Giang Sơn Chiến Đồ - Chương 34-2: Không ai chịu ai (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
66


Giang Sơn Chiến Đồ


Chương 34-2: Không ai chịu ai (2)


– Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, có phải Trương Huyễn giết người hay không?

– Hồi bẩm điện hạ, lúc ấy rất hỗn loạn, bọn họ ở bên kia hành lang dài, chúng ta nghe được tiếng kêu thảm thiết mới biết được người bị giết. Đến cùng là ai giết người chúng ta cũng không biết, nhưng mọi người đều cho rằng là La Sĩ Tín lỡ tay giết người.

– Vậy hắn thừa nhận cái gì?

Dương Đàm hơi mất hứng.

– Có lẽ là hắn không muốn liên luỵ La Sĩ Tín, dù sao Vũ Văn Thái bảo là muốn gây chuyện với chúng ta, mà La Sĩ Tín là ra tay tương trợ, tối hôm qua lại là Trương Huyễn hắn mời khách uống rượu.

– Hắn thật là một người tốt, lại giao phiền toái cho ta!

Dương Đàm thấp giọng oán giận một câu, nhưng oán giận thì oán giận, Trương Huyễn là thủ hạ của Dương Đàm y, lại là người y vô cùng coi trọng, y làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Y suy nghĩ một chút nói:

– Bây giờ ta tiến cung tìm hoàng tổ phụ.

Sài Thiệu hoảng sợ, vội vàng nói:

– Điện hạ trước hết không cần kinh động Thánh Thượng, nếu không việc nhỏ sẽ biến thành chuyện lớn.

Dương Đàm ngẫm lại cũng có lý, y hỏi Sài Thiệu:

– Vậy ngươi cảm thấy ta nên làm gì bây giờ?

Sài Thiệu trầm ngâm một chút nói:

– Điện hạ thân phận tôn quý, không thể dễ dàng vì một chuyện nhỏ mà xuất đầu lộ diện, nhưng điện hạ trước tiên có thể tỏ thái độ, tỏ vẻ coi trọng chuyện này. Nếu Lý phủ quân có thể chấp pháp theo lẽ công thì y sẽ thả Trương Huyễn, việc này sẽ giải quyết xong.

– Nếu Vũ Văn Thuật không chịu buông tha cho Trương Huyễn thì sao?

Ý nghĩ của Dương Đàm rất rõ ràng, nếu Vũ Văn Trí Cập cố ý nhằm vào mình, như vậy Vũ Văn Thuật đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha Trương Huyễn, nếu không, để một quan quân Sơn Đông lĩnh tội thì đối với ông ta chẳng có ý nghĩa gì.

– Điện hạ, Lý phủ quân là một người chính trực có nguyên tắc, y không khuất phục áp lực của Vũ Văn Thuật, nếu quả thật xảy ra chuyện gì bất ngờ, ta nghĩ chỉ cần điện hạ biểu hiện thái độ, Lý phủ quân nhất định sẽ đúng lúc báo tình hình lại cho điện hạ. Ý của ty chức là, điện hạ không cần dễ dàng ra tay, cứ đợi xem Vũ Văn Thuật có chiêu gì, suy nghĩ kĩ càng rồi mới ra tay.

Dương Đàm gật đầu, phân tích của Sài Thiệu rất có lý, không thể tưởng tượng được suy nghĩ của gã lại có trật tự như vậy. Dương Đàm lại ngẫm nghĩ một chút liền lấy kim bài của mình ra giao cho Sài Thiệu:

– Ngươi cầm kim bài này đi tìm Lý Cương, yêu cầu y xử lý việc này cho công bằng. Mặt khác, chuyện này mong Sài thị vệ thay ta theo dõi cẩn thận, nếu có bất kỳ tình huống nào thì cứ bẩm báo với ta!

– Ty chức tuân lệnh!

***

Phủ quan nha Hà Nam vốn là nơi lạnh lùng, lúc bình thường công khanh quyền quý cũng không muốn đến Hà Nam phủ, e sợ chọc đến thị phi nào đó. Nhưng sáng hôm nay có chút bất thường, Vũ Văn Thuật tự mình thăm hỏi, Sài Thiệu lại cầm kim bài của Yến Vương đến tạo áp lực với Lý Cương.

Ngay lúc Lý Cương vừa mới tiễn bước Sài Thiệu, Lý Cương lại nghênh đón một vị khách quan trọng, thông thủ của quận Tề, Hà Nam đạo mười hai quận Truất trắc thảo bộ đại sứ Trương Tu Đà. Trương Tu Đà khoảng chừng ngoài năm mươi tuổi, thân cao sáu thước bảy, bả vai rộng lớn, đầu lớn như cái đấu, mũi sư tử miệng rộng, đôi mắt ưng sắc bén, linh hoạt, bộ dạng dũng mãnh, không giận tự uy.

Trương Tu Đà xếp hạng thứ sáu trong thập đại mãnh tướng trong thiên hạ, sử dụng một cái chùy nặng chín mươi cân xuất thần nhập hóa. Ông ta từng dẫn năm tên tiểu tốt đánh một vạn người, uy danh sớm đã truyền khắp thiên hạ.

Lần vào kinh này, ông ta đến để giải thích việc liên quân chinh phạt Trương Xưng Kim đại bại, quân đội của ông ta còn chưa tiến vào chiến trường, Thái Thú của bốn quận tham công nôn nóng, trúng kế dụ binh của Trương Xưng Kim, toàn quân bị diệt. vua và dân khiếp sợ. Dương Quảng cực kỳ tức giận, hạ chỉ tra rõ việc này, nhưng Thái thú của bốn quận lại cắn ngược một cái, nói Trương Tu Đà tiếp ứng bất lực mới dẫn đến đại bại.

Hơn nữa Trương Tu Đà làm người thanh cao ngay thẳng, không giỏi ứng biến, không hiểu đạo lý trong quan trường, khiến cho quan hệ của ông với quan viên trong triều không tốt lắm. Mạng lưới quan hệ không rộng, đại thần trong triều đình đều ủng hộ Thái Thú bốn quận, Trương Tu Đà trở nên vô cùng bị động.

Tiếc rằng nhà dột lại gặp mưa lớn, chuyện xảy ra đêm qua với cấp dưới của ông ta, La Sĩ Tín lỡ tay đánh bị thương người, đang bị giam trong nhà lao, Trương Tu Đà vừa tức vừa vội, La Sĩ Tín là học trò cưng của ông ta, tình như cha con, ông ta làm sao có thể thấy chết mà không cứu được.

Vạn bất đắc dĩ, Trương Tu Đà đành phải giương mặt dày già nua đến cầu xin Lý Cương tha cho La Sĩ Tín.

– Lý phủ quân, đây là thổ sản của Sơn Đông, xin vui lòng nhận lấy!

Dưới chân của Trương Tu Đà là hai món ăn nổi danh của quận Tề, ông chuẩn bị dùng để đưa cho văn võ bá quan, ông mang đến không nhiều lắm, quan tam phẩm thì đưa hai món, quan thấp phẩm thì chỉ đưa một món.

Vốn Lý Cương không nằm trong phạm vi tặng lễ của ông ta, nhưng vì học trò cưng La Sĩ Tín, ông ta phải lấy ra hai món đến tặng cho Lý Cương.

Lý Cương hơi sửng sốt, quyết đoán lắc đầu nói:

– Trương thông thủ quá khách sáo rồi, nhưng Lý Cương ta cũng không thu lễ, xin cầm về đi thôi!

Trương Tu Đà hơi xấu hổ, nhưng đây không phải là lần đầu tiên ông ta xấu hổ, thức ăn ông ta đưa đến, đủ loại quan lại trong triều đình không ai đồng ý nhận, còn phần lớn người nhận thì sau đó phái người trả lại, đều nói nhận tâm ý nhưng triều đình có chế độ, không thể tùy ý thu lễ.

Hôm nay lại đụng phải cục đá, ông ta rất không cam lòng, lại nói:

– Chỉ là một chút thức ăn, đặc sản của quận Tề, không có ý tứ gì khác, Lý phủ quân xin nhận lấy đi!

Lý Cương thở dài nói:

– Không thu lễ ta có thể theo lẽ công làm việc, nhưng thu lễ rồi ta cũng sẽ làm việc theo lẽ công, sẽ có người nói ta ăn hối lộ trái pháp luật, rõ ràng vụ án không nghiêm trọng lại trở nên nghiêm trọng như vậy. Trương đại soái hiểu ý của ta không?

– Lý phủ quân, vụ án của La Sĩ Tín rốt cuộc như thế nào?

– Mời vào bên trong rồi nói!

Trương Tu Đà để thủ hạ cầm hai món ăn đi, ông ta đi theo Lý Cương vào nội đường.

Hai người ngồi xuống trong nội đường, vẻ mặt Trương Tu Đà lo lắng nói:

– Ta nghe Tần Quỳnh nói, vốn là Vũ Văn Thái bảo khiêu khích thị vệ Yến Vương, hai bên đánh nhau, kết quả Sĩ Tín trượng nghĩa trợ giúp, lỡ tay đánh chết một gã Vũ Văn Thái bảo, vấn đề rốt cuộc nghiêm trọng đến thế nào?

Lý Cương cười khổ một tiếng:

– Nếu chỉ là đánh chết một người dân chúng bình thường, bồi thường một khoản tiền, chỉ cần đối phương đồng ý rút án thì trên cơ bản cũng sẽ không có chuyện gì. Nhưng không may người bị đánh chết lại là Vũ Văn Thái bảo, thái độ của Vũ Văn Thuật rất cứng rắn, nhất định phải truy tra đến cùng, chỉ sợ phải lấy công luận công rồi.

– Lấy công luận công là xử lý như thế nào vậy?

Trương Tu Đà lo lắng hỏi.

Lý Cương uống ngụm trà, không chút hoang mang nói:

– Vụ án này kỳ thật rất đơn giản, trên cơ bản ta điều tra rõ rồi, Vũ Văn Thái bảo là bên khiêu khích trước, rút đao trước, có ý đồ đánh bị thương người trước. La Sĩ Tín hẳn là có tội lỡ tay đánh bị thương người, dựa theo luật pháp của triều Đại Nghiệp, lưu đày ba nghìn dặm, tòng quân mười năm. Nếu Hình Bộ có thể châm chước xử trí thì thời gian tòng quân có thể giảm đi vài năm.

Tâm tình Trương Tu Đà cực kỳ nặng nề, lưu đày ba nghìn dặm, tòng quân mười năm, mặc kệ phán xử như thế nào thì đời này La Sĩ Tín cũng xong rồi.

Ông ta cúi đầu thở dài, lại nghĩ tới một chuyện, liền vội vàng hỏi:

– Ta nghe Tần Quỳnh nói, có một gã thị vệ Yến Vương cũng thừa nhận mình là hung thủ, chuyện này là sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN