Giảo Phụ - Chương 18:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Giảo Phụ


Chương 18:


Vương Chính Khanh bị
Bạch Cốc Lan ôm, một luồng nhiệt huyết xông thẳng lên đầu, trở tay ôm
lấy nàng ta, đang muốn nói, đột nhiên nghe được câu nói rời xa nơi này
của Bạch Cốc Lan, trong chốc lát giống như bị tạt một chậu nước lạnh,
dần dần tỉnh táo lại, bởi vậy nhẹ nhàng tách tay ra Bạch Cốc Lan, kéo
nàng đứng ngay ngắn, dịu dàng nói: “Lan nương, phụ thân mẫu thân ta tuổi tác đã cao, hai vị ca ca lại làm quan bên ngoài, cũng không ở trong
kinh, ta sao có thể nhẫn tâm ích kỉ bỏ lại cao đường đây? Đây chính là
bất trung bất hiếu bất nghĩa, tội lớn thiên cổ.”

Lời Bạch Cốc
Lan vừa ra khỏi miệng, cũng biết không thể nào, chỉ hy vọng Vương Chính
Khanh cho nàng một lời hứa hẹn, cho nàng một tia hy vọng mà thôi, lúc
này nghe được lời nói của Vương Chính Khanh, nước mắt lại rơi xuống,
khóc ròng nói: “Ta biết ngay mà, ta cũng chỉ là si tâm vọng tưởng mà
thôi. Nhớ ngày đó, ngươi liền vì lệnh của cha mẹ, sẵn sàng vứt bỏ tình
cảm của chúng ta, cưới Chân Ngọc nương, hôm nay tiền đồ vô lượng, sao
lại dám vì ta, vứt bỏ tiền trình như gấm đây?” Nói rồi nhặt đèn lồng
lên, che mặt chạy đi.

Vương Chính Khanh nhìn bóng dáng của Bạch
Cốc Lan, bùi ngùi thở dài, nhìn về phía đèn lồng trắng nói: “Chân Bảng
nhãn, nếu là ngươi, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào? Năm đó tình hình
trong kinh không rõ, nhiều bè phái, đứng nhầm đội ngũ, liền có ẩn họa
khám nhà diệt tộc. Cô cô của Lan nương là quý phi trong cung, nhà nàng
còn là địa vị ngoại thích (người thân bên họ ngoại), đôi bên dù có tình
ý, ta sao lại dám vì tình ý, bất chấp an nguy của gia tộc đây? Nam tử
sống ở thế gian, cũng là để hưng gia lập nghiệp, sống để bảo vệ cha mẹ
vợ con, tình ý mặc dù làm người ta mê luyến, rốt cuộc cũng không thể hãm sâu trong đó.”

Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh nhìn về phía
đến lồng trắng bày tỏ tâm sự, cũng nhớ tới chuyện cũ. Lúc đó bọn họ là
đồng liêu, tuy là thường xuyên cãi vã, bên ngoài một bước cũng không
nhường đối phương, nhưng bên trong cũng là lẫn nhau tán thưởng nhau. Có
những chuyện không thể nói với phụ nhân hậu trạch, cũng sẽ thỉnh thoảng
nói với nhau một chút. Về phần vấn đề nam nhân thích đàm luận nhất, ví
dụ như hồng lâu nào có cô nương xinh đẹp mới tới, tiểu nương tử trong
phủ nhà nào dáng vẻ thướt tha, ở chỗ không người, dĩ nhiên cũng sẽ bàn
luận một chút, nói đùa một phen. Chỉ là tối nay Vương Chính Khanh nhìn
về phía đèn lồng trắng, giống như nói chuyện trước mặt bạn thân, ngược
lại là lần đầu tiên.

Vương Chính Khanh nói xong, cả người dường như nhẹ nhàng đi rất nhiều, chỉnh lại xiêm áo, xách theo đèn lồng rồi đi.

Chân Ngọc từ giàn dưa sau bước ra ngoài, đứng ở chỗ Vương Chính Khanh vừa
mới đứng, nhìn đèn lồng trắng nói: “Này, tối nay ngươi nghe được rất
nhiều lời, đủ vốn rồi nhỉ? Ngày khác nên bảo Vương Gia dỡ ngươi xuống,
tránh khỏi người khác toàn xem ngươi là ta, động tí thì đi tới phun
bọt.”

Nàng nói xong, lại cảm giác dưới chân như có một vật lóe
sáng, nhất thời cúi người nhìn, lại nhặt lên một hà bao ở bên chân. Nàng nhìn kỹ hà bao dưới ánh trăng nhạt, mặc dù nhìn không rõ họa tiết thêu
trên hà bao, nhưng dựa vào cảm giác, cũng biết đây là một hà bao tuyệt
đẹp, nhất thời phỏng đoán, vừa mới đứng ở vị trí này, chỉ có Vương Chính Khanh, như vậy hà bao này, chính là của Vương Chính Khanh . Vương Chính Khanh người này cũng thiệt là, chạy tới nơi này còn phải làm rơi dấu
hiệu, nếu là bị Nhậm Đạt Lương nhặt được hà bao này, sẽ ở trước mặt Cửu
Giang vương khích bác mấy câu, chỉ sợ chuyện lại càng không tốt.

Chân Ngọc suy nghĩ một lát, lại nhìn khắp nơi một chút, liên tục xác nhận vị trí, hà bao cũng không phải của Cửu Giang Vương và Nhậm Đạt Lương, chỉ
có thể là của Vương Chính Khanh, liền cất hà bao vào trong ngực, cất cẩn thận xong, phân biệt phương hướng, đi về hướng viện đã từng ở trước
kia, đi tắt lên một đường đá cuội nhỏ.

Cửu Giang Vương Đương lúc
đó vì để Chân Ngọc đi lại thuận tiện giữa viện và giàn dưa, thậm chí
sai người ta làm một con đường tắt giữa hai noi này, trên đường dát thêm đá cuội. Chân Ngọc mỗi lần trên đường từ viện đến giàn dưa, liền cởi
giầy, đi trên đá cuội, xoa bóp lòng bàn chân. Phụng đại phu trong vương
phủ cũng đã nói, Chân Ngọc quanh năm lao lực, chỉ e khí huyết không
thông, nếu rỗi rãnh , nên đi lại trên đá cuội nhiều hơn.

Hiện hắn mất rồi, con đường đá cuội nhỏ này, cực ít người đi lại, nên có rêu xanh, đi lên rất trơn.

Dù sao cũng là con đường nhỏ đã đi quen, dù đi trong bóng tối Chân Ngọc cũng không có sơ xuất gì, thuận lợi đến chỗ ở trong sân.

Phía trước náo nhiệt, cười nói ồn ào, chỗ này lại u tịnh, đèn lồng trắng treo
trước cổng cũng không lấy xuống, có vẻ lạnh lẽo cô đơn.

Chân
Ngọc nhấc mép váy, nhẹ nhàng bước qua bậc thềm cửa chính, muốn đẩy cửa
vào, lại nghĩ lại, rút tay về, đi vòng qua bên kia, đưa tay đẩy cửa sổ
nhìn vào bên trong. Mượn một chút xíu ánh trăng, lại thấy bàn ghế giường đệm trong phòng vẫn đặt ở vị trí ban đầu, trên mặt bàn một con thủy
tinh giấy trấn ở đó(??? Các nàng cứ coi như con gì trấn giữ ma quỷ nhé,
ta cũng ko biết thủy tinh giấy là con gì >

Lúc ấy Chân
Ngọc thích phòng rộng rãi sáng sủa, cửa sổ được làm đặc biệt lớn, vì vậy bệ cửa sổ rất thấp. Nàng này kéo váy lên, ước lượng mình có thể trèo
vào bên trong, liền bấu víu cái chốt cửa sổ, ra sức nhảy một cái, cái
mông ngồi lên bệ cửa sổ trước, lúc này mới từ từ xoay người, duỗi chân
vào bên trong cửa sổ, vịn cái chốt cửa sổ rồi trượt xuống.

Trong
phòng đã được dọn dẹp qua, những bộ sách yêu thích lúc trước đã bị mang
đi, nhưng trong tủ quần áo vẫn còn treo vài bộ trường bào trước đây đã
từng mặc.

Chân Ngọc vuốt trường bào, có chút nghẹn ngào, không thể trở lại được nữa rồi.

Nàng ở nơi này chìm dần vào trong quá khứ, cũng không ngờ cửa lớn bị đẩy ra, có tiếng bước chân truyền vào.

Chân Ngọc cả kinh, nhanh chóng trốn vào trong tủ treo quần áo, kéo cửa tủ vào, nín thở nghe động tĩnh.

Người tiến vào, là hai nữ nhân.

Đi ở phía trước, tư thái linh lung xinh đẹp, hấp dẫn mê người, là cơ thiếp Tô Băng Hương của Cửu Giang vương, xách làn, cầm theo đèn lồng đi ở bên cạnh, là nha đầu cận thân Xảo Nhi của nàng.

Tô Băng Hương dẫn
Xảo Nhi vào trong phòng, tắt đèn lồng, lấy ra nến thơm và những vật khác trong giỏ xách, đốt lên, lại mang rượu và thức ăn lên, lúc này mới ngồi vào trước án, rót hai ly rượu, mình uống một chén, sâu xa nói: “Chân
Bảng nhãn, người như ngài, sao lại chết dễ dàng như vậy? Thật khiến cho
người nghĩ không ra. Nợ ngài ân tình, còn chưa báo đáp, sao ngài lại đột nhiên chết đi?” Nói đoạn nước mắt lại lăn xuống, nghẹn ngào khó tả.

Xảo Nhi tìm khăn cho Tô Băng Hương lau nước mắt, nhỏ giọng khuyên bảo nói:
“Nhũ nhân, người chết không thể sống lại, người có lòng đến là được.
Chân Bảng nhãn trên trời có linh thiêng, tất nhiên biết được tâm ý này
của nhũ nhân.”

Theo luật lệ, vương gia Đường Quốc trừ chính phi
ra, còn có thể có hai vị nhũ nhân có phẩm cấp, đằng mười vị. Cửu Giang
vương trừ chính phi Thân thị ra, phía dưới cơ thiếp có phẩm cấp, chỉ có
ba người, Tô Băng Hương chính là một trong những nhũ nhân có phẩm cấp.

Lúc ấy Tô Băng Hương vào vương phủ thì chỉ là một vị thị thiếp, bình thường bởi vì tướng mạo nàng xinh đẹp, nên bị các cơ thiếp khác chèn ép, bị
khi dễ đủ kiểu. Có một lần bệnh nặng, tiểu nha đầu Xảo Nhi đi mời đại
phu được nuôi trong phủ, nhưng không có mời được, khi trên đường trở về
thì luôn khóc, một lòng cho là chủ tử không thể sống rồi.

Lúc đó Chân Ngọc từ ngoài phủ trở về, nhìn thấy Xảo Nhi quỵ ở dưới đất khóc
đến sắp té xỉu, nhất thời ngừng bước chân, hỏi mấy câu.

Xảo Nhi
vừa ngẩng đầu, thấy là Chân Ngọc, giống như thấy cứu tinh, kể đầu đuôi
gốc ngọn câu chuyện, khóc cầu xin Chân Ngọc cứu Tô Băng Hương.

Chân Ngọc hơi chút trầm ngâm nói: “Nếu không mời được lang trung trong phủ,
thì ra ngoài phủ mời một đại phu là được, cần gì phải khóc?”

Xảo Nhi nói thật nhỏ: “Chủ tử chúng ta không có bạc, hơn nữa, nô tỳ cũng không được ra ngoài cửa lớn.”

Chân Ngọc để Xảo Nhi đứng dậy, cười gọi một gã sai vặt lại, phân phó đôi
câu, để cho hắn đi mời đại phu, lại giao phó Xảo Nhi ở ngoài cửa trong
chờ, thấy đại phu tới, liền đón vào. Về phần tiền thuốc cái gì đó, hắn
bỏ ra là được.

Xảo Nhi vui mừng quá đỗi, thiên ân vạn tạ rời đi.

Bởi vì đại phu tới kịp thời, mạng của Tô Băng Hương được giữ lại.

Tô Băng Hương sau khi khỏi bệnh, cũng là tìm cơ hội gặp Chân Ngọc, đích thân đến cám ơn.

Chân Ngọc thấy nàng đáng thương, không khỏi làm người tốt đến cùng, chỉ điểm nàng nói: “Hôm nay giờ Thân ba khắc (15h45’), Vương Gia sẽ đạp tuyết
thưởng mai ở Mai Lâm, muốn vẽ một bức hoa mai hàn tuyết đồ. Theo ta
nghĩ, trên đầu hoa mai hàn tuyết đồ này, nếu có thể thêm một hồng y mỹ
nhân cầm hoa mai trong tay, nhất định càng đẹp hơn.”

Tô Băng Hương vốn cũng thông tuệ, nghe xong lời này làm sao không hiểu? Nhất thời thiếu chút nữa quỳ xuống nói cảm tạ.

Chân Ngọc cũng là đỡ nhẹ, chỉ để nàng nhanh đi chuẩn bị.

Lúc xế chiều, Cửu Giang vương ở Mai Lâm vẽ tranh, một hồng y mỹ nhân đột
nhiên xuất hiện trong rừng mai, bởi vì vịn cành hoa mai ngã trước mặt
hắn, đáng thương lại đáng yêu.

Sau một lúc, trong bức tranh của
Cửu Giang vương, liền có thêm một vị mỹ nhân. Trôi qua mấy ngày, Tô Băng Hương được phong nhũ nhân, nhảy một cái trở thành thị thiếp có phẩm
cấp, mặc dù không so được với hai vị thị thiếp có phẩm cấp khác, rốt
cuộc cũng đã có thể bật hơi nhướng mày, sẽ không bị người bắt nạt nữa.

Một buổi sáng đi lên cao vị, Tô Băng Hương cũng không dám quên tương trợ
chi ân của Chân Ngọc, nhàn rỗi từng nói qua với Xảo Nhi, nếu tương lai
có thể sinh hạ nhi tử, có được quyền thế, tất nhiên phải nghĩ cách báo
đáp phần ân tình này của Chân Ngọc. Không ngờ không chờ nàng được thời
thế, Chân Ngọc liền chết bệnh rồi.

Xảo Nhi thấy Tô Băng Hương
khóc đến đau lòng, lại khuyên mấy câu nói: “Nhũ nhân nếu có thể sống
thật tốt, cũng không phụ ân tình dìu dắt lúc ấy của Chân Bảng nhãn.”

Tô Băng Hương cuối cùng lau nước mắt, gật đầu nói: “Đợi anh trai và chị
dâu của Chân Bảng nhãn tới, cũng muốn gặp bọn họ một lần, trấn an một
phen.”

Lúc Chân Ngọc chết bệnh, bởi vì là mùa hè, Cửu Giang
vương sợ thi thể hư thối, liền sai Vương Chính Khanh giúp xử lý hậu sự,
hạ tang trước. Về phần anh trai và chị dâu hắn, mặc dù sai người đi
thông báo, dự liệu khi bọn họ đến Kinh Thành, chỉ sợ cũng là hai tháng
sau rồi.

Xảo Nhi thấy Tô Băng Hương ngừng khóc, liền lấy ra một
đôi giầy từ trong giỏ xách, hướng về phía nhang đèn trên bàn nói: “Chân
Bảng nhãn, đây đôi giầy nhũ nhân làm cho ngài, lúc trước vẫn không dám
đưa tới, chỉ sợ rước lấy thị phi. Hôm nay. . . . . . , đợi qua một thời
gian nữa, lại đốt cho ngài đeo.”

Chủ tớ vừa nói chuyện, đang
muốn thu dọn đồ đạc, lại đột nhiên nghe được tiếng động ở cửa, có người
đến, nhất thời tránh đi không kịp, không khỏi thất kinh.

Người
đi vào là Cửu Giang vương. Hắn tối nay nghe lời Nhậm Đạt Lương nói, tâm
sự không khỏi nặng nề. Ngày trước mỗi có việc phiền lòng, liền lững
thững đi tới viện của Chân Ngọc, đợi đàm luận với Chân Ngọc một phen, từ trong viện của Chân Ngọc đi ra ngoài thì bước chân liền nhẹ nhõm rất
nhiều. Một khắc như vậy, thế nhưng hắn lại không nhịn được đi tới viện
của Chân Ngọc. Đợi vào viện, thấy được trong phòng Chân Ngọc có ánh sáng sáng, trong thâm tâm hẳn là vui mừng, hình như Chân Ngọc còn sống, đang chờ hắn.

Đợi vào phòng, lại thấy là Băng Hương cùng Xảo Nhi
không kịp tránh đi, không khỏi giận tái mặt hỏi ” Vì sao các ngươi ở chỗ này?”

Tô Băng Hương trong lòng biết không ổn, suy nghĩ một lát, liền quỳ xuống, nói ra đầu đuôi ân tình của Chân Ngọc.

Cửu Giang vương nghe xong, sắc mặt dãn ra, nói: “Thì ra là còn có nguyên
nhân như vậy, cũng là nàng có tình có nghĩa, đứng lên nói chuyện đi.”

Tô Băng Hương buồn vui nảy ra, xem ra sau này, mỗi lần Cửu Giang vương hoài niệm Chân Ngọc, chắc chắn sẽ sủng ái nàng hơn.

“Được rồi, các ngươi đi đi!” Cửu Giang vương khoát khoát tay với Tô Băng Hương, “Bổn vương muốn đứng một mình một lúc.”

Tô Băng Hương cùng Xảo Nhi vội cáo lui.

Trong phòng yên tĩnh lại, Cửu Giang vương cất bước, một hồi lâu làm như tự
nói, làm như thăm dò, nhỏ giọng nói: “Ngọc Lang, ngươi nói, là ai hại
chết ngươi?”

Ta cũng muốn biết đây! Chân Ngọc thở dài, nhất thời hận không thể kéo cửa tủ ra nhận mặt nhau cùng Cửu Giang Vương, nhưng
lý trí nói cho nàng biết, nếu là nói ra sự thật, chỉ sợ sẽ bị coi là yêu nghiệt mà thiêu chết. Ai mà không biết Cửu Giang vương ghét nhất những
thứ thần thần quỷ quỷ này? Nếu không phải chuyện này xảy ra trên người
mình, có người đến nói với mình chuyện như vậy, chính mình cũng sẽ không tin.

“Ngọc lang ơi Ngọc lang, mặc dù Vương Chính Khanh là đại
tài, rốt cuộc cũng là xuất thân thế gia, chỉ sợ không toàn tâm toàn ý
bằng ngươi. Chỉ là không dùng hắn, thì sẽ dùng người nào? Mặc dù Nhậm
Đạt Lương cũng tốt, rốt cuộc không bằng hắn được!”

Cửu Giang
vương nói xong, một bên liếc thấy cửa tủ quần áo hình như giật giật, mày nhọn không khỏi nhăn lại, chợt đi tới, một tay kéo cửa tủ quần áo ra.

Chân Ngọc ôm đầu gối ngồi trong tủ treo quần áo, đột nhiên giương mắt, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Cửu Giang vương.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN