúng không?

Minh Minh gật đầu.

Tùng Vĩ gạch chéo tên của Cốc Thừa Tự.

Tùng Vĩ nói tiếp :

– Người thứ ba liên quan đến Ngọc Chỉ thần châu là Thiệu Nghi Bình. Người này thì mất tích sau khi Tam Giới mở cuộc huyết sát Thiệu gia. Huynh tạm đặt nghi vấn.

Tùng Vĩ vừa nói vừa dùng chỉ pháp khoanh tròn tên Thiệu Nghi Bình.

Đôi chân mày của Tùng Vĩ nhíu lại :

– Còn lại bốn người: Quan Chí Hải, Thượng Kỳ, Âu Đình Luân và Vũ Văn Hán Dương. Bốn người này đều có quan hệt mật thiết đến Ngọc Chỉ thần châu. Và thêm Tam Giới: Thiên Giới Cát Triệu Quang, Địa Giới Lý Tống cùng Nhân Giới Huỳnh Nghi.

Minh Minh sa sầm mặt.

Nàng ngập ngừng hỏi :

– Phải chăng huynh đang đi tìm chân diện mục của Huyết y nhân?

Tùng Vĩ gật đầu :

– Không sai. Biết được chân diện của Huyết y nhân, tất biết được mục đích của y là gì. Huynh nghĩ, ngoại chức vị Võ lâm Minh chủ ra, y còn có nhiều tham vọng hơn nữa.

Nàng bước đến bên Tùng Vĩ.

– Vậy theo huynh… trong những người kia, ai là Huyết y nhân.

Tùng Vĩ dụng chỉ pháp gạch chéo tên của Âu Đình Luân. Y nhìn lại Minh Minh.

– Huynh gạch tên người này được chứ?

Minh Minh gật đầu :

– Chính tay Minh Minh đã lấy mạng Âu Đình Luân.

– Âu Đình Luân vì sao chết bởi tay muội, bởi vì tâm của y rất là người. Phàm một con người thì khó mà đè nén xúc cảm bởi nhan sắc của nữ nhân. Y có đầy đủ những dục tính của một con người. Mặc dù đã ngoài ngũ tuần nhưng y vẫn si mê Mỹ Ảnh Âm Sát Di Tuyết Ngọc, chấp nhận làm tất cả, chỉ cầu xin tình yêu ở nàng thôi.

– Huynh muốn nói Âu Định Luân chết vì tình?

Nhìn Minh Minh, Tùng Vĩ nghiêm giọng nói :

– Chết vì đôi ngọc thủ của Minh Minh thì đúng hơn.

Chân diện nàng đỏ bừng. Minh Minh gượng nói :

– Âu tam thúc chết vì tay ai cũng vậy… Nhưng tại vì tam thúc đã phản bội lại chính đạo võ lâm, giải thoát cho Cốc Thừa Tự khỏi tuyệt lao.

– Minh Minh! Sao Tùng Vĩ biết tam thúc giải thoát cho Cốc Thừa Tự khỏi tuyệt lao?

– Nhị thúc nói cho Minh Minh biết…

Tùng Vĩ mỉm cười nói :

– Vậy cũng được. Huynh gạch tên Âu Đình Luân được chứ? Chứng tỏ y không phải là Huyết y nhân. Nhưng y có thể là Nhân Giới Huỳnh Nghị.

Tùng Vĩ vừa nói vừa gạch một đường mũi tên kéo dài từ Âu Đình Luân đến Nhân Giới Huỳnh Nghị rồi nói tiếp :

– Nếu Âu Đình Luân là Nhân Giới Huỳnh Nghị thì xem như Nhân Giới đã chết, không phải là Huyết y nhân.

Tùng Vĩ chỉ đến Vũ Văn Hán Dương.

– Còn Vũ Văn Hán Dương lão tiền bối, muội nghĩ sao?

Minh Minh trả lời Tùng Vĩ :

– Vũ Văn Hán Dương không bao giờ là Huyết y nhân… mặc dù lão có quan hệ với Ngọc Chỉ.

– Vậy huynh có thể gạch chéo tên lão chứ?

Minh Minh gật đầu.

