Giảng Viên Lạc, Em Lỡ Tương Tư Cô Rồi - Chương 12: Phá cách
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Giảng Viên Lạc, Em Lỡ Tương Tư Cô Rồi


Chương 12: Phá cách


Cạch.
Diêu Vận Lạc giũ giũ tay áo, xoay người khép cửa lớp. Ngồi vào bàn giáo viên, lấy bút kí sổ đầu bài. Cô ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, kế đến dời ánh mắt sang đám nhóc bên dưới đang nhoài người trên bàn.
Diêu Vận Lạc mỉm cười, “Các em nằm như vậy là không thích môn Anh… hay không thích giảng viên môn này đây?”
Một lời nói kéo cả lớp thẳng lưng trở lại, Ngô Triết – cán sự môn Anh nói lớn, “Thưa giảng viên cả lớp không ai chán ghét cô hay môn học, bọn em chỉ ngao ngán cái thời tiết mưa hoài mưa mãi.”
Quả thật thời tiết tối om ngoài kia khiến người ta chán ghét cực kì. Bầu trời nhá nhem tối, bao phủ cả trường học, thỉnh thoảng có chớp loé lên. Nhìn những cành cây cứng cáp lâu năm khẽ run run cũng đủ hiểu gió mạnh như thế nào.
Trong lớp quạt không mở, học sinh ai cũng ba bốn cái áo.
Ban nãy giảng viên Lạc, một thân comple phối với giày boot cổ cao, chạy nhanh trên hành lang vào lớp. Tuy vậy người vẫn ướt kha khá. Chắc là cô lại quên mang ô, hay là nói chiếc ô bị lấy nhầm lần trước vẫn chưa được trả lại? Và giảng viên Lạc cũng chưa có thời gian mua ô? Thẩm Tư Duệ tay chống cằm suy đoán.
Mặc dù bị ướt mưa cả người, giảng viên bọn họ vẫn không hề cáu gắt, tâm tình rất tốt. Cô còn trêu chọc ngược lại Ngô Triết đôi ba câu, kéo bầu không khí của lớp đi lên.
Diêu Vận Lạc cầm phấn bước tới giữa bục giảng, cô phát hoạ vài nét rồi vẽ con voi lên, cả lớp đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ không hiểu. Diêu Vận Lạc không nói gì cả, tay tiếp tục chuyển động.
“Giảng viên Lạc vẽ đẹp thật nha.” Uyển Đình huých nhẹ khuỷu tay Thẩm Tư Duệ.
Thẩm Tư Duệ gật đầu, mắt không rời người cầm phấn trên bục giảng. Tấm bảng xanh nét vẽ thêm nét vẽ, cuối cùng thành bức hoạ nhiều loài động vật với cây cối.
“Nhưng mà cô ấy vẽ gì vậy?” Thẩm Tư Duệ bất chợt hỏi.
Uyển Đình lập tức trợn mắt, kĩ năng vẽ của giảng viên Lạc tốt như vậy, Tiểu Duệ lại không nhìn ra sao? Cô nàng mấp máy môi, ngay khi định nói gì đó đã bị Diêu Vận Lạc cướp lời.
“Học sinh Thẩm Tư Duệ, nhìn vào tranh này em nghĩ được từ vựng nào không?”
Thẩm Tư Duệ đang trò chuyện cùng Uyển Đình, nghe nhắc tới tên chợt giật mình, sau đó chậm rãi đứng lên, tay khẽ vuốt ngực.
“Vâng…” Cô suy nghĩ một chút, thỏ thẻ nói, “Từ “world” ạ.”
Trong chốc lát cả lớp hoá đá.
Uyển Đình trợn mắt nhìn cô bạn mình. Mưa lớn rửa trôi tế bào não cậu ta à?
Diêu Vận Lạc là người duy nhất luôn cười tao nhã, có lẽ cô thuộc tuýp người lạc quan. Xoay người nhìn cái bảng, lại dời tầm mắt sang Thẩm Tư Duệ, kế tiếp đảo con ngươi một vòng quanh lớp, Diêu Vận Lạc hỏi.
“Em nhìn từ “world” ở nơi nào?”
Kì thật Thẩm Tư Duệ muốn nói bức tranh đó vẽ sở thú. Nhưng cô không nhớ sở thú tiếng Anh là gì. Vậy nên ngay khi bé não loé lên từ “world” Thẩm Tư Duệ lập tức nói bừa. Giờ thì hay rồi, trả lời như nào đây.
Cô gãi gãi đầu, không đáp lời. Ngô Triết ngồi trên Thẩm Tư Duệ hai bàn thấy vậy giơ tay lên.
“Thưa cô, là “national park” ạ.”
Diêu Vận Lạc nhếch môi, “Mời thêm ý kiến.”
Thông thường giáo viên chưa chốt ý nghĩa là chưa đúng ý. Vậy bức tranh trên kia là gì chứ?
Đối với lớp chọn, trò chơi học tập nhỏ này mà cũng không xong, quả là một điều đáng buồn. Vì vậy vô hình trung, Diêu Vận Lạc đã khơi lên ý chí “chiến đấu” của lớp. Các thành viên bắt đầu giơ tay nêu ý kiến.
Sau khi nghe một loạt tất cả ý kiến của lũ học trò, từ tên động vật đến tê  cây cối, rồi cả những từ bao quát cảnh vật, màu sắc, không khí bức tranh, Diêu Vận Lạc cong môi.
“Học tiếng Anh không phải là viết những xâu kí tự cùng nghĩa rồi bắt thuộc lòng.”
Giảng viên Lạc chậm rãi nói, cô vẽ một vòng tròn vô nghĩa lên bảng.
“Như ngôn ngữ mẹ đẻ, chúng ta ngay từ mới sinh ra không hề biết chữ. Từ vựng về mọi thứ đều nạp vào đầu chẳng chút cố gắng nào. Vậy tại sao khi học tiếng Anh lại cố gắng học từng chữ như vậy?”
Cả lớp như hiểu ra điều gì, tất cả đều tập trung nhìn Diêu Vận Lạc.
Uyển Đình khều nhẹ cô bạn mình, nhỏ tiếng, “Giảng viên Lạc không hề đi theo cách dạy truyền thống. Như này chẳng phải rất cực giáo viên sao?”
Thẩm Tư Duệ yên lặng không nói, từ lúc học Evollrig cô đã biết Diêu Vận Lạc thường phá cách. Giống động từ ở cột quá khứ phân từ vậy, luôn luôn bất quy tắc.
Cô thở ra một hơi. Phải nói, giảng viên Lạc sống thật thoải mái. Cô ấy thích gì sẽ tự tay đoạt lấy thứ đó, muốn gì sẽ bất chấp không kiêng nể điều chi.
Bên trên Diêu Vận Lạc chia sẻ tiếp phương pháp học của cô. Ngay khi vừa dứt lời, tràng pháo tay vang lên.
“Lạc giảng viên idol ơi.”
“Cô Lạc ơi em chính thức thần tượng cô.”
“Giảng viên Lạc ai lớp diu ai lớp diu.”
“…”
Cùng vô vàn lời khen khác chen nhau vang lên khiến lớp ồn cực kì. Diêu Vận Lạc khẽ cười, giơ ngón trỏ lên môi.
“Suỵt, tôi còn nhiều thứ thú vị cho các em tìm hiểu.”
Chuông reng lên một hồi dài, Diêu Vận Lạc nháy mắt, “Thời gian còn dài, gặp lại sau.”
Lúc Diêu Vận Lạc gần bước ra tới cửa, Thẩm Tư Duệ lập tức đuổi theo.
“Giảng viên Lạc.”
Cô nàng khựng lại, quay đầu nhìn Thẩm Tư Duệ, “Em có gì thắc mắc sao?”
“C-cô tạm dùng chiếc ô này đi. Một lát ra về em dùng chung với Uyển Đình được rồi.” Thẩm Tư Duệ ấp úng nói, đưa chiếc ô giấu sau lưng ra.
Đáy mắt Diêu Vận Lạc lộ ra ý cười, “Em đã có lòng như vậy, tôi càng không thể không nhận lấy rồi. Cảm ơn ý tốt của em.” Bung chiếc ô ra, Diêu Vận Lạc nhếch môi, “Tôi đi trước, tạm biệt.”
Thẩm Tư Duệ gật đầu, nhìn theo bóng lưng Diêu Vận Lạc trong mưa, đến khi nước xối xả xoá nhoà hình bóng cô nàng, Thẩm Tư Duệ mới trở về chỗ.
Uyển Đình giơ ngón cái lên, “Mình muốn khen cậu lắm… nhưng mà hôm nay mình quên đem ô mất rồi.”
Thẩm Tư Duệ: “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN