Giảo Phụ - Chương 7:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Giảo Phụ


Chương 7:


Chuyện tốt bị cắt
ngang, Vương Chính Khanh có hơi bực mình. Một tay đỡ Hạ Sơ Liễu, một tay che ngực của nàng, ôm nàng vào trong lòng, nhìn về phía Chân Ngọc, tức
giận nói: “Ngọc nương, đã hơn nửa đêm còn tới đây náo cái gì?”

Chân Ngọc đố kỵ điên cuồng, đã hoàn toàn mất đi lý trí, xông lên giơ tay giả bộ muốn đấm vào mặt Vương Chính Khanh. Đợi hắn nghiêng mặt tránh né,
nàng hất tay của Vương Chính Khanh đang đặt trên ngực Hạ Sơ Liễu ra, rồi nhanh chóng dùng tay mình thay thế. Tay trái đấm móc một cái, gạt đôi
tay đang ôm lấy Hạ Sơ Liễu của hắn. Chân phải đạp một cước vào đầu gối
hắn, lợi dụng phản lực của cú đá mà dùng sức bật ra sau, giằng lấy Hạ Sơ Liễu mà kéo vào trong ngực mình, hai người theo đà lùi ra mấy bước.

Hạ Sơ Liễu vừa nóng vừa giận, vừa thẹn vừa cáu; ở trong ngực Chân Ngọc
giãy giụa, còn quay đầu lại kêu Vương Chính Khanh: “Tam gia cứu thiếp!”

Kêu cái gì mà kêu? Vương Chính Khanh bóp trán, quát Chân Ngọc: “Ngọc nương, thả nàng ra!”

Lão tử không thích, có bản lĩnh thì tới giành lại đi! Chân Ngọc ôm chặt Hạ
Sơ Liễu, ở bên tai nàng nói: “Còn giãy qua giãy lại nữa , ta sẽ lột xiêm áo của ngươi, rồi treo ngược lên đánh đòn cho xem.”

“Oa!” Hạ Sơ
Liễu trong nháy mắt im lặng. Nàng thực sự nghĩ rằng Chân Ngọc dám làm
như vậy, toàn thân cứng ngắc, khóc không ra nước mắt.diendanlequydon Edit: tiểu an nhi Ai nói nhà có chính thê hung hãn mới đáng sợ, nhà có chính thê biến thái mới là đáng sợ nhất nha!

Vương Chính Khanh hít sâu một hơi, đè nén lửa giận của mình, mở miệng một lần nữa: “Chân Ngọc nương, đã quá nửa đêm còn tới đây náo, rốt cuộc nàng
muốn làm gì?”

Lúc này, Chân Ngọc mới nhớ tới mục đích mình đến
đây là để lấy lại thẻ đánh dấu trang. Nhưng mỹ nhân Hạ Sơ Liễu này, cũng tuyệt đối không thể để Vương Chính Khanh hưởng dụng được.

“Tam
gia, ta đột nhiên nhớ tới, lần này tìm sách, ngoài quyển cô bản “Trì Thế Minh Ngôn” ra thì còn tìm thấy quyển “Luật Pháp Thích Nghĩa” là cô bản
đã thất lạc từ tiền triều nữa, đang muốn tới hỏi ngươi có muốn lấy hay
không?” Chân Ngọc một cái tay ôm chặt vòng eo thon thả của Hạ Sơ Liễu,
tay còn lại thì mò lên ngực nàng, dùng lực không nặng không nhẹ khẽ xoa
nắn.

Lúc nãy chắc chắn Vương Chính Khanh đã sờ qua, mềm quá rồi. Lão tử cũng không thể thua thiệt được, cũng phải sờ lại cho bõ.

Vương Chính Khanh nghe thấy Chân Ngọc nói tới “Luật Pháp Thích Nghĩa” thì hai mắt sáng như sao, vừa mừng vừa lo. Triều đại này khai quốc mới có mấy
chục năm, cùng phát triển với sự đi lên của luật pháp, nên hệ thống luật pháp vẫn chưa thực sự hoàn thiện, bởi vậy nên nhân sĩ triều đình luôn
cố gắng tìm kiếm “Luật Pháp Thích Nghĩa” của triều đại trước để bù đắp
lại lỗ hổng trong hệ thống luật pháp hiện tại. Nhưng mấy năm nay tìm mãi mà vẫn không tìm được. Thời gian này Cửu Giang vương đang muốn lập kế
hoạch thực hiện đại sự, nếu có được quyển cô bản đó thì đúng là vô cùng
hữu ích.

“Quyển sách kia đâu?” Vương Chính Khanh hoàn toàn vứt
vấn đề của Hạ Sơ Liễu qua một bên, chỉ chăm chăm muốn biết “Luật Pháp
Thích Nghĩa” đang ở nơi nào.

Dựa theo thời gian của kiếp trước,
quyển sách kia cũng phải ba tháng sau mới tìm được. Chân Ngọc không
nhanh không chậm nói: “Lúc tìm thấy thì gáy quyển sách đã long ra một
chút, trang giấy bị ố vàng nên ta đã cho mang ra ngoài để người ta sửa
lại rồi. Người sửa sách nói, muốn đóng lại quyển sách cho chắc chắn với
làm sạch từng tờ một thì phải cần ba tháng mới xong.”

“Đem đến chỗ nào sửa? Là sư phụ nào sửa thế?” Vương Chính Khanh mắt thấy Chân Ngọc “sàm sỡ” Hạ Sơ Liễu cũng làm như không thấy.

Chân Ngọc không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói: “Trong ba tháng này, ngươi phải thủ thân như ngọc, không được động đến mỹ nhân trong phủ. Đến khi
sách sửa xong, ta sẽ kêu người mang đến cho ngươi.”

Vương Chính
Khanh chợt hiểu ra. À, thì ra là ăn phải dấm chua, không cho ta đụng vào nữ nhân khác! Nhưng ba tháng không động vào nữ nhân mà có thể đổi lấy
“Luật Pháp Thích Nghĩa” thì cũng rất đáng giá.

Hắn thoáng suy nghĩ rồi lập tức nói: “Được, ta đồng ý.”

Nói xong liền quay qua nhìn Hạ Sơ Liễu đang ai oán: “Hạ di nương, ta với
Ngọc nương còn có việc bận, nàng tạm thời quay về trước đi!”

Lúc
trước, Hạ Sơ Liễu đã từng là thị tỳ ở trong thư phòng của vương phủ,
cũng biết sơ qua cô bản là cái gì, tầm quan trọng của nó đối với Vương
Chính Khanh là như thế nào. Bây giờ nghe hai người nói chuyện, cũng
không dám cầu xin Vương Chính Khanh đòi lại công đạo cho nàng nữa, chỉ
nhỏ giọng cầu xin Chân Ngọc: “Tam phu nhân buông em ra được không?”

Ôn ngọc nhuyễn hương ôm ở trong ngực, Chân Ngọc có chút không nỡ. Trước
khi thả Hạ Sơ Liễu ra còn cố sờ qua một lượt mới cam tâm.

Hạ Sơ
Liễu sao còn dám ở lại nữa? Nước mắt thoáng chốc dâng lên, nhìn về phía
Vương Chính Khanh thi lễ chào qua loa, sau đó xoay người chạy như bay.

Tiểu La đứng chờ ở ngoài cửa, dưới cái nhìn đăm đăm của Hồ ma ma đứng bên
cạnh thì trong lòng không khỏi run rẩy. Bất chợt có tiếng cửa bị mở tung ra, thấy Hạ Sơ Liễu ba chân bốn cẳng chạy về phía mình thì vội vàng
bước tới đỡ lấy nàng, gọi một tiếng.

Hạ Sơ Liễu giơ tay áo lau nước mắt, vội vàng dắt tay Tiểu La nhanh chóng chạy trốn.

Thoáng cái hai người đã về đến tiểu viện. Tiểu La vắt khăn tay cho Hạ Sơ Liễu
lau mặt, dè dặt thử thăm dò: “Tam phu nhân. . . . . .”

Bây giờ Hạ Sơ Liễu mới trấn tĩnh lại, Tam phu nhân thực sự là rất biến thái, mình
tuyệt đối không thể trực tiếp đối đầu với nàng, nếu không chỉ có thể bị
thua thiệt. Nghĩ vậy nàng quay sang phân phó Tiểu La:

“Nếu về
sau thấy Tam phu nhân thì phải đi đường vòng. Có thể tránh được thì phải tận lực tránh xa, không nên xuất hiện trước mặt Tam phu nhân, nhớ
chưa?”

Tiểu La vốn là tiểu nô tỳ hạ đẳng của vương phủ, khi đang
bị người ta bắt nạt thì Hạ Sơ Liễu có cứu giúp nàng ta một lần nên sinh
ra cảm kích trong lòng. Sau đó Hạ Sơ Liễu được ban thưởng cho Vương
Chính Khanh, lúc đó nàng muốn dẫn theo một tiểu nha hoàn tới đây. Tiểu
La liền cầu xin Hạ Sơ Liễu mang nàng ta cùng đi. Hạ Sơ Liễu cũng sợ đến
nhà họ Vương mình không có trợ thủ đắc lực nào bên cạnh, nên tất nhiên
là đồng ý với Tiểu La. Hiện tại, chủ tớ ở nhà họ Vương, mặc dù cuộc sống vô ưu vô lo, nhưng lại không được Vương Chính Khanh sủng ái, nên tóm
lại là bị tâm bệnh.

Hạ Sơ Liễu cũng là người thông minh, lúc này
chuyên tâm suy nghĩ một lượt, một lúc sau mở miệng nói với Tiểu La:
“Ngươi âm thầm mua chuộc một nha hoàn trong viện của Tam phu nhân đi.
Tam phu nhân với Hồ ma ma mà có hành động gì thì tới báo cho chúng ta
một tiếng.”

Tam phu nhân biết tìm được cô bản thì có thể lấy lòng được Tam gia, vậy chỉ cần ta biết chỗ Tam phu nhân tìm sách, thì cũng
có thể tự tìm được rồi. Nếu ta tìm được cô bản, chắc chắn cũng sẽ khiến
Tam gia vui vẻ.

Trong thư phòng, sau khi Hạ Sơ Liễu vừa rời khỏi, Chân Ngọc chạy ngay tới trước bàn đọc sách của Vương Chính Khanh nhìn
lên ngó xuống. diendanlequydon Edit: tiểu an nhiNhưng mặt bàn được dọn dẹp sạch bong, không thấy quyển cô bản kia đâu cả.
Nghĩ chắc là hắn đã cất đi, liền nói: “Quyển “Trì Thế Minh Ngôn” có một
trang bị rách, ngươi lấy ra đây, ta chỉ cho xem. Đừng để tới lúc không
cẩn thận lật tới chỗ đó lại khiến nó bị rách thêm.”

Vương Chính
Khanh sao có thể dễ dàng chịu lấy ra? Chỉ cười nói: “Lúc xem ta sẽ cẩn
thận một chút, không làm nó rách thêm nữa đâu. Đúng rồi, rốt cuộc là
nàng tìm thấy cô bản ở chỗ nào?”

Chân Ngọc không trả lời, trực
tiếp đi vòng qua giá sách phía sau tìm kiếm. Lão tử thân là chính thê
của Vương Chính Khanh, thư phòng của hắn, tất nhiên cũng là thư phòng
của lão tử, có lục lọi một chút thì cũng không phải là chuyện gì to tát
đi!

Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc lao tới trước kệ sách,
thoáng chốc căng thẳng, vội chạy qua ngăn lại nói: “Đây là thư phòng,
một nữ tử như nàng lục lọi cái gì?”

Chân Ngọc sửng sốt, quay đầu lại nhìn Vương Chính Khanh nói: “Vậy ngươi đem cô bản trả lại cho ta, ta sẽ không tìm loạn nữa.”

Vương Chính Khanh sâu sắc có cảm giác không thể cùng Chân Ngọ nói lý, chỉ
giận dữ nói: “Quyển cô bản này ở trong tay nàng cũng đâu có tác dụng gì, chỉ có ở trong tay ta mới phát huy sự hữu dụng của nó. Trả lại cho nàng thì nó trở thành vật vô dụng rồi.”

Tay Chân Ngọc ở trên giá sách xẹt qua một cái, rút ra một quyển; vừa mở ra thì thoáng giật mình một cái.

A, đây không phải là quyển sách mình đã duyệt qua sao? Còn ghi lời phê ở
trên mép sách nữa mà. Sao nó lại ở trong thư phòng củaVương Chính Khanh?

Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc không tìm loạn nữa, chỉ yên tĩnh lật xem
quyển sách trên tay, liền nói: “Đây vốn là sách của Chân Bảng nhãn khi
còn sống đã từng duyệt qua. Bởi vì có lời phê ghi trên mép sách nên ta
cố ý để lại, không cho người ta thiêu hủy. Nếu nàng thích quyển sách này thì cho nàng mượn xem một chút cũng được, nhưng đừng làm mất đấy.”

Chân Ngọc đột nhiên nhớ lại cảm giác kiếp trước khi đọc quyển sách này,
trong lòng có vô số cảm xúc ngổn ngang, tiện tay lật xem tiếp. Lật tới
giữa sách mới ngừng tay, cầm thẻ đánh dấu trang lên nhìn một chút, sắc
mặt khẽ biến. Thẻ này, không phải là thẻ đánh dấu mình kẹp trong quyển
cô bản sao?

Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc nhìn tấm thẻ, lại
giải thích: “Đây là thẻ đánh dấu được kẹp ở trong cô bản. Câu thơ trên
đó là bút tích của Chân Bảng nhãn. Có lẽ cô bản kia là di vật của Chân
Bảng nhãn bị lưu lạc ở bên ngoài. Người hầu trong vương phủ không phải
là không có kẻ tham tiền, chắc đã lén mang di vật của hắn đem đi bán. Có thể quyển này nằm trong số đó rồi.”

Vương Chính Khanh nói xong,
lại nhỏ giọng nói: “Nàng tìm thấy cô bản ở đâu thì nói cho ta biết, ta
cũng muốn tới đó tìm một chút, biết đâu lại có thể tìm được món đồ nào
đó khi Chân Bảng nhãn còn sống.”

Tay Chân Ngọc nâng quyển sách cũ đã đọc trước kia, tai nghe Vương Chính Khanh kể qua chuyện xưa, cảm
giác chán ghét đối với hắn cũng biến mất hơn phân nửa, thuận miệng nói
ra một địa chỉ tìm sách.

Vương Chính Khanh biết được địa chỉ thì
âm thầm vui mừng, lại nhớ tới trong tay Chân Ngọc còn có quyển cô bản
“Luật Pháp Thích Nghĩa” nữa, liền càng muốn lấy lòng nàng, hắn quay lại
cao giọng kêu Thị Thư: “Đi pha một ấm trà ngon, đêm nay ta muốn cùng
Ngọc nương nói chuyện tâm tình.”

Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh nói tới những chuyện của mình kiếp trước, cũng muốn biết nhiều hơn một chút, nên hỏi mấy câu.

Sau đó, hai người ngồi xuống ở hai bên bàn đọc sách, cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm.

Trò chuyện được một lát, Vương Chính Khanh có hơi kinh ngạc. A, sao cùng nàng nói chuyện lại có cảm giác thật vui vẻ?

Hắn vừa nói chuyện, vừa để ý quan sát Chân Ngọc. Thấy trang phục của nàng
hôm nay không giống thường ngày. Xiêm áo màu đỏ bó sát người, khiến cho
ngực trông lớn hơn, thắt lưng tinh tế. Ánh mắt sáng linh động, môi không tô son mà tự đỏ, cả người toát ra một vẻ phong lưu quyến rũ, so bình
thường mê hoặc hơn nhiều. Không ngờ hôm nay càng nhìn lại càng thấy Chân Ngọc thuận mắt như vậy.

Chân Ngọc cảm nhận được ánh mắt của
Vương Chính Khanh, có chút giật mình. Chẳng lẽ hắn nổi lên nghi ngờ hay
sao? Nàng cũng nhìn Vương Chính Khanh, muốn nhìn ra suy nghĩ của hắn.

Vừa nhìn hắn, trái lại lại để ý tới mái tóc buông lỏng tùy ý của Vương
Chính Khanh trước. Hắn mặc y phục màu trắng mỏng, cả người có chút lười
biếng, so với thường ngày còn tuấn mỹ hơn vài phần, không khỏi thầm
mắng: Hơn nửa đêm còn ăn mặc như vậy đi quyến rũ Hạ di nương. Chả trách
Hạ di nương suýt chút nữa bị hủy trong tay hắn!

Vương Chính Khanh nhìn thẳng vào ánh mắt của Chân Ngọc, trái tim đột nhiên nảy lên một cái; hắn cả kinh. diendanlequydon Edit: tiểu an nhiVì để che giấu sự luống cuống của mình, hắn lập tức đứng dậy đi tới trước
giá sách, kéo ngăn kéo ra, tìm một bức họa mà hắn rất quý trọng: “Bức
này vẽ cảnh núi non của nhà thông thái tiền triều Lý Đại Gia, ông ấy tự
tay vẽ khi đi thăm thú khắp thiên hạ. Nếu nàng muốn xem thì ta cũng có
thể cho nàng mượn xem một chút.”

“Lý Đại Gia?”

Chân Ngọc
vừa nghe thì hết sức mừng rỡ. Kiếp trước nàng cũng ra sức tìm bức tranh
này, chỉ tiếc là không đoạt được, hóa ra lại nằm trong tay của Vương
Chính Khanh.

Nàng không nghĩ ngợi nhiều, đứng lên bước tới bên
cạnh Vương Chính Khanh, liếc thấy trong ngăn kéo còn có hai quyển sách
nữa, nhanh tay lẹ mắt đã túm một quyển lôi lên, mở ra nhìn kỹ.

Vương Chính Khanh ngăn không kịp, không khỏi bóp trán. Một quyển là tác phẩm
vẽ núi non của Lý Đại Gia, nhưng là quyển khác cơ. Còn quyển này, cũng
là quyển mà hắn rất trân quý nhưng nó lại là Xuân Cung Đồ của Đường Đại
Gia nha!

Cứ như vậy, dưới ánh nến, một đôi bích nhân sóng vai cùng nhau thưởng thức Xuân Cung Đồ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN