Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân
Chương 16
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ed: Jang Bò
Ta trợn mắt, nén giận gầm nhẹ với hắn: “Ta rất tốt! Giáo chủ đại nhân không cần giả vờ mặt người dạ thú đau lòng cho ta!”
Thủy Hành Ca dừng một chút, nhìn xuống ta: “Cô mặc như vậy…… Lại còn mạnh khỏe ngủ trong phòng chữ Thiên tốt nhất trong các phòng? Nơi này không phải là phòng ngủ của Tiêu Luyện sao?”
Ta cười lạnh, nhịn không được châm chọc: “Giáo chủ đại nhân nếu đã đi sao còn trở về, ta chết, vẫn còn thiên thiên vạn vạn cô nương có thể vì ngài mà tiến vào nhà tắm tìm ân nhân cô nương.”
Thấy lông mày hắn nhăn lại, hình như muốn nói điều gì, rồi lại dừng lại. Ta gấp muốn chết, hận không thể chém hắn. Nhưng nghĩ lại, ta có lý do gì mà tức giận như vậy…… Không quen không biết, ngay từ đầu kết hợp cũng vốn chỉ là ích lợi quan hệ. Ta ôm ngực, Thẩm Thu ơi Thẩm Thu, đối với loại nam nhân lúc mấu chốt vứt bỏ ngươi chạy trốn còn gì để động tâm!
Không rời đi, chẳng lẽ ngươi muốn biến thành quỷ một mực đi theo ta hay sao!
Ta nhìn mặt hắn ửng hồng mất tự nhiên, khóe miệng nhếch lên: “Đừng nói với ta bộ dáng tràn đầy dục hỏa này của ngài, là kết quả của việc đêm qua ngài mò mẫm đi dạo cả đêm trong này.”
Thủy Hành Ca thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nói: “Nơi này khắp nơi đều là Thôi tình hương, cô nên cảm thấy may mắn vì ta có thể nhịn được không xuống tay với cô.”
“…… Cám ơn.”
Không đúng, sao ta còn phải cảm ơn ngược lại hắn!
Hắn đứng lên, chặn hơn nửa tầm mắt của ta, trong mắt ta tràn đầy bóng dáng cao lớn của hắn: “Đi theo ta, nơi này không an toàn.”
Ta ôm đầu gối bất động, nói: “Hết sức an toàn, Tiêu Luyện là ca ca cùng cha khác mẹ thất lạc nhiều năm của ta.”
Thủy Hành Ca giật mình buông lỏng, ngoài ý muốn nói: “Ca ca?”
Ta vênh vang đắc ý, nói: “Đúng vậy, cho nên hiện tại ta rất tốt rất an toàn, nếu như ngài không muốn bị bắt, hãy chạy nhanh đi.” Ta bỗng nhớ tới chuyện đêm đó, nhìn hắn chăm chú dò hỏi: “Hôm đó vì sao thân thể ngài đột nhiên lạnh như vậy, còn nữa, ngài nói ngài không hề rời khỏi thanh lâu, vậy ngài đã đi đâu? Tại sao…… Không tới cứu ta?”
Mặc dù hỏi thế có chút da mặt dày, nhưng trong lòng ngứa ngáy kịch liệt muốn biết ý nghĩ của hắn, muốn biết rốt cuộc là tại sao hắn không xuất hiện.
Thủy Hành Ca nói: “Sau này có cơ hội thích hợp, ta sẽ nói cho cô biết.”
“Hiện tại không nói được?”
“Không được.” Hắn nghĩ cũng không nghĩ đã đáp rồi, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Nếu hôm nay nói cho cô biết, nhất định cô sẽ rời đi, không bao giờ muốn xuất hiện trước mặt ta nữa.”
Thấy hắn có vẻ thật sự có ẩn tình, ta lặng yên nói: “Ngài chỉ cần nói cho ta biết…… Ngài thật sự không bỏ ta lại một mình chạy trốn là được rồi……”
“Không có.”
Ta nở một nụ cười: “Vậy sau này chúng ta vẫn là bằng hữu.”
Hắn gật đầu một cái, quay mặt đi: “Ta ra ngoài hóng mát một chút.”
…… Một mực chịu đựng Thôi tình hương…… Thấy hắn bay ra cửa sổ, ta cười khổ, đứng dậy rửa mặt, nhìn trong nước in nửa bên mặt vẫn bị bọc vải thưa, thật khó nhìn. Nghĩ tới việc Thủy Hành Ca không phải cố ý bỏ ta lại, trong lòng ta ấm dần. Chỉ mong hắn thật sự có nỗi khổ tâm, không phải gạt ta.
Nhưng mà hắn gạt ta hình như cũng không có chỗ nào tốt, hơn nữa có vẻ hắn thật sự chưa rời khỏi thanh lâu, nếu không trên người sao có đầy mùi thơm, còn có sao hắn biết được gian phòng kia vốn là phòng của Thập thất ca, chẳng lẽ nói, hắn một mực nơi này, chờ thời cơ hành động sao?
Giờ Thìn, Thập thất ca sai người tới, nói nơi này không tiện cho cô nương ở, đề nghị ta dời đến khách điếm bên cạnh. Ta lo lắng Thủy Hành Ca không tìm được, bèn nói nơi này ở rất thoải mái.
Cho đến gần tối, mới lại thấy Thập thất ca.
Huân hương trong phòng đã được bỏ đi, bên trong mặc dù vẫn có chút dư hương, nhưng cũng không ảnh hưởng. Thập thất ca mặc một thân trường bào màu đỏ sậm, viền tay áo đỏ thắm thêu Đằng Vân, màu sắc vừa cao nhã vừa mị hoặc. Bên hông đeo đai lưng bạch ngọc, tóc đen như lụa, buông xõa nhưng không hề lộ vẻ xốc xếch. Tùy ý mà phong thần tuấn lãng, hoàn toàn bất đồng với kẻ “Túng Dục quá độ” lúc trước.
Trên bàn bày hoa quả bánh ngọt, đói bụng đã hai ngày nay ta cầm lên một miếng bánh ngọt, mềm mại ngon miệng, hương vị hết sức ngọt ngào, thỏa mãn cười lên: ” Thập thất ca, ca có tin tức của các huynh tỷ muội khác không?”
Thập thất ca lắc đầu nói: “Thiên hạ rộng lớn, biển người mịt mờ, khi đó trong nhà đột nhiên gặp biến cố, không thể bận tâm những thứ này. Hai năm trước ta ngồi lên chức môn chủ, có phái người đi tìm, nhưng không có một chút dấu vết.”
Ta cau mày: “Theo lý thuyết, Thẩm gia chúng ta có chừng hai mươi tám tôn tử, trước đây thất lạc nhiều tuổi nhất là đại ca đã hai mươi bảy tuổi, bộ dáng sẽ không thay đổi, nếu cầm bức họa đi tìm, thì sao có thể không có tin tức của huynh ấy?”
Thập thất ca cười nói: “Cho nên nói điều kỳ lạ ở chỗ này, ta tìm người vẽ lại hình dáng của hai huynh trưởng, và ba tỷ tỷ, nhưng không tìm được bất kỳ người nào. Những tiểu đệ muội như các ngươi lại càng không cần phải nói, tuổi còn nhỏ được người khác nuôi dưỡng, ngay cả tên cả họ cũng có thể bị sửa lại, bản thân mình cũng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!