Giang Nam Thiện Nương Tử - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Giang Nam Thiện Nương Tử


Chương 10


Chương 10

Hôm sau Tạ Cảnh Sướng hạ lệnh bất luận kẻ nào cũng không được phép tiến vào Dung Thu Viên, hắn tự mình canh giữ ở bên trong vườn.

Sáng sớm Diêu Ức Thu nuốt vào hồng hoàn — đó là viên thuốc có hiệu quả gây tê, nuốt vào sau ít nhất hai canh giờ sẽ không tỉnh lại. Triệu Vô Ngôn cần y dược, nước ấm, khăn vải, tiểu đao làm bằng bạc, trợ thủ do Tô Thải Tần đảm nhiệm, bắt đầu tiến hành trị liệu với Diêu Ức Thu.

Tạ Cảnh Sướng ở ngoài cửa, gấp đến độ nóng như kiến lửa, đi tới đi lui, Âu Dương Liệt thì tại bên cạnh vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói hắn an tâm một chút chớ khẩn trương. Triệu Vô Ngôn là nữ thần y danh tiếng đồn xa gần, hắn thật sự không cần phải lo lắng.

Nhưng hắn vẫn dừng không được mà đi qua đi lại.

Thật vất vả, rốt cục nhìn thấy Triệu Vô Ngôn lau cái trán đầy mồ hôi đẩy cửa đi ra, Tô Thải Tần theo phía sau nàng, sắc mặt tái nhợt.

“Tần Nhi!” Âu Dương Liệt cấp bách chạy lại ôm kiều thê.

“Liệt huynh, Thải Tần không sao, nàng chính là mệt mỏi. Ngươi trước dìu nàng đi nghỉ ngơi đi.”

Âu Dương Liệt gật gật đầu, ôm lấy kiều thê đi về Dung Xuân viên.

“Triệu đại phu, Ức Thu nàng…… ra sao?” Tạ Cảnh Sướng vẫn là thực khẩn trương.

“Nàng tốt lắm, quá trình động đao thuận lợi. Mấy ngày tới, toàn bộ khí cụ nàng sử dụng đều phải trải qua nước ấm, phòng ở càng ít người càng tốt. Vết thương trên mặt ước chừng cần một tháng mới khỏi,vài ngày nữa sẽ thay thuốc. Về phần vấn đề hai vị để ý nhất, đã giải quyết xong,các ngươi tùy thời có thể đi chi lễ phu thê.” Triệu Vô Ngôn suyễn khẩu khí, vặn vẹo một chút cái cổ cứng ngắc. Làm đại phu cũng thật vất vả a!

“Kia…… Ta, ta……” Tạ Cảnh Sướng cư nhiên cà lăm nói lắp.

“Nàng còn đang mê man, bất quá ngươi có thể đi vào thăm nàng.” Triệu Vô Ngôn cười yếu ớt .

Tạ Cảnh Sướng ba bước thành hai bước phi nước đại vào phòng liền thấy Diêu Ức Thu một thân áo đơn nằm trên giường, má phải bọc khăn.

Nàng xem có điểm tái nhợt…… Tạ Cảnh Sướng ngồi ở mép giường, ngắm dung nhan nàng ngủ say, trong lòng thật sự có vạn phần thương tiếc. Hắn không dám đụng vào nàng, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh trông chừng nàng.

Triệu Vô Ngôn dặn hắn ba ngày sau phải giúp Diêu Ức Thu thay thuốc, thuận tiện dạy hắn như thế nào bôi thuốc, nên chú ý chi tiết gì. “Chú ý, miệng vết thương tận lực không được dính vào nước, trước khi bôi thuốc hai tay cần phải tẩy sạch.”

Tạ Cảnh Sướng gật gật đầu.

“Tạ tổng quản, Triệu Vô Ngôn y thuật cao siêu, tháng sau Ức Thu sẽ trở nên đẹp hơn a.” Tô Thải Tần cười nói.

“Này cũng phải cám ơn tiểu thư hỗ trợ.” Tạ Cảnh Sướng cảm kích nói.

“Ta hiện tại mới biết được làm đại phu thật không dễ dàng, chẳng những cần bắt mạch, còn phải nhìn thấy máu, hơn nữa phải có thể lực dư thừa ,nếu không đủ bình tĩnh sẽ không làm được…… Triệu Vô Ngôn, ngươi rất vĩ đại!” Tô Thải Tần khoa trương cấp Triệu Vô Ngôn một cái ôm chặt.

“Đâu có.” Triệu Vô Ngôn mỉm cười, cầm lấy chiết phiến ưu nhàn quạt — đó là quạt Diêu Ức Thu tặng nàng.

“Đúng rồi, Vô Ngôn……” Tô Thải Tần vẫn không quên hỏi chuyện bình nhỏ kia, nhưng nàng còn nói chưa nói xong, liền bị một đạo âm thanh hét to đánh gãy.. “Triệu — Vô — Ngôn!”

Mọi người ngẩng đầu liền thấy một thân ảnh cao to tuấn tú rơi từ trên không xuống.Là nam nhân!

Nhưng lại là nam nhân rất đáng để nhìn.

“Triệu Vô Ngôn! Nàng cư nhiên dám không nói một tiếng rời ta đi!” Người đó cắn răng giận tái mặt.

“Chậc! Tới thực mau nha.” Triệu Vô Ngôn không thèm nhìn hắn chỉ nói hai câu.

“Nàng –” Nam nhân tựa hồ với nàng không có cách,bèn bắt lấy cổ tay nàng, lôi kéo nàng đi ra.

“Buông. Ta còn có bệnh nhân ở chỗ này muốn chữa đấy.” Triệu Vô Ngôn dùng dằng, lạnh lạnh nói. Nàng bình tĩnh ưu nhàn đối mặt với nam nhân khí thế buộc chặt hình thành đối lập mãnh liệt.

Tuấn mỹ nam nhân dùng ánh mắt đảo qua mọi người, thanh âm lạnh như băng có từ tính hỏi; “Có sao?”

Mọi người không hẹn mà cùng lắc đầu cùng xua tay, “Không có!” Lập tức bán đứng Triệu Vô Ngôn.

“Các ngươi –” Triệu Vô Ngôn mắt hạnh mở to, trừng mắt nhìn mấy chiến hữu trước mắt .

Âu Dương Liệt đầu tiên làm khó dễ, cười nói: “Địch huynh, mau chút mang nàng đi thôi!”

Nam nhân nhìn đến Âu Dương Liệt, nở nụ cười một chút. “Là Liệt huynh…… Ngày khác có rảnh lại hàn huyên! Triệu Vô Ngôn, nàng chết tiệt còn muốn chạy đi chỗ nào?!” Điểm mũi chân một chút, bay lên không trung đuổi theo Triệu Vô Ngôn khinh công trác tuyệt, hai người một trước một sau, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt mọi người.

“Liệt, chàng quen nam nhân kia sao?” Tô Thải Tần hỏi phu quân.

“Ân. Đó là Tĩnh Hải tướng quân Địch Dục Thiên uy chấn thiên hạ, ngày trước ta từng có một đoạn giao tình với hắn. Xem ra, bạn tốt của nàng được hắn coi trọng.”

“A! Chẳng lẽ bọn họ……” Tô Thải Tần chỉ chỉ phương hướng hai người biến mất.

“Ân, chính là như vậy. Tốt lắm, lúc này chuyện Tạ tổng quản cũng giải quyết viên mãn, chúng ta có thể hồi Lư Châu phủ. Tạ tổng quản, chuyện cửa hàng liền giao cho ngươi.” Âu Dương Liệt ôm kiều thê, khẩn cấp muốn về nhà.

Tô Thải Tần thoáng dặn dò một chút xong liền cùng tướng công dẹp đường hồi Âu Dương sơn trang. Tạ đại tổng quản tiếp tục sứ mệnh trông coi cửa hàng Tô gia.

Hơn hai tháng sau, vết sẹo trên mặt Diêu Ức Thu được Tạ Cảnh Sướng cẩn thận chăm sóc đã muốn khỏi hẳn, quả nhiên theo như lời Triệu Vô Ngôn nói, chỉ còn lại dấu vết mờ nhạt, dặm thêm ít phấn liền nhìn không ra nó.

Bất quá mặc kệ có vết sẹo hay không, Diêu Ức Thu vẫn là chế phiến, thêu thùa, đọc sách ,sớm chiều chăm sóc tướng công chu đáo.

Tiết trời hiện tại giá rét, Diêu Ức Thu đang tắm trong bồn ngâm thảo dược — đây là dược thảo trân quý Triệu Vô Ngôn cấp cho nàng, thứ này giúp thân thể tốt hơn.

Tạ Cảnh Sướng hôm nay đem công việc làm xong toàn bộ , so với ngày thường sớm trở lại Dung Thu Viên hơn. Mấy ngày nay, hắn bởi vì chiếu cố Diêu Ức Thu, hơn nữa chuyện cửa hàng lại quay lại trong tay hắn, bận tối mày tối mặt, ban đêm trở về lập tức ngủ, cũng đã quên chuyện để ý trong lòng nhất — cùng thê tử mây mưa hoan ái.

Hắn hôm nay sớm đi trở về là muốn hỏi Diêu Ức Thu có thể hay không tiếp đơn đặt hàng ba mươi chiết phiến của Thiệu Hưng Xương gia, lại không ngờ phòng ngủ trống trơn.

Hắn ra sân nhà xem — cũng không có.

Di,phòng tắm truyền đến thanh âm ngân nga……

Tạ Cảnh Sướng lặng lẽ đẩy cửa, đập vào mắt là hình ảnh Diêu Ức Thu đang vốc nước đổ lên ngực, dòng nước ôn hòa theo rãnh ngực chảy xuống cái bụng bằng phẳng, nàng lại nâng hai chân đặt lên thành bồn tắm, vừa vỗ nước, vừa nghêu ngao hát khẽ trông rất vui vẻ, hoàn toàn không biết có một đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm nàng.

Tạ Cảnh Sướng liên tục hút không khí, nhìn thê tử khỏa thân nô đùa trong nước, nửa thân dưới liền nhanh chóng bừng bừng phản ứng.

Triệu Vô Ngôn nói thân thể Ức Thu không còn vấn đề, có thể “phu thê” bình thường. Nhưng hắn vẫn là sợ, vạn nhất sơ suất làm nàng thống khổ không chịu nổi, nàng sẽ lại tự trách chính mình–

“A! Cảnh Sướng, chàng muốn ôm ta đi đâu?” Chờ khi Tạ Cảnh Sướng nghe được Diêu Ức Thu thấp kêu, hắn đã muốn đem nàng lõa thân trực tiếp ôm đến bên giường.

“Ta muốn yêu nàng.” Hắn nghe thấy chính mình ái muội nói.

Hắn đem Diêu Ức Thu mềm nhẹ đặt ở trên giường rồi nhanh chóng cởi quần áo.

“Cảnh Sướng……” Diêu Ức Thu vẫn là khẩn trương.

“Hư, đừng sợ hãi…… Ức Thu ,để cho ta yêu nàng, nàng biết ta sẽ không thương tổn nàng……” Hắn nhẹ giọng dụ dỗ.

Diêu Ức Thu ngượng ngùng đem hai tay vẫn dấu ở trước ngực buông xuống, vuốt ve hai má gầy yếu của hắn, trong lòng có vô hạn thương tiếc. Hắn kỳ thật có thể tìm nữ tử tốt hơn, nhưng hắn không có, còn cố ý thú nàng.Vậy….

Nàng còn sợ gì?! (S : Đúng ! =])

Nàng lấy tay men theo viền môi hắn, Tạ Cảnh Sướng bạc môi bèn hé ra đem ngón tay nàng khẽ ngậm vào trong miệng dùng đầu lưỡi liếm mấy ngón tay thon dài, một đôi con ngươi đen nhìn thẳng dung nhan xinh đẹp.

Diêu Ức Thu bất giác đỏ bừng mặt, xúc cảm từ đầu ngón tay truyền đến ẩm ướt khoái hoạt khiến thân thể nàng nóng lên.

Tạ Cảnh Sướng cúi đầu hôn môi nàng, mặt khác nỉ non bên tai, đại chưởng vuốt ve hai bầu ngực mềm mại, chân hắn cường tráng cọ xát chân thon dài của nàng thực vừa vặn, nàng chỉ cảm thấy giữa hai chân có cỗ cảm giác khác thường dâng lên.

Nàng muốn dũng cảm nghênh hướng hắn! Vì thế nàng cũng giơ lên đùi phải, chậm rãi ma sát bên trong bắp đùi của hắn, động tác không thuần thục lại khiến cho Tạ Cảnh Sướng gầm nhẹ.

Tay hắn khẩn cấp hướng hai chân nàng tìm kiếm, chạm được huyệt khẩu, dọc theo khe hở từ trên xuống dưới vẽ lên hình tròn, cảm giác được nàng đã ẩm ướt mới lặng lẽ tham tiến tiểu huyệt của nàng.

“Ân…… Cảnh Sướng……” Diêu Ức Thu khẽ cắn cánh môi, miệng nỉ non.

Trong huyệt non nớt gắt gao bao vây hắn, Tạ Cảnh Sướng cố gắng chế trụ hô hấp lại càng dồn dập. Hắn đem ngón tay trỏ tiến vào đó, còn ngón tay cái chà xát lên tiểu trân châu phía trên huyệt khẩu, đó là chỗ mẫn cảm nhất của nàng.

“A……” Nàng ưm thành tiếng, mặt phiếm hồng , giữa hai chân lại càng ẩm ướt.

Thấy nàng không có thần sắc thống khổ, ngón tay hắn chậm rãi co rúm, trêu chọc cơ thể nàng càng nhiệt tình, kích ra tình triều giúp nàng có thể hoàn toàn tiếp nhận hắn.

Hắn lại thêm vào một ngón — nàng vẫn là thật chặt! Lại ẩm ướt nhanh chó!

“Ngô –” Diêu Ức Thu cảm giác như thân thể đang bị ngoại lực tách ra, hơi đau đớn.

Triệu Vô Ngôn nói thân thể của nàng đã hoan ái được, như thế nào còn đau……

Không, nàng không thể quá khẩn trương, nếu không Cảnh Sướng nhất định dừng lại, như vậy bọn họ vĩnh viễn lại không thể……

Nàng nào biết hiện tại Tạ Cảnh Sướng bắt dừng cũng không nổi nữa!

Khuôn mặt tuấn tú che kín mồ hôi ở bên tai nàng thở gấp, hô hấp ồ ồ nói: “Ta khát vọng nàng hảo lâu! Nàng hôm nay hoàn toàn là người của ta, ai cũng không thể ngăn cản!”

Hắn rút tay ra, thay vào đó là nam căn lửa nóng đặt trước huyệt khẩu ướt át — hắn muốn một lần hoàn toàn có được nàng, miễn cho nàng lùi bước.

“Có thể chứ, Ức Thu.” Đến cuối cùng, hắn vẫn là băn khoăn.

Đổ mồ hôi đầm đìa, hai mắt Diêu Ức Thu bị phủ tầng sương mù cực lực che giấu sợ hãi chính mình, thẹn thùng gật đầu.

Tiếp theo ,trong nháy mắt thôi, nhiệt năng nam tính cứng rắn không một tia chần chờ, như tia chớp tiến vào nàng, vọt sâu bên trong cảm quan nàng yếu ớt, kích thích mãnh liệt!

Diêu Ức Thu thân thể căng ra tột độ, một trận đớn dưới hạ thể làm cho nàng thét chói tai, nhưng tiếng thét chói tai này kịp lúc rơi vào miệng Tạ Cảnh Sướng.

Nàng rơi lệ — hắn vào được! Hai người rốt cục có thể kết hợp! Nàng còn tưởng rằng vĩnh viễn không có ngày này……

Nàng vẫn như xử nữ,từng lớp vân da cấp bách xoắn nam căn lửa nóng,lối vào hẹp hòi hút lấy phân thân của hắn, làm hắn rên rỉ thành tiếng……· Tạ Cảnh Sướng nhắm chặt hai mắt chờ kích thích xông lên tận não này đi qua — hắn thiếu chút nữa là bạo phát!

“Tiểu Sướng” bị nhồi vào hoa huyệt non mềm, hắn chôn sâu trong cơ thể nàng, gắt gao, mật mật, không thừa một tia khe hở.

Hắn ôm chặt thê tử dưới thân đang nước mắt tuôn trào, biết nàng không phải đau đớn, mà là nước mắt hạnh phúc.

“Ức Thu! Ức Thu……” Hắn kích động hô tên nàng, càng ôm càng chặt.

Diêu Ức Thu đỏ mặt yêu cầu, “Cảnh Sướng…… Nới lỏng chút…… Ta thở không nổi……”

“Nhẫn nại, Ức Thu!” Hắn cắn răng bật ra những lời này.

“Cảnh Sướng, chàng làm sao vậy?” Diêu Ức Thu thở phì phò cảm thấy hắn có điểm không thích hợp. Trước kia nói hắn nới lỏng hắn lập tức rời nàng như thế nào lúc này……

“Ta đang nhẫn nại.” Khuôn mặt tuấn tú vẫn chôn sâu ở cái gáy thơm thơm, giọng khàn khàn .

Diêu Ức Thu bị thân hình thon dài ép tới không thể hít không khí, nơi riêng tư nữ tính bị nhồi căng,cảm giác tê ngứa làm nàng khó nhịn muốn nhúc nhích.

Nhưng nàng vừa mới giật đùi mình, Tạ Cảnh Sướng tựa như điện giật bắn lên nửa người trên, đại chưởng đặt ở tay nhỏ bé của nàng, bạo rống ra tiếng. “ Ta đến!” Hắn bắt đầu vùng lên trong huyệt khẩu co rúm xinh đẹp!

“A –” khoái cảm chớp nhoáng đánh sâu vào Diêu Ức Thu , hoàn toàn bị xuyên qua làm nàng hét rầm trời.

Tạ Cảnh Sướng mồ hôi như mưa ở trên người nàng luật động, rời khỏi xỏ xuyên, lại xỏ xuyên vào! Dũng mãnh kiên đĩnh ở nơi riêng tư non mềm của nàng bừa bãi ra vào trừu sáp, hắn không hề có điều băn khoăn, dùng sức đong đưa thắt lưng cùng mông, dùng hết khí lực toàn thân yêu thê tử thân ái!

“Ân ngô……” Nàng yêu kiều thở dốc, vì hắn luật động nhanh mà run run!- nguyên lai…… Nguyên lai nam nữ hoan ái là cảm giác như vậy! Diêu Ức Thu mỉm cười cả người đổ mồ hôi, lại cảm thấy vui sướng lâm li!- nhưng Tạ Cảnh Sướng cười không được.- hắn mau bạo phát nha!

Không ngờ cơ thể nàng mê người đến vậy, sâu trong hoa tâm có một lực đạo vô hình, mãnh liệt hấp dẫn mũi nhọn nam tính chạy vào sâu hơn!

Đây là thiên hạ hắn âu yếm, Tiểu Ức Nhi ngoan hiền –

Hoa huyệt truyền đến co rút kịch liệt , Diêu Ức Thu run rẩy vô ý thức thở gấp rên rỉ, đôi mắt đẹp đầy nước mê man, theo nam căn nóng rực trừu sáp tốc độ càng lúc càng nhanh khiến nàng điên cuồng lắc đầu, rốt cục –

“A –” Nàng tiếng thét chói tai, toàn bộ linh hồn bị đẩy đến thiên đường của khoái hoạt mây mưa giao hoan.

Tạ Cảnh Sướng cũng điên cuồng hét lên một tiếng, đem nhiệt lưu nóng rực hoàn toàn để lại chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng!

Liên tục ba ngày, Diêu Ức Thu bị nhốt trên giường đón nhận tướng công ngày đêm không ngừng yêu thương. Nhiều năm cấm kỵ giờ được thần y Triệu Vô Ngôn chẩn trị mà khỏi, Tạ Cảnh Sướng không hề kiêng kị cuồng muốn thê tử!

Bên ngoài là băng thiên tuyết địa, bên trong là phù dung trướng ấm, xuân sắc khôn cùng.

Tạ Cảnh Sướng thỏa mãn ôm thê tử yêu dấu. Bọn họ vừa mây mưa một phen, hai người đều không muốn cử động.

“Tạ tổng quản! Này sổ sách Hàng Châu nên làm cái gì bây giờ a? Còn có chiết phiến bên Thiệu Hưng Xương gia kia là nhận hay không? Tiểu thư sáng nay lại có chỉ thị đến đây…… Tạ tổng quản? Tổng quản –” Hầu hết các quản sự cửa hàng Tô gia đều đang cầm sổ sách ở bên ngoài Dung Thu Viên kêu hô.

Tạ Cảnh Sướng ba ngày không thấy bóng dáng đâu hại bọn họ sắp bị mệt chết, hôm nay nhất định phải bắt hắn đi ra!

Vì thế mọi người lại đồng tâm hiệp lực hô to: “Tạ tổng quản –”

“Cảnh Sướng, chàng đi ra ngoài xử lý một chút đi, các quản sự kêu hảo thê lương a!” Diêu Ức Thu thanh âm ngọt ngào vang lên.

“Đừng để ý bọn họ! Tiểu thư thời gian trước không phải nói,vì tân hôn chúng ta, muốn ta hảo hảo nghỉ ngơi sao? Ta đây là tuân theo chỉ thị, đang hảo hảo nghỉ ngơi với nương tử!”

Tạ Cảnh Sướng nói xong một đôi tay lại không an phận dao động trên cấm địa mềm mại.

“Cảnh Sướng…… Chàng nên sẽ không……”

“Ta nghĩ lại muốn nàng thêm một lần, được không?” Hắn thanh âm trầm thấp nói nhỏ bên tai nàng.

Đã ba ngày chẳng phân biệt được muốn ngày hay đêm, hắn còn dừng không được? Hắn thật sự là tinh lực hơn người nha……

Diêu Ức Thu thẹn thùng đem mặt chôn ở trước ngực hắn, không nói lời nào.

“Ý tứ là có thể ư? Tiểu Ức Nhi.” Ngón tay dài lại không chút khách khí nhét vào hoa huyệt của nàng, đảo quanh.

Diêu Ức Thu từ chối một chút,yêu kiều la hét “Ta không biết…… A! Chàng như thế nào –”

Hắn tàn nhẫn xuyên qua nàng!

Không biết là cố ý hay là vô tâm, Tạ Cảnh Sướng không có hôn trụ cái miệng nhỏ nhắn của nàng, để cho các quản sự chờ ở ngoài Dung Thu Viên đem thanh âm Diêu Ức Thu thở gấp nghe được không sót …

“A! Chàng mau ra đi…… Đừng đi vào nữa……”

“Không được…… Ta không được…… Cảnh Sướng!”

“Đừng! Tha ta đi — ân a……”

Phần đông quản sự người người nghe được đều mặt đỏ tim đập, chỉ có thể ôm sổ sách nặng nề, sờ sờ cái mũi rời khỏi nơi ám muội này.

Đi ra ngoài liền nghe một vị quản sự trẻ tuổi ngửa mặt lên trời la lớn: “Tạ tổng quản! Ta không được! Ngươi mau ra đi!”

Các quản sự khác sầu mi khổ kiểm liếc mắt nhìn nhau một cái, cực kỳ ăn ý, một đám nam nhân đồng thanh ai oán –

“A! Tha cho ta đi –”

Ha ha a! Thật sự là Tạ đại tổng quản nhiệt tình của Tô gia cửa hàng a……

Kết thúc –
Một năm sau

“Tạ đại tổng quản chết tiệt! Ta chỉ biết hắn xem ta không vừa mắt! Trời ạ! Bạc của ta toàn bộ mất hết……” Văn Đức ở Âu Dương sơn trang khóc thét.

“Làm sao vậy, Văn Đức.” Tô Thải Tần bụng đã có chút nhô lên.

“Quên đi,ván cược lần này bỏ đi…… Bất quá tiểu thư, hiện tại Hấp huyện lại có người cược tiểu thư sinh là……” Hắn chà xát tay, trảo trảo tóc bay rối đầy đầu, thực nịnh bợ đối Tô Thải Tần nói: “Tiểu thư có thể nói cho ta biết, là nam oa nhi hay là nữ oa nhi?”

“Tần Nhi.” thân ảnh Âu Dương Liệt xuất hiện, đem kiều thê ôm vào trong lòng.

Tô Thải Tần hướng hắn cười, đôi phu thê ngọt ngào đi về Vi Đức cư không thèm để ý tới Văn Đức.

“Tiểu thư, nói cho ta biết! Ta có thể đem số bạc mất lần này thu trở về a! Tiểu thư –”

Thanh âm Văn Đức quanh quẩn trong Âu Dương sơn trang, thật lâu chưa tiêu tán……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN