Giáo Chủ Lạc Đường Ký
Chương 17
Phùng Xuân lâu là kỹ viện lớn nhất của thành Tô Châu.
Hoàn phì Yến gầy, mỹ nữ như mây, bà chủ lại nhân dịp thành Tô Châu nhiều người đến liền bảo đám vũ cơ dáng người xinh đẹp xuống múa một khúc, người xem cũng mất cả hồn, khiến việc làm ăn ở Phùng Xuân lâu tăng rất nhanh.
Đám người giang hồ lần trước uống rượu với Diệp Hữu gần như đều ở, ngồi hẳn một bàn ở lầu một. Mấy người nhìn chằm chằm vũ cơ, hận tròng mắt không thể bay ra dính lên người người ta, đợi đến khi kết thúc một điệu, liền cao giọng kêu hay.
“Hiểu công tử thấy thế nào?”
Diệp Hữu cười nhấp một ngụm rượu: “Không tệ”.
“Hay là gọi một người đến đây?”
“Không cần, như này là được rồi”. Diệp Hữu đặt chén xuống, tiểu cô nương bên cạnh lập tức rót đầy chén cho y.
Tiểu cô nương mặc váy mỏng màu vàng nhạt, không biết là đã quen hay được dạy dỗ tốt, mà gặp cái loại bao thành “đèn lồng” như y thì vẻ mặt không kinh ngạc chút nào, cười khanh khách với y, thỉnh thoảng rót chén rượu, nói nhỏ mấy câu, rất thức thời.
Mấy người quan sát một lúc, thấy Hiểu công tử không hứng thú lắm với việc này, nên cũng không nhét thêm người cho y, gợi lên chuyện của Vương gia, nói bóng nói gió hỏi y vì sao mấy ngày trước những người đứng đầu kia lại đến thư viện Định Thiên.
Vốn bọn họ còn thấy vị công tử này chưa ra giang hồ, chắc là dễ moi tin, ai ngờ một lúc sau bọn họ chẳng móc ra được chữ nào, ngược lại bị y dẫn sang nói không dứt lời về chuyện khác, cho đến khi có người tỉnh lại mới kéo lại câu chuyện đã mở rộng như chó hoang thoát dây.
Một vài người từng trải giữ vững tinh thần hỏi thăm, lần này thì không bị lệch, nhưng chẳng có câu nào có ích cả.
Vài lần như vậy, bọn họ đã nhìn ra được người này không đơn thuần dễ lừa, lại nghĩ đến thân phận của người ta, lập tức thành thật, thu lại suy nghĩ gặp may. Có mấy người nghĩ sâu hơn, thầm nghĩ nếu người này khó đối phó như vậy thì sao lại dễ dàng đồng ý uống rượu với bọn họ, chẳng lẽ là ôn chuyện thật sao?
Người cao gầy cầm nguyệt nha sạn lần trước cũng ở đây, hắn không đi nhiều đường cong vẹo như vậy, thấy Hiểu công tử không nói ra tin gì, liền nói: “Vậy sau này có tin tức gì thì đừng quên mấy ca đấy”.
“Tất nhiên rồi,” Diệp Hữu nói, “Ngoại trừ sư huynh, trên giang hồ ta cũng chỉ quen chư vị đại hiệp, cũng thấy hợp ý với mọi người, nếu không nói với mọi người thì nói với ai được chứ?”
Lời này đúng là rất êm tai.
Vài người từng trải tuy biết rằng có thể người này chỉ nói cho hợp tình huống mà thôi, nhưng vẫn không nhịn được tự hỏi có phải người nọ quá cô đơn nên mới đi uống rượu với bọn họ hay không, thầm nghĩ người ở trong Vương gia đều là người có tiếng tăm, hình như không ai để ý đến y thì phải. Nghĩ như vậy, bọn họ liền thấy cảm động, nhất là người cao gầy kia, lại thật tâm thật lòng đối xử với y.
Tiểu cô nương váy vàng từ lúc ngồi ở đây liền nhìn ra được vị công tử này khác với những gã đàn ông luôn nhìn thẳng kia, bây giờ thấy như vậy, không khỏi tò mò về thân phận của y.
Diệp Hữu cười nhìn nàng ta.
Tiểu cô nương thu lại suy nghĩ đó, chỉ vào phía trước nói: “Công tử, Như tỷ tỷ sắp đánh đàn rồi, tỷ ấy đàn rất hay”.
Diệp Hữu tốt tính “ừm” một tiếng, không vạch trần nàng ta.
Tiếng đàn du dương, những người kia rất nhanh đã lại si mê tiếp.
Diệp Hữu nhìn cả sảnh ngập trong xuân sắc, trong lòng lại chẳng gợn sóng chút nào.
Y cảm giác như mình đã từng gặp qua rất nhiều loài hoa rực rỡ xinh đẹp, trải qua rất nhiều trầm bổng nhấp nhô, bây giờ nhìn cái gì cũng như nhìn mây bay vậy. Tiếng cười duyên, tiếng hát ca ồn ào, y đã hơi nhớ nhung khoảnh khắc yên tĩnh ngồi đọc sách uống trà mỗi ngày trong Vương gia rồi.
Y đến Phùng Xuân lâu là vì cho những người kia có cơ hội tiếp cận mình, nhưng qua việc lúc nãy, sợ là đám kia sẽ không đến nữa, cũng không biết có phải là bọn họ nhận sai người thật, hay là giữa đường có đường rẽ, khiến bọn họ không dám nhận… Diệp Hữu âm thầm tự hỏi, kiên nhẫn ngồi trong màn đêm, liếc thấy mấy người kia càng lúc càng gấp gáp, liền săn sóc bảo bọn họ muốn làm gì thì đi làm đi.
Mấy người hỏi: “Hiểu công tử thì sao? Muốn về sao?”
Diệp Hữu đang định trả lời, liền nghe thấy trên lầu vang lên tiếng “Ai nha” ngọt ngào, ngay sau đó là một câu “Công tử cẩn thận”, y ngẩng đầu, thấy trên lầu hai rơi xuống một chén rượu đầy, đang rơi về phía y, ngay lúc y nhìn lên, thì chén rượu kia đã bay đến gần, chuẩn bị rửa mặt cho y.
Người bên cạnh hoảng hốt, đang định kéo y ra bỗng thấy mắt hoa lên, chờ đến khi nhìn lại thì phát hiện y đã bước một bước, trên tay có thêm một chén rượu, cũng hứng những giọt rượu rơi ra kia không thiếu giọt nào, tay kia thì cầm chắc cái chén rơi xuống, như là đón hoa vậy.
Mấy người hít sâu một hơi, chỉ một cái chớp mắt ngắn ngủi mà đã cầm được chén rượu, tốc độ quá nhanh đấy, nếu y dùng khinh công đó để giết người… Mấy người tưởng tượng cái cảnh kia, lập tức thấy cổ hơi lạnh.
Cô nương trên lầu vừa chạy xuống, mặt hoa khẽ đổi: “Công tử không sao chứ?”
Diệp Hữu mỉm cười đưa hai cái chén cho nàng, dịu dàng an ủi: “Đừng lo, không sao cả”.
Cô nương ngơ ngác nhìn chén rượu mới thêm, lại nhìn y, khóe môi cứng đờ, yên lặng cầm lấy. Diệp Hữu nhìn nàng lên lầu, nhìn tiểu cô nương váy vàng bên cạnh: “Mỹ nhân kia là ai vậy?”
Tiểu cô nương còn chưa trả lời, mấy người giang hồ đã hồi hồn liền nói cho y biết đó là Vân cô nương xếp hạng ba ở Phùng Xuân lâu, trong giọng nói có thêm chút cung kính và kiêng kị.
“Xếp hạng ba sao, quả nhiên là mỹ nhân,” Diệp Hữu khen, hỏi tiểu cô nương, “Hôm nay nàng ấy có khách sao?”
Tiểu cô nương nói: “Có”.
Diệp Hữu hỏi: “Có biết là ai không?”
Tiểu cô nương trả lời: “Là bốn vị khách quý, gọi không ít tỷ tỷ, ta cũng không biết Vân tỷ tỷ đang tiếp ai”.
Đao ba nam đã đi ra khi vừa có chuyện, cũng bị khinh công của Hiểu thiếu gia làm kinh hãi, nhưng ngay sau đó liền nghe thấy y hỏi thăm cô nương nhà người ta, nhìn vẻ như muốn gọi người đến đây, mồ hồi lạnh liền “tách tách” rơi xuống, bắt đầu tự hỏi có cần sai người chạy nhanh về báo cho môn chủ hay không.
Nhưng không đợi hắn gọi người, liền nghe thấy khách quý đi đầu mà Hiểu thiếu gia hỏi là họ Ngụy, liền ngẩn ra, nghĩ đến tình huống lúc nãy, nhanh chóng hiểu ra chén rượu kia sợ là cố ý làm rơi.
“Thì ra là Ngụy công tử, vậy thì thôi”. Diệp Hữu nói xong gọi một gã sai vặt đến, gọi một bầu rượu bảo hắn đưa qua.
Gã sai vặt làm việc nhanh nhẹn, nhấc người đi lên. Ngụy nhị công tử luôn cao ngạo nhìn bầu rượu này, nửa ngày cũng không mở miệng. Vân cô nương lúc nãy xung phong nhận việc cắn môi rúc bên người một người trong đó, không dám nhìn hắn.
Người ngồi cùng bàn kinh ngạc hỏi: “Y có ý gì vậy? Đã nhìn ra được?”
“Không phải chứ?” Ngụy nhị công tử nói, “Thân thủ lúc nãy của y, các ngươi ai thấy rõ?”
Người ngồi cùng bàn đều lắc đầu.
Lần trước Ngụy nhị công tử không đi đến thư viện Định Thiên với Ngụy trang chủ, không nghe thấy phân tích của vị Hiểu công tử kia, nên ấn tượng về người nọ vẫn là một sư đệ ngoan ngoãn yên lặng, bây giờ thấy y sắc bén như vậy liền hứng thú hơn, nói: “Sư đệ của Văn Nhân Hằng cũng không phải là người đơn giản”.
Người ngồi cùng bàn hỏi: “Ngươi định làm gì?”
Ngụy nhị công tử cầm bầu rượu mà người ta đưa rót một ly, nói: “Không làm gì cả”.
Diệp Hữu đưa rượu xong liền chào tạm biệt, chậm rì rì đi ra Phùng Xuân lâu, nhìn đao ba nam đi theo: “Chuyện lúc nãy đừng nói cho sư huynh ta biết, người ta cũng chỉ vì muội muội mình thôi”.
Đao ba nam biết Ngụy nhị công tử cũng ở Phùng Xuân lâu, liền hiểu rõ nguyên nhân trong đó.
Ngụy cô nương từ lần đầu tiên gặp môn chủ đã có ý rồi, nhưng môn chủ vẫn không có ý định lập gia đình, mà môn chủ đối xử với Hiểu thiếu gia thế nào thì rõ như ban ngày, chắc là Ngụy nhị công tử đã có điều hoài nghi, vì thế nên tạo chuyện ngoài ý muốn để nhân cơ hội nhìn mặt Hiểu thiếu gia, chỉ là không rõ ý đổ rượu kia có phải là của hắn hay không.
Thật ra không chỉ có Ngụy nhị công tử, mà phàm là người quen biết với môn chủ đều có thể nhìn ra được môn chủ đối xử với Hiểu thiếu gia khác hẳn với người bên ngoài, nếu sau này bị những người thích môn chủ nhìn thấy, chắc sẽ có không ít người âm thầm gây chuyện với Hiểu thiếu gia.
Hắn không nhịn được nhìn người bên cạnh.
Diệp Hữu tưởng là hắn còn nghi ngờ lời mình nói, cười nói: “Nghe ta, lỡ như sư huynh có chút ý với cô nương nhà người ta, sau khi biết chuyện này lòng sinh xa cách với người ta thì sao, phá hủy mười tòa miếu, không hủy một cọc hôn, ta còn chờ lấy tiền lì xì nữa”.
“…” Đao ba nam yên lặng quay đầu, thầm nghĩ lo lắng cái rắm, ngay cả môn chủ của bọn họ cũng thỉnh thoảng bị Hiểu thiếu gia làm cho hết cách, thì người khác có thể là đối thủ của người này sao?
Dù đã vào đêm, nhưng trên đường vẫn náo nhiệt như trước, đao ba nam đi theo được một lúc, phát hiện y không đi về Vương gia, liền hỏi: “Hiểu thiếu gia muốn đi đâu vậy?”
Diệp Hữu nói: “Còn chưa nghĩ ra”.
Đao ba nam lập tức nhìn cửa hàng phía trước, sợ Hiểu thiếu gia đi vào tiểu quan quán, nếu người này thực sự qua đêm bên ngoài, môn chủ nhà bọn họ không chừng sẽ cười rất đáng sợ, nghĩ là thấy sởn cả tóc gáy rồi.
Hắn khuyên nhủ: “Không còn sớm nữa, hay là về thôi?”
Diệp Hữu nghĩ nghĩ: “Cũng được, nhưng ta không muốn về quá sớm, chúng ta đi chậm một chút”.
Đao ba nam tất nhiên không có ý kiến gì.
Diệp Hữu nói: “Ta vẫn luôn không hỏi sư huynh, bây giờ vài vị chưởng môn ở Vương gia kia, ngoại trừ Ngụy trang chủ, Đinh các chủ và minh chủ, thì bốn vị Trần, Hàn, Đổng, Điền còn lại là chưởng môn của môn phái nào vậy?”
“Đều là những môn phái có thực lực hùng hậu,” Đao ba nam nói, “Trần bang chủ là bang chủ của thủy trại đệ nhất Giang Nam, Hàn bang chủ là bang chủ của phái Thanh Thành, Đổng bang chủ là…”
Hắn nói tỉ mỉ, thấy Hiểu thiếu gia hỏi một vài chuyện khác liền vừa đi vừa trả lời, dần dần bắt đầu nói về các môn phái khác trên giang hồ.
Diệp Hữu nói: “Lần trước ta uống rượu có nghe bọn họ nói về giáo chủ Ma Giáo, thấy bọn họ nói hơi quái lạ, ngươi hiểu biết bao nhiêu về Diệp giáo chủ vậy, y có bạn sao?”
Đao ba nam nói: “Có, cung chủ của Vô Vọng cung”.
Diệp Hữu nhớ lại: “Tên là Tạ Quân Minh?”
Đao ba nam đáp: “Đúng, sau chuyện ở Ngọc Sơn đài, Tạ cung chủ đã mời Diệp giáo chủ uống rượu, sau đó hai người đã trở thành bạn bè”.
Diệp Hữu nói: “A?”
Đao ba nam cười nói: “Vì Tạ cung chủ nói từ khi Hoàng Kim giáo đổi thành Ma Giáo, thì đám bạch đạo kia không thể gọi bọn họ là Ma Giáo được nữa, rốt cục cũng đồng ý gọi đúng tên Vô Vọng cung”.
Diệp Hữu cười cười, hỏi: “Diệp giáo chủ là người thế nào?”
“Diệp giáo chủ không thường lộ mặt, nhưng tin đồn trên giang hồ về y mấy năm nay có không ít, đều là những chuyện khiến người ta có thể nói hăng say, y sống phóng khoáng tiêu sái, ngay cả môn chủ của chúng ta…” Đao ba nam nói xong bỗng như nghĩ đến điều gì, quay phắt đầu nhìn vị Hiểu công tử bên cạnh, chỉ thấy lạnh từ đầu đến chân.
Nghĩ lại thì, tính cách Hiểu thiếu gia và Diệp giáo chủ có hơi giống, chẳng lẽ là hắn nghĩ nhiều quá sao?
—————–
Truyện này khó edit quá, nhiều đoạn mò dựa vào tình huống, nếu có sai sót khó hiểu chỗ nào mong mọi người thông cảm TT^TT
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!