GIÁO CHỦ LUÔN MUỐN TRUY TA - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
248


GIÁO CHỦ LUÔN MUỐN TRUY TA


Chương 5


Editor: Snowflake HD

Nếu ngươi hằng ngày ngươi bị một người đi theo, người này lại thường xuyên tặng lễ vật cho ngươi, ngươi sẽ có cảm nhận gì?

Thiên Hạ Vô Địch đang bị thiên hạ vô địch đi theo.

Có lẽ so sánh thính giác của Trang Kiếm Trì còn nhạy hơn cả chó thì vẫn chưa đủ, hắn vừa mới ngửi được mùi của nàng, thì lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo, sau đó tặng quà cho nàng.

Sau khi nàng dùng cách nhẹ nhàng để từ chối lời ‘Cầu hôn’ của Trang Kiếm Trì, Trang Kiếm Trì càng ngày càng dính nàng chặt. Ban đầu nàng cho rằng Trang Kiếm Trì là tên vô lại không biết xấu hổ, về sau mới phát hiện, Trang Kiếm Trì không hiểu được rằng nàng khóe léo từ chối hắn.

Đầu óc của Trang Kiếm Trì rất đơn giản, nếu như ngươi nói một câu, hắn nhất định sẽ không hiểu cái đó là ý gì. Trí tuệ cả đời hắn đều dùng trong việc nghiên cứu kiếm pháp, về mặt sinh hoạt có thủ hạ quan tâm hầu hạ, cho nên khó trách hắn lại ngốc nghếch như vậy.

Trên thực tế, bị Trang Kiếm Trì ‘Truy’ nhiều như vậy, Thiên Hạ Vô Địch cảm thấy nam nhân này cũng rất thú vị.

Thiên Hạ Vô Địch cố tình ghi vào sổ sách, liệt kê vật phẩm và thu hoạch nàng có được hằng ngày.

Chẳng hạn như nửa năm trước nàng được tặng một trăm cái bánh bao, nàng nhẹ nhàng bày tỏ ý không cần phải mua nhiều đến thế, hôm sau Trang Kiếm Trì mua chín mươi chín cái bánh bao… Sau đó, hắn liền trở thành anh hùng của dân bị nạn, mãi đến khi dân bị nạn xây dựng lại nhà ở, sự tích anh hùng của hắn mới đi đến hồi kết. Thu hoạch duy nhất của nàng, chính là nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bọn nhỏ, tâm tình cực kì vui, nàng vui, Trang Kiếm Trì càng vui hơn.

Trang Kiếm Trì có thể khiến nàng vui vẻ, cho nên hắn sai người chuẩn bị phần đại lễ thứ hai, chín mươi chín chiếc khăn tay, nguyên nhân là khăn tay của nàng quá bẩn… Về sau, hắn trở thành đại nhân vật của các cô nương lầu xanh, ngươi muốn hỏi vì sao, bởi vì Thiên Hạ Vô Địch đã đưa chín mươi chín chiếc khăn tay đó cho các cô nương thanh lâu, trên từng chiếc khăn tay đều có thêu tên Trang Kiếm Trì, chỉ cần là người có mắt, nhìn thấy mấy cái khăn tay này sẽ không dám làm khó dễ các cô nương. Bây giờ, thu hoạch của Thiên Hạ Vô Địch, đại khái là có thể trà trộm vào thanh lâu dễ dàng.

Sau này, phần đại lễ thứ ba là vải tơ lụa, thứ tư là hoa, thứ năm là giầy… Lúc đầu, lễ vật đều có cùng màu, về sau đổi phong cách, các màu không giống nhau, và sống lượng ngày càng ít lại, bởi vì Thiên Hạ Vô Địch nói hắn cho quá nhiều, vì thế hắn bắt đầu giảm số lượng theo thời gian, từ 99 đến 89 đến 79… Dạo gần đây số lượng lễ vật, chỉ còn lại chín.

Đây là chín kiểu dáng, đồ trang sức khác nhau, lúc trước khi lễ vật đưa tới, ngoại trừ một bộ Thiên Hạ Vô Địch giữ để dùng, còn lại nàng đều cho người khác, nhưng bây giờ, nàng giữ lại tất cả trang sức, không tặng cho người khác nữa.

Nàng bị Trang Kiếm Trì ‘truy’ nửa năm, cho dù trái tim sắt đá cũng sẽ bị tan chảy. Nàng là người, không phải sắt đá, trái tim nàng cũng biết rung động.

Nàng lang thang trên giang hồ nhiều năm, mỗi lần chứng kiến chuyện tình cảm nam nữ, trong lòng nàng cũng thầm hy vọng có thể có một tình yêu chân thành. Đồ trang sức, là vật quý giá nhất nam nhân tặng cho nữ nhân, tuy nhiên nàng lại rất lười, vì vậy đưa vật phẩm trân quý cho người ta dùng giùm, hoặc là bán cho tiệm cầm đồ.

Trang Kiếm Trì biết tin nàng nhận tất cả trang sức, hắn cực kì vui, vui vì nàng sắp trở thành giáo chủ phu nhân, kế hoạch khiến nàng chiến với hắn một trận lại tiến lên một bước.

Yến Quy đã từ bỏ hy vọng giáo dục Trang Kiếm Trì, để hắn tự sinh tự diệt.

Trang Kiếm Trì không hiểu tình yêu, không có Yến Quy chỉ bảo, hắn khó tránh khỏi mắc phải sai lầm.

Hôm nay hắn đã phạm lỗi rồi.

Nguyên nhân là hắn phát hiện, gần đây Thiên Hạ Vô Địch không có biểu hiện yêu thích bất cứ thứ gì, đây là một hiện tượng không tốt, không có dục vọng, thì không có lễ vật để tặng. Hắn cực kì lo lắng, Yến Quy từng nói, trái tim nữ nhân dễ thay đổi, không có lễ vật, nàng sẽ thay lòng đổi dạ.

Thời điểm hắn lo lắng, hắn sẽ tìm cách để bản thân không phải suy nghĩ.

Hắn luôn luyện kiếm vào ban đêm, buổi tối rất thích hợp để suy nghĩ, nhưng thời điểm này chính là giờ Thiên Hạ Vô Địch làm việc, cho nên vào buổi tối bọn họ không gặp mặt. Hắn cho rằng, hắn cần phải chỉnh sửa thời gian hoạt động, buổi tối chạy theo coi Thiên Hạ Vô Địch thích cái gì.

Vì thế, hắn nhìn thấy một tòa nhà vô cùng xa hoa, rộng lớn.

Tòa nhà này không phải chỗ ở của Thiên Hạ Vô Địch, là nhà của một thương nhân. Thiên Hạ Vô Địch vào đây để làm gì, tất nhiên là đi trộm đồ, đây là nghề của nàng, cũng là khởi nguồn cuộc sống của nàng.

Nhưng mà hôm nay, nàng bị thất thủ rồi.

Nếu ngươi đang lén lút đột nhập vào nhà người ta, lại phát hiện nam nhân ngươi quên biết đứng nhìn ngươi chằm chằm, ngươi sẽ có phản ứng gì? Tất nhiên sẽ nhắc nhở hắn im lặng, rồi tiếp tục làm việc của mình.

Thế nhưng, nếu nam nhân này mặc đồ trắng, ngẩng đầu nhìn về chỗ của ngươi, giống như nói cho mọi người biết vị trí của ngươi?

Thiên Hạ Vô Địch suy sụp rồi.

Trong tòa nhà này rất nhiều cao thủ, hiện tại nàng bị ánh mắt tràn đầy sát khí của cao thủ nhìn chằm chằm. Nàng không biết võ công, cho nên chỉ có một lựa chọn duy nhất: Trốn.

Nàng chạy thoát, may mắn khinh công của nàng rất tốt, chỉ là khi thoát ra được, bộ dạng trông cũng khá chật vật.

Trang Kiếm Trì không cần trốn, nhìn nàng trốn rồi, hắn mới chạy theo.

Hắn tò mò hỏi: “Nàng vào trong đó làm gì?”

Sắc mặt Thiên Hạ Vô Địch đen thui, nàng có thể nói đang đi trộm đồ sao? Nàng không thể, mặc dù nàng là đạo tặc thật, nhưng tinh thần hiệp nghĩa có thừa, nàng không muốn tự bôi nhọ thanh danh của mình.

Vì thế nàng cực kì rối rắm, tìm đại một lý do, cười híp mắt nói: “Ta à…. Ta đi thăm hỏi người ta.”

Trang Kiếm Trì hiểu ra. Sau đó Thiên Hạ Vô Địch cảm thấy hết sức hối hận với lý do đó.

Bởi vì từ đó về sau, Trang Kiếm Trì thường đi theo nàng ‘thăm hỏi’ người ta, chẳng những hay mặc đồ nổi bật, còn đứng ở chỗ dễ bị phát hiện.

Thiên Hạ Vô Địch vô cùng kiên trì, nhẹ nhàng khuyên bảo hắn đừng mặc đồ trắng nữa, cũng đừng đứng ở chỗ dễ bị người ta thấy, càng không cần thiết phải đi theo nàng thăm hỏi người ta. Hắn đã hiểu, hắn đồng ý sẽ làm theo, ngay hôm sau, hắn mặc hắc y, đứng ngay bên cạnh nàng. Nhưng mà, khí thế của hắn không cách nào che giấu được, bất kể là đứng ở đâu cũng bị người ta phát hiện.

Một tháng trôi qua.

Mặc dù Thiên Hạ Vô Địch là người hiền lành, nhưng nàng cũng biết cáu giận, thời điểm nàng nổi giận, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Thiên Hạ Vô Địch đứng đối diện Trang Kiếm Trì, phát giận vào người hắn.

Thiên Hạ Vô Địch mở đầu cực kì nhẹ nhàng: “Trang giáo chủ, chúng ta thương lượng một việc được không?”

Trang Kiếm Trì nói: “Được.”

Thiên Hạ Vô Địch khó khăn nói: “Huynh có thể đừng đi theo ta nữa được không?”

Trang Kiếm Trì nói: “Không thể.”

Thiên Hạ Vô Địch nói: “Huynh cứ làm như vậy, có biết là khiến ta rất khó xử không?”

Trang Kiếm Trì nói: “Không biết.”

Thiên Hạ Vô Địch nói: “… Nhưng ta biết, huynh đi theo ta, ảnh hưởng tới cuộc sống của ta, ta có cuộc sống riêng của mình, huynh không nên quấy rầy cuộc sống của ta nữa.”

Trang Kiếm Trì không hiểu: “Bổn tọa không có quấy rầy cuộc sống của nàng.”

Trán Thiên Hạ Vô Địch nổi lên một sợi gân xanh, nàng đã thất bại chín đơn hàng rồi, nếu thất bại lần nữa, uy danh của nàng sẽ hoàn toàn bị phá hủy. Nàng cố gắng kìm chế, kiên nhẫn nói: “Trang giáo chủ à, thật ra, có một số việc không phải ngài cứ cho thế nào thì sẽ là như vậy đâu, giống như việc ngài nghĩ rằng mình không có quấy rầy ta, nhưng ta lại nghĩ ngài quấy rầy ta, cho nên, xuất phát từ việc tôn trọng ngài, ngài nên nghe lời ta nói, đừng quấy rầy cuộc sống của ta nữa được không?”

Vẻ mặt Trang Kiếm Trì không chút thay đổi, gật đầu, sau đó nói: “Bổn tọa đang nghe.”

Gân xanh trên mặt Thiên Hạ Vô Địch kéo căng: “Huynh đang nghe, vậy huynh giải thích sao đây?”

Trang Kiếm Trì nói: “Không hiểu.”

Thiên Hạ Vô Địch: “…” Nàng lấy khả năng nhẫn nhịn cuối cùng, tận tình giải thích ‘hành động quấy rầy’ cho Trang Kiếm Trì nghe, nàng nói cực kì nhẹ nhàng, thành khẩn, âm tai, nếu là người bình thường, nhất định đã sớm hiểu và hối hận về hành vi của mình, nhưng Trang Kiếm Trì không phải người bình thường, hắn vẫn không hiểu.

Trang Kiếm Trì nói: “Bổn tọa muốn chiến với nàng một trận.”

Cho dù tính tình Thiên Hạ Vô Địch tốt đến đâu, nàng cũng sắp không khống chế bản thân được nữa rồi: “Không ngờ, huynh chỉ muốn đánh nhau với nhau.”

Trang Kiếm Trì nói: “Bổn tọa ở đây lấy lòng nàng, để nàng đồng ý chiến với bổn tọa.”

Sợi gân xanh của Thiên Hạ Vô Địch nhảy lên, giọng nói không kìm chế được nên hơi lớn tiếng: “Cho dù huynh lấy lòng ta như thế nào, ta tuyệt đối sẽ không đánh với huynh.”

Trang Kiếm Trì ngẩn người: “Vì sao?”

Kiên nhẫn của Thiên Hạ Vô Địch bị hắn mài mòn rồi, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Không vì sao cả.”

Trang Kiếm Trì nói: “Bổn tọa muốn nghe lý do.”

Thiên Hạ Vô Địch nói: “Không có.”

Trang Kiếm Trì nói: “Được.” Đột nhiên, hắn rút kiếm ra, sát khí đầy người, “Vậy bây giờ bổn tọa chiến với nàng.”

“Đủ rồi!” Thiên Hạ Vô Địch bùng nổ, nàng bùng nổ rất đúng lúc, trước khi Trang Kiếm Trì xuất kiếm, nàng giận dữ kéo cổ áo Trang Kiếm Trì, đời này chắc đây là lần đầu tiên nàng gào lớn tiếng như vậy, “Ta không phải cao thủ, ta không biết võ công, ta càng không đánh nhau với huynh, ta họ Thiên, gọi là ‘Hạ Vô Địch’, chỉ vậy thôi! Ta là đạo tặc, ngày nào huynh cũng đi theo ta, ảnh hưởng đến thu nhập của ta, không có thu nhập ta không có cơm ăn, ta phải nhịn đói, huynh muốn làm thiên hạ vô địch đó là chuyện của huynh, không liên quan gì đến ta, cầu xin huynh đừng đến gây rắc rối cho ta nữa, từ nay về sau ta cũng không muốn gặp huynh nữa, huynh đi tìm người khác đi!” Nàng buông vạt áo Trang Kiếm Trì ra, lấy chín món trang sức quý giá trả lại cho Trang Kiếm Trì, lạnh lùng nói, “Đồ của huynh trả lại cho huynh, những thứ khác ta đã tặng cho mọi người rồi, huynh về nhà đi, đừng đến quấy rầy ta kiếm tiền!”

Nàng quay đầu đi, Trang Kiếm Trì nhảy đến trước mặt nàng, vẻ mặt khó hiểu: “Bổn tọa không hiểu.”

“Bụp —” Dây cung cuối cùng trong đầu nàng đã đứt.

Nàng hít một hơi thật sâu, hét lên: “Ý của ta là, ta chán ghét ngươi, ngươi cút đi cho ta!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN