Giảo Phụ
Chương 24: Trông mong Hồng Tụ Thiên Hương
Thấy Vương Chính Khanh chỉ vào một lúc rồi lập tức đi ra, Hồ ma ma không
khỏi khẩn trương, vén mành vào phòng, hỏi Chân Ngọc: “Tam phu nhân rốt
cuộc muốn như thế nào? Không chung sống vui vẻ cùng Tam gia, thật sự
chẳng lẽ nghĩ cả đời sẽ sống như vậy?”
Chân Ngọc biết còn tiếp
tục lừa gạt, chỗ Hồ ma ma cùng không dễ nói chuyện, bởi vậy nói: “Ma ma, ma ma lại đây ngồi một chút, ta nói một chuyện cho ma ma nghe.”
Hồ ma ma nghe vậy, chỉ đành phải ngồi vào mép giường, thuận tiện giúp dém chăn Chân Ngọc.
Chân Ngọc lúc này mới nhỏ giọng nói: “Lần trước ta đến Miếu Thanh Phong
thắng được ba hộp trà, tặng một hộp đến thư phòng cho Tam gia. Tam gia
đem này hộp trà đưa cho một nữ nhân khác. Không sai, nữ nhân kia chính
là người trong lòng Tam gia Bạch Cốc Lan. Tam gia đối với ta như thế, ta làm sao có thể thổ lộ tình cảm với hắn, làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời hắn đây?” Nói qua bỏ bớt đi một số chi tiết cùng một số trải nghiệm không tiện nói cho Hồ ma ma nghe, giản lược nói quá trình dự tiệc vương phủ, trọng điểm miêu tả tận mắt thấy tình cảnh Vương Chính Khanh ôm
Bạch Cốc Lan.
Hồ ma ma vừa nghe còn có đoạn công án này, không
khỏi tức trắng cả mặt, thở gấp nói: “Bạch yêu tinh này, đây là muốn hại
Tam gia, muốn hại Vương gia! Hai người đều đã có gia thất, chuyện xấu
này truyền ra ngoài, còn có mặt mũi ở lại Kinh Thành sao? Tam gia còn có tiền đồ sao?”
Chân Ngọc vỗ vỗ tay Hồ ma ma nói: “Vì thế, ta
không thể để cho họ toại nguyện, nhất định phải tìm cách làm họ đứt niệm tưởng. Thời điểm như vậy, cũng không muốn cùng phòng với Tam gia, uất
ức mình.”
Hồ ma ma vừa nghe, biết không khuyên chuyển được Chân Ngọc, chỉ đành phải vậy thôi!
Ngày thứ hai cũng là ngày hai mươi tám tháng bảy, sáng sớm, Chân Ngọc đã tâm thần bất an, thế nên đích thân đến vương phủ cầu kiến Thân thị, không
ngờ Thân thị không có trong phủ, nàng chỉ đành phải cầu kiến Thân ma ma.
Bởi vì lần trước chuyện, trong lòng Thân ma ma có cảnh giác với Chân Ngọc,
thấy nàng thừa dịp Thân thị không có ở trong phủ mò lên cửa , rất là
khinh thường, chỉ là đối phương là Trạng Nguyên phu nhân, lại không thể
không tiếp đãi.
Chân Ngọc nói mấy câu bâng quơ với Thân ma ma,
lúc này mới hỏi đến Đường Diệu Đan, nghe thấy mấy ngày nay mạnh khỏe,
lúc này mới thở nhẹ một hơi, bởi vậy nói: “Đợi vương phi trở về, ma ma
chỉ nói, lời ta nói qua lúc dự tiệc lần trước, xin vương phi cần phải
ghi tạc trong lòng.”
Thân ma ma đáp qua loa cho xong.