Tùng Vĩ mỉm cười :

– Giờ muội nhìn lại coi, trên tấm giấy này còn bao nhiêu người?

– Ba người.

Nàng thốt dứt câu thì nhìn Tùng Vĩ, chau mày, nghiêm giọng nói :

– Huynh nghi ngờ ai là Huyết y nhân?

– Trong ba người này phải có một người đích thực là Huyết y nhân. Vậy Minh Minh suy đoán xem… người đó là ai nào.Thiệu Nghi Bình? Cũng có thể lắm chứ. Nhưng Thiệu Nghi Bình dù tái cáng cỡ nào cũng không nắm hết hành tung của huynh. Thứ hai, y là chủ nhân của Ngọc Chỉ, tất biết bí mật Ngọc Chỉ, không có lý gì lại bám sát theo Cang Tùng Vĩ để chỉ muốn biết bí mật trong Ngọc Chỉ là gì. Do đó, huynh có thể gạt Thiệu Nghi Bình ra.

Tùng Vĩ vừa nói vừa dụng chỉ pháp gạch chéo tên Thiệu Nghi Bình. Y nhìn lại Minh Minh, mỉm cười nói :

– Minh Minh! Giờ thì còn hai người duy nhất. Trong hai người này, một là Quan Chí Hải, hai là nhị thúc Thượng Kỳ. Cả hai đều có thể là Huyết y nhân… nhưng người nào đáng nghi ngờ nhất?

Minh Minh nhìn chằm chằm Tùng Vĩ rồi nghiêm giọng nói :

– Tùng Vĩ huynh nghi ngờ đại thúc Quan Chí Hải chính là Huyết y nhân?

– Tùng Vĩ muốn nghe Minh Minh nhắc lại.

Hai cánh môi nàng mím chặt. Nàng suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu :

– Không. Tùng Vĩ huynh nghi ngờ nhị thúc Thượng Kỳ chính là Huyết y nhân?

Tùng Vĩ cười nói :

– Nếu Tùng Vĩ nghi ngờ Thượng Kỳ tôn giá là Huyết y nhân, tất huynh có lời giải thích.

Minh Minh buông tiếng thở dài, hồi hộp hỏi :

– Tùng Vĩ huynh có lời giải thích đó không?

Tùng Vĩ nhìn thẳng vào mặt Minh Minh, buông một câu thật chắc nịch.

– Có.

Câu nói của Tùng Vĩ như thể tiếng sấm vổ thẳng vào thính nhĩ Minh Minh, khiến nàng rùng mình. Nàng gằn giọng hỏi :

– Huynh giải thích như thế nào?

– Hành tung của Minh Minh và việc Thượng Kỳ nhị thúc rửa tay quy ẩn võ lâm.

Minh Minh chau mày :

– Sự việc đó có liên quan gì đến việc Thượng Kỳ nhị thúc có thể là Huyết y nhân?

Tùng Vĩ mỉm cười rồi nói :

– Minh Minh để cho Tùng Vĩ nói nhé.

Nàng gật đầu.

Tùng Vĩ nghiêm giọng nói :

– Nếu như huynh nói có gì sai thì muội phải phản bác ngay nhé?

Minh Minh gật đầu.

Rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, Tùng Vĩ từ tốn nói :

– Đầu tiên, nhị thúc Thượng Kỳ rửa tay quy ẩn giang hồ… đó chỉ là một hành động qua mặt quần hào mà thôi. Nhưng chủ đích là qua mặt Quan Chí Hải đại thúc. Theo huynh đoán thì trong ba người sát cánh với Trương tiền bối, hẳn nhị thúc là người có võ công cao thâm nhất.

– Sao huynh biết?

– Huynh chỉ đoán thôi mà.

Mặt Minh Minh nghiêm lại :

– Nhị thúc Thượng Kỳ làm vậy có mục đích gì?

– Độc bá võ lâm, và hơn điều ấy nữa là tìm bí mật của Ngọc Chỉ. Sau khi được quần hùng tin nhị thúc Thượng Kỳ quy ẩn giang hồ thì người đội lốt Huyết y nhân khuấy động võ lâm… cùng với sự xuất hiện của Minh Minh.

– Mục đích của nhị thúc là gì?

– Nếu huynh đoán không lầm, Huyết y nhân sẽ bắt tất cả quần hùng hắc bạch hai đạo quy phục Hoa Dương thần giáo. Sau đó, chính Thượng Kỳ nhị thúc sẽ giết Huyết y nhân, hay đúng ra đó là trò ve sầu thoát xác. Công lớn nhất thuộc về người, tất nhiên võ lâm sẽ suy tôn Thượng Kỳ nhị thúc là một Võ lâm Minh chủ.

– Nếu đúng như huynh đoán thì bây giờ một tay nhị thúc đã đặt lên chiếc ngai Võ lâm Minh chủ rồi… đâu cần lặn lội đến đây làm gì?

Tùng Vĩ lắc đầu :

– Bí mật Ngọc Chỉ. Bí mật đó hẳn rất lớn nên thân phụ của Minh Minh đã giấu Ngọc Chỉ ngay trên búi tóc mình.

– Huynh muốn nhận diện chân tướng Huyết y nhân để làm gì? Nếu Minh Minh nhị thúc là Huyết y nhân thì người đã có thể lấy mạng chúng ta bất cứ lúc nào.

Tùng Vĩ cười khẩy :

– Huynh biết điều đó chứ. Nhị thúc Thượng Kỳ chưa lấy mạng Tùng Vĩ và Minh Minh khi chưa khám phá được bí mật của Ngọc Chỉ, mà bí mật đó thì nằm trong đầu huynh. Nhận diện chân tướng của Huyết y nhân, ý huynh muốn bảo vệ sự sống cho mình. Một khi khám phá được bí mật Ngọc Chỉ thì Thượng Kỳ nhị thúc sẵn sàng xuống tay giết tất cả mọi người.

Minh Minh lắc đầu :

– Minh Minh…

Nàng chưa thốt hết câu thì Thượng Kỳ từ sau một khối đá loạn thạch bước ra. Lão chắp tay sau lưng chậm rãi bước về phía Tùng Vĩ.

Thấy Thượng Kỳ bất ngờ xuất hiện, Tùng Vĩ chột dạ nhìn lão.

Thượng Kỳ cười khẩy một tiếng rồi nói :

– Bổn nhân không ngờ Cang Tùng Vĩ lại thông minh. Sự thông minh của ngươi vượt quá ngoài sự phỏng đoán của bổn nhân đó.

Tùng Vĩ nghiêm mặt nói :

– Thượng Kỳ nhị thúc thừa nhận mình là Huyết y nhân?

– Tiểu tử suy đoán quá đúng, bổn nhân không thừa nhận cũng không được.

Minh Minh buột miệng hỏi :

– Nhị thúc! Tùng Vĩ nói đúng?

– Rất đúng. Nếu có thêm thì thêm một ít đó là Địa Giới Lý Tống là Quan Chí Hải, còn Thiên Giới Cát Triệu Quang là Thượng Kỳ.

– Nghĩa là nhị thúc đã có dự tính ngay từ lúc rửa tay quy ẩn giang hồ?

Thượng Kỳ gật đầu. Y gằn giọng nói :

– Bây giờ, tất cả đã ngã ngũ. Minh Minh, sao còn chưa lấy mạng Cang Tùng Vĩ?

Tùng Vĩ khoát tay :

– Tôn giá không muốn biết bí mật của Ngọc Chỉ sao, mà khiến Minh Minh lấy mạng Tùng Vĩ? Nếu Tùng Vĩ chết rồi thử hỏi tôn giá có tha cho Minh Minh một cái mạng không, khi nàng đã biết rõ chân tướng của tôn giá?

Câu hỏi này của Tùng Vĩ khiến mặt Thượng Kỳ sa sầm đanh hẳn lại.

Y chợt phá lên cười, rồi nhìn Tùng Vĩ nói :

– Xảo Tà Cang Tùng Vĩ! Ngươi đã để lại dấu vết gì trên người bổn nhân?

Rặn một nụ cười giả lả, Tùng Vĩ nói :

– Tùng Vĩ chỉ dụng một cục đất ném lên mũi giày của Thượng Kỳ tôn giá thôi, và đã biết tôn giá là Huyết y nhân khi rời Lĩnh Nam.

– Biết bổn nhân là Huyết y nhân sao ngươi không ly khai?

Tùng Vĩ mỉm cười nói :

– Tùng Vĩ chờ đến Loạn Thạch cốc này mới tính chuyện ly khai với tôn giá.

Thượng Kỳ cau mày :

– Ý ngươi là gì?

– Tôn giá quên Cang Tùng Vĩ là một kẻ xảo tà và thông minh nữa. Nhưng trước khi ly khai khỏi tôn giá, Tùng Vĩ muốn biết mục đích của tôn giá tối hôm ở Lĩnh Nam sơn.

– Ta không nói, ngươi cũng tự đoán ra mà.

– Tùng Vĩ sẽ tự dẫn tôn giá đến bí mật của Ngọc Chỉ phải không?

– Không sai.

– Rất tiếc… bí mật Ngọc Chỉ chính là Loạn Thạch trận này.

Chân diện của Thượng Kỳ đanh hẳn lại.

Lão gằn giọng nói :

– Tiểu tử! Ngươi không thoát khỏi tay bổn nhân đâu.

Cùng với lời nói đó, Thượng Kỳ lắc vai lướt đến. Minh Minh hốt hoảng thét lớn :

– Nhị thúc…

Tiếng thét của nàng còn động trên miệng thì Tùng Vĩ đã vươn trảo chộp đến hổ khẩu Minh Minh kéo giật ra sau một khối loạn thạch. Ngay lập tức, những khối đá liền dịch chuyển theo ngũ hành âm dương. Một khối đá bốc cháy bởi hỏa chưởng của Thượng Kỳ.

Tùng Vĩ nắm tay Minh Minh luồn lách qua một lượt bốn khối đá loạn thạch. Mọi sự vật không ngừng thay đổi trong thế trận thạch công trùng trùng điệp điệp.

Trong sự biến đổi đó, có những tiếng sấm chưởng đùng đùng là cát đá bay mù mịt.

Minh Minh giật tay khỏi tay Tùng Vĩ :

– Tùng Vĩ…

Tùng Vĩ quay lại nhìn nàng, tròn mắt nói :

– Không chạy còn chờ gì nữa?

– Còn nhị thúc Thượng Kỳ.

Tùng Vĩ nghệch mặt nhìn nàng :

– Nàng còn chờ Thượng Kỳ nữa à? Giờ nàng đã biết Thượng Kỳ là ai rồi, còn chờ lão nữa ư? Để lão bắt gặp là nàng chết chắc đó.

Minh Minh lắc đầu :

– Nhị thúc đã nhận lời di huấn của thân phụ, không giết Minh Minh đâu.

– Ai mà biết được dã tâm của Thượng Kỳ. Một khi nàng đã biết được chân tướng, Thượng Kỳ đâu để cho nàng sống chứ?

Vừa nói, Tùng Vĩ nắm tay Minh Minh :

– Đi thôi!

Minh Minh rụt tay lại :

– Minh Minh không tin nhị thúc giết Minh Minh.

Tùng Vĩ thở dài :

– Đến lúc này mà nàng còn ngu muội như thế à?

Tùng Vĩ vừa nói dứt câu thì một khối loạn thạch bùng cháy như bó đuốc. Kéo Minh Minh nép vào một khối loạn thạch khác, Tùng Vĩ lớn tiếng nói :

– Thượng Kỳ tôn giá! Tôn giá đừng phí chân ngương vô ích nữa.

Hỏa chưởng ngưng được phóng ra, tiếng Thượng Kỳ từ trong loạn thạch trận cất lên :

– Tiểu tử Tùng Vĩ! Ngươi khá lắm đó.

– Vỏ quýt dày tất có móng tay nhọn. Tùng Vĩ hỏi tôn giá, nếu như Tùng Vĩ chỉ tôn giá ra khỏi thạch trận, tôn giá có tha mạng cho Tùng Vĩ và Minh Minh không?

– Các ngươi đã biết được chân tướng của bổn nhân rồi…

Nhìn lại Minh Minh, Tùng Vĩ nói :

– Nàng đã nghe chưa?

Minh Minh lớn tiếng nói :

– Nhị thúc định giết cả Minh Minh sao?

– Nếu ngươi buộc tiểu tử Tùng Vĩ giao bí mật Ngọc Chỉ, nhị thúc sẽ tha cho ngươi.

Minh Minh nhìn lại Tùng Vĩ.

Chạm vào hai luồng tinh nhãn sáng ngời của nàng, bất giác Tùng Vĩ phải chau mày.

Y ngập ngừng nói :

– Minh Minh! Nàng đừng tin lời Tùng Vĩ.

Tùng Vĩ nói tiếp :

– Tùng Vĩ nghĩ còn nhiều uẩn khúc trong chuyện này nữa mà Thượng Kỳ chưa nói ra thôi.

Tùng Vĩ nói dứt câu, lớn tiếng hỏi :

– Thượng Kỳ tôn giá! Sao tôn giá quan tâm đến bí mật của Ngọc Chỉ như vậy? Hẳn bí mật đó có liên quan đến Thiệu Nghi Bình tổng tài thái giám?

– Ngươi xuống a tỳ mà hỏi Thiệu Nghi Bình.

Tùng Vĩ lắc đầu nói với Minh Minh :

– Minh Minh! Chúng ta chẳng còn sự lựa chọn nào trừ khi biết được bí mật của Ngọc Chỉ…

Minh Minh lưỡng lự :

– Minh Minh chẳng biết phải làm gì nữa bây giờ.

Lời vừa dứt thì Tùng Vĩ bất ngờ cách không điểm tĩnh huyệt của nàng.

Minh Minh thốt lên :

– Ơ…

Nặn nụ cười gượng, Tùng Vĩ nói :

– Nàng đã yêu Tùng Vĩ rồi. Tùng Vĩ đâu để mất tình yêu của mình chứ.

Tùng Vĩ vừa nói vừa xốc lấy Minh Minh lên vai. Y nói với Thượng Kỳ đang vướng trong thạch trận :

– Khi nào Thượng Kỳ tôn giá rời khỏi được loạn thạch trận thì phải nhớ báo cho Tùng Vĩ biết nghe.

– Tiểu tử, ngươi đừng hòng trốn khỏi tay bổn nhân.

– Hiện tại tôn giá đâu làm gì được Cang Tùng Vĩ nào. Tùng Vĩ hẹn gặp lại tôn giá sau.

– Tùng Vĩ! Ngươi bỏ đi ư? Ngươi hóa giải được trận pháp này ư? Ngươi bỏ đi mà chẳng màng đến những người khác ư? Ngươi không sợ bổn nhân trút cơn phẫn nộ lên đầu những người kia ư?

Tùng Vĩ phá lên cười.

Y vừa cười vừa nói :

– Tùng Vĩ đã sắp xếp tất cả rồi. Có lẽ họ đang chờ Tùng Vĩ.

– Chờ ở đâu?

– Ở thảo xá của Thiệu Nghi Bình, nơi mà tôn giá chẳng bao giờ đặt chân đến được.

Thượng Kỳ rít giọng thét lớn :

– Tùng Vĩ tiểu tử! Ngươi sẽ phải hối hận về những gì ngươi đã làm.

– Đòi lại món nợ mà tôn giá đã vay của dưỡng mẫu, Tùng Vĩ chẳng có gì phải hối hận cả. Hẹn ngày tái kiến với tôn giá.

Tùng Vĩ nói dứt câu, cắp Minh Minh thoăn thoắt bước đi, thỉnh thoảng lại đi thẳng vào một khối đá khổng lồ, như thể đâm đầu vào. Những khối đá kia vụt biến mất khi Tùng Vĩ vừa chạm vào nó.

Minh Minh buột miệng hỏi :

– Tùng Vĩ đã hóa giải được trận pháp này?

– Công của Mặc Linh đó. Khi vào trận thì chúng ta đi vòng vòng để nàng khảo cứu. Khi hóa giải rồi tự khắc nàng sẽ chỉ cho Tùng Vĩ thôi.

Tùng Vĩ vỗ vào lưng Minh Minh :

– Còn Tùng Vĩ chọn đi với nàng cũng chỉ vì không muốn nàng chết bất đắc kỳ tử. Nàng chết rồi, đâu còn ai hôn Cang Tùng Vĩ nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN