Giảng Viên Lạc, Em Lỡ Tương Tư Cô Rồi
Chương 17: Tính năng khác
Một tuần trung bình Thẩm Tư Duệ học Evollrig năm lần, tùy theo lịch trình có thể thay đổi, chung quy thời gian khá linh hoạt.
Màn hình rè rè vài phút liền kết nối, bên kia màn hình Diêu Vận Lạc tay chống cằm mỉm cười nhìn cô.
“Lại gặp, học trò Thẩm Tư Duệ.”
Ở trường cô học trên dưới năm tiết Anh, về nhà cũng tầm đó. Không nói đến tiếng Anh là môn cô đội sổ, chỉ mỗi việc gặp đi gặp lại một người nghĩ thôi đã thấy phát ngán rồi. Vậy mà Thẩm Tư Duệ lúc nào cũng mang tâm trạng vui vẻ khi gặp Diêu Vận Lạc. Thỉnh thoảng học tiết khác cô còn có suy nghĩ, phải chi giảng viên Lạc dạy luôn môn này thì hay biết mấy.
Đương nhiên chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, đâu phải tự nhiên Thẩm Tư Duệ thích học với Diêu Vận Lạc đâu. Đó là do vị giảng viên này phương pháp dạy mới lạ. Và mỗi buổi học một cách truyền đạt khác nhau, sáng tạo đến mức Thẩm Tư Duệ tiếp xúc nhiều cũng không dám khoe khoang bản thân am hiểu.
Sau khi tổ chức trò chơi nhỏ là lúc bắt đầu bài học mới, Diêu Vận Lạc cúi đầu mở sách, cùng lúc đó đầu dây bên kia, mẹ Thẩm mở cửa bước vào, “Tiểu Duệ, mẹ đem con quả táo…”
Thẩm Tư Duệ giật mình sửng sốt một lúc, cô nhìn mẹ mình, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao. Mẹ Thẩm thì khác, tầm nhìn của bà không đặt trên cô con gái mình mà rơi vào màn hình máy tính.
Vì cam chỉ chiếu được một phần không gian xung quanh, lại thêm cô học trò hôm nay đeo tai nghe, âm thanh bị hạn chế, Diêu Vận Lạc không rõ chuyện gì đang xảy ra. Thế nhưng những biểu cảm kia của Thẩm Tư Duệ, thật đáng yêu làm sao. Đáy mắt Diêu Vận Lạc như phết thêm lớp kem cười.
“Con đang học onl sao? Còn kia là cô giáo?” Mẹ Thẩm không ngạc nhiên mấy, suy cho cùng Thẩm Tư Duệ cũng không phải học lén, cô nhóc có trình bày việc theo khoá Evollrig rồi.
Ngược lại Thẩm Tư Duệ, không có tật cũng giật mình. Hết giật mình lại chuyển sang ngơ ngác. Đấy đấy, giờ thì thành trầm tư rồi. Tính cách không khác bố nó là bao.
Được rồi, con giống cha là nhà có phúc.
Mẹ Thẩm không cho Thẩm Tư Duệ kịp tư duy lại vấn đề. Bà đặt quả táo cạnh bàn, nhân tiện bưng ly sữa cô uống cạn mà chưa đem dẹp đi. Cả quá trình bà đều cố gắng để bản thân không lọt vào cam.
“Nghệt mặt cái gì, học hành chăm chỉ vào.” Kế đến là tiếng cửa nhẹ nhàng đóng lại, lúc này Thẩm Tư Duệ mới hoàn hồn.
Bên kia màn hình Diêu Vận Lạc cười khúc khích, “Thẩm Tư Duệ, mở khung trò chuyện Evollrig đi, tôi gửi em cái này.”
Khung trò chuyện? Thẩm Tư Duệ có chút bất ngờ, cô loay hoay tìm thử nút mở khung trò chuyện, cuối cùng không biết ấn phải cái gì phát ra tiếng “tách”.
Cô ngẩng đầu, Diêu Vận Lạc bật cười, “Học Evollrig hơn một tháng mà em không biết tính năng này sao?”
Ai mà biết được ứng dụng này có khung trò chuyện chứ. Uyển Đình có nói cô tiếng nào đâu. Kể cũng lạ, ứng dụng này chẳng phải chuyên học tiếng Anh sao, những chức năng kia có tác dụng gì?
Thấy vẻ mặt Thẩm Tư Duệ càng lúc càng đen, Diêu Vận Lạc nhịn cười muốn nội thương, cuối cùng vẫn phải ra tay hướng dẫn cô nàng.
“Nút màu đỏ lúc nãy em ấn nhầm là chụp ảnh, còn cái biểu tượng micro kia là để thu âm.” Giảng giải một lược qua các chức năng, Diêu Vận Lạc cười nhàn nhạt, bảo cô mở khung trò chuyện.
Thẩm Tư Duệ nghe lời làm theo, nhìn những tấm ảnh gửi qua nhất thời sửng sốt.
“Oái… Những tấm ảnh này… cô lấy ở đâu?” Trên màn hình là ảnh Thẩm Tư Duệ ngây ngốc. Đáng nói là biểu cảm này lọt vào ống kính không bị dìm mà ngược lại càng thêm đáng yêu.
“Ban nãy vẻ mặt em cứ như có trộm đột nhập.” Tuy không rõ có chuyện gì, Diêu Vận Lạc vẫn đoán được mang máng bố hoặc mẹ cô vừa vào phòng.
Thẩm Tư Duệ quả là học trò ngoan, làm gì cũng thưa gửi bố mẹ. Nếu không mấy việc học onl thế này, rất dễ bị hiểu lầm gọi điện trò chuyện với bạn bè. Nếu là mẹ cô, nhìn tần suất gọi điện chắc cằn nhằn mất mấy ngày. Aii, bỗng dưng nhớ mẹ quá.
Còn Thẩm Tư Duệ hai má nóng bừng. Vì chưa từng tự ngắm bản thân trong trạng thái kia, cô cảm thấy có chút kì dị, cùng một chút ngượng ngùng xấu hổ. Thật sự thì, nét mặt đó nhìn cứ ngu ngu.
Chính mình còn cảm thấy thế, vậy giảng viên Lạc nghĩ thế nào đây? Thẩm Tư Duệ khóc không ra nước mắt, “Cô xoá những ảnh đó đi được không?”
Diêu Vận Lạc chống tay ngang cằm, nghiêng đầu, lọn tóc xoắn nhẹ theo động tác rơi theo, bên kia màn hình như một bức mỹ cảnh.
“Em nói xem?”
Thẩm Tư Duệ không lên tiếng, lẳng lặng ấn nút màu đỏ, tiếng “tách” vang lên, Diêu Vận Lạc sửng sốt. Cô nàng giật giật khoé môi, nhất thời không biết nên nói gì.
Nhìn đến khung giờ ở góc màn hình, Thẩm Tư Duệ reo lên, “Đến giờ tắt máy rồi, em tạm biệt cô.” Dứt lời màn hình rè rè rồi tối đen như mực.
Căn bản không để giảng viên của mình có cơ hội phản ứng.
Diêu Vận Lạc cong môi, cái gì vậy chứ, em cứ dễ thương như thế sao tôi chịu nổi đây?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!