Giáo Chủ Lạc Đường Ký - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Giáo Chủ Lạc Đường Ký


Chương 26


Tần Nguyệt Miên thường pha trộn với đám hồ bằng cẩu hữu kia, nên quen thuộc mỹ nhân như trong lòng bàn tay.

Hắn hỏi: “A Hiểu sư đệ có ấn tượng về Tỏa Tâm lâu không?”.

Diệp Hữu đoán: “Đào cô nương có quan hệ với Tỏa Tâm lâu sao?”.

“Đúng vậy, lâu chủ Tỏa Tâm lâu là tỷ tỷ ruột của Đào cô nương”, Tần Nguyệt Miên nói, “Tỏa Tâm lâu chỉ nhận nữ nhân, trong lâu có quy định là không được động tình, mấy năm trước có một đệ tử tư định chung thân với người khác, theo lý là phải phạt, nhưng trong chuyện này Đào cô nương lại có suy nghĩ khác với tỷ tỷ của nàng, cụ thể thế nào không ai biết, chỉ biết cuối cùng Đào cô nương rời Tỏa Tâm lâu, cô nương kia thì được lâu chủ thả ra, bây giờ con đã chạy được rồi”.

Diệp Hữu hỏi: “Quy định của Tỏa Tâm lâu không đổi?”.

“Không đổi”, Tần Nguyệt Miên nói, “Nhưng có một lời đồn là Đào cô nương đã cược với tỷ tỷ của nàng, chứng minh tình yêu nam nữ cũng không hoàn toàn hại người, nếu thắng thì tỷ tỷ nàng phải sửa lại quy định, nhưng đến giờ cũng chỉ là suy đoán mà thôi, Đào cô nương chưa từng thừa nhận, tóm lại từ sau chuyện kia nàng liền coi bốn biển là nhà, chưa về lại Tỏa Tâm lâu…”.

Còn chưa dứt lời, tiếng đàn trong rừng bỗng bén nhọn lên, như là có thể cắt qua da, ngực cũng bị vặn xoắn đến đau đớn.

Văn Nhân Hằng đến gần sư đệ, nói cho y đừng nghe nữa. Diệp Hữu không cần nhắc nhở, cơ thể tự phản ứng lại, vận nội lực ngăn cản. Cùng lúc đó, minh chủ cao giọng báo tên và mục đích đến đây, lúc này tiếng đàn mới chậm lại.

Mọi người thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực.

Diệp Hữu hỏi: “Nàng ta luyện thuật âm sát?”.

Tần Nguyệt Miên gật đầu: “Cùng học với tỷ tỷ của nàng”.

Diệp Hữu có ý muốn tìm hiểu người này, muốn thử xem có thể nhớ lại gì hay không, liền hỏi tên của người ta.

Tần Nguyệt Miên nháy mắt với y: “Cái này thì không ai biết, mọi người đều gọi nàng là Đào cô nương, đã từng có không ít người hỏi qua, nhưng nàng nói chỉ có trượng phu tương lai mới có tư cách được biệt, A Hiểu sư đệ không ngại thử xem sao?”.

Văn Nhân Hằng nhìn hắn.

Tần Nguyệt Miên nghiêm mặt, bổ sung thêm: “Nhưng bây giờ ngươi đi sợ là muộn rồi, mọi người đều đoán Diệp giáo chủ đã biết”.

“…”. Văn Nhân Hằng có hơi hối hận vì lúc nãy đã nhìn hắn.

Ngay sau đó, người nào đó lập tức hứng thú hơn.

Diệp Hữu hỏi: “Sao lại vậy? Ta nhớ là nàng ta đồng ý múa Phượng Tê Vũ vì Diệp giáo chủ?”.

“Ừ, nghe nói rất đẹp, chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể khiến người ta suốt đời không quên”, Tần Nguyệt Miên chậc chậc nói, “Không biết sao Diệp giáo chủ lại làm được, dù sao ta vẫn cảm thấy có thể Đào cô nương đã bị y làm rung động, xem trọng y”.

Diệp Hữu lặp lại: “Bị y làm rung động?”.

Tần Nguyệt Miên cười nói: “Đúng vậy, Diệp giáo chủ muốn khiến một người vui vẻ thì có không ít cách, a đúng rồi, lúc trước chính là tại hồ Lạc Hoa này, ngươi nhìn xem bên kia trồng không ít cây đào đúng chứ?”.

Diệp Hữu nhìn vọng qua, cách mấy cây tùng bách, quả nhiên thấy bên hồ trồng rất nhiều đào, tiếc là mùa hoa đã qua, không nhìn thấy cảnh hoa đào nở rộ.

Đao ba nam vừa nghe là biết Tần Nguyệt Miên đang muốn nói chuyện gì, không nhịn được chen vào: “Nhanh đi thôi, đừng để Đào cô nương nghe thấy”.

Diệp Hữu cười tủm tỉm nói: “Không sao, chúng ta có thể đi chậm một chút, nói nhỏ một chút”.

Đao ba nam không dám nhiều lời, âm thầm nhìn môn chủ, thấy sắc mặt hắn vẫn như ngày thường, nhưng càng ôn nhu hơn, liền đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ nếu môn chủ không vui thì sao không ngăn lại chứ?

Văn Nhân Hằng chưa từng nghĩ sẽ ngăn lại, bởi vì chuyện mà sư đệ nhà hắn muốn biết thì chắc chắn sẽ nghĩ cách để biết, hắn không ngăn được, chỉ là không muốn tự mình nói ra mà thôi.

Trong khoảng thời gian đó, Diệp Hữu đã bắt đầu hỏi chuyện hoa đào, biết được chúng đều là trồng mới sau này, cười nói: “Không phải là Diệp giáo chủ trồng đấy chứ?”.

Tần Nguyệt Miên nói: “Không phải, nhưng chúng có là vì Diệp giáo chủ”.

Hắn chỉ vào bên hồ: “Có thấy không, trong những cây đào kia còn có mấy cây lê, trước kia vốn chỉ có cây lê thôi, lúc ấy đúng lúc hoa nở, Diệp giáo chủ và Đào cô nương gặp nhau ở đây, vì nụ cười của mỹ nhân, y liền thêm sắc cho hoa lê rơi, đóa hoa rơi vào trong nước đều là mặt có màu sắc hướng lên, không một chút trắng, tất cả đều được y nhuộm màu giống như hoa đào vậy, nghe nói sau đó có người thử qua nhưng đều không làm được, có thể thấy khinh công của Diệp giáo chủ lợi hại thế nào”.

Diệp Hữu nghĩ nghĩ hình ảnh kia.

Tần Nguyệt Miên tiếp tục nói: “Hồ này trước đây gọi là hồ Lán Nhỏ, nguyên nhân là vì gần đây có một thôn toàn là lán nhỏ, Diệp giáo chủ nói nơi đẹp như vậy không bằng gọi là hồ Lạc Hoa, đến khi chuyện này truyền ra, mọi người cũng gọi bằng cái tên này, còn có người trồng hoa đào nữa, mùa xuân hằng năm không ít người đến đây, lại biến thành một hồ nhân duyên”.

Diệp Hữu cười một tiếng: “A, thì ra Diệp giáo chủ còn từng làm chuyện…”.

Văn Nhân Hằng rốt cục không nhịn được nữa nhìn sư đệ.

“… phong lưu như vậy a”, Diệp Hữu đổi lời, đổi từ “chuyện tốt đáng khen ngợi” thành “phong lưu”, không biết là vì gì mà y lại cười bỏ thêm một câu, “Đào cô nương có thể khiến Diệp giáo chủ làm như vậy, phải gặp mới được”.

Văn Nhân Hằng dời mắt, mặc kệ y.

Tần Nguyệt Miên hoàn toàn không biết mạch nước ngầm xung quanh đã bắt đầu khởi động, nói: “Đâu chỉ vậy, Đào cô nương thích xem múa, Diệp giáo chủ còn từng vung tiền như rác bao hết đài xem múa ở tần lâu chỉ để cùng xem múa với Đào cô nương, lúc đó không ít người ao ước đấy”.

Vẻ mặt Diệp Hữu có hơi là lạ, không thể tưởng tượng nổi mình có thể vì một người mà làm được đến như thế, hỏi: “Xem ra Diệp giáo chủ rất thích Đào cô nương?”.

Tần Nguyệt Miên nói: “Việc này không rõ lắm, hai người họ đều nói là tri kỷ, nhưng tri kỷ cũng không thể như vậy được, đúng không?”.

Diệp Hữu cười nói: “Cũng đúng, sư huynh thấy sao?”.

Ta thấy ngươi thiếu dạy dỗ, Văn Nhân Hằng nhướng mắt lên nhìn y, giọng nói ôn nhuận không nghe được chút lửa giận nào: “Việc này chỉ có mình y biết, đến rồi, khoan hẵng nói”.

Ánh mắt Diệp Hữu dạo quanh mặt hắn một vòng, không thấy có gì liền nghe lời.

Trong rừng có một đình nghỉ mát, sau khi thanh danh của hồ Lạc Hoa vang xa đã được xây dựng.

Đào cô nương đang luyện cầm trong đình.

Nàng một thân bạch y, trên đầu cài trâm hoa đào, mặt mày như vẽ, xuất trần thoát tục, hoàn toàn xứng với danh “đệ nhất mỹ nhân Giang Nam”.

Lúc nãy nàng nghe thấy tiếng người ồn ào, lại kèm theo mấy tiếng kêu “Đào cô nương” đầy hưng phấn, cảm thấy bị quấy rầy mới thêm chút nội lực trong tiếng đàn, bây giờ biết được là đoàn người minh chủ, nàng liền thu lại địch ý.

Chuyện lớn gần đây xảy ra trong giang hồ tất nhiên là nàng biết rõ, lễ phép gật đầu với bọn họ: “Minh chủ tìm bí tịch, tìm đến nơi này sao?”.

Minh chủ muốn thở dài.

Bây giờ cả giang hồ đều biết bọn họ có được bản đồ, có không ít người trong tà phái cũng trộm đi theo sau, tuy nói chuyện này quả thực rất quan trọng, nhưng với người không màng danh lợi như Đào cô nương thì chắc sẽ thấy bọn họ rất ngốc. Nhưng không còn cách nào nữa, chuyện về đăng diệt độc và “Truy Thành Tán” đều không phải là chuyện nhỏ, phải tra đến cùng.

Ông nói: “Chỉ là đi ngang qua thôi, nếu cô nương đã ở đây thì không quấy rầy cô nương nữa”.

Vốn Đào cô nương cũng không định nhường chỗ cho bọn họ, nhưng lúc nãy bỗng liếc thấy Diệp Hữu trong đám người, lập tức nói: “Khoan đã”.

Mọi người dừng lại.

Đao ba nam và vài vị trưởng lão vừa thấy nàng nhìn về phía giáo chủ, tim lập tức treo cao lên, sợ người nào đó bại lộ thân phận rước lấy một trận hỗn chiến.

Đào cô nương ôm đàn: “Vừa lúc ta có việc, nếu các ngươi muốn tránh mưa thì nhường đình cho các ngươi”.

Minh chủ nói: “Nhưng trời sắp mưa rồi, không bằng cô nương ở lại một chút rồi hẵng đi?”.

“Không”. Đào cô nương bước ra đình nhỏ, trực tiếp đến trước mặt Văn Nhân Hằng và Diệp Hữu. Tim đao ba nam và mấy vị trưởng lão đều vọt lên cổ họng, chuẩn bị sẵn sàng, kết quả chỉ nghe người này nói: “Chuyện cầm phổ lần trước với Văn Nhân môn chủ còn chưa nói xong, không bằng nói bây giờ?”.

Mấy người cùng trừng mắt.

Văn Nhân Hằng rất bình tĩnh, dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người làm động tác “mời”.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã rời xa đình nhỏ.

Cho dù trong lòng Văn Nhân Hằng không thích một người, thậm chí hận người nọ không thể biến mất đi, thì trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì, chẳng qua không có hứng thú nói lời khách sáo với người ta. Hắn đi thẳng vào luôn: “Đào cô nương muốn ta đi ra ngoài, là có chuyện sao?”.

Đào cô nương hỏi: “Y sao vậy?”.

Văn Nhân Hằng kinh ngạc: “Ta không hiểu ý của cô nương, y là chỉ ai?”.

Đào cô nương nhìn hắn mấy lần, nói: “Trước đó y nhờ ta giao đồ cho y, nếu ngươi đã không biết vậy thì thôi”.

Văn Nhân Hằng khách khí nói: “Ừ, cô nương đi thong thả”.

“…”. Đào cô nương cứng đờ, cảm thấy mình không cảm nhận sai, người này có địch ý nào đó với nàng, tuy không rõ nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nghẹn chết người khác. Nàng bỏ việc chống lại, lấy ra một cái chai đưa đến: “Đưa cho y”.

Lần này Văn Nhân Hằng không giả ngu nữa, mở ra ngửi ngửi, hỏi: “Đây là?”.

“Ngưng thần lộ của Tỏa Tâm lâu”, Đào cô nương nói, “Các cô nương thường thích suy nghĩ lung tung, ngưng thần lộ được Tỏa Tâm lâu chế ra để tĩnh tâm, lần trước y nói muốn một chai, ta cũng không biết y muốn làm gì”.

Văn Nhân Hằng hỏi: “Đây là chuyện lúc nào? Y không nói gì khác nữa?”.

“Ba tháng trước, lúc đó y nói muốn làm một chuyện”, Đào cô nương nhìn đàn của mình, thở dài, “Suy nghĩ của y rất khó đoán, nếu là chuyện không muốn nói thì người khác có hỏi cũng không ra được, lúc đó ta thấy y không nói nên cũng không hỏi nhiều”.

Văn Nhân Hằng rất hiểu, “Ừ” một tiếng.

Đào cô nương nói: “Y nói nếu sau này thấy y đi cùng với ngươi thì giao đồ cho ngươi là được, y sao vậy?”.

Văn Nhân Hằng nói: “Bị thương một chút”.

Đào cô nương lập tức lo lắng hỏi: “Có nặng không?”.

“Ta sẽ chăm sóc tốt cho y”. Văn Nhân Hằng hỏi một đằng trả lời một nẻo, qua sông đoạn cầu nói, “Nếu cô nương không còn chuyện gì khác thì ta về đây”.

Đào cô nương im lặng một lúc, trước khi đi nói: “Văn Nhân môn chủ, mặc dù ta không biết quan hệ của các ngươi là thế nào, nhưng ta có thể nhận ra y có chút để ý đến chuyện của ngươi”.

Văn Nhân Hằng nhìn nàng đi xa, chậm rãi sờ bình sứ trong tay, vừa đi về vừa nghĩ lại lời nàng nói, cũng không dám nghĩ sâu thêm — hắn và sư đệ có tình cảm sư môn nhiều năm như vậy, hơn nữa còn từng xảy ra một chuyện, tất nhiên sư đệ sẽ để ý đến hắn một chút, điều này rất bình thường, nếu hắn nghĩ nhiều thì cuối cùng người bị thương sẽ là chính mình.

Nhưng theo lời nói của Đào cô nương, thì chuyện hiện giờ quả nhiên sư đệ đã biết trước, cũng tính trước có thể sẽ mất trí nhớ, cũng đã sắp xếp tốt việc đưa mình mất trí nhớ giao cho hắn.

Nghĩ thông điều này, lo lắng trong lòng hắn lập tức giảm đi nhiều, sư đệ nhà hắn luôn thông minh, ván cờ đã bày ra thì đã có cách giải quyết.

Một lúc sau, mưa nhỏ đã tí tách rơi trên mặt đất.

Nữ hiệp khách vào hết trong đình, nam thì làm đại lều cỏ tạm bợ.

Trên mặt Mai trưởng lão dán râu quai nón, mặc một chiếc áo đay rách nát, cầm lang nha bổng, nói: “Ta muốn vào đình”.

“…”. Mấy vị trưởng lão còn lại nhìn nàng, “Nhịn đi”.

Mai trưởng lão nghiêm túc nói: “Ta cũng là nữ”.

Vài vị trưởng lão im lặng một lúc lâu, vụng về chuyển đề tài: “… Cái kia… A đúng, các ngươi nói Đào cô nương tìm Văn Nhân Hằng làm gì? Quan hệ giữa hai người họ tốt vậy sao?”.

“Hứ, các ngươi thấy Văn Nhân Hằng với ai…”, Mai trưởng lão xen vào đề tài, dừng một chút bổ sung, “Đúng rồi, hắn đã từng đấu với giáo chủ, như vậy xem ra, chẳng phải giữa hắn và giáo chủ càng có chút gì đó hơn sao?”.

Mấy người còn lại thấy rất có lý, liền nhìn về phía Văn Nhân Hằng, thấy người này cười nhẹ nói chuyện với giáo chủ, có vẻ như tâm trạng rất tốt, cảm giác càng nhìn càng có vấn đề, không biết là lần thứ mấy muốn đánh hắn một trận.

Diệp Hữu cũng nhận ra sau khi sư huynh trở về thì liền vui vẻ hơn, hỏi: “Các ngươi nói những gì?”.

Văn Nhân Hằng mặt không đổi sắc: “Lúc nãy không phải ngươi nghe rồi sao? Nói về một quyển cầm phổ”.

Diệp Hữu hỏi: “Cầm phổ gì?”.

Văn Nhân Hằng ứng phó nói: “Tàn trang của một quyển cầm phổ rất khó tìm”.

Diệp Hữu vẫn giữ thái độ nghi ngờ, thử hỏi thêm hai câu, phát hiện là cứ xoay vòng vòng tại chỗ, liền ngậm miệng lại. Văn Nhân Hằng cười bảo thủ hạ lấy một chiếc áo khoác ngoài che mưa cho y, cùng đứng với y. Diệp Hữu nhìn thoáng qua sắc trời: “Trong khoảng thời gian ngắn là không dừng được”.

Văn Nhân Hằng nói: “Bọn họ đã đi tìm nhà đò, thêm chút tiền là được”.

Bản đồ viết là đi qua hồ Lạc Hoa, đi vòng thì hơi xa, không bằng ngồi thuyền sang là được. Minh chủ lúc mang người đến tránh mưa đã sai một đội ngũ đến thôn gần đó tìm nhà đò, đi một lát là về.

Diệp Hữu nghe tiếng mưa rơi trên lá cây tạo tiếng “rào rào”, bỗng hỏi: “Trước đây chỗ ở của chúng ta có phải là trên một ngọn núi, trên núi có đường lát đá nối thẳng đến đình nghỉ mát?”.

Văn Nhân Hằng khẽ giật mình: “Có, ngươi nhớ ra rồi?”.

Diệp Hữu lắc đầu, y chỉ từng mơ thấy thôi.

Sau khi mất trí nhớ, khoảng thời gian kia giấc mơ duy nhất của y là núi xanh và đình nhỏ, trời cũng mưa như vậy, y hỏi: “Trước đây ta luôn đi vào đó sao?”.

Văn Nhân Hằng nói: “Thỉnh thoảng sẽ đọc sách ở đó, sau đó ngươi bị bệnh, mỗi ngày ta đều mang ngươi đến đó ngồi một lúc”.

Diệp Hữu nhìn hắn: “Bệnh của ta khỏi như thế nào?”.

Văn Nhân Hằng nói: “Bọn họ quay lại rồi”.

“…”. Diệp Hữu thầm nghĩ ngươi trốn tránh rõ ràng quá đó, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện người đi tìm nhà đò quả nhiên đã quay lại. Vì thế mọi người chạy đến bờ sông, nghe theo sự sắp xếp của minh chủ từng nhóm ngồi thuyền.

Nhóm nữ hiệp khách vẫn đi trước như cũ, Ngụy Giang Nhu là nữ nhi của Ngụy trang chủ nên chủ động yêu cầu xếp hạng cuối cùng, để các tỷ tỷ khác đi trước, điều này khiến Ngụy trang chủ rất vui mừng, nhưng rất nhanh ông đã bị hiện thực tát một cái, bởi vì nữ nhi của ông chỉ vì muốn ngồi cùng một thuyền với Văn Nhân Hằng nên mới làm vậy.

Ngụy Giang Nhu nhìn chỗ trống trên thuyền, vẫy vẫy với Văn Nhân Hằng: “Hằng ca, huynh với A Hiểu đến đây đi, A Hiểu đang bị thương, đừng để y dính mưa”.

Người xung quanh đều sôi nổi hùa theo, khuyên nhủ A Hiểu công tử đi lên, dù sao nhìn rất thảm. Ngụy trang chủ bất đắc dĩ cũng nói thêm một câu. Văn Nhân Hằng không từ chối, mang người lên thuyền. Ngụy Giang Nhu đã lâu không nói chuyện nhiều với hắn, vừa thấy hắn đi đến liền cảm thấy trái tim dần ấm lên, lập tức ném “đèn lồng” làm lý do lúc nãy sang một bên, dồn hết sự chú ý lên người hắn.

Nàng muốn ngồi gần hắn một chút, ai ngờ lại có người đi lên, lướt qua nàng ngồi thẳng vào chỗ kia, không chút khách khí.

Ngụy Giang Nhu: “…”.

Tiểu thần y phát hiện có người trừng trừng nhìn mình, mờ mịt nhìn nàng.

Diệp Hữu tuân theo hảo nam không cùng nữ đấu, để tránh cho tên ngốc này bị trừng đến thủng lỗ, liền xách cổ hắn ngồi đến bên cạnh mình, vỗ vỗ bả vai ý bảo hắn đừng hỏi gì cả, sau đó giả vờ như mình không tồn tại, yên lặng nhìn mặt hồ, sờ sờ băng vải đã ẩm ướt.

Văn Nhân Hằng lập tức chú ý đến động tác của y: “Khó chịu sao?”.

Diệp Hữu nói: “Không sao”.

Văn Nhân Hằng hỏi: “Dán lên vết thương?”.

Diệp Hữu nói: “Một chút”.

Văn Nhân Hằng nhíu mày, nhã nhặn ném tiểu thần y vào vị trí của hắn.

Tiểu thần y trong thời gian ngắn ngủi lại đối diện với Ngụy Giang Nhu lần thứ hai, càng thêm mờ mịt.

Ngụy Giang Nhu: “…”.

Văn Nhân Hằng không để ý đến bọn họ, nắm bả vai sư đệ để y quay lưng về phía mọi người, cởi băng vải nhìn vết thương của y. Trên thuyền ngồi năm sáu vị nữ hiệp, tuy có hơi tò mò về vết thương của Hiểu công tử, nhưng thấy vậy đều thức thời không nhìn nhiều, nhỏ giọng hàn huyên.

Ngụy Giang Nhu cắn môi, không cam vọt đến, nàng muốn xem người này bộ dạng thế nào, nàng hỏi: “A Hiểu sao rồi? Không có việc gì chứ…”.

Nói được một nửa, nàng liền thấy một khuôn mặt yêu nghiệt, con ngươi co lại, kinh hô lùi về sau nửa bước, khiếp sợ nhìn y. Mấy người còn lại lập tức nhìn về phía nàng, bởi vì Hiểu công tử vẫn còn quay lưng nên các nàng cũng không biết cụ thể thế nào, chỉ cho là nàng bị dọa sợ, không đồng ý lắm, thất lễ quá.

Các nàng không nhịn được nhìn thoáng qua sắc mặt Văn Nhân Hằng.

Văn Nhân Hằng cẩn thận quấn băng vải cho sư đệ, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Y không sao”.

Một lúc lâu sau Ngụy Giang Nhu mới phản ứng kịp đây là trả lời câu hỏi lúc trước của nàng, sắc mặt trắng bệch ngồi lại chỗ cũ, từ đó không nói một câu nào nữa. Vì thế chờ đến khi mọi người qua sông hết, Ngụy Giang Việt liền nhận ra muội muội mình có vẻ thất hồn lạc phách, vội hỏi: “Sao vậy?”.

Ngụy Giang Nhu tuyệt vọng nhìn hắn, sắp khóc lên: “Muội thấy mặt A Hiểu rồi…”.

Ngụy Giang Việt ngẩn ra, nghe thấy muội muội nghẹn ngào nói thêm một câu “Sao y lại có khuôn mặt như vậy”, trong đầu liền hiện lên một khuôn mặt, đau lòng xoa đầu muội muội, thầm nghĩ lúc này đã đủ để muội hết hy vọng.

Sau khi lên bờ, mọi người tìm chỗ nghỉ ngơi một đêm trước, chờ hai ngày liền ngựa không dừng vó tiếp tục chạy đi.

Trong lúc này Văn Nhân Hằng tìm cơ hội đưa thuốc của Đào cô nương cho tiểu thần y, hỏi xem có giúp được cho bệnh của sư đệ hay không, biết được hình như có một chút, liền chắc chắn hơn rằng sư đệ đã chuẩn bị trước, lòng cũng thả lỏng hơn.

Thấm thoắt, tấm bản đồ thứ ba cũng đã đi xong, Sau đó là tấm bản đồ thứ tư, bọn họ dùng cách vẽ đi tiếp, đi đến tấm bản đồ thứ năm, ngoại trừ giống những lần trước, lần này bọn họ còn chui qua hầm ngầm mà người đào ra.

Trong đám người có người từng trải nhìn nhìn tường đá hai bên, rất nghi ngờ là đào mộ nhà nào đó, mọi người lập tức cảm thấy gió lạnh sưu sưu, sợ là phía trước bỗng nhào ra một cái xác sống.

May mà con đường này cũng không dài, bọn họ đi mà tim treo trên cao, cuối cùng lông tóc vô thương đi qua. Mọi người ngẩng đầu, trước mắt là một khe núi bị những ngọn núi bao quanh, ngoại trừ hầm ngầm không có đường ra nào khác, liền nhìn về phía minh chủ.

Minh chủ nói: “Tấm thứ năm đến đây thôi”.

Mọi người hít sâu một hơi, siết chặt tay, hai mắt tỏa sáng nhìn về phía Cát bang chủ.

Cát bang chủ không chậm trễ, móc tấm bản đồ thứ sáu ra — người đặt bí tịch kia chắc cũng đã suy xét người có tấm bản đồ cuối cùng sẽ sai người đi qua trước, nên trên đó chỉ viết mấy chữ, ý đại khái là đi qua một ngọn núi liền tới điểm đến, hắn chờ họ ở chỗ đó.

Mọi người nghẹn lửa suốt một đường, nghe Cát bang chủ đọc câu “Lão phu chờ chưa vị đại giá”, theo bản năng lắc lắc cổ tay, thầm nghĩ chờ đi, bọn ta không đánh ngươi một trận thì không được!

Bọn họ chỉ thấy toàn thân dồi dào sức lực, hỏi phương hướng xong liền bắt đầu leo núi.

Núi lần này khó đi hơn mấy lần trước, còn hơi dốc đứng nữa, bọn họ càng đi càng nén giận, càng nén giận càng đi nhanh hơn, cắn môi, dùng tốc độ mà bình thường không thể tưởng tượng được đi qua.

Sau núi là một rừng cây, mọi người đi về phía trước hơn trăm bước, thấy một đường đá nhỏ uốn lượn về phía xa, đều cảm thấy đi theo con đường này chắc chắn có thể tìm thấy lão già kia, liền kích động muốn đi qua, lúc này liền nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ vang lên, một người đi từ chỗ ngoặt phía trước đến, quát lên: “Ai?”.

Mọi người khựng lại, đều nhìn người đến.

Người đến khoảng bốn mươi tuổi, rất gầy, hai gò má có chút xanh nhạt, như là không có máu vậy, kết hợp với đôi mắt dựng lên kia khiến người ta có cảm giác âm trầm đáng sợ. Lão thấy nhiều người bỗng nhiên xuất hiện, hơi ngẩn ra.

Trong đám người có mấy người mặt đổi sắc: “Hấp Huyết lão quỷ!”.

“Là Hấp Huyết lão quỷ!”.

“Cái gì, Hấp Huyết lão quỷ?”.

Diệp Hữu thắc mắc nhìn sư huynh.

Văn Nhân Hằng đã sớm híp mắt lại, nhìn sư đệ, không biết chuyện này rốt cuộc có quan hệ gì với y.

Diệp Hữu hỏi: “Đó là ai vậy?”.

Văn Nhân Hằng nói: “Hấp Huyết lão quỷ, kẻ hút máu tươi của đồng nam đồng nữ mà ta nói với ngươi lúc trước, chính là lão”.

Diệp Hữu kinh ngạc: “Không phải ngươi nói lão đã chết rồi sao?”

“Lúc đó quả thực đã chết”. Văn Nhân Hằng nói, nhìn về phía trước.

Đầu lĩnh Ngụy trang chủ cũng nhìn chằm chằm người này, vết sẹo cũ trên cánh tay như co lại đau đớn, khiến vẻ mặt ông vặn vẹo, cắn răng nói: “… Ngươi thế mà lại không chết?”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN