Giảo Phụ - Chương 52:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Giảo Phụ


Chương 52:


Liên tiếp có được hai ấm tử sa, Chân Ngọc vui mừng trong lòng, chỉ là ấm Thụ Anh dù sao cũng
quá trân quý, sợ không cẩn thận làm vỡ, nên chỉ thỉnh thoảng lấy ra pha
trà, thời gian khác chủ yếu là đặt trong tủ đồ quý thưởng thức. Ấm Tây
Thi nhỏ đó thì ngày ngày dùng.

Hồ ma ma cười nói: “Giờ Tam phu nhân chỉ thân thiết với hai cái ấm này thôi, hoàn toàn không thích những ấm khác nữa rồi.”

Chân Ngọc cười nói: “Ấm tử sa là một đồ tốt mà, trong ngày hè, để lá trà bên trong bảy ngày, cũng sẽ không thiu. Dùng loại ấm này pha trà uống…,
rất tốt cho thân thể. Hơn nữa trà pha ra, sắc hương vị đầy đủ, mạnh hơn
không biết bao nhiêu lần so với ấm bình thường.”

Thời gian này Hồ ma ma thấy khi Chân Ngọc pha trà, ấm Tây Thi nhỏ chỉ pha một loại trà,
trà khác cũng phân chia các loại, dùng những ấm khác nhau để pha, biết
đây là sợ ấm trà hút vị, pha linh tinh sẽ hỏng hương vị trà, nhất thời
cười nói: “Ngày trước dạ dày Tam phu nhân không được tốt, cũng không
phải rất thích uống trà, hôm nay có được ấm tử sa, lại yêu thích uống
trà.”

Nói đến trà, Chân Ngọc liền hỏi: “Lần trước ở trong am, ma
ma không phải là nói ta thắng lão hòa thượng miếu Thanh Phong bốn ván
cờ, được ba hộp trà sao? Vậy trà đâu?”

Hồ ma ma không khỏi cười,
“Phu nhân còn nhớ sao? Trà này không phải phu nhân tặng một hộp cho lão phu nhân, một hộp cho Tam gia, một hộp khác, lúc ấy Tam phu nhân để cho ta đưa qua cho quận chúa Đường Diệu Đan, quận chúa Đường Diệu Đan này
ngay trước mặt ta, đưa trà cho bà tử giữ cửa, lãng phí trà ngon như
vậy.”

Chân Ngọc cười một tiếng nói: “Lần trước nếu có thể thắng
được trà ngon, lần này muốn uống trà ngon, nhất định có thể thắng mấy
hộp.”

Hồ ma ma nhất thời cười nói: “Cũng nghe nói miếu Thanh
Phong vừa hái trà thu, vài nhóm người vì muốn lấy được trà này, đi lên
đánh mấy ván cờ với lão chủ trì, cuối cùng thua ngay từ đầu, một hộp trà cũng không có được.”

Vừa nói chuyện, Chân Ngọc quả thực nổi lên
hứng thú, quyết định ngày hôm sau đến miếu Thanh Phong dâng hương, thắng mấy hộp trà mang về.

Ngày hôm sau, Chân Ngọc liền dẫn Hồ ma ma
và Lập Hạ đến miếu Thanh Phong. Lão chủ trì thấy là Chân Ngọc tới, nhất
thời mất khống chế la ầm lên: “Được lắm, lần trước thắng ba hộp trà về,
khắp nơi tuyên dương, nói đánh cho lão nạp hoa rơi lạc thủy, thất bại
thảm hại cái gì đó, đến nỗi hễ là khách hành hương lên núi, đều muốn
đánh cùng lão nạp một ván, cho là lão nạp nếu bại dưới tay một nữ tử, kỳ nghệ nhất định đã thoái hóa, dễ dàng thắng một ván cái gì đó. Ngươi nói ngươi, thắng thì thắng, khoe khoang khắp nơi làm cái gì? Giống như lão
nạp, cả đời này không biết thắng bao nhiêu ván cờ, chưa bao giờ khoe
khắp nơi.”

Chân Ngọc cười ha ha, “Lão hòa thượng, có dám xuống ba ván cờ nữa hay không? Nếu ông lại thua tiếp, đưa tất cả trà trong miếu cho ta thế nào?”

“Lần trước thấy ngươi là nữ tử, nhất thời sơ xuất mới có thể thua, lần này sao có thể
thua được nữa?” Lão chủ trì vuốt râu ria, lòng tin tràn đầy. Lần đó thua thảm hại, sao đó đã dùng sức nghiên cứu nước cờ của đối phương, đoán
rằng lần đánh này, sẽ không thua liền ba trận nữa.

Hai người nói xong, tiểu hòa thượng đã bày xong bàn cờ ở trong phòng, mời bọn họ đi vào.

Cờ hạ được một nửa, tiểu hòa thượng lại đi vào cúi người nói bên tai lão
chủ trì hai câu, lão chủ trì vừa nghe, khoát tay nói: “Đợi chúng ta hạ
hết ván này rồi nói.”

Chân Ngọc đoán lão chủ trì có chuyện quan trọng, liền nói: “Chủ trì có chuyện thì cứ đi làm, ván cờ này tính là cờ hòa.”

Lão chủ trì nào chịu? Kiên trì đánh hết cờ với Chân Ngọc, vẫn là thua, nhất thời thở dài nói: “Nước cờ của nữ thí chủ có nhiều thay đổi, so với lần trước, hình như lại tinh tiến hơn một chút, lợi hại mà!” Nói xong nhìn
đám người tiểu hòa thượng và Hồ ma ma một chút, rồi nhìn Chân Ngọc nói:
“Có một vị quý nhân muốn gặp nữ thí chủ, mượn phòng cờ nói chuyện mà
thôi.”

Chân Ngọc sững sờ, chưa kịp nói chuyện, rèm cửa bỗng nhiên bị vén lên, đã có một quý công tử tuấn lãng đi vào.

Hồ ma ma tất nhiên nhận ra đối phương, cúi bên tai Chân Ngọc nói: “Là Tam
vương gia.” Bà nói xong, âm thầm kinh hãi, Tam vương gia muốn gặp phu
nhân rõ ràng như thế này, nói chuyện cùng phu nhân, là có ý tứ gì?

Chân Ngọc vừa nghe là Tam vương gia, vội vàng đứng lên hành lễ. Lần trước
khi gặp Chân Ngọc, Đường Tấn Minh chỉ nhìn lướt qua, lần này chứa tâm
tư, tỉ mỉ quan sát nàng, thấy nàng mày đen mắt thu thủy, eo thon da
trắng, còn mê người hơn mỹ nhân trong phủ hắn, lòng không khỏi ngứa
ngáy, vẻ mặt càng thêm dịu dàng, khoát tay nói: “Không cần đa lễ, mau
mau ngồi xuống.” Vừa nói, vừa nhìn về phía những người khác: “Bổn vương
có chuyện quan trọng thương lượng với Trạng Nguyên phu nhân, các ngươi
lui ra cả đi!”

Đến gặp giữa ban ngày ban mặt như thế, cũng không
sợ hắn làm chuyện xấu, Chân Ngọc gật đầu với Hồ ma ma một cái, ý bảo bà
và Lập Hạ đi ra ngoài.

Đợi phòng cờ yên tĩnh trở lại, Đường Tấn
Minh ngồi vào Chân Ngọc đối diện, nhìn Chân Ngọc đạo: “Ngưỡng mộ đại
danh phu nhân đã lâu, hôm nay mới có thể đơn độc gặp nhau, thật sự vinh
hạnh.” Đối phương là nữ tử xinh đẹp, nịnh nọt mấy câu, cũng là tình thú.

Chân Ngọc thấy hai mắt Đường Tấn Minh sáng quắc, trong lòng giật mình, mặt
cũng không lộ vẻ gì khác thường, cười nhạt nói: “Vương gia có chuyện gì
cứ nói thẳng!”

“Được, sảng khoái!” Đường Tấn Minh vỗ tay, cách một hồi nói: “Thân phận thật sự của phu nhân, bổn vương đã tra rõ.”

“A, ta là thân phận gì?” Chân Ngọc có chút ngạc nhiên, hắn tra rõ cái gì chứ?

Đường Tấn Minh cười nói: “Phu nhân chẳng lẽ không phải là nữ mật thám Chân Bảng nhãn an bài bên cạnh Trạng Nguyên gia?”

Chân Ngọc nâng đầu nói: “Vậy thì thế nào?”

Đường Tấn Minh lắc đầu nói: “Phu nhân vẫn không rõ ý tứ của bổn vương?”

