Giảng Viên Lạc, Em Lỡ Tương Tư Cô Rồi - Chương 4: Em đưa cô về
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Giảng Viên Lạc, Em Lỡ Tương Tư Cô Rồi


Chương 4: Em đưa cô về


Diêu Vận Lạc ôm cây đàn ghi-ta lên gảy thử vài tiếng, ánh mắt cô dời sang Thẩm Tư Duệ.
“Em muốn nghe bài gì?”
Thẩm Tư Duệ ngẩn người, ánh mắt cố định đàn, hồn lại thả theo gió. Cái người trước mặt cô thật sự là giảng viên Lạc sao? Đêm qua vừa thấy hôm nay liền gặp… Quá khó tin mà.
“Thẩm Tư Duệ.” Diêu Vận Lạc lặp lại câu hỏi.
“Bài… bài nào cũng được ạ.” Thẩm Tư Duệ lắp bắp.
Diêu Vận Lạc không hỏi thêm, cô đem sự chú ý của mình đặt vào cây đàn. Tùy ý gảy vài nốt, cuối cùng thành một bản nhạc nhẹ nhàng đung đưa. Âm điệu rất phù hợp ngày mưa.
Từ lúc tiếng đàn cất lên, Thẩm Tư Duệ dần bình tĩnh hơn. Cô hít thở một hơi thật sâu, thầm cảm thán. Âm nhạc hoá ra thật sự có thể trấn an con người.
Lướt qua khúc đệm nhạc, Diêu Vận Lạc cất tiếng hát, thanh âm trong trẻo lúc hát lại hoá ngọt ngào đến lạ. Từng chút, từng chút thấm vào lòng người.
“Thẩm Tư Duệ. Tôi phát hiện em rất hay thất thần.” Tiếng nhạc đã dừng một buổi, vậy mà Thẩm Tư Duệ em ấy vẫn ngơ người ra, chẳng rõ suy nghĩ điều chi.
Thẩm Tư Duệ cũng không hẳn hay thất thần, nghe thế liền phản bác.
“Em chỉ phản ứng chậm, không có thất thần.” Thẩm Tư Duệ cắn răn, “Thật đó, bạn em ai cũng nói thế.”
“Ừ.” Diêu Vận Lạc mỉm cười, cúi đầu tiếp tục đàn thêm ca khúc nữa. Lần này cô hát tiếng Anh, âm điệu trầm hơn một bật, giai điêu cũng chậm hơn một chút. Nghe có chút buồn, chút nhói đau.
“Sao nào? Tôi đàn có hay không?”
“Hay lắm ạ. Chỉ là nội dung em không hiểu lắm.” Thẩm Tư Duệ khẽ nhếch môi, nói ra cảm nhận của mình.
Diêu Vận Lạc ngây người, không phải chứ, nàng phát âm rất chuẩn mà. Cô chợt nhớ ra trình độ tiếng Anh của cô bé trước mặt. Nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
“Học tiếng Anh có nhiều cách, em không nhất thiết phải theo cách truyền thống.” Diêu Vận Lạc cất đàn vào trong túi da, nhếch môi nói.
Dáng người phía sau của Diêu Vận Lạc cũng đẹp không kém phía trước là bao. Phải chăng giảng viên Lạc tập thể hình đều đặn mỗi ngày?
Thẩm Tư Duệ không trả lời, Diêu Vận Lạc nói tiếp.
“Em thích âm nhạc, có thể nghe nhạc tiếng Anh, tìm hiểu tiếng Anh qua nhạc, thấu hiểu tiếng Anh bằng nhạc.” Cô bước sang bàn rót ly nước ép cam đưa cho Thẩm Tư Duệ. “Chỉ cần là thứ em thích, em sẽ tiếp thu nhanh thật nhanh.”
Thẩm Tư Duệ ngẩng mặt nhìn Diêu Vận Lạc, trong lòng thoáng động một cái. Giảng viên nói chí phải, chỉ cần là thứ mình thích, mình sẽ tiếp thu nhanh thật nhanh.
“Em cảm ơn cô.” Nhận lấy ly nước cam, Thẩm Tư Duệ cong môi.
Diêu Vận Lạc trở về chỗ ngồi bắt chéo chân, nghiêng người nhìn ra cửa sổ, mưa càng lúc càng nặng hạt. Kéo tầm nhìn trở lại Thẩm Tư Duệ, cô nhếch môi đầy quyến rũ.
Thẩm Tư Duệ vóc người nhỏ bé, tóc thẳng cột cao một chùm, để mái thưa. Trông rất trẻ con, cũng phù hợp với hình tượng con nít của em ấy.
“Nhà cô ở đây sao?” Bà chủ ban nãy gọi giảng viên Lạc là Lạc Lạc, tức hai người rất thân thuộc. Rất có thể là mẹ con.
“Không có.” Diêu Vận Lạc lắc đầu. “Tôi là khách quen ở đây.”
Bầu trời ngoài kia tối đen như mực, từ chiều đến giờ lúc nào cũng như thế, căn bản là khó xác định thời gian. Thẩm Tư Duệ lấy điện thoại ra xem giờ, hoảng hốt một phen. Cô chỉ định ghé qua đây một chút, vậy mà dành hẳn hai tiếng ở lại.
“Muộn vậy rồi, cô chưa về ạ?” Ý thức được thời gian không còn sớm, về nhà kiểu gì cũng bị la. Vậy mà giảng viên Lạc vẫn ở đây.
Diêu Vận Lạc cũng nhìn đồng hồ, nói.
“Tôi ghé vào đây lúc trời tạm tạnh mưa. Khi về phát hiện ô bị ai đó cầm nhầm rồi.”
“Vậy cô định thế nào? Ở lại đây qua đêm ạ?”
Diêu Vận Lạc câu môi, “Bán nghệ đợi người giúp đỡ, em đã đến rồi cũng nên giúp tôi chứ.”
Thẩm Tư Duệ cảm giác mình bị lừa.
“Giảng viên Lạc, nhà cô ở đâu?”
Diêu Vận Lạc khoác áo vào, không trả lời câu hỏi Thẩm Tư Duệ mà hỏi ngược lại. “Nhà em ở đâu?”
Thẩm Tư Duệ ngây người, cô còn chưa đồng ý giúp giảng viên Lạc về đâu.
“Hướng tây nam ạ.”
Diêu Vận Lạc khẽ “ừm”, bước ra khỏi phòng nói với bà chủ đôi lời, một lúc lâu vẫn chưa thấy Thẩm Tư Duệ bước ra, cô nhịn không được quay lại gian phòng nhạc cụ.
“Thẩm Tư Duệ, em còn nói không hay thất thần.”
Lúc này Thẩm Tư Duệ mới chậm chạp phản ứng, “A, giảng viên Lạc, em vừa nhớ ra em rất hay lạc đường… Đưa cô về xong em lạc đường thì phải làm sao? Đêm hôm đi như này không ổn lắm…” Giọng nói càng lúc càng nhỏ lại.
Diêu Vận Lạc khẽ cười, bước đến kéo tay Thẩm Tư Duệ.
“Còn tưởng em lo chuyện gì. Yên tâm, tôi có xe. Đưa tôi về nhà, tôi lái xe chở em về.”
Cứ như vậy, Diêu Vận Lạc cùng Thẩm Tư Duệ chung ô đi về. Nhà Diêu Vân Lạc không xa không gần, phải qua hai con phố cùng năm ngã rẽ mới tới. Thẩm Tư Duệ rất phục giảng viên Lạc, vậy mà có thể đi bộ đến cửa hàng nghe nhạc.
Cũng may những đoạn đường này đều có đèn, Thẩm Tư Duệ cũng bớt sợ hãi phần nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN