Giảng Viên Lạc, Em Lỡ Tương Tư Cô Rồi
Chương 39: Hoàn cảnh Diệp Tử Đằng
Thẩm Tư Duệ ngẩng ra, chủ quán gọi cô là “nhóc Thẩm”?
“Anh biết tên em?”
“Ừ, Diêu Vận Lạc cậu ta là bạn cùng cấp ba với anh.” Diệp Tử Đằng đeo mắt kính vào, giải thích đơn giản. Nhắc tới cô bạn này, anh lập tức nhớ lại lần trò chuyện gần nhất. Diêu Vận Lạc chính là một người thù dai, nhớ lâu, hiện đã từ chối 97 người tỏ tình!
“Sao em lại đến đây?” Anh mỉm cười lịch sự, còn cô học trò này, anh ấn tượng với cái cách nghe lời tên đáng ghét kia. Lần trước chỉ lướt mắt, bây giờ mới nhìn rõ dung mạo, khá là đáng yêu.
“Em đang thử làm thêm.”
Cố Hoa Hạ cắt ngang lời nói kế tiếp, hối thúc Thẩm Tư Duệ di chuyển sang vị trí của mình. Thẩm Tư Duệ “vâng” một tiếng, nói thêm vài câu lịch sự, sau đó vào trong quầy.
Cố Hoa Hạ chăm chú quan sát nét mặt cô nhóc, chứa đầy quyết tâm, xem ra là muốn học thật. Cô nàng không vòng vo nữa, bắt đầu nói sơ qua công việc pha chế, giảng giải tận tâm vô cùng, nhưng lại hay dùng từ chuyên ngành và tiếng Anh. Mà Thẩm Tư Duệ nổi tiếng ở lớp với danh hiệu dốt tiếng Anh thứ hai không ai dám đứng thứ nhất, đương nhiên nghe năm lần bảy lượt vẫn không hiểu.
Thì ra pha chế không hề đơn giản… Giảng viên Lạc cũng tài quá đi thôi!
Quái, lẽ ra cô phải khen chị Hoa Hạ chứ?
Cố Hoa Hạ lau mồ hôi tượng trưng, cảm thán, “Chị chỉ bảo khó hiểu lắm sao?”
Thẩm Tư Duệ căm nín một lúc, chầm chậm đáp, “… Có chút.”
Lần này không lau mồ hôi nữa mà chuyển sang đỡ trán. Thần kì quá rồi, cô đã truyền đạt hết mức dễ hiểu mà em ấy vẫn chưa tiếp thu được. Phải chăng cô không hợp với nghề nhà giáo? Thật nể những người làm giáo viên nha. Không chỉ tận tâm mà còn kiên trì.
“Em sẽ nhanh tiếp thu thôi, chị đừng nản…” Thẩm Tư Duệ ngập ngừng nói. Kì thật cô cũng không chắc, nhưng chị Hoa Hạ đã tận tâm như này mà cô còn không hiểu, vậy ai đủ khả năng truyền đạt cách pha chế cho cô đây?
Cố Hoa Hạ xua tay, “Quên đi, em với anh chàng kia có quen biết đúng không?” Cô hất mặt về phía quầy. “Ra nói chuyện một xíu cho khuây khoả rồi chị dạy lại lần nữa. Anh chàng kia nhìn em từ lúc bắt đầu học cho tới giờ đấy. Em không bị ảnh hưởng chút nào sao?”
Kì thật khả năng phòng bị với môi trường xung quanh của Thẩm Tư Duệ là bằng không. À nói thế thì có chút hơi quá, chính xác là âm vô cực mới đúng. Bắt cóc cô còn dễ hơn trở bàn tay, vậy mà chưa ai ra tay bắt hết.
Thẩm Tư Duệ rửa tay, bước ra tiếp Diệp Tử Đằng.
“Anh… có chuyện gì muốn nói ạ?”
Diệp Tử Đằng lắc đầu mỉm cười, “Không có, chỉ là cảm thấy dáng vẻ ngu ngơ của em có thể khiến người khác vui vẻ thôi.”
Thẩm Tư Duệ: “…” Không chấp nhất với người đang có tâm sự.
Cô trở lại quầy, lấy chai sữa đậu nành cùng ly nước đá đặt xuống quầy, sau đó ngồi vào vị trí bên cạnh Diệp Tử Đằng. Thẩm Tư Duệ rót sữa, cắm ống hút vào, nâng ly.
“Không ngại tâm sự với em chứ?”
Có lẽ buổi tối là lúc con người ta dễ nói lời thật lòng nhất, hoặc cũng có thể men rượu khiến Diệp Tử Đằng mơ màng thả lỏng, anh lắc đầu.
“Không ngại.”
Tiếp đó anh nâng ly, chạm nhẹ thành ly với Thẩm Tư Duệ, tiếp tục cười. Có ai vào quán rượu lại uống sữa đậu nành như cô nhóc này? Một hơi uống sạch số rượu trong ly, Diệp Tử Đằng chậm chạp kể lại.
Anh có tự thân mở một quán ăn nhỏ, cuộc sống bình dị, không giàu sang gì, nhưng đổi lại rất vui vẻ, hạnh phúc. Cho đến cái ngày bệnh viện báo tin mẹ bị ung thư. Diệp Tử Đằng từ nhỏ không có bố, là con một, lại chỉ có một cái quán nhỏ. Chạy tiền chữa trị cho mẹ không đủ, cũng chẳng mượn được ai, anh quyết định đi vay. Nhưng ngặt nỗi bên kia lại muốn Diệp Tử Đằng bán mảnh đất nơi anh cất quán ăn.
Diệp Tử Đằng chỉ có quán ăn nhỏ đó, bây giờ bán đi, khác nào tay trắng? Như vậy có chữa khỏi cho mẹ cũng không đủ sức lo cho mẹ. Anh đắn đo, mãi tới bây giờ chưa tìm ra giải pháp thích hợp.
“Cho nên đi tìm cơn say để quên đi ưu sầu?” Thẩm Tư Duệ nhấp một ngụm sữa, làm ra dáng vẻ như đang hưởng thức rượu.
Diệp Tử Đằng cúi gầm đầu, không biết nên xử sự ra sao. Trong đầu lướt qua một tia sáng.
“Đúng rồi Diêu Vận Lạc.” Anh đột nhiên reo lên. Diệp Tử Đằng vậy mà quên mất cô bạn thời cấp ba. Diêu Vận Lạc nổi tiếng tốt bụng, lại thêm gia cảnh tốt, giàu có. Mặc dù mượn tiền có chút ngượng ngùng, nhưng đến bước đường này còn tiếc chút sĩ diện chính là bất hiếu.
Cũng may hôm nay anh quyết định đến đây, cũng may nhóc Thẩm đến đây thử làm thêm gì đó. Nhờ vậy anh mới nhớ ra Diêu Vận Lạc.
Thẩm Tư Duệ nhìn vẻ mặt biến hoá của Diệp Tử Đằng, như hiểu ra điều gì, “Anh định mượn tiền cô ấy?”
Diệp Tử Đằng gật đầu, “Cảm ơn em vì đã lắng nghe mấy tâm sự nhảm nhí của anh. Anh tìm ra giải pháp rồi.”
Thẩm Tư Duệ chỉ gật gù tỏ vẻ đồng tình, không nói thêm nữa. Giảng viên Lạc giống như hiện thân của cỏ bốn lá, tốt bụng hoá giải xui xẻo cho mọi người. Không hiểu sao cô lại có một chút ghen tỵ. Nhưng mà, ghen tỵ về cái gì cơ chứ?
Lúc này Cố Hoa Hạ bảo cô vào quầy tiếp tục chỉ bảo. Khoảng 8h45 quán tan khách, Thẩm Tư Duệ vẫn như cũ không biết hơn một tẹo nào.
“Chị phục em thật đấy.” Hoa Hạ giơ ngón cái lên, “Tối nay về vẫn không nghiền ngẫm được thì mai không cần đến nữa.”
Sau đó đưa cho cô chiếc khăn, bật chế độ siêu hiền thục, “Phụ chị dọn dẹp nhé!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!