Chân Ngọc bàn giao toàn bộ, liền chuẩn bị cáo từ xuất phủ, không ngờ hôm nay Cửu Giang vương cũng đang trong phủ, nghe nói Chân Ngọc tới, trong bụng vang lên tiếng “đinh đang”, đang muốn không gặp, bởi vì trong lòng có
quỷ, lại cảm thấy nếu như không gặp, ngược lại để lộ dấu tích, chẳng
bằng gặp một chút, nhất thời sai người tới gọi Chân Ngọc.
Thân
ma ma vừa nghe Cửu Giang vương gọi đến, không khỏi hít vào một ngụm khí
lạnh, trong lòng chỉ sợ Thân thị không có trong phủ, Chân Ngọc và Cửu
Giang vương sẽ làm ra một số chuyện, bởi vậy lấy cớ đưa Chân Ngọc qua,
không rời nửa bước.
Cửu Giang vương thấy Chân Ngọc tiến vào, trong bụng cảm thán: chỉ là mấy ngày, nàng lại gầy đi, đáng thương quá!
Chân Ngọc biết được Cửu Giang vương không tin chuyện tướng thuật, lần này dĩ nhiên cũng sẽ không nói, chỉ nói là tình cờ rỗi rãnh, tới bái kiến
vương phi. Không ngờ vương phi không có trong phủ, nàng cũng không tiện
quấy rầy Vương Gia, cũng muốn cáo từ.
Cửu Giang vương cũng không giữ lại, chỉ sai Thân ma ma đích thân đưa nàng ra ngoài, nhất thời yên
lặng: tiểu nương tử này thật là quá si tình, vì muốn thấy mặt Bổn vương, giải nỗi khổ tương tư, lại thừa dịp vương phi không ở phủ lại sờ tới
cửa, ai! (*^_^*ảnh vương gia này chắc mắc bệnh hoang tượng nặng quá!)
Chân Ngọc sắp đi, đột nhiên nhớ lại trước và sau khi Đường Diệu Đan rơi
xuống nước, khóe miệng Cửu Giang vương mọc một cái mụn lớn, huyên náo
như người ngã ngựa đổ, nhất thời quay đầu lại nói: “Hiện thu khô hanh,
Vương Gia nên uống nhiều chút đồ nhuận phổi hạ hỏa.” Nói xong thì đi.
Cửu Giang vương hơi kinh ngạc, có hơi cảm động, lại thoáng chút đăm chiêu.
Lại nói Ninh lão phu nhân nghe được một ít động tĩnh Vương Chính Khanh và
Chân Ngọc giận dỗi, nhất thời lại khẩn trương, hai người vẫn náo loạn
như vậy, lão nhân gia ta lúc nào mới có cháu trai ẵm đây?
Một ngày kia, nghe được Chân Ngọc xuất phủ rồi, chỉ là cau mày, đợi Chân Ngọc trở lại, liền sai người mời nàng qua nói chuyện.
Khi Chân Ngọc đi tới chính phòng của Ninh lão phu nhân, đã tự có chuẩn bị
tâm lí, chuẩn bị nghe lão nhân gia quở trách một trận. Ninh lão phu nhân đợi nàng thỉnh an xong, đang định nói chuyện, chỉ thấy sắc mặt quản gia nương tử vui mừng chạy vào nói: “Lão phu nhân, phu nhân, Dao nương tử
cùng lang tử đến rồi!”
Thì ra là tiểu nữ nhi Vương Chính Dao của Ninh lão phu nhân cùng vị hôn phu Tăng Thiểu Dương tới.
Tiểu nữ nhi này của Ninh lão phu nhân năm nay 16 tuổi, cũng là đầu năm mới
gả đến Tăng gia, gả cho Tăng Thiểu Dương, cũng là thiếu niên anh kiệt
tài mạo xuất chúng.
Nghe được tiểu nữ nhi tới, Ninh lão phu nhân không để ý tới chuyện dạy dỗ Chân Ngọc, vội vàng kêu người đi đón Vương Chính Dao.
Chân Ngọc thân là tẩu tẩu, tự nhiên đứng lên, cùng quản gia đi ra ngoài đón Vương Chính Dao.
Khi Vương Chính Dao chưa xuất giá cũng không chung sống vui vẻ gì với người tẩu tẩuChân Ngọc nương này, lúc này thấy Chân Ngọc ra đón, nhưng mà
trên mặt lại nhàn nhạt, mở miệng nói: “Làm phiền rồi tẩu tẩu rồi!”
Chân Ngọc thấy Vương Chính Dao tư thái cao điệu, da trắng như ngọc, cũng là
một mỹ nhân, vừa thấy tự nhiên sinh ra thiện cảm, lại không chú ý thái
độ nàng lạnh nhạt, chỉ nhiệt tình dẫn phu thê các nàng đi vào.
Đến trong sảnh, vừa hành lễ vừa dâng trà, náo nhiệt một phen, mọi người mới ngồi xuống.
Chân Ngọc thấy mẹ con các nàng có lời muốn nói, liền lấy cớ đi xuống bếp an
bài đồ ăn, cáo lui đi xuống. Nơi này cũng tự có người dẫn Tăng Thiểu
Dương đến thư phòng nói chuyện.
Đợi bọn nha đầu cũng đi xuống,
Ninh lão phu nhân lúc này mới kéo Vương Chính Dao ngồi ở bên cạnh, hỏi:
“Không lễ không tết, sao lại đột nhiên tới? Trước đó cũng không sai
người nói một tiếng?”
Vương Chính Dao lúc này mới nói thật, ”
Phụ thân của Thiểu Dương tháng sau sinh nhật năm mươi tuổi, chỉ là chàng vẫn không tìm được thọ lễ thích hợp, nhất thời liền nóng nảy, muốn tới
đây hỏi Tam ca một chút, có tranh chữ cất giữ, muốn cầu một bức làm thọ
lễ (quà sinh nhật)!”
Ninh lão phu nhân biết, phụ thân Tăng Thiểu Dương yêu thích thu thập tranh chữ, nếu là có thể tìm được một bức
tranh chữ tốt làm thọ lễ, thật là có thể làm hắn vui lòng hơn bất cứ thứ gì, nhất thời nói: “Đợi Tam ca trở lại con, tự con hỏi nó.”
Vương Chính Dao lại nói nhỏ: “Nếu có tranh chữ lúc Chân Bảng nhãn còn sống
càng tốt. Nghĩ tới Chân Bảng nhãn, vốn là kì họa song tuyệt . Lần đó phụ thân có được một bức tranh hắn vẽ, giống như được bảo bối. Đáng tiếc
Chân Bảng nhãn không chịu bỏ thời gian vẽ tranh, truyền lại, chỉ có mấy
tấm như vậy. Tam ca lúc trước là đồng liêu với hắn, chắc hẳn trong tay
có một hai bộ tranh chữ của hắn.”
Ninh lão phu nhân nghe được
thở dài nói: “Chân Bảng nhãn còn sống thì cũng không ai đi khắp nơi cầu
tranh hắn vẽ, hắn vừa chết, họa tác của hắn cũng thành vật hiếm có?”
Vương Chính Dao cười nói: “A nương có điều không biết, sau khi chết, Chân
Bảng nhãn tranh của hắn lưu truyền ra bên ngoài, ngàn lượng bạc một
bứcngười ta cũng chịu mua!”
“Đắt như thế?” Ninh lão phu nhân giật mình.
Vương Chính Dao gật đầu nói: “Còn không phải như vậy sao? Lại nói, cái này
còn phải trách Tam vương gia rồi. Chính là Tam vương gia bên ngoài tăng
giá, tăng đem giá tiền họa tác của Chân Bảng nhãn lên.”
Thì ra là Tam vương
gia Đường Tấn minh tình cờ có được một bức 《 tiên cô hái đào đồ 》Chân
Ngọc vẽ khi còn sống, đến đạo quan ngoài thành bái kiến Đường Tập Võ thì liền tiện tay đem bức họa tặng cho Đường Tập Võ, không ngờ Đường Tập Võ vừa thấy bức họa kia, liền thích, sai người treo lên tại chỗ, lại hỏi
là ở nơi đó có được, còn có họa tác khác không vân vân.
Một bức
họa vô ý của Đường Tấn minh khiến cho Đường Tập Võ thích thú, sau khi
trở về thành đi khắp nơi thu thập họa tác của Chân Ngọc lúc còn sống,
mặc kệ bao nhiêu bạc, hắn đều nguyện ý mua. Cứ như vậy, họa tác của Chân Ngọc trong nháy mắt có chợ không có hàng. Sau khi tin tức truyền ra,
lão gia phủ yêu thích phong nhã, cũng sưu tầm tranh của Chân Ngọc khắp
nơi, vẻ vang khi có tranh của Chân Ngọc.
Mẹ con nói dứt lời, sớm có ma ma tới xin phép bày cơm tại nơi nào? Ninh lão phu nhân nói: “Dĩ nhiên là đặt ở trong chính sảnh.”
Tiểu cô tử (em chồng) tới, mọi chuyện đãi khách, Chân Ngọc tự nhiên muốn ra
mặt, nàng mặc dù không quen những thứ chuyện nhà này, cũng may có Hồ ma
ma chỉ điểm, không có sai sót. Đợi đến khi dọn xong thức ăn, mới đi mời
Ninh lão phu nhân cùng phu thê Vương Chính Dao.
Quy tắc của
Đường Quốc cũng rộng rãi hơn tiền triều, thân thích một nhà cùng ăn cơm, thật không có nói nhất định phải phân bàn nam nữ, bởi vậy Tăng Thiểu
Dương cũng ngồi cùng một bàn với các nữ quyến.
Chân Ngọc cũng
nhận ra Tăng Thiểu Dương, kiếp trước, Tăng Thiểu Dương theo Vương Chính
Khanh đến vương phủ dự tiệc, còn từng cùng uống rượu nói chuyện. Chỉ là
lúc này nàng cũng không để ý Tăng Thiểu Dương, chỉ để ý một nha đầu sau
lưng Tăng Thiểu Dương.
Nha đầu kia mày như trăng non, sóng mắt
như nước, lại có mấy phần giống như Quận chúa Đường Diệu Đan. Chân Ngọc
thấy, nhất thời động tâm tư, chỉ là nghĩ không ra cách gì đòi hỏi nha
đầu này từ Vương Chính Dao.
Cơm nước xong trở về phòng, Chân Ngọc
liền có chút đứng ngồi không yên, nhất thời kêu hồ ma nói: “Ma ma đi hỏi thăm một chút, xem Dao nương lần này đột nhiên trở lại, là vì nguyên
nhân gì?”
Hồ ma ma đáp, tự cầm một chút đồ ăn vặt, phân phó hai
nha đầu cầm đi cho tiểu nha đầu ăn Vương Chính Dao mang tới, đi hỏi thăm mấy câu.
Hai nha đầu hỏi thăm trở lại bẩm báo, chỉ nói Vương Chính Dao tới để tìm một phần thọ lễ.
Chân Ngọc nghe xong, tâm tư xoay chuyển, Tăng gia giàu có, muốn thọ lễ gì mà không mua được, cần phải đến hỏi nhà họ Vương?
Đến tối, nàng lại nghe nói, thì ra là Vương Chính Dao muốn tìm một bức tranh nàng vẽ ở kiếp trước.
Vào lúc này, Tăng Thiểu Dương đang nói chuyện cùng Vương Chính Khanh trong
thư phòng. Trong tay Vương Chính Khanh tự nhiên có một bức họa tác của
Chân Ngọc lúc còn sống, chỉ là hắn không muốn lấy ra, liền dụ dỗ Tăng
Thiểu Dương nói: “Lang tử cũng biết, trước ta và Chân Bảng nhãn bất hòa, hắn nào chịu tặng vẽ cho ta? Lang tử không bằng đến chỗ Nhậm Đạt Lương
hỏi một chút xem, có lẽ ở đó có một hai bức cũng không biết chừng.”
Tăng Thiểu Dương cười khổ nói: “Nhậm Đạt Lương dù có, nào chịu nhường cho ta?”
Đợi đến khi Tăng Thiểu Dương ra khỏi thư phòng, lại gặp một nha đầu xinh đẹp trên hành lang.
Nha đầu truyền lời nói: “Tam phu nhân nói nàng có một bức họa Chân Bảng
nhãn vẽ lúc còn sống, nếu lang tử muốn, lấy một người đổi với nàng là
được.”
Tăng Thiểu Dương vừa nghe liền mừng rỡ, trong lòng oán
giận Vương Chính Khanh nói: còn nói không có tranh, tẩu tẩu không phải
cất giấu một bức sao? Nhất thời hỏi nha đầu: “Tam phu nhân để cho ta lấy ai đổi với tẩu ấy?”
Nha đầu nói: “Tam phu nhân nói rồi, chính là muốn nha đầu đứng hầu hạ sau lưng lang tử ăn cơm giờ ngọ hôm nay.”
“A, là Hồng Tụ sao!” Tăng Thiểu Dương tuy có chút lưu luyến Hồng Tụ, nhưng
vừa nghĩ tới bức họa kia, chỉ đành phải cắn răng nói: “Đi nói cho Tam
phu nhân, lúc nào cầm bức họa tới đây, thì lúc đó dẫn Hồng Tụ đi.”
Hồng Tụ này, cũng là nha đầu từ nhỏ đã hầu hạ hắn, dù chưa thu vào làm
thiếp, suy cho cùng cũng đối đãi bất đồng vói người khác, không ngờ Chân Ngọc sẽ nhìn trúng nha đầu này. Chỉ là, Vương gia nha hoàn nào không có được, nhất định muốn Hồng Tụ?
Tăng Thiểu Dương trở lại phòng
khách, khi nói cho Vương Chính Dao Vương nghe, Chính Dao cũng không
hiểu, nàng ngược lại không kìm được, trực tiếp đi tìm Chân Ngọc hỏi đến
cùng.
Chân Ngọc đạo: “Bởi vì nha đầu này giống một người bạn cũ
của ta ở Giang Nam, vừa thấy đã sinh lòng thân thiết, cho nên muốn nàng ở bên người hầu hạ.”
Vương Chính Dao vừa nghe, mặc dù không tin
lắm, rốt cuộc không hề muốn hỏi nữa, chỉ nói: “Đã như vậy, giao bức họa
cho ta, ta sẽ để Hồng Tụ tới đây.”
Chân Ngọc cười một cái nói:
“Vậy để ta mô phỏng một bức, rồi sẽ đưa bức họa đến trong phòng muội.”
Nói qua suy nghĩ một chút, lại dặn bảo Vương Chính Dao nói: “Chuyện này
tạm thời không cần nói với Tam ca muội.”
Vương Chính Dao cũng sợ phức tạp, nghe vậy nói: “Đây là tẩu tẩu giấu riêng, Tam ca không biết?”
Chân Ngọc gật đầu một cái cười nói: ” Nếu hắn biết, chắc sẽ chỉ để ta tặng
tranh cho bọn muội, lại không cho ta nha đầu của hai người!”
Vương Chính Dao che miệng cười, lúc này nhìn Chân Ngọc, cũng là thuận mắt rất nhiều, nếu là ngày trước nói chuyện cũng sảng khoái như vậy, mọi người
sẽ náo loạn không vui?
Nhất thời tán gẫu, Vương Chính Dao lại
nhắc tới một chuyện, cười nói: “Nghe nói lần trước tẩu ở vương phủ lộ ra bản lĩnh, đánh cờ thắng Bạch nương tử cùng quận chúa Diệu Đan?”
Chuyện như vậy đã sớm lan truyền trong phu nhân các phủ rồi, cũng không có gì
có thể giấu giếm. Chân Ngọc liền cười nói quá trình.
Vương Chính Dao nghe được Chân Ngọc đánh cờ còn thắng lão hòa thượng miếu Thanh
Phong, nhất thời thất thanh nói: “Lão chủ trì là danh thủ quốc gia,
trong kinh thành đánh cờ cùng hắn có thua có thắng, thật sự không có bao nhiêu người, chớ đừng nói chi là thắng liền tứ ván. Tẩu tẩu sẵn có này
kỳ nghệ, ngày trước vì sao không hiện lộ? Nếu chịu lộ ra, nhàn rỗi cùng
Tam ca đánh một ván, quan hệ cũng liền hòa hoãn.”
Chân Ngọc chỉ
cười không nói, ngày trước thường đánh cờ cùng Vương Chính Khanh, quen
thuộc nước cờ của nhau, hiện nay cũng không dám đánh cùng hắn, nếu không tốt, bị hắn nhìn ra đầu mối, lại phải giải thích như thế nào?
Vương Chính Khanh không biết chuyện Chân Ngọc chuẩn bị cầm tranh đổi nha đầu
với Vương Chính Dao, tối nay suy nghĩ một chút, liền tới phòng Chân
Ngọc. Muội muội cùng lang tử tới phủ làm khách, luôn luôn hỏi thăm mọi
chuyện trong phủ, chuyện mình và Ngọc nương bất hòa, mãi vẫn không cùng
phòng, bị họ biết biết tóm lại không tốt. Nếu mình an giấc ở trong phòng Ngọc nương, cũng có thể chặn miệng, mọi người, dừng lại lời đồn.
Tối hôm qua Chân Ngọc như vậy, còn tưởng rằng Vương Chính Khanh nửa năm này sẽ tuyệt tích trong phòng nàng rồi, không ngờ hắn lại tới, nhất thời
kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Thế nào, ta không thể tới?” Vương Chính Khanh có bất mãn nhỏ, thấy ta tới, không phải nên vui mừng sao?
Chân Ngọc sờ sờ cằm, lập tức lại thả tay xuống rồi, muốn vứt sạch thói quen
và động tác trước kia, miễn cho Vương Chính Khanh sinh lòng nghi ngờ,
nhất thời lại cất giọng phân phó Lập Hạ nói: “Dâng trà, ta dùng cái ly
hoa sen, cho Tam gia dùng cái ly ngọc thanh tối hôm qua.”
Lập Hạ không hiểu, nhưng vẫn là theo lời tìm ra cái ly, rót trà bưng vào.
Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc mình bưng một cái ly hoa sen, đưa cho hắn
một cái ly ngọc thanh, cũng có chút không hiểu, “Cái ly này không phải
từng bộ từng bộ sao? Sao chỉ còn dư lại một cái?”
Chân Ngọc cười nói: “Không phải đâu! Tối hôm qua xem ngươi thật thích cái ly Ngọc
Thanh này, hôn rồi lại hôn, liền cố ý phân phó, cất ly này cẩn thận, mỗi lần ngươi đến, sẽ dùng ly này uống trà.”
Vương Chính Khanh: “. . . . . .”
Chỗ Vương Chính Dao nghe nói Vương Chính Khanh đến phòng Chân Ngọc, cũng sợ chuyện lấy tranh đổi người thất bại, nhất thời cho người mời Vương
Chính Khanh, chỉ nói là Tăng Thiểu Dương cho mời.
Vương Chính Khanh tự nhiên sẽ không phật mặt mũi của muội phu, nhanh chóng đi ngay.
Một lát sau, liền truyền đến tin tức, nói Vương Chính Khanh cùng Tăng Thiểu Dương bàn về học vấn, và uống rượu, đợi lát nữa muốn nghỉ ngơi ở thư
phòng, cũng không qua đó nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!