Giang Sơn Chiến Đồ
Chương 7: Sự lôi cuốn của võ thuật
Lý Uyên trước đây từng nghe Độc Cô Thuận nói qua về chuyện này, sao y có thể để con của mình đi mạo hiểm được, liền cắn răng nói:
– Nhưng người trong thiên hạ đều biết Lý Mật đã chết, Kiến Thành sao giả mạo y được?
– Cái này đừng lo, đầu của Lý Mật đã bị chúng ta âm thầm tráo đổi, người sáng suốt đều sẽ nhận ra đầu người treo trên thành không phải là của Lý Mật, mọi người sẽ tin rằng Lý Mật vẫn chưa chết, hơn nữa chúng ta còn có thư do Địch Nhượng tự tay viết.
Đậu Khanh giơ mảnh vải trong tay lên:
– Tin rằng Địch Nhượng sẽ thừa nhận Kiến Thành chính là Lý Mật.
Độc Cô Thuận ở bên cạnh cũng khuyên Lý Uyên:
– Thực ra Địch Nhượng cũng chỉ muốn hợp tác với quý tộc Quan Lũng chúng ta, có phải Lý Mật hay không không quan trọng, chúng ta chỉ là vì bảo vệ ngài, không cho Dương Quảng biết Kiến Thành đi Ngõa Cương, cho nên mới để Kiến Thành giả mạo Lý Mật đi, Địch Nhượng cho dù trong lòng biết rõ cũng sẽ phối hợp với chúng ta giữ kín bí mật này.
Lý Uyên biết đã không thể phản đối được nữa, nhưng nguyên nhân hậu quả của việc này y cũng không biết, sao có thể yên tâm cho con mình đi Ngõa Cương trại được, y trầm ngâm một chút lại hỏi:
– Quân Ngõa Cương có mấy phần thành ý?
Đậu Khánh cười nói với y:
– Địch Nhượng hai tháng trước đã phái Ngụy Trưng bí mật đến tìm chúng ta, hi vọng có được sự ủng hộ của chúng ta, vốn chúng ta không tính đến quân Ngõa Cương, nhưng Dương Huyền Cảm đã thất bại, thu nhận đội quân này cũng có lợi cho chúng ta, cho nên ta mới cùng Độc Cô gia chủ quyết định phái Lý Mật đi hợp nhất quân Ngõa Cương, tiếc rằng Lý Mật đã chết, đành phải để Kiến Thành đi thay y.
Lý Uyên thầm nghĩ, việc này có lợi cũng có hại, mặc dù có nguy hiểm, nhưng nếu như Kiến Thành có thể thuận lợi thu nạp được quân Ngõa Cương, rất có thể tương lai sẽ trở thành một trợ lực rất lớn cho sự nghiệp của mình sau này.
Nghĩ vậy, y rốt cuộc gật đầu đồng ý:
– Được rồi, vậy để cho Kiến Thành đi Ngõa Cương rèn luyện chút đi.
Đậu Khánh thấy y đáp ứng, vui vẻ vuốt râu nói:
– Vì để bảo vệ sự an toàn cho Kiến Thành, ta tính để Vương Bá Đương đi cùng nó.
Lý Uyên vội vàng chắp tay cảm ơn:
– Đa tạ nhạc phụ đại nhân suy xét chu toàn.
Đậu Khánh cao giọng nói:
– Bá Đương vào đi.
Vương Bá Đương lại vào phòng, y khom người thi lễ, đứng cung kính.
Ba người Đậu Khánh nhìn nhau, Đậu Khánh dùng giọng nói vô cùng dịu dàng nói;
– Chuyện lần trước nói với ngươi, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Vương Bá Đương yên lặng gật đầu, y viết đó là chuyện cho mình đi Ngõa Cương, chỉ có điều Lý Mật đã chết, y đi cùng ai đây?
– Ngươi và Kiến Thành đi, bảo vệ sự an toàn của nó.
Đậu Khánh dường như biết tâm tư của y.
– Kiến Thành?
Vương Bá Đương ngây ngẩn cả người, nhưng y ngay lập tức phản ứng kịp, lập tức đáp:
– Ty chức tuân mệnh.
Lý Uyên ở bên cạnh liền cúi người thi lễ:
– Bá Đương, vậy Kiến Thành liền nhờ vào người rồi.
– Lý công cứ yên tâm, Bá Đương sẽ dốc toàn lực bảo vệ sự an toàn của Kiến Thành.
Lúc này, Vương Bá Đương nhớ ra Trương Huyễn vẫn còn đang chờ được tiếp kiến, vội vàng nói:
– Hội chủ có cần gặp Trương Huyễn không?
Đậu Khánh khẽ mỉm cười:
– Thực ra ta đã từng gặp hắn, người này rất được, chiến lược rất cao minh, là một nhân tài hiếm có.
Vương Bá Đương cũng rất kinh ngạc, hội chủ gặp Trương Huyễn lúc nào, sao y lại không biết?
– Đậu huynh không phải muốn cho hắn gia nhập vào Vũ Xuyên chứ?
Độc Cô Thuận có chút không vui nói.
Đậu Khánh trong một năm đảm nhiệm chức Hội chủ này, chỉ trọng dụng người tài, mời chào không ít con cháu không phải hào môn gia nhập Vũ Xuyên, điều này khiến cho Độc Cô Thuận, người luôn coi trọng huyết thống cực kì bất mãn, bây giờ lại có một kẻ chẳng ra sao xuất hiện, lão nhìn vừa mắt, nói hắn có chút tài năng, chẳng lẽ phủ Vũ Xuyên là vườn rau xanh à? Người biết trồng chút rau đều kéo vào, quả thực chẳng ra thể thống gì.
Đậu Khánh nghe ra được ý của Độc Cô Thuận, lão liền đem chuyện ở Quan Lũng, Hà Bắc của Trương Huyễn kể lại cho mọi người nghe một lần, cười nói:
– Người này có cái nhìn độc đáo, phân tích rất tỉ mỉ sự quan trọng của Liêu Đông đối với Hà Bắc, cùng với ý nghĩ của đại chiến Cao Ly, đây chính là nhân tài mà Vũ Xuyên của chúng ta thiếu, có lẽ hắn không phải quý tộc Quan Lũng, nhưng ta hy vọng có thể phá bỏ luật lệ cho hắn gia nhập hội.
Lý Uyên khen:
– Người này quả có cách nhìn độc đáo.
Đậu Khánh nói rất có lý, Độc Cô Thuận cũng không thể trực tiếp phủ quyết, ông ta phải giữ mặt mũi cho Đậu Khánh, tuy nhiên bảo ông ta cứ như vậy thỏa hiệp ông ta lại không muốn, loại tiền lệ này chỉ cần có lần đầu, về sau không biết sẽ loạn đến mức nào nữa.
Mặc kệ đi, trước tiên cứ để đấy nói sau vậy.
Độc Cô Thuận lạnh lùng nói:
– Nếu Đậu huynh nhất định muốn cho hắn nhập hội, ta cũng không phản đối, nhưng ta hy vọng phải làm theo đúng quy tắc của Vũ Xuyên, ít nhất phải theo dõi hắn ba tháng, phòng ngừa hắn là nội ứng Bột Hải phái tới.
Độc Cô Thuận nói rất có lý, quy tắc của hội Vũ Xuyên ở đây, cho dù Đậu Khánh là Hội chủ cũng không thể làm trái với quy tắc.
Đậu Khánh bất đắc dĩ, lão ngẫm nghĩ một chút liền nói với Vương Bá Đương:
– Theo quy tắc, chuyện chúng ta chấp nhận cho Trương Huyễn vào hội ngươi tuyệt đối không được nói cho hắn biết, ta mặc kệ ngươi dùng lý do gì, dùng cách gì, tóm lại ngươi phải giữ hắn ở lại Lạc Dương ba tháng, ít nhất cũng phải đến cuối năm nay, tốt nhất là để hắn ở trong nhà ngươi, cho chúng ta tiện quan sát hắn.
Vương Bá Đương gãi đầu, chuyện này khiến y vô cùng khó xử, bản tính y không nói dối nổi, bảo y lấy cớ gì để giữ Trương Huyễn lại đây?
Lý Uyên thấy Vương Bá Đương khó xử, liền có lòng muốn giúp y:
– Ta có một cái cớ, tuy nhiên khiến cho Trương Huyễn cam tâm tình nguyện ở lại, thì phải do Bá Đương tự mình nghĩ cách.
Vương Bá Đương mừng rỡ, liền vội vàng khom người nói:
– Lý công cứ nói đi.
Lý Uyên khẽ mỉm cười:
– Hắn chẳng phải chính là người duy nhất chứng kiến Vũ Văn Thuật thả Dương Huyền Cảm sao? Chỉ cần dựa vào cái cớ là nhân chứng duy nhất này, có thể mời hắn ở lại, tuy nhiên người bình thường sẽ không dễ dàng đồng ý chuyện đứng ra làm chứng này đâu, chuyện này cần phải cho hắn chút lợi ích, khiến hắn cam tâm tình nguyện ở lại.
Đậu Khánh cũng vui vẻ vuốt râu nói:
– Cái cớ này không tệ, Bá Đương không ngại thì nói chuyện với hắn xem hắn cần nhất cái gì?
***
Phía tây viện có một tòa núi giả, trên núi có xây dựng một cái đình nhỏ hình bát giác, Trương Nguyễn ngồi trong đình buồn chán chờ Vương Bá Đương trở về, từ trong đình có thể thấy rõ ràng tình hình bên kia tường.
Phía tây khách đường không ngờ là một thao trường luyện võ, một thao trường to bằng nửa cái sân bóng, bên cạnh có mấy hàng đao thương kiếm cung, chỉ có điều trên thao trường vắng ngắt, không có ai.
Tuy rằng Trương Huyễn có thể dễ dàng bay qua tường vây, tuy nhiên vừa rồi bị giáo huấn một chút, hắn quyết định vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ thì hơn.
– Đang nhìn cái gì vậy?
Phía sau bỗng truyền đến giọng nói của Vương Bá Đương.
Trương Huyễn quay đầu lại, chỉ thấy Vương Bá Đương đứng ở cửa sân, cũng không biết y quay về được bao lâu rồi?
Trương Huyễn vội vàng đi xuống cười nói:
– Ta thấy ở đằng trước có một thao trường luyện võ, có chút tò mò.
– Ồ….. hiền đệ muốn đi xem thử không?
Vương Bá Đương khẽ cười nói.
– Cái này….có thể không?
– Đương nhiên không thành vấn đề, đó là nơi ta dạy các đệ tử luyện võ, cùng đi xem đi.
Cái cớ giữ Trương Huyễn lại của Lý Uyên quả thật rất đơn giản, nhưng làm thế nào khiến Trương Huyễn cam tâm tình nguyện ở lại quả thật không dễ dàng, nhiệm vụ khó giải quyết này khiến Vương Bá Đương cực kì đau đầu.
Vương Bá Đương không giỏi mưu lược, y nghĩ đi nghĩ lại cũng không có cách nào khả thi, chỉ có thể dựa vào đề nghị của Hội chủ, trước tiên cứ tiếp xúc nhiều với Trương Huyễn trước, xem Trương Huyễn cần nhất cái gì?
Hai người tới thao trường luyện võ, Vương Bá Đương lấy xuống một cây thiết thương từ trên kệ đỡ, cười hỏi:
– Ta thấy hiền đệ rất thích cây ngân thương trong nhà của ta, hay là hiền đệ cũng là người luyện thương?
Trương Huyễn mặt đỏ lên, vội vàng nói:
– Đệ sao có thể là người luyện thương, đệ một chút võ công cũng không biết, nhưng mà đệ rất thích nó.
– Hiền đệ quá khiêm nhường rồi, cây ngân thương kia thật ra là của cha ta, nặng 25 cân, ông ấy cả đời vẫn luôn muốn luyện thương 30 cân, nhưng ông ấy không thể nào đột phá lên được, liền đem tất cả hi vọng đặt lên người ta, may mà ta không khiến ông ấy thất vọng.
Vương Bá Đương tạo dáng, thoải mái múa mấy chiêu thương, đưa cho Trương Huyễn cười nói:
– Đây cũng là một cây thiết thương 25 cân, giống cây thương trong nhà ta, đệ thử xem sao.
Trong lòng Trương Huyễn rất chờ mong, hắn hoạt động chân tay một chút, nhận lấy thiết thương, chỉ cảm thấy cây thương này rõ ràng rất thô ráp, không tốt bằng cây thiết thương trong nhà Vương Bá Đương, hắn trước đây do có sức lực lớn hơn người khác nên thành danh, nhưng cây trường thương này lại khiến hắn cảm thấy hơi quá sức.
Múa vài đường hắn cũng có thể làm được, nhưng muốn dùng nó làm vũ khí thì không thể nào, Vương Bá Đương rõ ràng không cao bằng mình, bản thân mình đến cây thiết thương hai mươi lăm cân đã cố hết sức mới dùng được, hắn vì sao có thể dùng được cây thiết thương ba mươi cân?
Vương Bá Đương dường như hiểu được tâm tư cả hắn, liếc mắt nhìn Trương Huyền một cái, lấy ra hai cây đao từ trên giá, cười nói:
– Hiền đệ có cần thử một chút không?
Trương Huyễn trước kia từng luyện qua một loại đao pháp rất hữu dụng trong thực tế chiến đấu, hắn rất nóng lòng muốn thử, buông thiết thương xuống, ôm quyền cười nói:
– Đệ sẽ không nhường đâu.
Vương Bá Đương cười ha ha:
– Cuồng dã mới là bản sắc của nam nhi, đệ cứ việc buông tay buông chân thoải mái.
Hai người đi tới giữa thao trường, Trương Huyễn chậm rãi rút đao từ trong vỏ ra, hàn quang lóng lánh, vô cùng sắc bén, không ngờ là hoành đao trong quân đội, nặng vừa phải, rất vừa tay.
Vương Bá Đương hai tay cầm đao, đứng một tư thế rất kỳ quái, trông như một con chim nhạn đang tập bay.
– Hiền đệ, mời.
Trương Huyễn cũng không khách khí, hét lớn một tiếng, chạy lên phía trước, đao trong tay linh hoạt bổ về phía Vương Bá Đương, một đao kia vô cùng nhanh, không có chút dư thừa, sức mạnh mười phần, hắn từng luyện ngạnh khí công, một quyền có thể đánh nát bốn viên gạch, một đao kia đủ sức chém gãy cọc gỗ.
– Rất hay.
Vương Bá Đương là người hiểu biết, không nhịn được tán thưởng một tiếng, nhưng y cũng không tránh né, vung đao bổ ngang, đụng vào đao của Trương Huyễn.
Chỉ nghe “keng” một tiếng, hai tay Trương Huyễn run lên, đao trong tay suýt nữa rơi xuống. Vương Bá Đương cũng bị chấn động lùi lại sau một bước.
– Đao pháp hay.
Không đợi Trương Huyễn thu đao lại, Vương Bá Đương đã phản công bổ một đao tới, góc độ xảo quyệt, nhanh như chớp. Trương Huyễn vội vàng vung đao chắn, hai đao lại va chạm vào nhau, Trương Huyễn phát hiện sức mạnh của Vương Bá Đương lúc đó ít nhất phải gấp hai lần, hắn rốt cuộc không cầm được đao, đao rơi xuống, bay ra cách đó hai trượng.
– Ta thua.
Trương Huyễn giơ tay lên, cười khổ nói:
– Ta thật sự hồ đồ rồi, ta sao có thể là đối thủ của Vương huynh?
Vương Bá Đương vừa thu đao lại cười nói:
– Đệ lầm rồi, thật ra sức mạnh của đệ vượt xa ta, chỉ có điều là đệ căn bản không biết dùng, không phát huy được hiệu quả lớn nhất.
– Vậy làm thế nào mới có thể phát huy hiệu quả lớn nhất?
– Một lời khó nói hết được….
Vương Bá Đương chỉ vào cái đình cách đó không xa cười nói:
– Chúng ta đi đến đó ngồi, từ từ nói.
Hai người ngồi vào trong đình, Vương Bá Đương cười nói:
– Thật ra ta sớm đã nhìn ra đệ chưa luyện Trúc Cơ, cũng chưa từng luyện Dịch Cân, phải không?
Trương Huyễn lắc đầu:
– Ta không hiểu, những cái huynh nói ta đều chưa từng luyện, là cái gì?
– Thật ra rất dễ hiểu, anh ruột của ta Vương Nghị cũng chưa từng luyện võ, thấp hơn ta nửa cái đầu, gầy yếu hơn ta, cánh tay cũng nhỏ hơn ta, gân mạch cũng không tráng kiện bằng ta, nếu ta không phải từ nhỏ đã luyện từ tiểu tiến đến trúc cơ rồi luyện dịch cân, ta đây bây giờ cũng sẽ giống huynh ấy.
Trương Huyễn nghe xong liền hiểu ra:
– Ý của Vương huynh là, trúc cơ và dịch cân đều giúp người cao to cường tráng, phải không?
– Nói đúng một nửa, cao dài cường tráng chỉ là một phần, quan trọng hơn là chỉ có người từ nhỏ đã luyện trúc cơ, và đột phá dịch cân, mới có thể làm đến bước thứ ba là tẩy tủy, tận dụng được hết sức mạnh của mình. Hiền đệ bình thường chỉ có thể nâng vật nặng một trăm cân, nhưng trong tình thế cấp bách lại có thể nâng vật nặng hai trăm năm mươi cân, đã từng trải qua chưa?
Trương Huyễn gật đầu, hắn quả thực từng như vậy, tin tưởng rất nhiều người cũng từng như vậy, một số cô gái yếu đuối vì cứu gia đình mình, không ngờ có thể nâng cả ô tô lên, trong thời đại kia của hắn, cái này gọi là tiềm năng.
Trương Huyễn bỗng nhiên hiểu được, chẳng lẽ cái tẩy tủy mà Vương Bá Đương nói là một phương pháp khai thác tiềm năng sao? Đem những thứ chỉ có lúc cấp bách mới làm được biến thành bình thường lúc nào cũng có thể phát huy được.
– Vương huynh, ta hình như có hơi hiểu một chút.
– Thật ra đạo lý rất đơn giản, mấu chốt là làm thế nào mới phát huy được.
Trong lòng Trương Huyễn có một cảm giác không ổn, hỏi dò:
– Vậy Vương huynh đã làm như thế nào?
– Từ sáu tuổi ta bắt đầu luyện Trúc Cơ, tám tuổi luyện dịch cân, mười sáu tuổi thì đột phá hai lần dịch cân, ta bắt đầu luyện lực đan điền, cũng chính là tẩy tủy, đem lực ở đan điền vận chuyển khắp toàn thân, sức mạnh của ta liền tăng gấp đôi so với năm mười sáu tuổi.
Vương Bá Đương thở dài:
– Mấu chốt là từ năm tám tuổi đến năm mười sáu tuổi ta chỉ đột phá hai lần dịch cân, nhưng Vũ Văn Thành Đô mà đệ đã gặp nghe nói đột phá bốn lần, cho nên gã mới trở thành mãnh tướng tuyệt thế, đây là thiên tư của gã, không phải ai cũng có thể làm được.
– Vậy nếu không đột phá lần nào thì sao?
– Thì là thể chất bình thường, nhiều nhất cũng chỉ làm Hỏa trường hoặc là Lữ soái, không thể trở thành Đại tướng. Điều kiện tiên quyết được làm Đại tướng chính là phải có sức mạnh, Vũ Văn Thành Đô sở dĩ có thể trở thành đệ nhất thiên hạ, bởi vì gã có sức mạnh không ai sánh bằng, so sánh ra, chiêu số cũng chỉ là thứ yếu mà thôi.
Lòng Trương Huyễn nguội lạnh, vậy có nghĩa là hắn không có bất cứ hy vọng nào sao? Hắn đã hai mươi hai tuổi, sớm đã qua thời kì đột phá rồi.
Vương Bá Đương đứng lên, vỗ nhẹ lên bờ vai hắn:
– Đệ đừng nản lòng, đệ có dáng người cao như vậy, thân thể cường tráng như vậy, gân mạch cũng không thua gì ta, đây là thiên tư, chỉ cần có thể luyện điều hòa lực đan diền, ta tin rằng thành tựu của đệ sẽ vượt xa ta, đệ là người có tài trưởng thành muộn.
Lúc này, Vương Bá Đương bỗng nhiên hiểu được Trương Huyễn cần nhất thứ gì rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!