Giảng Viên Lạc, Em Lỡ Tương Tư Cô Rồi - Chương 29: Thiện cảm tăng cấp số nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Giảng Viên Lạc, Em Lỡ Tương Tư Cô Rồi


Chương 29: Thiện cảm tăng cấp số nhân


Không gian bỗng chốc rơi vào yên lặng.
Chiếc xe màu đen tuyền lướt nhanh trong gió, cái lạnh men theo kẽ hở do kính cửa chưa đóng chặt tràn vào. Diêu Vận Lạc không lên tiếng, cô lái xe thêm một đoạn đường nữa sau đó dừng đèn đỏ.
Một đêm tĩnh mịch. Ngoại trừ ánh sáng từ đèn pha cũng chỉ có màu đỏ le lói từ cột đèn tín hiệu.
“Em chưa nhận ra sao?” Diêu Vận Lạc phóng tầm mắt ra xa, bất chợt hỏi.
Thẩm Tư Duệ ngớ người, nhận ra cái gì? Cô nhìn đèn giao thông, chốc chốc lại dời tầm mắt sang cảnh vật xung quanh. Mọi thứ như bị đêm tối nuốt chửng, khoác lên bộ áo hoang tàn cô độc. Con ngươi bỗng xuất hiện mái tóc xoắn nhẹ, hương thơm đặc hữu thoảng qua, có chút dịu hơn ngày thường, cũng mang thêm một tầng cảm xúc khác lạ.
Diêu Vận Lạc ấn nút màu đỏ cạnh cửa, chiếc kính bắt đầu chuyển động lên, đóng chặt lại. Trở về vị trí, cô chỉnh điều hoà ấm lên một chút.
“Sao vậy? Thật sự không nhận ra à?” Nụ cười thấp thoáng ẩn hiện. Ánh đỏ từ cột tín hiệu như tạo thêm sự ma mị cho gương mặt đầy góc cạnh này.
Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, xe nổ máy. Âm thanh vui tai nhưng không quá ồn, rất êm. Chiếc xe hiệu XX nổi tiếng lại tiếp tục lướt đi trong gió.
Diêu Vận Lạc đột ngột rẽ sang phải, cũng may tay lái lụa lại thêm xe tốt, bên trong ngoại trừ hơi nghiêng trái  một chút cũng không bị sao cả.
Diêu Vận Lạc đã hỏi hai câu, Thẩm Tư Duệ vẫn chưa trả lời, cô yên lặng, cố gắng sắp xếp mớ hỗn độn trong đầu và lý giải lời nói Diêu Vận Lạc.
Rốt cuộc, nhận ra là nhận ra cái gì?
Một lúc sau.
Ngay khi cô nhóc định bỏ cuộc, Diêu Vận Lạc lên tiếng.
“Nhìn đi, đây là đoạn đường ngày đầu tôi dẫn em về.”
Thẩm Tư Duệ ngẩng đầu quan sát. Cùng là con đường thế nhưng màn đêm nơi đây như bị bị xua đi, khung cảnh cũng trở nên ấm áp hơn. Khác hẳn với vùng trời ban nãy.
Chờ một chút…
“Là do đèn đường sao?” Giọng nói mang theo sự kinh ngạc.
“Bingo.” Diêu Vận Lạc nhếch môi, cho xe đi chậm lại, lười biếng giải thích, “Hôm ấy trời mưa, em lại bảo bản thân dễ lạc đường. Vốn đường thẳng về nhanh, nhưng không có đèn, chỉ sợ đưa tôi về xong tự em về sẽ nguy hiểm. Đường vòng mặc dù khá xa, nhưng đổi lại có đèn, dân cư nơi đây cũng ngủ muộn, lỡ có lạc đường vẫn vào hỏi được. Chỉ là lâu không đi đường này, ước tính thời gian không chuẩn xác, cho nên lúc đến nhà tôi mới muộn như thế.”
Thẩm Tư Duệ trầm trồ một phen, nghĩ ra rất nhiều lời khen ngợi nhưng không biết chọn cái nào vừa ngắn gọn vừa xúc tích. Cô nàng liếm liếm môi, qua một khoảng im lặng mới nói. “Giảng viên Lạc thật chu đáo.”
Lời khen này qua loa, Thẩm Tư Duệ biết. Nhưng thật sự xui xẻo, mỗi lần cần dùng, óc văn chương của cô đều chạy mất dép.
Diêu Vận Lạc không biết cô nhóc im lặng một khoảng thời gian là để khen mình. Cô nghĩ Thẩm Tư Duệ đang nhớ lại đoạn đường đen như mực kia, từ từ so sánh, thấm nhuần lời cô nói.
Có lẽ thành tích Ngữ Văn của bé con thật không tốt, cho nên khả năng phân tích và hiểu câu nói cũng kém? Dẫn tới trầm tư một lúc kia?
Đó là do Diêu Vận Lạc không biết, Thẩm Tư Duệ ngoại trừ điểm Tiếng Anh ngóc mãi chẳng lên, những môn còn lại đều ổn, nếu không muốn nói là xuất sắc.
Mà cho dù thành tích Ngữ Văn có thật sự dở tệ, cũng chỉ có dở tệ ở việc không nghĩ nổi lời khen thôi. Cô nhóc rất tự hào về khả năng nghe hiểu của mình.
“Ừ.” Diêu Vận Lạc cong môi cười không rõ tâm tình.
Thẩm Tư Duệ mù đường, Diêu Vận Lạc lại rõ như trong lòng bàn tay. Thoáng chốc đã đưa cô nhóc đến nơi.
Khoảng trời kia tuy đen kịt, thế nhưng mưa vẫn chưa rơi. Thẩm Tư Duệ đứng ngược gió, cơn cuồng phong nổi lên, hất ngược tóc cô về phía sau.
Diêu Vận Lạc hé cửa kính xuống, nhắc nhở. “Mau vào trong đi, không khéo mưa ướt người. Tôi về trước và đây.”
Diêu Vận Lạc vẫy tay, cửa kính được kéo lên, che đi gương mặt tinh tế, khoảng chừng mươi giây sau, cô đánh tay lái rời đi.
Thẩm Tư Duệ đứng tại chỗ ngẩng người, sau khi gỡ được khúc mắc trong lòng, thiện cảm với Diêu Vận Lạc bỗng dưng tăng lên cấp số nhân.
“Giảng viên Lạc, cô ấy tuyệt thật.” Cô nàng thì thầm.
Lắc lắc cái đầu, bước vào căn nhà quen thuộc.
“Bố mẹ ơi, con về rồi.”

Xối một ca nước ấm lên người, Thẩm Tư Duệ nhìn bản thân trong gương. Từ gương mặt xuống cơ thể, tóc tai, đều quan sát thật kĩ.
Tuy không phải dạng xinh đẹp xuất sắc nhưng cũng không đến nỗi nào. Ít ra vẫn tạm nhìn được.
Xịt một ít sữa tắm chà lên người, Thẩm Tư Duệ ngẩng cao đầu, vô thức nhớ tới Diêu Vận Lạc. Giảng viên Lạc sở hữu gương mặt gợi cảm, cơ thể quyến rũ, vòng nào ra vòng nấy. Trong lúc khắc hoạ người kia từng nét, mặt Thẩm Tư Duệ ửng đỏ không biết tự bao giờ. Cũng không rõ là do nhiệt độ ở nhà tắm hay do bản thân cô.
Một lúc lâu sau, Thẩm Tư Duệ ra khỏi nhà tắm, gương mặt vẫn hồng hào như lúc nãy. Cô lấy máy sấy, ngồi lên giường sấy tóc. Làn nhiệt phả ra từ máy sấy đối lập với nhiệt độ mát lạnh trên cơ thể tạo cảm giác rõ rệt. Cô ngồi đó, đầu óc thả về miền cực lạc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN