Giáo Chủ Lạc Đường Ký
Chương 29
Diệp Hữu đã sớm cảm thấy sư huynh trở về hơi nhanh, chờ đi nhà xí xong liền hỏi, mới biết được lá thư này đã đốt hết, chỉ còn một nhúm nhỏ, hắn nhìn một cái là đi về. Diệp Hữu hỏi: “Trong thư viết gì vậy?”.
Văn Nhân Hằng đặt người lên giường mềm, lấy khăn lau tay cho y, nói: “Chỉ có mấy câu có liên quan đến thuốc, viết là hiệu quả không tệ, chủ nhân rất vừa lòng”.
“Thuốc, chủ nhân…”. Diệp Hữu lẩm bẩm, giương mắt hỏi, “Tiểu thần y đâu rồi? Đang nghiên cứu thuốc bột sao?”.
Văn Nhân Hằng nói: “Ừ, chúng ta đoán chủ nhân trang viên này bắt hiệp khách giang hồ có thể là vì thử thuốc, nên để hắn xem xem thuốc bột đó có tác dụng gì”.
Diệp Hữu nhắc nhở: “Người bị tính kế có thể đang ở ngay đây, nhớ phái nhiều người đến bảo vệ tiểu thần y, đừng để người ta làm hại đến hắn”.
Văn Nhân Hằng nói: “Ta biết”.
Diệp Hữu “Ừ” một tiếng, dựa vào giường mềm, mắt hơi cụp xuống.
Lông mi của y rất dài, vừa cụp xuống như vậy mắt lập tức bị che hơn nửa, con ngươi vốn đã khó dò lại càng khiến người ta không suy đoán thêm được gì. Trước đây Văn Nhân Hằng rất quen bộ dạng này của y, vừa thấy liền biết y đang nghĩ chuyện gì đó, liền cầm lấy tay y.
Diệp Hữu nhìn hắn.
“Có việc gì thì đừng giấu trong lòng, cứ nói với ta”, Văn Nhân Hằng nói, “Đang nghĩ gì vậy? Nội lực?”.
Diệp Hữu nói: “Không phải”.
Văn Nhân Hằng làm lơ, ôn hòa hỏi: “Hay là ta tìm mấy người kia đến để ngươi hỏi là đã xảy ra chuyện gì được không? Nếu ngươi không muốn ta nghe thì ta sẽ không nghe”.
Sở dĩ hắn không ở lâu ở chỗ Ngụy trang chủ là vì sợ sư đệ gặp chuyện.
Nội lực bị phế có đả kích lớn như vậy, vậy mà sư đệ hắn lại không biểu hiện chút cảm xúc dữ dội nào ra ngoài, hiển nhiên là đã bị kìm nén lại. Hắn hiểu rất rõ người này, sư đệ hắn càng bình tĩnh thì chuyện càng tồi tệ hơn.
Diệp Hữu khẽ nói: “Không cần đâu, nếu tìm đến lại biết là chẳng liên quan gì đến bọn họ, thì chẳng phải chút hy vọng của ta cũng mất sao, ta chỉ hơi mệt mỏi thôi”.
Văn Nhân Hằng im lặng một lúc, cũng không ép y, ôm y trở về phòng bảo y ngủ một giấc, thấy y nằm ở đó nhìn mình chằm chằm lại nhịn không được xoa đầu y.
Diệp Hữu đè tay hắn lại, suy nghĩ xoay vòng, nói: “Sư huynh, tối qua ta mơ một giấc mơ”.
Văn Nhân Hằng nhớ đến tối qua y rất đau khổ, hỏi: “Mơ thấy gì vậy?”.
Diệp Hữu nói: “Ta lại mơ thấy cái đình nhỏ kia, trời cũng đang mưa”.
Văn Nhân Hằng lập tức cứng đờ, hô hấp trong nháy mắt đó thậm chí còn căng chặt hơn, cố bình tĩnh hỏi: “Vậy sao?”.
Tuy hắn không biểu hiện ra ngoài, nhưng Diệp Hữu lại nhạy cảm nhận ra hắn hơi mất tự nhiên, trong lòng thở dài, cũng không lấy chuyện trước đây thăm dò hắn nữa, bịa chuyện nói: “Ừ, sau đó bỗng nhiên trong rừng xuất hiện một con gấu đen, hình như lúc đó chúng ta vẫn đang còn là trẻ con, ngươi kéo tay ta cứ chạy cứ chạy, nhưng làm thế nào cũng không bỏ nó lại được, nên ngươi bảo ta chạy trước, một mình dẫn nó rời đi, có chuyện này không?”.
Hô hấp của Văn Nhân Hằng thả lỏng, nói: “Không có đâu, chỉ là giấc mơ thôi”.
Diệp Hữu hỏi: “Vậy cái đình nhỏ kia bây giờ còn không?”.
“Còn, ở trên núi Hà Cực”, Văn Nhân Hằng kéo chăn đắp cho y, “Chờ khi nào xong chuyện này, chúng ta sẽ đến dâng hương cho sư phụ, ta mang ngươi đến đình nhỏ ngồi một lát”.
Diệp Hữu thuận theo nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng hắn mở cửa, rồi đóng cửa lại, thở dài một tiếng, nghĩ nghĩ kế hoạch tiếp theo, dần dần không ngăn được mỏi mệt, bị cơn buồn phủ cắn nuốt.
Y giật mình nghe thấy tiếng mưa nhỏ tí tách, dai dẳng trên đình nhỏ ở núi xanh, cả trời đất như tĩnh lặng lại, tựa như một bức tranh vậy. Thiếu niên tuấn lãng kia ngồi trên ghế đá trước mặt y, cầm khăn lau tay cho y, lại khẽ nói câu gì đó với y, như không phiền không chán.
Văn Nhân Hằng đóng cửa lại liền đi ra tiểu viện.
Đao ba nam trộm liếc nhìn hắn, biết bây giờ Hiểu thiếu gia thành ra như vậy tâm trạng của môn chủ chắc chắn không được tốt, liền chờ hắn ra lệnh, ai ngờ lại nghe hắn bảo ở lại bảo vệ Hiểu thiếu gia, không nhịn được lo lắng hỏi: “Môn chủ, người thì sao?”.
Văn Nhân Hằng nói: “Ta đi ra ngoài một lát”.
Trang viên được xây rất sang trọng, đường núi quanh co trên hồ, bao quanh hơn nửa cái hồ.
Trong hồ trồng hoa sen, mấy con cái chép tung tăng bơi lội, khiến người ta hâm mộ chúng vô lo vô nghĩ.
Văn Nhân Hằng nhìn ván gỗ xếp chỉnh tề dưới chân, đi từ bên này đến bên kia, trái tim đập nhanh vì lời nói lúc nãy sư đệ nói dần chậm đi, thở ra nỗi buồn khổ vì cầu mà không được, bình tĩnh lại nhớ đến chuyện ngày hôm qua.
Hấp Huyết lão quỷ chỉ hiện thân lúc bọn họ quyết định lục soát sơn trang, ngoài miệng thì nói là trả thù, nhưng thực ra là muốn kéo dài thời gian để người trong sơn trang trốn đi. Thần công mà lão quỷ kia luyện, nếu không đánh nhau với bọn họ mà là kéo dài một lúc, thì muốn giữ mệnh cũng rất dễ dàng, tính sai duy nhất là sự tồn tại của sư đệ nhà hắn.
Nghĩ như vậy, chuyện khối bạc kia là do sư đệ sắp xếp trước, có vẻ rất hợp tình hợp lý.
Tuy hắn có thể nghĩ đến như vậy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của sư đệ nhà hắn vẫn thấy rất đau lòng, nên muốn tim mấy vị trưởng lão Ma Giáo hỏi một chút, kết quả lượn ở trang viên gần nửa vòng mà cũng chẳng thấy bóng đâu.
Hắn nhìn là biết những người kia đang cố ý né tránh hắn, muốn gọi thêm vài người đến tìm, nhưng lại nghĩ đến tính cách khiến người ta đau đầu của mấy trưởng lão kia, lỡ như không cẩn thận làm ra gì đó khiến người ta phát hiện, vậy thì không tốt.
Hắn không biết đây là lần thứ mấy nghi ngờ bình thường sư đệ nhà hắn dạy bảo người thế nào, không còn cách nào đành quay trở về.
Lúc trở về thấy tiểu viện chất đầy đồ, từng hộp từng hộp xếp chồng lên nhau, còn long trọng hơn cả năm mới nữa. Nơi này là nơi thâm sơn cùng cốc, những thứ này chắc là đã mua từ thành trấn gần đó suốt đêm đưa đến.
Hắn hỏi: “Ngụy trang chủ tặng sao?”.
Đao ba nam nói: “Vâng, vốn ngài ấy định vào thăm Hiểu thiếu gia, nhưng nghe nói đang ngủ nên đi rồi”.
Văn Nhân Hằng cũng không bất ngờ, Ngụy trang chủ và Ngụy Giang Việt đều muốn bù đắp cho sư đệ hắn, khác ở chỗ là người trước sẽ mềm lòng với Ngụy Giang Nhu, còn người sau thì có thể trách phạt nàng ta thật nặng.
“Ngụy trang chủ một đời anh danh, lại nuôi ra một nữ nhi như vậy”. Văn Nhân Hằng không nhìn những thứ đó là gì, đẩy cửa vào phòng.
Tiểu thần y cũng đã trở về, bê một cái ghế đặt trước giường, đang chống má nhìn người trên giường, có lẽ là do nhìn rất chăm chú nên Văn Nhân Hằng đi vào cũng không phát hiện ra, cho đến khi người ta đi đến bên cạnh mới giật mình, sợ đến mức suýt nữa lăn từ trên ghế xuống.
Văn Nhân Hằng đè hắn lại, bịt miệng không để hắn kêu thành tiếng, thấy hắn đã bình tĩnh lại mới buông tay ra, hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”.
Tiểu thần y chỉa chỉa giường lớn: “Hình như y lại nằm mơ, cười rộ lên rất xinh đẹp”.
Văn Nhân Hằng liếc nhìn, sư đệ nhà hắn không biết mơ thấy cái gì mà khóe miệng đang nở nụ cười như có như không, ngủ rất say. Hắn khẽ lên tiếng đồng ý với lời tiểu thần y nói, sau đó bỏ màn xuống, dùng hành động nói cho tên ngốc này là dù có xinh đẹp cũng không cho ngươi xem.
Tiểu thần y không hiểu được, tưởng là hắn không muốn cho mình quấy rầy Hiểu công tử, liền quay về giường nhỏ, chăm chú nghiên cứu thuốc bột mang về.
Văn Nhân Hằng đi đến nhìn: “Có nhìn ra được tác dụng không?”.
Tiểu thần y nghiêm túc nói: “Ta sẽ cố gắng tìm hiểu”.
Văn Nhân Hằng gật đầu, lấy một quyển sách ra ngồi bên giường, yên lặng ở cùng sư đệ.
Diệp Hữu ngủ thẳng đến chiều mới tỉnh, tinh thần bình phục một chút. Tiểu thần y bắt mạch cho y, tuyên bố không cần phải lúc nào cũng ở bên cạnh canh giữ nữa, bởi vì Hiểu công tử hộc máu là do nội lực không ổn định gây ra, bây giờ nội lực hoàn toàn biến mất, không cần lo là y sẽ hộc máu nữa.
Tiểu thần y nói: “Vốn y có chút nội thương, lại thêm lần này bị thương nặng nên cơ thể hơi suy yếu, nghỉ ngơi thêm mấy ngày là được”.
Văn Nhân Hằng hỏi: “Vậy chuyện y mất trí nhớ thì sao?”.
Tiểu thần y nói: “Hình như không có liên quan nhiều đến nội lực, có thể là đập mạnh quá, tình huống này cần từ từ phục hồi, có lẽ có thể tốt hơn, có lẽ sau này cũng cứ như vậy”.
Văn Nhân Hằng cũng không biết mình mong muốn là loại nào, liếc thấy tiểu thần y bắt đầu thu dọn đồ đạc, vì sự an toàn của hắn, liền sắp xếp cho tên ngốc này ở trong tiểu viện của bọn họ.
Diệp Hữu thành thành thật thật nằm cả ngày, tuy hôm sau vẫn thấy không có sức, nhưng không muốn tiếp tục làm ổ trong phòng, chậm rãi đi cùng sư huynh đi tìm mấy người Ngụy trang chủ, muốn nghe tiến triển của việc này.
Ngày hôm đó ở thời khắc mấu chốt, ngoại trừ mấy người đứng gần thì gần như không có ai chú ý thấy một khối bạc vụn bắn trúng tử huyệt của Hiểu công tử, bởi vậy mọi người chỉ biết là Hiểu công tử đại phát thần uy, liều mình không cần võ công ngăn chặn Hấp Huyết lão quỷ.
Đây đúng là quá khí phách! Quá trượng nghĩa!
Bọn họ khâm phục không thôi, càng thấy tiếc hận vì Hiểu công tử mất đi võ công hơn, lúc này thấy y ra ngoài liền không kìm được kính trọng lên tiếng chào hỏi.
Diệp Hữu cười nói: “Ta đây đã nổi tiếng khắp giang hồ rồi?”.
Văn Nhân Hằng liếc y: “Vui lắm sao?”.
Diệp Hữu lập tức thức thời thu lại chút sung sướng này, nói: “Không có, chỉ là cảm khái chút thôi”.
Hai người đi vào thư phòng. Ngụy trang chủ và Ngụy Giang Việt thấy y đến liền đứng lên. Ngụy trang chủ bước nhanh đến, quan tâm hỏi: “A Hiểu, sức khỏe sao rồi? Ai, đều do ta không biết cách dạy con, chờ việc này điều tra xong ta chắc chắn sẽ có câu trả lời hợp lý cho ngươi”.
Diệp Hữu nói: “Tiểu Nhu muội muội còn nhỏ, có hơi tùy hứng thì không thể tránh được, sau này dạy bảo kỹ hơn là được”.
Ngụy trang chủ ngẩn ra, không nghe được chút nhẫn nhục phẫn nộ nào từ câu nói này của y, ông nhìn y thật kỹ, nhưng không nhìn ra được gì từ trên cái mặt quấn đầy vải kia, chỉ đành nói: “Không được, việc này phải cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng, vết thương của ngươi sao rồi?”.
“Không còn gì đáng lo nữa, nghỉ ngơi mấy ngày là được”, Diệp Hữu nói xong nhìn về mấy vị tiền bối khác, khách sáo chào hỏi, cuối cùng dừng mắt trên người Cát bang chủ dễ nói chuyện, “Chuyện thế nào rồi?”.
Cát bang chủ nói: “Đều đang chờ kết luận của Phương tiểu thần y”.
Diệp Hữu hỏi: “Chuyện Hấp Huyết lão quỷ thì sao? Không điều tra vì sao lão còn sống sao?”.
Cát bang chủ nói: “Cũng đang điều tra”.
Diệp Hữu liếc thấy một bàn cờ trong thư phòng, đi đến ngồi xuống, cầm đại một quân cờ lên hỏi: “Bảy năm trước, Ngụy trang chủ mang theo một đám cao thủ chặn Hấp Huyết lão quỷ trên vách núi, sau khi đánh lão ngã xuống, ai là người tìm kiếm thi thể?”.
Đinh các chủ nói: “Là ta”.
Ông cũng không vì bị một người trẻ tuổi hỏi thẳng ra mà thấy bị xúc phạm, giọng vẫn lạnh lùng bình thản như cũ, nghiêm túc nói: “Lúc đó ta và minh chủ mang người đến hội hợp với tên mập kia, đi được nửa đường thì thấy hắn bị người ta đưa xuống, nghe nói lão quỷ ngã xuống vách núi liền lập tức đi tìm”.
Minh chủ lên tiếng: “Lúc chúng ta đến, lão quỷ đã ngã thành một đống thịt nát, trên người mặc quần áo ngày hôm đó, cho nên chúng ta mới tưởng rằng lão đã chết, nếu không có lần gặp gỡ này thì chúng ta đều không biết lão được người ta cứu”.
“Ừm, có hai khả năng, đầu tiên là người cứu lão đi ngang qua, trong tay cũng có thi thể có thể sử dụng, hơn nữa còn có vóc người không khác biệt với Hấp Huyết lão quỷ lắm, thứ hai là người đó biết Hấp Huyết lão quỷ sẽ ngã xuống từ đâu, nên đã chuẩn bị sẵn rồi”, Diệp Hữu nhìn xung quanh, “Các vị thấy khả năng nào lớn hơn?”.
Mọi người hít sâu, không trả lời. Đinh các chủ thì lạnh nhạt nhìn Ngụy trang chủ.
Ngụy trang chủ không muốn nghe ông đá xéo mình, chủ động mở miệng: “Ta có hiềm nghi lớn nhất, ta có thể cố ý ép lão quỷ đến vách núi đó, cũng sai người đứng đợi lão ở phía dưới”.
Minh chủ nhíu mày: “Không thể nào là ngươi được, không nói lúc đó ngươi suýt nữa đã bị phế một cánh tay, chỉ nói tiểu nhi tử của ngươi đã bị lão quỷ…”.
Ngụy trang chủ vội vàng muốn ngăn lại, nhưng đã không kịp nữa rồi, Ngụy Giang Việt khiếp sợ nhìn Ngụy trang chủ, thốt lên: “Phụ thân?”.
Những người khác đều đồng loạt nhìn sang.
Ngụy trang chủ cứng đờ trong chớp mắt, lưng đang ngồi thẳng khom xuống, thịt bên trên như muốn đè ngã ông vậy.
Ông chậm rãi nói: “Lúc trước ta tiếp nhận việc này liền sai người truy bắt lão quỷ khắp nơi, có thể lão quỷ vì trả thù ta, nên nhân lúc đứa con trai bốn tuổi của ta chơi đùa ở vườn hoa đã bắt nó đi”, ông dừng một lúc, gian khổ nói, “Sau đó hút khô máu của nó… rồi ném vào hồ nước trong nhà ta”.
Mọi người đều biến sắc.
Ngụy Giang Việt hỏi: “Lục đệ không phải là chết đuối sao?”.
“Không phải”, Ngụy trang chủ kìm nén bi thương, nói, “Không biết con có nhớ hay không, lúc đó thất đệ con cũng bị hoảng sợ, sốt cao mấy ngày liên tục, ta không dám nói ra sợ sẽ khiến mọi người trong nhà kinh hoảng, chỉ âm thầm tăng thêm người bảo vệ, việc này chỉ có minh chủ biết”.
Ngụy Giang Việt siết chặt tay, nỗi hận với Hấp Huyết lão quỷ càng lớn hơn, nhưng lão quỷ đã chết, cho nên hắn liền tính hết mối thù của đệ đệ và Hiểu công tử lên đầu tên đầu sỏ kia.
Mấy người còn lại cũng thổn thức, không hề biết là còn có việc này.
Diệp Hữu không thổn thức cùng, mà không nhanh không chậm nói: “Nếu không phải là Ngụy trang chủ, vậy chúng ta có thể hiểu rõ một chuyện”.
Mọi người liền hỏi: “Chuyện gì?”.
Diệp Hữu nói: “Dù là ai cứu người, lúc đó có ở đó hay không, thì ít nhất là Hấp Huyết lão quỷ đã cố ý dẫn đám người Ngụy trang chủ đến vách núi, giả vờ như không địch lại được ngã xuống, bởi vì lão biết ở dưới đã có người chuẩn bị xác chết thay thế lão”.
Mọi người đầu tiên là gật đầu đồng ý lời y nói, rồi lập tức nhíu mày lại, thầm nghĩ như vậy thì ai cũng đều có thể cả.
Diệp Hữu hòa khí nói: “Ở đây đều là trưởng bối, vốn không đến lượt ta nói chuyện, nhưng nếu ta bị kéo vào chuyện này thì có vài lời không thể không nói, chúng ta để chuyện Hấp Huyết lão quỷ sang một bên đã, ta sẽ nói chuyện mà có người ở đây đã đoán được, nhưng vẫn không nói ra”.
Mọi người đều nhìn y, Văn Nhân Hằng cũng nhìn sư đệ, híp mắt lại, rất thích cái vẻ điều khiểu cục diện này của y.
Diệp Hữu như cảm giác được, thoáng nhìn sư huynh.
Văn Nhân Hằng đúng lúc thu lại ánh mắt có tính xâm lược, treo lên cái vẻ “sư huynh tốt”, dịu dàng cổ vũ nhìn y.
Diệp Hữu không rảnh mà nghi ngờ hắn, mắt quay về nói tiếp: “Ban đầu việc này là một lão giả không hiểu được bí tịch, muốn tặng cho người khác, kết quả chuyện đến trước mắt lại xảy ra chuyện, ông ta định chờ chúng ta ở đây, nhưng không ngờ nơi này bị tu hú chiếm tổ, bây giờ sống chết không rõ. Nhưng mà sau khi chúng ta lục soát hết tòa nhà thì có thể nhận ra chuyện không đơn giản như vậy, hơn nữa chỗ này rất bí mật, lão giả đưa bản bí tịch không cần thiết phải để lộ tòa nhà của mình ra, cho nên ta nghi ngờ vốn không có bí tịch”.
Y cầm mấy quân cờ, đi đến trước cái bàn ở chủ tọa đặt một quân đen xuống, một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, nói: “Đầu tiên, có người tạo một ván cờ, nhịn gần mười năm mới ra tay, nên mới có chuyện bí tịch này”.
Cát bang chủ không nhịn được nói: “Khuyển tử đánh bậy đánh bạ mới đi xuống đáy vực”.
Diệp Hữu hỏi: “Nếu “đánh bậy đánh bạ” mà thiếu bang chủ nghĩ lại do người ta sắp xếp một loạt chuyện trùng hợp để hắn nghĩ vậy thì sao?”.
“Chuyện này…”. Cát bang chủ chần chừ.
Ngụy Giang Việt hỏi: “Vậy sao hắn phải tạo ra ván cờ này?”.
“Lời này của Ngụy công tử đã hỏi đến điểm mấu chốt”, Diệp Hữu nói, “Trước khi trả lời câu hỏi này, chúng ta không ngại suy ngẫm thử vì sao hắn lại chọn chỗ này, chữ trên bí tịch được viết vào tám chín năm trước, chữ trên bản đồ lúc đó Cát bang chủ cũng xác nhận rồi, cũng chỉ ít hơn khoảng một năm, dù trong khoảng thời gian đó xuất hiện một người như Hấp Huyết lão quỷ, thì ít nhất chỗ này là có, đã có chỗ này, tất nhiên cũng có chủ nhân”.
Ngụy Giang Việt nói: “Vậy là hắn có thù oán với chủ nhân nơi này?”.
“Có thể là vậy”, Diệp Hữu cười một chút, nụ cười rất nhẹ, lúc Ngụy Giang Việt còn chưa kịp nhận ra là có phải cười với mình hay không, thì đã thấy y từ từ đặt một quân cờ trắng xuống, nói tiếp, “Khả năng lớn hơn chính là, chủ nhân nơi này ở trong số chúng ta, hơn nữa còn quyền cao chức trọng”.
Những lời này như một viên đá tạo nên ngàn lớp sóng.
Mọi người chưa kịp nói ý kiến của mình, liền nghe y tiếp tục nói: “Quyền cao chức trọng đến nỗi để hắn nhẫn nại mười năm, gọi tất cả người trong giang hồ tụ hợp mới được”.
Cát bang chủ không nhịn được: “Sao lại nói như vậy?”.
“Mấu chốt là trên tấm bản đồ kia”, Diệp Hữu giải thích bí mật của tấm bản đồ với mọi người, “Lúc hắn viết tấm bản đồ này xuống, liền đã biết người kia có tòa nhà này, càng biết người nọ có thể là dùng tòa nhà này làm chuyện không thể chấp nhận được, bởi vậy mới phải để người kia dưới tình huống không thể nhận ra đi vào đây”.
Ngụy Giang Việt nghe hiểu, nói: “Sau đó thu được nhân chứng vật chứng, bị mọi người cùng tấn công?”.
Diệp Hữu nói: “Nếu may mắn thì thu được cả nhân chứng vật chứng, nếu không may mắn, thì ít nhất cũng để chúng ta biết được có một người mang ý xấu đang tồn tại, nhưng đây không phải là tất cả”, y chọc chọc quân cờ đen kia, “Bởi vì người đặt bí tịch vẫn luôn ở đây, hắn sắp xếp ván cờ lâu như vậy, chắc chắn còn có chuẩn bị phía sau”.
Mọi người chỉ cảm thấy một ngọn núi vô hình đặt trên đầu.
Nếu Hiểu công tử suy đoán đúng, vậy trong số bọn họ có một con sói đang đội lốt da người, mà người đặt bí tịch kia hiển nhiên cũng không phải là nhân vật đơn giản gì, bọn họ đều bị kéo vào trong ván cờ, hoàn toàn không biết tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Cát bang chủ không biết là lần thứ mấy muốn đi băm tay con trai nhà mình, nói: “Vậy… Vậy chúng ta phải làm gì đây?”.
“Chờ xem là được, hoặc là quân đen thành công lột mặt nạ của quân trắng, công bố với mọi người, hoặc là quân trắng âm thầm ra tay diệt quân đen, rồi ném một kẻ chết thay ra kết án”, Diệp Hữu rũ mắt, che dấu tia sáng bén nhọn lóe lên rồi biến mất trong mắt, nhếch môi, “Chỉ là không biết trong lúc đó có thể để lại chút manh mối cho chúng ta, để chúng ta điều tra ra trước hay không”.
Đinh các chủ là người đầu tiên không nhịn được, lạnh lùng nói: “Dù là ai đang giở trò quỷ, là ai đã cứu lão quỷ, thì đều phải bắt được hết”.
Diệp Hữu rất vừa lòng: “Ừ, vãn bối cũng không thích bị người đùa giỡn, cho nên ta nhiều lời thêm mấy câu”.
Y lại đặt một quân trắng xuống, “Thuốc được nhắc đến trong thư, ta đã hỏi qua sư huynh rồi, trong trang viên này không có phòng thuốc, chỉ tìm được chút thuốc bột mà thôi, điều này có nghĩa là thuốc được chế ở chỗ khác, bình thường chế thuốc và thí nghiệm thuốc ở một nơi là tiện nhất, cho nên ta đoán chủ nhân kia không chỉ có một chỗ này, mà ít nhất sẽ có một cứ điểm, có phòng thuốc và địa lao giam người”.
Y dừng một lúc, còn chưa mở miệng thì Văn Nhân Hằng đã đi đến đỡ lấy y, dìu y ngồi xuống.
Diệp Hữu thầm nghĩ đúng là không có gì có thể gạt được sư huynh, thuận theo ngồi xuống, cách băng vải xoa nhẹ cái trán đổ mồ hôi, lúc này mới nói tiếp: “Chủ nhân này quyền cao chức trọng, không biết đã làm chuyện xấu bao nhiêu năm, nếu cứ luôn bắt người thí nghiệm thuốc thì sớm hay muộn chuyện này cũng sẽ ầm ĩ lên, nếu ta là hắn, thì chắc chắn sẽ chọn một nơi có thí nghiệm thuốc thì cũng không sao hết”.
Ngụy Giang Việt kinh ngạc hỏi: “Có sao?”.
Diệp Hữu cười nói: “Có, nhà tù”.
Mọi người ngẩn ra.
Diệp Hữu nói: “Xin hỏi trên giang hồ có chỗ nào giam giữ người mà mọi người đều biết không?”.
Cát bang chủ lập tức kêu lên: “Bồ Đề lao!”.
Diệp Hữu giả ngu nhìn sư huynh.
Văn Nhân Hằng rót một chén trà cho y, bảo y uống miếng nước, rồi nhỏ giọng giải thích: “Giang hồ có quy củ của giang hồ, một vài người làm xằng làm bậy nhưng không đến nỗi phải chết đều sẽ bị nhốt vào Bồ Đề lao, nhà tù này do Võ Đang Thiếu Lâm phụ trách trông coi, gọi là bồ đề là vì hy vọng những người bị nhốt vào có một ngày sẽ hoàn toàn hiểu rõ, minh tâm kiến tính.
* Minh tâm hay kiến tính ý nghĩa không khác mấy. Minh tâm là nhận rõ cái bản tâm hay bản tính chân thật nói ở trên. Nghĩa là phải biết rõ cái tâm nào chân thật và cái tâm nào giả dối. Kiến tính là ngầm nhận hay thấy rõ cái tính chân thật của chính mình.
Diệp Hữu bừng tỉnh hiểu ra.
Người đang ngồi ở đây chần chừ: “Ai lại dám động tay động chân ở Bồ Đề lao chứ? Liệu có phải cách một khoảng thời gian hắn sẽ bắt một vài người dân bình thường nhốt ở nơi khác không? Như vậy cũng sẽ không bị ai nghi ngờ”.
Diệp Hữu nói: “Vãn bối chỉ suy đoán thôi, cũng không chắc chắn lắm, nhưng không thể loại trừ khả năng này”, y chuyển hướng câu chuyện, “Nhưng nếu người nọ có thể tùy ý lấy người ở Bồ Đề lao ra thí nghiệm thuốc, vậy thế lực cũng không thể khinh thường được”.
Những lời này như đâm mạnh vào đầu bọn họ, lập tức có một bang chủ lo lắng nói dù là thật hay là giả, thì phải đến Bồ Đề lao nhìn xem mới được, làm không ít người hùa theo. Chuyện phía sau không cần Diệp Hữu xen vào, bởi vì thiếu số phục tùng đa số, nếu lúc này ai mà phản đối thì chính là đang chột dạ.
Y đợi chờ, liền nghe thấy minh chủ dứt khoát nói: “Chúng ta đến Bồ Đề lao”.
Y chỉ thấy cả người thoải mái, ngồi một lúc liền thành công lui đi, đi theo sư huynh về phòng, hơn nữa càng đi càng chậm.
Văn Nhân Hằng nhìn y: “Mệt chết đúng không?”.
Diệp Hữu cố gắng để giọng nói lộ ra chút ý cậy mạnh: “Vẫn bình thường”.
Văn Nhân Hằng hỏi: “Ôm ngươi đi?”.
Diệp Hữu tiếp tục “cậy mạnh”, nói: “Không cần, tự mình đi được”.
Y lại bước chậm hơn một chút, Văn Nhân Hằng kiên nhẫn đi cùng y một đoạn, liếc thấy xung quanh không có ai, liền giữ y lại, ngồi xuống bế y lên, trước khi y “giãy dụa” liền nói: “Đừng nhúc nhích”.
Diệp Hữu ở chỗ hắn không nhìn thấy cười nhẹ, thành thật dựa vào người hắn, nghe theo.
———–
Chương này dài, lại khó edit nữa TToTT
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!