Chân Ngọc suy nghĩ một chút nói: “Ý của vương gia là, ta thân là nữ mật
thám, một khi thân phận bại lộ, Tam lang sẽ không giữ ta lại? Vào lúc
này tốt nhất nên đầu quân cho minh chủ, tìm tốt đường lui?”

“Thông minh.” Đường Tấn Minh cười nói: “Không hổ là người Chân Bảng nhãn an bài!”

Chân Ngọc nói: “Vương gia cũng biết ta là người Chân Bảng nhãn an bài, vì
sao cho là ta sẽ phản bội Cửu Giang vương, ngược lại đầu quân cho vương
gia đây?”

Đường Tấn Minh nhìn Chân Ngọc nói: “Thứ ta có thể cho phu nhân, Cửu đệ chưa chắc có thể cho.”

Chân Ngọc phóng khoáng quay lại nhìn Đường Tấn Minh, mở miệng nói: “Vương Gia biết ta cần cái gì không?”

Đường Tấn Minh Đạo: “Cũng chỉ là danh và lợi, thân phận địa vị, vinh dự gia tộc.”

Chân Ngọc cười nói: “Ta hiện nay là Trạng Nguyên phu nhân, thân phận địa vị
đã đầy đủ rồi. Về phần chuyện mật thám, thật ra thì Tam lang đã biết
hết, ngược lại vương gia không cần phải phí tâm vì ta.”

Đường Tấn Minh cười nói: “Vương Chính Khanh là một người xảo quyệt, hiện nay còn
phải dùng tới nàng, tự nhiên tha thứ, tương lai thì sao ?”

Chân Ngọc chậm rãi nói: “Ý vương gia là?”

“Nếu nàng chịu rời khỏi Vương Chính Khanh, đến bên bổn vương, bổn vương hứa
hẹn, về sau thành đại sự, phong nàng làm quý phi, về phần gia tộc nàng,
đương nhiên có thể thống lĩnh một phương Giang Nam, trở thành gia tộc
phú quý nhất Giang Nam.” Đường Tấn Minh dần dần lợi dụ (lấy lợi ích dụ
dỗ), lại cười nhẹ nói: “Yên tâm, bổn vương sẽ không nuốt lời với một nữ
nhân.”

Đường Tấn minh hết chỗ chê dạ, nếu như ngươi không đồng ý, bắt đầu từ thời khắc này, gia tộc của ngươi, sẽ bắt đầu gặp xui xẻo.

Chân Ngọc trầm mặc hồi lâu nói: “Để ta suy nghĩ.” Còn phải nhanh chóng nói
cho Tam lang, để hắn sắp xếp người đi chiếu ứng cha mẹ mình, để cho
người trong gia tộc thời gian này khiêm tốn một chút, không nên đụng vào nòng súng, an bài xong những thứ này, mới có thể cự tuyệt vị Tam vương
gia này.

Đường Tấn Minh thấy Chân Ngọc không có một tiếng cự
tuyệt, cho là có hy vọng, nhất thời cười nói: “Cho nàng thời gian nửa
tháng suy nghĩ.” Nói xong đứng dậy đi ra.

Chân Ngọc đợi hắn vừa đi, không khỏi hất hết quân cờ trên bàn xuống đất, chó má, cái gì mà phong quý phi? Ta thèm sao?

Có chuyện này, Chân Ngọc không còn tâm tư đánh cờ với lão hòa thượng, cầm hai hộp trà của hắn rồi xuống núi.

Vào lúc này Vương Chính Khanh đang nói chuyện với Chương Phi Bạch trong thư phòng, cực kỳ kinh ngạc nói: “Ngươi nói, Điền Loan Loan là người Tam
vương gia gài vào?”

Thời tiết mặc dù lạnh, Chương Phi Bạch lại một đầu mồ hôi, nói về: “Đúng thế.”

Thời gian này, Chương Phi Bạch sai người giám thị Điền Loan Loan gắt gao,
lại cố ý để nha đầu Thiên Hương của Điền Loan Loan xuất phủ, không ngờ
lại thấy Thiên Hương tiếp xúc với người của Đường Tấn Minh. Sau đó điều
tra kĩ càng, lúc này mới tra ra Điền Loan Loan là theo lệnh của Đường
Tấn Minh vào phủ, làm như vậy là muốn đảo loạn hậu trạch của Vương Chính Khanh, kéo chân hắn .

Vương Chính Khanh nhắm mắt lại, bản thân
thấy tướng mạo Điền Loan Loan giống Bạch Cốc Lan, luôn không thể cứng
rắn với nàng ta , lần trước mặc dù thấy nàng ta hãm hại Ngọc nương, vẫn mắt nhắm mắt mở, cũng không phạt nặng, chỉ cấm túc. Thật không ngờ tới, nàng ta lại là người của Đường Tấn Minh.

Chương Phi Bạch nói:
“Tam gia, dù sao Điền di nương cũng là trong cung ban thưởng tới, lại
không thể đuổi đi, cũng không thể làm gì nàng ta, thật khó xử.”

Vương Chính Khanh nói: “Đưa nàng lên trang đi, nói với bên ngoài là nàng bị bệnh, phải an dưỡng.”

Xử lý xong chuyện Điền Loan Loan, Vương Chính Khanh hơi mệt mỏi, nhấc chân đi về phía phòng Chân Ngọc.

Vừa đúng lúc Chân Ngọc từ Thanh Phong miếu về, đang pha trà, thấy hắn đi vào, liền rót một chén đưa cho hắn.

“Là trà Vân Vụ miếu Thanh Phong?” Vương Chính Khanh thưởng thức một hớp,
nhìn về phía Chân Ngọc nói: “Lại thắng cờ lão hòa thượng nữa hả?”

Chân Ngọc”Ừ” một tiếng nói: “Lão hòa thượng không chịu nổi một kích nha!”

Vương Chính Khanh nhất thời bật cười nói: “Những người chịu thiệt dưới tay
lão hòa thượng mà nghe thấy lời này, chắc phải hộc máu.”

Chân Ngọc thấy sắc mặt Vương Chính Khanh không hề nữa âm u, lúc này mới lên tiếng nói: “Có chuyện muốn nói với ngươi.”

Vừa đúng lúc Vương Chính Khanh cũng mở miệng nói chuyện, hai người nói xong ngẩn ra, lại mở miệng nói: “Ngươi nói trước đi.”

Vẫn là Chân Ngọc nói trước, nói ra chuyện Đường Tấn Minh có ý đồ với mình,
chưa hết ý nói: “Hiện nay chỉ sợ Tam vương gia gây bất lợi với người nhà ta, cái khác cũng không cần lo lắng.”

Vương Chính Khanh vừa nghe liền nói: “Cửu Giang vương ở Giang Nam cũng có mật thám, gia tộc mẫu
phi Bàng thị của người cũng có thế lực, chuyện này chỉ cần gửi thư nhanh nói cho gia tộc Bàng thị, để người của họ bảo vệ cha mẹ nàng một chút,
có lẽ trong thời gian ngắn không có trở ngại gì. Chỉ là không bằng mau
sớm trợ giúp Cửu Giang vương lên ngôi. Chỉ một khi người lên ngôi, chúng ta mới có cuộc sống an ổn.”

Chân Ngọc gật đầu một cái, lại hỏi Vương Chính Khanh có chuyện gì.

Vương Chính Khanh liền nói ra chuyện Điền Loan Loan, nói xong lại nói: “Trừ
nàng ta ra, không biết trong phủ còn ai là mật thám nữa!”

Chân
Ngọc trừng mắt nhìn hắn nói: “Ta mất trí nhớ, cái gì cũng không biết.”
Ngươi nói ta là mật thám, nhưng bản thân ta lại không có cảm giác!

Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc trợn mắt, nhất thời phục hồi tinh thần lại, sờ sờ đầu nàng nói: “Không phải nói nàng.”

Nhưng rõ ràng giống như đang nói ta. Chân Ngọc tiếp tục trợn mắt, một hồi lâu nói: “Chờ ta khôi phục nhớ, trước kia đã làm chuyện gì, nhất định không dối gạt ngươi, nói hết cho ngươi biết toàn bộ.”

Vương Chính
Khanh cười một tiếng, đột nhiên ôm Chân Ngọc vào ngực, dịu dàng nói:
“Mặc kệ nàng là mật thám cũng tốt, không phải mật thám cũng tốt, là nam
cũng tốt, là nữ cũng tốt, dù sao, người ta thích chính là nàng!”

Thổ lộ sao? Chân Ngọc bị Vương Chính Khanh ôm lấy, lại nghe thêm lời này,
cả người cứng ngắc, trong lòng lại nhỏ giọng hô hào: Này này, nói thêm
vài câu nữa đi! Nghe những lời này, có cảm giác rất ấm lòng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN