Giáo Chủ Lạc Đường Ký
Chương 22
Trong sơn động tối thui, mạng nhện giăng đầy khắp nơi, trên đất là vài mảnh xác động vật rơi rụng, khiến người ta vừa nhìn là chẳng muốn đi vào rồi. Cát thiếu bang chủ chỉ vào vết hình bốn góc cạnh vách đá, nói: “Cái hộp đó được đặt ở đây”.
Đám người minh chủ nhìn nhìn, lại xem xung quanh một vòng, không thấy chỗ quái lạ nào cả, liền chia ra một nhóm trông giữ bốn phía, sau đó chọn vài người có võ công tốt, rồi mới dọn mạng nhện vào trong.
Văn Nhân Hằng tất nhiên cũng ở trong, Diệp Hữu là công thân nhìn thấu điều bí ẩn trong “Truy Thành Tán” cũng vội vàng đi theo. Vài vị trưởng lão Ma Giáo ở phía xa xa nhìn lại rất sốt ruột, sợ giáo chủ gặp chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng hiện giờ bọn họ chỉ là “tiểu nhân vật”, chỉ có thể chờ ở ngoài như những người khác.
Trong sơn động chỉ dài đủ cho hai người đi qua, đuốc chiếu bóng người lên vách đá, tựa như quái vật vặn vẹo không tiếng động. Mọi người cẩn thận di chuyển bước chân, đi rất chậm rãi, nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện là mình lo xa quá rồi, bởi vì chỗ này ngoại trừ nhện và mạng nhện thì không có vật gì đáng lo cả, hơn nữa sơn động cũng không sâu, chỉ cách có năm sáu trượng, ở phía cuối là một tảng đá bóng loáng.
* Trượng: đơn vị đo chiều dài cổ của Việt Nam và Trung Hoa, một trượng bằng 10 thước. Trong hệ đo lường cổ Trung Hoa, do thước Trung Quốc cổ dài khoảng 0,333 mét, một trượng Trung Hoa dài 3,33 mét. Năm sáu trượng thì khoảng 15 – 20 mét.
Trên đó có khắc một hàng chữ, cứng cáp mạnh mẽ: Người vào được đây thì là người có duyên, cầm “Truy Thành Tán” đi đi.
Sắc mặt mấy người minh chủ khẽ biến, cầm đuốc nhìn quanh một vòng, kết quả là không có gì cả. Một người trong đó không nhịn được nói: “Hay là hắn đang nói đến quyển trong tay Cát bang chủ?”.
Cát bang chủ lập tức nói: “Không thể nào, nếu không thì hắn còn thêu hình có ý “vỏ ngoài che mắt” làm gì, chẳng phải là làm điều thừa sao”.
Một người khác xen mồm vào: “Có thể là chỉ muốn trêu đùa người mà thôi, cũng có thể là muốn người chạy vào đọc danh tác của hắn, nhưng thực ra “Truy Thành Tán” thực sự là quyển đó”.
“Càng không thể nào, cái gì ta cũng thử qua rồi, quyển sách kia không có gì cả, hơn nữa “Truy Thành Tán” đã lưu truyền nhiều năm, nhưng quyển sách đó mới viết chưa đến mười năm!”. Giọng Cát bang chủ nghiêm túc và sốt ruột, nếu bí tịch là thật, người ta không biết thì không sao, nhưng giờ thiên hạ đều biết, vậy thì thứ trong tay ông chính là một lá bùa đòi mệnh.
Ông nhìn về phía Hiểu công tử: “Công tử, ngươi nói có đúng không?”.
Diệp Hữu nói: “Đúng hay không, tìm trước rồi nói sau”.
Các vị tiền bối như minh chủ đã sai người đi tìm xung quanh, cũng đã chuẩn bị lật sơn động mà tìm, nhưng lần này vẫn là quá lo xa rồi, bọn họ chỉ tìm một lúc liền tìm được một cái hộp gỗ nhỏ bị chôn dưới tảng đá, chất liệu làm hộp gỗ giống cái hộp gỗ đựng bí tịch lúc trước.
Cát bang chủ thở phào một hơi: “Ta đã nói không thể nào là quyển trong tay ta được mà”.
Sơn động rất chật hẹp, một đám người chen chúc nhau khó mở ra được, đành phải quay lại đường cũ.
Mọi người đã sớm trông chờ mong mỏi, thấy bọn họ liền “ầm ầm” vây quanh, rất nhanh đã nghe nói tìm được một cái hộp gỗ, liền hai mắt tỏa sáng, đều tò mò bên trong là cái gì.
Tuy cả quá trình rất thuận lợi, nhưng mấy người minh chủ cũng không lơ là cảnh giác, hộp gỗ mở rất cẩn thận, chỉ thấy bên trong là một tấm da trâu. Minh chủ mở ra, phát hiện là một bức thư.
Giống với trang đầu tiên của quyển sách trong tay Cát bang chủ, viết mấy dòng suy nghĩ trên đó, nhưng khác với kiểu thương xuân bi thu lần trước, lần này là nói hắn có được “Truy Thành Tán” đã gần mười năm, ngày đêm nghiêm cứu, không dám lười biếng, nhưng tư chất ngu dốt, không thể hiểu thấu đáo, bây giờ tuổi đã cao, sợ bí tịch tuyệt thế này sẽ bị hủy trong tay mình, nên muốn tập hợp anh hùng thiên hạ, dâng lên nhường lại, mong lúc sinh thời thấy được thân công tái hiện thiên hạ.
“Còn có người rộng rãi như vậy sao?”. Ngụy trang chủ nói, “Ta cảm thấy không dễ dàng như vậy”.
Minh chủ không nói gì, nhìn xong mặt này, liền lật sang mặt trái, trên đó viết chỗ để bí tịch: hướng nam sơn động mười bước, chính đông năm mươi bước, chuyển chính nam một trăm bước, chính tây một trăm bước, chính bắc một trăm bước, chính đông năm mươi bước.
Mấy người cũng không phải là đồ ngốc, vừa nghĩ là biết đây là một vòng.
Câu tiếp theo trên da trâu cũng khiến bọn họ khẳng định: Truy Thành Tán ở mảnh đất trong bốn góc này.
Bọn họ nhìn xuống, chỉ thấy phía sau viết hai chữ, như trách trời thương dân: Lấy đi.
Ngụy trang chủ một lời thành sấm.
* Nhất ngữ thành sấm: “sấm” là lời tiên đoán mang ý “hung”, không lành. Cả câu ý kiểu “mồm quạ đen, mở miệng nói chuyện đen đủi ai ngờ thật sự xảy ra”.
Mấy người: “…”.
Người xung quanh nhón chân, rướn cổ lên nhìn, thuận tiện bàn luận sôi nổi, rốt cuộc có mấy người không kìm được hỏi: “Minh chủ, viết cái gì vậy?”.
Minh chủ im lặng nhìn bọn họ, cố nén xúc động muốn xoa ấn đường thở dài một tiếng, luôn cảm thấy ngày nào đó mình sẽ bị đám người kỳ quái trên giang hồ dày vò chết mất.
Ông liền kể hết nội dung trên da trâu cho bọn họ.
Đám người đầu tiên là im lặng chớp mặt, ngay sau đó liền có vài người bật cao ba thước, kích động chạy đi đào hầm, ngay sau đó càng có nhiều người hơn tham gia cùng.
Mấy người minh chủ nhìn nhau, chẳng biết tại sao lại có cảm giác không rõ lắm. Cát bang chủ là người bị hố từng trải, nói đầu tiên: “Các ngươi nói đào ra thực sự là “Truy Thành Tán” sao?”.
Mọi người nhìn ông, đều không muốn nói lắm, nhưng minh chủ lại không thể không nói, thở dài nói cho ông là không biết. Cát bang chủ liền nhìn sang một bên: “Hiểu công tử có ý kiến gì không? Cái này là thật hay là giả, không phải là đùa người đấy chứ?”.
Diệp Hữu cười hỏi lại: “Nếu ta nói là giả, vậy các vị sẽ dừng tay về nhà sao?”.
Mọi người cảm thấy không thể nào, chỉ đành nhận mệnh.
Mảnh đất kia rất nhanh đã đầy ắp người, các bang phái lớn đều sai thủ hạ đi đến, Văn Nhân Hằng cũng sai vài người qua, đứng ở bên ngoài vây xem với sư đệ, lúc này liếc thấy bóng Ngụy cô nương đến đây, liền mang sư đệ đi đến bên cạnh đám hồ bằng cẩu hữu kia. Đám người đó đều là nam nhân, một tiểu cô nương như nàng sẽ không đến bên cạnh được.
Ngụy cô nương đi được nửa đường quả nhiên dừng lại, do dự nhìn một chốc, rồi thất vọng đi về tìm Ngụy Giang Việt.
Diệp Hữu buồn bã nói: “Sư huynh, đúng là ý chí sắt đá”.
Văn Nhân Hằng muốn nói một câu “Không bằng tặng diễm phúc này cho ngươi”, nhưng nghĩ không chừng người này sẽ muốn thật, tuy nói hơn nửa là lời nói dối, nhưng chịu nội thương chắc chắn là mình, đành phải nói: “Sư huynh của ngươi vô phúc hưởng thụ”.
Diệp Hữu tò mò hỏi: “Vậy sư huynh định khi nào tìm sư tẩu cho ta?”.
Văn Nhân Hằng nhìn y: “Tùy duyên thôi”.
Mấy ngày nay Lý thiếu đã nghe không ít tin đồn về “Truy Thành Tán”, biết thứ này lợi hại nhưng rất khó luyện, từ trước đến nay luyện thành chưa đến mười người, mỗi người đều là cao thủ đứng đầu. Hắn nhìn vẻ kích động củ đám người kia, chưa bỏ ý định hỏi: “Chuyện lớn như vậy, Diệp giáo chủ thực sự không xen vào sao?”.
Đám hồ bằng cẩu hữu thấy nhưng không thể trách, lời ý sâu xa nói: “Suy nghĩ của vị Diệp giáo chủ kia của ngươi rất khó đoán, không dễ nói a”.
Lý thiếu thấy rất có lý, nói mấy câu muốn gia nhập Ma Giáo, sau đó liền cất chuyện này đi, lấy một vò rượu từ trong xe ngựa ra uống theo một vòng. Rượu mà Lý thiếu mang đến chắc chắn là rượu ngon, quả đúng là mười dặm thơm hương, mấy kẻ mê rượu gần đó cũng không nhịn được nhìn sang.
Ngụy cô nương ở xa xa nhìn bọn họ cười nói, không hiểu lầm bầm: “Sao Hằng ca lại thích ở chung với bọn họ vậy? Người như bọn họ…”.
Ngụy Giang Việt cũng nhìn nhìn.
Đám người kia con cháu phú gia chiếm đa số, chẳng được mấy người thực sự là người giang hồ, bọn họ thường xuyên kết bạn dạo chơi, chỗ nào vui thì đến, có việc vui thì xem, không quan tâm đến chính tà và danh tiếng, chỉ đơn giản là vui vẻ mà thôi. Nhưng tuy nói vậy bọn họ lại không phải là người dễ chọc, muội muội của hắn chỉ thấy được mặt ngoài, không nhìn thấy tầng sâu hơn.
Hắn nói: “Nhìn nhiều là muội sẽ biết”.
Ngụy cô nương vẫn không hiểu: “Có cái gì mà nhìn chứ?”.
Ngụy Giang Việt nói: “Ít ra Văn Nhân Hằng chịu ở cạnh bọn họ”.
Ngụy cô nương lập tức nói: “Đúng vậy”.
“…”. Ngụy Giang Việt muốn xem nàng thành nước hắt ra ngoài rồi.
Một đám người đào từ lúc mặt trời chói chang trên đỉnh đầu đến lúc mặt trời lặn xuống phía tây, nhưng ngay cả nửa tờ giấy cũng không thấy, tiếng oán than vang khắp nơi. Nhưng oán giận thì oán giận, sức hấp dẫn của “Truy Thành Tán” thực sự quá lớn, không có ai đồng ý buông tha dễ dàng như vậy, nên bọn họ vẫn chịu mệnh mà đào hầm.
Lúc này Văn Nhân Hằng đã dùng qua cơm chiều cùng sư đệ, đang đứng dưới một gốc cây nhìn đất bị đào xới lung tung, hắn hỏi: “Có ý kiến gì không?”.
Diệp Hữu nói: “Hắn đợi nhiều năm như vậy, lại điều động nhân lực như này, hẳn là sẽ có thứ gì đó, chỉ là cách làm hơi thiếu đòn”.
Văn Nhân Hằng đồng ý gật đầu: “Còn gì nữa?”.
Diệp Hữu cười nói: “Nhưng rất thú vị, ta rất muốn gặp hắn”.
Văn Nhân Hằng liếc nhìn sư đệ.
Mấy ngày nay hắn suy nghĩ trước sau, luôn không nghĩ ra được nguyên nhân sư đệ làm ra việc này, cho nên hắn nghĩ có hai khả năng, một là sư đệ không biết đã biết trước chuyện này từ đâu, âm thầm đẩy một phen; hai là sư đệ là người đã đặt bí tịch ở đây, muốn tính kế người nào đó.
Vấn đề là, sư đệ muốn tính kế ai?
Lúc trước khi sư đệ rời đi, hắn đã từng nghĩ chuyện của sư phụ còn có chuyện gì ẩn giấu trong đó, ép mình phải nhớ lại tỉ mỉ từng chi tiết, nhưng quả thực không có vấn đề gì cả, hơn nữa khi đó sư bá đã lên đến chức đại tướng quân, tay nắm binh quyền, đối phó với một người giang hồ cũng không phải là chuyện khó, nếu người giết sư phụ thực sự là người khác, vậy sư đệ nói thẳng với sư bá là được, tội gì phải giấu trong lòng chứ?
Diệp Hữu nhận thấy được tầm mắt của hắn, hỏi: “Sao vậy?”.
Văn Nhân Hằng còn chưa mở miệng, liền nghe thấy tiếng thét kinh hãi từ phía xa vọng lại: “Đào được rồi!”.
Bọn họ nhìn qua, người đào được là thủ hạ của Linh Kiếm các, người nọ ôm lấy một cái rương dính đầy bùn đất, đi đến trước mặt Đinh các chủ, vô số ánh mắt xung quanh lập tức đều đặt lên người hắn.
Đinh các chủ cũng không chần chừ, rút kiếm chặt đứt khóa bên ngoài, dưới mọi ánh mắt mở to đẩy nắp rương ra, chỉ thấy bên trong không phải là quyển sách, mà là da trâu, còn chia ra mấy tấm nữa.
Minh chủ nhặt tấm ở trên cùng lên, trên đó viết sợ bí tịch bị nuốt riêng, cho nên nghĩ một cách hay là giấu bí tịch ở một chỗ, vẽ xong bản đồ thì xé thành mấy phần, mỗi người giữ một phần, đi theo thứ tự trên đó là được.
Vẫn phải tiếp tục tìm.
Mọi người cảm thấy một hơi nghẹn bên trong, không lên không xuống được.
Ngụy trang chủ luôn tốt tính cũng không nhịn được nói một câu: “Hắn đúng là biết cách dày vò”.
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!