Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân
Chương 34
Ed: Jang Bò
Tỉnh dậy, Thủy Hành Ca không giống như mấy nam nhân trong thoại bản thông tục, canh giữ bên cạnh cô nương đang bị tổn thương tâm hồn. Chỉ là suy nghĩ một chút, nếu vừa mở mắt, nhìn thấy hắn bên cạnh, đoán chừng ta phải kêu sắc lang mới đúng phản ứng bình thường.
Sáng sớm tự châm chọc mình xong, đã lại thấy mình mạnh khỏe như vâm. Ta tâm tình thật tốt, mở cửa đón ánh nắng duỗi lưng một cái, sau đó trời đất tối đen. . . . . . Không đúng, là mặt đen của Tống Nghị từ trên mái hiên phi người tiến vào. . . . . .
Thấy Tống Nghị, ta theo bản năng rụt đầu, hận không thể biến thành rùa đen. Lúc này ngược lại hắn khách khí ôm quyền: “Thẩm cô nương.”
Ta lúng túng khoát khoát tay, chỉ hy vọng hắn không châm chọc ta da mặt dày, lại dính vào bên cạnh Thủy Hành Ca.
Sắc mặt của Tống Nghị so với ta còn lúng túng hơn, hình như ửng đỏ, mới nói: “Trước nay vẫn hiểu lầm cô nương, là lỗi của tại hạ. Lần này cô nương bởi vì Ma Giáo phải chịu liên lụy, ta vẫn còn trách lầm cô, tại hạ muốn nói lời xin lỗi với cô nương.”
” Thủy Hành Ca đã nói với ngài?”
“Giáo chủ đã nói hết với thuộc hạ.”
Ta thở ra một hơi, bên tai liền vang lên tiếng cười khẽ, chúng ta cùng nhau nhìn ra ngoài, chỉ thấy Vũ Thiên Tầm cũng từ trên nóc nhà nhảy vào trong, vỗ tay một cái: “Tống hộ pháp, ta đã nói qua, Giáo chủ có nguyên tắc của người, giữ Thẩm cô nương ở bên người nhất định là có cân nhắc của chính hắn, ngươi cố tình không tin, còn nói Giáo chủ trầm mê nữ sắc.”
Vẻ mặt của Tống Nghị mất tự nhiên, một hồi lâu nhấn mạnh từng chữ: “Lời này có thể không nói trước mặt được không.”
Vũ Thiên Tầm cười cười: “Sợ cái gì, dù sao mặt của ngươi có đỏ cũng không nhìn ra.”
Ta nhìn khuôn mặt đen thui của Tống Nghị, hết sức chấp nhận, lại sờ sờ mặt của mình, hỏi hắn: “Tống hộ pháp, ta và sư phụ của ngươi dáng dấp rất giống sao?”
Tống Nghị gật đầu một cái: “Giống, nhưng cô so với nàng có tim có phổi hơn nhiều.”
Ta bi thống, bị tỷ muội dáng dấp giống nhau ở đây lừa gạt cũng coi như thôi, ngàn dặm xa xôi như Tây Vực cũng có người dáng dấp ta đi gạt người, rốt cuộc có bao nhiêu người có gương mặt giống như thế này: “Cái đó. . . . . . Giáo chủ của các ngươi đâu?”
Vũ Thiên Tầm cười như má mì trong thanh lâu: “Giáo chủ có việc gấp ra ngoài, tối hôm qua sau khi từ phòng của cô nương đi ra, vẫn chưa có trở về. Chỉ là cô nương yên tâm, chỉ cần ngươi không ra khỏi con đường này, tuyệt đối không người nào có thể dẫn ngươi đi.”
Ta vội vàng nói cám ơn, lại cảm giác không đúng, khóe miệng rụt rụt: “Đừng nói với ta, các ngươi mua lại cả con đường rồi.”
Vũ Thiên Tầm gật đầu: “Đúng vậy a, dù sao không hao phí bao nhiêu bạc. Vốn là muốn mua cả hai con đường phụ cận, nhưng là có mấy gia đình không chịu đi, cho nên không thể làm gì khác hơn là buông tha. Người ta không đi chúng ta cũng không thể hủy nhà, chúng ta cũng không phải là lưu manh cường đạo.”
Ta yên lặng khen ngợi, sau đó bị câu “Dù sao cũng không hao phí bao nhiêu bạc” kích thích chảy máu trong tim, trên dưới Ma Giáo quả nhiên đều là cường hào, cả con đường không có một trăm vạn cũng phải tám mươi đi.
Lúc Thủy Hành Ca trở lại, ta đang gặm cổ vịt. Thấy mắt hắn có quầng thâm, lại hết sức mệt mỏi, ta nhổ xương, hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.”
Ta vẫy vẫy tiểu nhị, Thủy Hành Ca ngồi xuống, tiểu nhị rất nhanh đã đưa lên một chén cháo trắng, hắn uống vài ngụm, nói: “Ngày mai chính là đại hội võ lâm rồi.”
Ta bỗng dưng run lên, đại hội võ lâm một cái tên khác thật ra thì chính là —— chinh phạt Ma Giáo, diệt trừ yêu nữ, lấy lại bí kíp mà thôi. Ta nghiêm nghị: “Thủy Hành Ca, ta với ngài trở về Tây Vực, làm nha hoàn cho ngài thôi.”
Thủy Hành Ca cau mày: “Thu Thu, cô xác định cô có thể làm được nha hoàn?”
Ta giận dữ: “Ta nấu ăn rất ngon! Hơn nữa làm việc vặt tinh thông mọi thứ.”
Hắn nhàn nhạt nhìn ta, nở nụ cười: “Để cho cô phục vụ tắm rửa thì có thể, dù sao cô cũng len lén vén y phục nhìn rồi.”
“Phốc.” Ta thẹn thùng mặt nóng như đáy nồi, làm sao hắn biết ta lặng lẽ nhìn qua hắn, chẳng lẽ ta lại say rượu nói mê sảng rồi.
Nụ cười của Thủy Hành Ca càng sâu hơn, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp: “Trở về là chuyện sớm hay muộn, chỉ là không phải hiện tại.”
Ta chần chờ chốc lát: “Không cần theo chân bọn họ liều chết. . . . . .”
“Ừ, ta sẽ có chừng mực, không cần lo lắng.” Cuối cùng hắn lại nói, “Ngày mai cùng đi tham gia đại hội võ lâm.”
. . . . . . Này thật sự không cần phải là liều chết mà đánh nha. . . . . . Còn nữa, cứ như vậy thật không có vấn đề à. . . . . .
&&&&&
Mặc dù Thủy Hành Ca quả thật có thể làm cho người ta có cảm giác an toàn, nhưng bị mấy trăm người nhìn chằm chằm, lại còn đều là danh môn chính phái, thân là đệ tử của phái tà ma ngoại đạo, ta áp lực rất lớn a. Hơn nữa. . . . . . Giáo chủ đại nhân ngươi có thể mang nhiều thêm mấy người hay không, mang theo Tống Nghị cùng Vũ Thiên Tầm còn lớn tiếng gióng trống khua chiêng đây chính là muốn bị vây đánh nè.
Ta vừa yên lặng rơi lệ, vừa nắm chặt cánh tay của hắn, nhỏ giọng: “Yến tiệc bày trên trăm bàn, nhưng mà chúng ta là tới giảng đạo lý, không phải tới dùng cơm chứ?”
Thủy Hành Ca cười nói: “Đương nhiên là ăn cơm xong mới có hơi sức lý luận.”
“Vậy chúng ta ngồi góc thôi.”
Thủy Hành Ca lôi kéo ta bình tĩnh ngồi ở chính giữa, những môn phái khác rối rít quăng ánh mắt không tự tìm đường chết sẽ không phải chết cho chúng ta.
Lòng ta kinh sợ ngồi ở bên cạnh hắn, trên bàn thức ăn ngon lục tục bày lên đã không còn hấp dẫn được sự chú ý của ta. Ngồi hay không ngồi, một bàn bên này cố tình là chỗ ngồi của phái Hoa Sơn. Vẻ mặt của Mặc chưởng môn hết sức phức tạp ngồi xuống, đệ tử khác chỉ lo nhìn chằm chằm mặt của ta, còn chưa hoàn toàn ngồi vào vị trí, đã có người cùng nhau giành chỗ, định thần nhìn lại, không khỏi kinh ngạc: “Đại sư huynh, Nhị sư tỷ.”
Nhị sư tỷ cười cười, ôm quyền nói với Mặc chưởng môn: “Mặc chưởng môn đức cao vọng trọng nhất định sẽ không để ý tại hạ ngồi ở đây chứ?”
Trên mặt Mặc chưởng môn căng thẳng: “Tại hạ để ý.”
Nhị sư tỷ “Nha” một tiếng thật dài, sau đó. . . . . . Sẽ không có sau đó rồi.
Ta không khỏi cảm khái da mặt của sư tỷ quả nhiên là đệ nhất thiên hạ dày, ai dám tranh phong a. Lặng lẽ, mấy đệ tử Hoa Sơn đã đứng ở phía sau của ta, rất có xu thế vây khốn. Nhìn lại Đại sư huynh, thế nhưng không coi ai ra gì đã ăn rồi, vừa ăn còn vừa gắp thức ăn cho ta, nói: “Thu Thu mau ăn, muội dạo này quá gầy rồi.”
Thủy Hành Ca liếc mắt nhìn trong chén ta món ăn chất đống như núi, âm thanh nhàn nhạt: “Tình cảm của các ngươi thật tốt.”
“Ha ha, sư huynh muội chứ sao.” Ta cầm đũa gắp cho sư huynh hắn thích ăn nhất thịt kho: “Sư huynh mau ăn.” Gắp rau, giương mắt lại thấy Vũ Thiên Tầm chậc chậc nhìn ta lắc đầu, vẻ mặt ngươi xong đời rồi ngươi đã gặp họa ngươi nhất định phải chết. . . . . . Ta…ta làm gì sai. . . . . .
Đang ăn vui mừng, chợt một đệ tử Hoa Sơn bực tức đứng dậy, lớn tiếng nói: “Sư phụ, thứ cho ta không có cách nào cùng tiểu nhân cùng bàn!”
Mặc chưởng môn hỏi “Hả? Tiểu nhân?”
Người nọ giơ tay chỉ ta, vẻ mặt phẫn hận quả thực là hận không thể chọc thủng đầu của ta: “Nàng làm tổn thương sư muội, đổi trắng thay đen đánh cắp kiếm phổ, chính là kẻ Tiểu Nhân!”
Nhị sư tỷ hừ lạnh một tiếng: “Thủ đoạn dùng độc của Ngũ độc giáo so với kiếm pháp của phái Hoa Sơn cao minh hơn không biết bao nhiêu, còn phải phí công phu lớn như vậy đi trộm kiếm phổ sao? Huống chi còn đần như vậy cách trộm cắp nhìn một cái cũng biết là bị người vu khống hãm hại, thua thiệt các ngươi còn tin, một đám óc heo.”
Sư tỷ kéo thêm cừu hận như vậy thật sự sẽ bị đánh . . . . . . Ta vội vàng uống một ngụm trà: “Mặc chưởng môn, chuyện này cùng Ngũ độc giáo không liên quan.”
Giọng nói của Mặc chưởng môn chầm chậm: “Hôm nay là đại hội võ lâm, chúng ta phải nể mặt Minh Chủ, ngồi xuống, ăn cơm xong, tự sẽ xin Minh Chủ định đoạt.”
Đệ tử kia lúc này mới ngồi xuống: “Đệ tử nóng vội.”
Ách. . . . . . Mặc chưởng môn thật là đạo mạo, là điển hình nghiêm trang nha.
Đầy sân đại khái hơn bốn trăm người, cũng yên lặng như tờ. Ta nhìn khắp mọi nơi, gặp được sư phụ cùng sư nương, cách năm, sáu tấm bàn, nhìn cũng không rõ ràng, chỉ là loáng thoáng nhìn thấy, nhưng trong lòng cũng rất ấm áp. Nếu như chuyện lần này không giải quyết được, ta chỉ có thể cùng Ngũ độc giáo đoạn tuyệt quan hệ. . . . . . Như vậy mới không liên lụy Ngũ độc giáo.
Cơm cuối cùng cũng ăn xong, tôi tớ đi lên dọn bát đũa cùng canh thừa, dâng lên trà nóng. Đại hội võ lâm chân chính, lúc này mới bắt đầu.
Trước tiên là nói về Lý Thương.
Lý Thương cùng sư phụ bằng tuổi nhau, so với sư phụ già hơn rất nhiều, chỉ có một đôi mắt sáng như chim ưng khiến cho hắn nhìn cũng không quá tang thương mà có vô thượng uy nghiêm, thân thể ổn trọng, trong âm thanh khí tức mười phần, chắc hẳn thường ngày cũng có luyện công. Bình thường dạng có quyền thế lại có danh lợi “Đại hiệp” như hắn, cơ hồ sẽ lười luyện công. Vì vậy nhân tài võ lâm mới xuất hiện nhiều, không phải là bởi vì võ công mạnh hơn các bậc tiền bối, mà là võ công tiền bối thụt lùi.
Nhưng Lý Thương rõ ràng không thế, riêng bằng một điểm này, cũng biết hắn là người cực kỳ có khát vọng cùng mục tiêu. Ánh mắt dời sang bên cạnh hắn, quả nhiên thấy được Mộc Thanh. Nghĩ đến lời Trình Sương nói, Mộc Thanh lúc ấy cũng là hại ta vào bẫy rập, ta có chút không muốn trực tiếp đối mặt với hắn.
Cũng không biết có phải là ánh mắt của ta chọc cho hắn chú ý không, tầm mắt của hắn đột nhiên nhìn ta, ta sửng sốt chốc lát, mới thu hồi ánh mắt.
Trên giang hồ hắn là người bạn đầu tiên. . . . . . Rốt cuộc cũng là vì lợi ích giang hồ.
Lại nói võ lâm đã qua một năm đại sự, rốt cuộc Mặc chưởng môn cũng ra sân, đứng dậy ôm quyền: “Hoa Sơn tuy chỉ là một môn phái nhỏ trong vỗ lâm mênh mông, nhưng cũng là một phần của võ lâm. Ngày gần đâybí kíp của Hoa Sơn bị trộm, dính dáng đến hai môn phái, kính xin Minh Chủ làm chủ.”
Lời nói có ý tứ vẻ mặt Lý Thương khẽ có biến hóa, âm thanh càng thêm âm trầm: “Mặc chưởng môn mời nói.”
Mặc chưởng môn: “Hoa Sơn chúng ta có một quyển kiếm phổ trấn phái《 Vạn Kiếm Thánh Tông 》, tháng trước nghiệt đồ Trình Sương cùng Thẩm Thu của Ngũ độc giáo cấu kết, đánh cắp kiếm phổ. Đệ tử của phái ta truy tung đến khách điếm nàng ở, lại bị Ma Giáo ngăn trở, không chịu giao ra yêu nữ.”
Ta cắn răng: “Chân tướng không phải như thế.”
Mặc chưởng môn cười lạnh: “Hôm nay đồ đệ của ta tung tích không rõ, rõ ràng chính là bị ngươi hạ độc thủ, ngươi lại đẩy toàn bộ chuyện này cho nàng, cho nên giấu bí kíp thật đi, lại mang bí kíp giả ra đùa giỡn chúng ta.”
“Ngươi nói láo.”
“Ngày đó ngươi nói, bí kíp là do Trình Sương tự tay đưa cho ngươi, vậy Trình Sương ở nơi nào?”
Ta dừng một chút, khai ra nàng? Có nói ra ngoài, cũng không ai tin tưởng. Ngay từ đầu đã là một âm mưu hoàn hảo, mặc kệ ta giải thích nhiều hơn nữa, cuối cùng đều là phí công.
Mặc chưởng môn cười như đao nhọn: “Đệ tử của Ngũ độc giáo trộm bí kíp của Hoa Sơn là chuyện của chúng ta, nhưng Ma giáo Tây Vực bao che yêu nữ, ở trung nguyên khơi lên sự việc, rõ ràng là muốn gây hấn với võ lâm, kính xin Minh Chủ định đoạt, đuổi Ma Giáo ra khỏi Trung Nguyên!”
Lời vừa nói ra, lục tục có âm thanh tương tự vang lên, một truyền hai truyền, liền dần dần náo động, tràn đầy tiếng hô đuổi Ma Giáo ra khỏi Trung Nguyên.
Ta gấp thật muốn cầm cái ghế ngồi đánh cho hắn dừng lại, đang định đứng lên, mu bàn tay ấm áp, sắc mặt của Thủy Hành Ca thong dong, ta vốn đang nóng nảy cũng nhất thời bình tĩnh lại.
Có hắn ở đây. . . . . . Ta căn bản không cần lo lắng gì. . . . . .
“Bí kíp không có ở đây trong tay của nàng, mà là. . . . . . Mặc chưởng môn căn bản không có mất bí kíp.”
Giọng nói của Vũ Thiên Tầm không nặng không nhẹ, mà là chữ chữ rõ ràng, lập tức khiến mọi người xôn xao.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!