Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao


Chương 12


_____________

Cửa sổ phòng học đang mở, một cơn gió thổi đến, rì rào thổi tung những trang sách giáo khoa rồi rơi xuống.

Một tay Phó Thanh Sơ chống trên bàn, điều chỉnh vị trí micro, nói: “Chào các bạn, tôi là Phó Thanh Sơ.

Thầy Tống bị bệnh xin nghỉ an dưỡng, tôi sẽ phụ trách chương trình Gen học nửa kỳ sau của các bạn…”

Giọng nói của anh rất êm tai, khi phát ra từ loa gắn trên tường phòng học giống như một cơn gió vừa ấm vừa lạnh, làm tan băng trên mặt hồ.

“Tiên học lễ mà, để tôi nói yêu cầu của tôi trước.”

Thẩm Tuyển Ý cảm thấy ánh mắt băng lãnh rơi trên mặt hắn.

Ngẩng đầu lên, mắt lướt qua nhau, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.

“Không thích học môn của tôi có thể không đến, tôi sẽ không điểm danh.” Phó Thanh Sơ quét một vòng phòng học, cuối cùng dừng lại chỗ Thẩm Tuyển Ý, giọng nói không hề chập trùng: “Bài thi cuối kỳ tôi tự ra đề, tôi không hy vọng sinh viên của tôi thi lại, hiểu không?”

Nói xong, anh mở máy, bắt đầu giảng bài.

Thẩm Tuyển Ý dựa vào ghế, biết là anh nói cho hắn nghe, trào phúng hắn trốn tiết phải thi lại, yên lặng mắng một câu chửi thề vô nghĩa trong lòng.

Thật ra hắn chưa từng nghĩ đến anh sẽ tri ân báo đáp.

Nhưng mỗi lần tới gần phòng thí nghiệm, anh cứ trưng ra bộ mặt lạnh lùng đuổi hắn cút ra ngoài, đừng có làm bẩn phòng của anh.

Tại sao lại ghét hắn?

Thẩm Tuyển Ý ma xui quỷ khiến giơ tay lên mũi ngửi ngửi.

Không thúi nha, sao anh ta cứ ghét bỏ mãi vậy.

Chết tiệt.

“Thẩm Tuyển Ý.”

Âm thanh vang lên, toàn bộ phòng học đột nhiên lâm vào yên tĩnh, Thẩm Tuyển Ý suy nghĩ xuất thần chưa kịp phản ứng, bị Triệu Lộ đẩy đẩy cánh tay mới lấy lại tinh thần.

Phó Thanh Sơ đứng trên bục giảng, tầm mắt xa xa rơi trên mặt hắn, “Cậu trả lời câu hỏi.”

Thẩm Tuyển Ý đứng lên, thản nhiên nói: “Tôi không nghe.”

Trong phòng học xôn xao.

Phó Thanh Sơ cũng rất nổi tiếng ở đại học Bình thành.

Dựa vào khuôn mặt đã đủ để không ai không biết anh, hơn nữa Thẩm Tuyển Ý vì một Alpha mà đối nghịch với anh, toàn trường đều biết.

Hiện tại thật thú vị.

Anh trở thành giảng viên, nhất định sẽ mượn cớ gây khó dễ Thẩm Tuyển Ý.

Đó đó, người đầu tiên gọi lên để trả lời câu hỏi trong tiết đầu tiên đi dạy lại bị Thẩm Tuyển Ý nói thẳng hắn không nghe.

Anh sẽ trả lời thế nào đây?

Phó Thanh Sơ liếc mắt nhìn hắn, hỏi lại lần nữa, “Mời cậu trả lời, SINE không có khả năng tự mã hóa transposase, nhưng có thể chuyển vị dưới tác động của hệ thống enzym* sẵn có trong tế bào, đúng không?”

Thẩm Tuyển Ý từng nghe Hứa Dịch nhắc đến đề tài này.

Hắn đang nghĩ làm thế nào để mua mô hình sinh vật Hứa Dịch muốn còn cậu cứ xem đề tài mãi không thèm nhìn hắn.

Lúc đó hắn liếc mắt xem qua, trùng hợp vào trúng câu này.

“Đúng.”

“Mời ngồi.”

Trong tiết học, Phó Thanh Sơ hỏi rất nhiều câu hỏi và cũng mời rất nhiều sinh viên trả lời.

Hầu hết anh chỉ nhìn sinh viên, trả lời đúng hay sai anh đều không có biểu tình thứ hai.

Rất khó nhìn ra anh hài lòng hay không hài lòng.

Kết thúc tiết học giao một bài tập về nhà tướng đối khó.

“Buổi học hôm nay kết thúc tại đây, làm phiền lớp trưởng đến phòng làm việc của tôi.” Nói xong, anh cầm hai bản giáo phụ đi xuống bục giảng, không phát hiện trong phòng học “Ồ” lên một trận.

Lớp này khác với các lớp học khác, có việc đều tìm lớp phó, xưa nay không ai tìm lớp trưởng.

Bởi vì lớp trưởng, là Thẩm Tuyển Ý.

Hắn lười hay không lười chỉ là lời nói, chủ yếu không ai dám sai khiến hắn.

Một tuần bốn ngày không đến lớp, tình cờ đến một chuyến gây kinh ngạc như hôn quân vào triều.

Lớp phó Thôi Sở xoay người xuống chống cằm cười hỏi: “Thẩm Tuyển Ý, có cần tôi đi thay như trước không?”

“Không cần, không nghe Phó giáo sư người ta nói lớp trưởng hả, cậu là lớp trưởng sao? Phó thôi.” Thẩm Tuyển Ý đứng lên, ném quyển sách chưa lật trang nào đi, “Không rõ địa vị.”

Thôi Sở: “Đi mau đi, đm.”

Thẩm Tuyển Ý không để ý tới cậu, hai tay đút túi cà lơ phất phơ đi từ cửa sau ra ngoài.

Sau đó, không ngại xa xôi vạn dặm vòng lên cửa trước và xuống cầu thang.

Triệu Lộ mơ màng nhìn hắn đi dạo một vòng, tự đáy lòng cảm thán: “…!Tật xấu gì thế? Đi đường thẳng qua phòng học ra cửa thì chết à?”

***

Phó Thanh Sơ không được tính là giảng viên trong biên chế của đại học Bình thành, chỉ là giáo sư làm nghiên cứu khoa học trong trường, vì thế anh không có phòng làm việc.

Lần này dạy thay vị trí thầy Tống, bàn làm việc của ông được phân cho Phó Thanh Sơ.

Khi Thẩm Tuyển Ý đến, không thấy người.

“Cốc cốc.”

Một nữ giảng viên lớn tuổi trong văn phòng ngẩng đầu nhìn lên, xuyên qua cặp kính dày cộp quan sát hắn, “Chuyện gì vậy?”

“Phó giáo sư gọi em đến gặp thầy.”

Giảng viên “Ồ” một tiếng, nói: “Cậu ấy lên lớp chưa quay lại, cậu có chuyện tìm cậu ấy thì chờ chút đi, hoặc là gọi điện thoại hỏi cũng được.”

“A, không cần.” Thẩm Tuyển Ý cau mày rời đi, cố ý đùa giỡn hắn sao.

Hắn nhẫn nhịn tính khí đi xuống tầng dưới, đầu lưỡi đá đá răng hàm, nghĩ thầm lần sau gặp không đánh anh một trận, cho anh biết…!Hả?

“Chỉ có mười ống, Mạc Cửu nói cái này gần như là cực hạn.

Nếu có tác dụng thì tốt, không có tác dụng cậu cũng đừng dùng nữa, không tốt cho thân thể.”

“Ừm.” Phó Thanh Sơ nhận lấy, “Cảm ơn.”

Lông mày Chúc Xuyên cau chặt như tên anh ấy vậy*, không chịu buông tay.

Hai người giằng co một hồi, “Cậu có gì không muốn nói, không thể nói cho tôi biết à? Dựa vào quan hệ giữa hai chúng ta mà cậu còn muốn gạt tôi?”

– —–

*Chúc Xuyên tiếng trung là《祝川 》.

Ý là cau mày thành chữ xuyên 川 luôn.

______________

“Chúc Xuyên…”

Giọng Phó Thanh Sơ rất nhẹ, Thẩm Tuyển Ý đứng ở chỗ rẽ thậm chí không nghe rõ lắm, mà lời Chúc Xuyên nói hắn đều nghe được, rõ rõ ràng ràng.

Quan hệ giữa hai chúng ta?

Hai người bọn họ có quan hệ gì?

Không đợi Thẩm Tuyển Ý nghĩ xong nguyên nhân, Chúc Xuyên bỗng nhiên nắm lấy tay Phó Thanh Sơ, âm thanh lớn hơn một chút, mang theo tức giận: “Cậu không muốn mạng của cậu nhưng tôi muốn! Cậu đã ba mươi tuổi, lên cái giường thì làm sao! So với mạng sống còn quan trọng hơn?”

Phó Thanh Sơ rút tay ra, nói: “Tôi tình nguyện chết.”

“Cậu!” Chúc Xuyên nổi giận đùng đùng ném hộp vào ngực anh, không thèm quan tâm xem có ném hỏng ống nghiệm bên trong không.

Vứt xong quay đầu đi thẳng.

Phó Thanh Sơ nâng hộp, thở dài.

Nếu để anh trở thành người như cha, bị kỳ phát tình chi phối trở thành nô lệ của dục vọng.

Anh tình nguyện chết.

Khi còn nhỏ, anh đã từng nhìn thấy quá nhiều người của cha mang về.

Ánh mắt những người đó như sói nhìn thấy thịt, khóe miệng thậm chí thèm nhỏ dãi.

Từ lúc anh biết nhớ, cha anh đã lưu luyến giữa đủ loại nam nữ.

Điểm chung duy nhất, bọn họ đều là Alpha.

Ngoại trừ Kiều Nhạn.

Kiều Nhạn là Beta.

Cha đến với bà ấy, có lẽ muốn thay đổi bản thân, thoát khỏi thân thể bị kỳ phát tình chi phối.

Ông phóng túng nhiều năm như vậy, ở với nhiều người như vậy, như sói ăn quen thịt, bắt ông quay đầu ăn cỏ, làm sao có khả năng.

Cuối cùng ông vẫn không thành công chống lại quỹ đạo xuân tình tràn ngập.

Lần thứ hai nằm lăn với Alpha có thể thỏa mãn ông.

Khi còn bé Phó Thanh Sơ từng hỏi ông, tại sao anh không có mẹ, ai sinh ra anh.

Cha anh mắng anh, không cho hỏi lại, cũng là lần đầu tiên đánh anh.

Nhưng vẫn chưa nói cho anh biết, người sinh ra anh ở đâu.

Anh tự thuyết phục bản thân là do cha mẹ tình cảm tan vỡ ly hôn, hoặc do mẹ anh gặp tai nạn bất ngờ mất sớm.

Anh không hỏi nữa.

Sau đó lớn hơn một chút, biết đến giới tính thứ hai.

Cha đưa người về chưa bao giờ tránh anh.

Có một lần nửa đêm anh bị khát tỉnh đi ra ngoài rót nước uống, thấy một người đàn ông chưa từng gặp đi vào phòng ông, ngôn ngữ thô tục lúc rõ lúc không, tư thế buồn nôn lộ ra qua khe cửa.

Âm thanh vang vọng khắp mọi ngõ ngách trong gian phòng.

Phó Thanh Sơ theo phản xạ cảm thấy buồn nôn, như gặp sấm sét giữa trời quang, bộ dáng của cha vĩnh viễn khắc sâu trong đầu anh.

Anh tình nguyện chết, cũng không muốn biến thành bộ dạng như cha.

Trở thành công cụ bị dục vọng chi phối.

Phó Thanh Sơ nhìn bóng lưng Chúc Xuyên rời đi, nhẹ nhàng lắc đầu.

Nếu như qua được thì tốt, cố không nổi, quá lắm là chết thôi.

Với anh mà nói, sống chết không quan trọng.

Anh không có người để quan tâm, không có việc gì để quan tâm, không có bạn bè nào khác ngoài Chúc Xuyên.

Cho dù có một ngày anh chết, cũng không có ai cảm thấy buồn.

Không đáng.

Phó Thanh Sơ quay đầu, đột nhiên cứng đờ tại chỗ.

“Sao cậu lại ở đây?!”

Thẩm Tuyển Ý đứng cách anh khoảng hai mét, một tay đút túi, nghiêng nghiêng dựa vào tường, lúc ẩn lúc hiện mang theo khí thế giương nanh múa vuốt.

“Tìm thầy.”

Hắn rõ ràng là sinh viên, khuôn mặt tuấn tú đã rút bớt dáng vẻ thiếu niên thay vào chút trưởng thành.

Còn trẻ hơn anh mười tuổi nhưng không biết vì sao, Phó Thanh Sơ cảm thấy mỗi lần nhìn thấy hắn, trái tim đều đập nhanh bất thường.

Phó Thanh Sơ chân như mọc rễ đứng im tại chỗ, khô khốc hỏi: “Cậu đến lúc nào?”

Thẩm Tuyển Ý đến gần, liếc mắt nhìn hộp gỗ trong tay anh, không trả lời mà hỏi lại: “Giáo sư, tôi thấy hắn kéo tay thầy, bạn trai?”

Phó Thanh Sơ mặt không đổi sắc giấu hộp gỗ sang bên kia, lạnh giọng nói: “Không liên quan đến cậu, hiện tại hẳn là vào lớp rồi, cậu ở đây làm gì?”

Đầu lưỡi Thẩm Tuyển Ý đè lên răng hàm, nhẹ nhàng “Nha” một tiếng, “Là thầy gọi tôi đến, tôi đến thì thầy không có trong phòng làm việc.

Ra ngoài gặp riêng bạn trai thì thôi đi, bây giờ còn hỏi ngược lại tôi ở đây làm gì, giáo sư…!sao thầy giỏi thay đổi vậy?”

Phó Thanh Sơ hơi run, hắn là lớp trưởng?

Thẩm Tuyển Ý không để ý đến ánh mắt không dám tin của anh.

Dù sao thì, trừ hắn ra, không ai tin hắn là lớp trưởng cả, không sao.

Hắn là người bảo vệ bạn học trong lớp không bị bắt nạt, lớp cái gì trưởng.

Hơi cúi người xuống, khiêm tốn cong cong mắt nở nụ cười: “Giáo sư, tôi biết bí mật của thầy rồi, có phải bây giờ thầy rất muốn diệt khẩu tôi không?”

Phó Thanh Sơ nhướn mày, theo bản năng thốt lên: “Cậu biết?”

Thẩm Tuyển Ý không ngờ anh phản ứng lớn vậy, bị anh dọa sợ hết hồn đứng thẳng người lên, “Yên tâm, tôi sẽ không nói ra ngoài.

Nhưng mà người kia là bạn trai thầy thật hả?”

Phó Thanh Sơ hiểu lầm, tưởng hắn nghe thấy việc anh dùng thuốc ức chế, hàm răng hơi run, suýt nữa cắn vào lưỡi, giả vờ lạnh lùng nói: “Không cần cậu quan tâm.”

Thẩm Tuyển Ý “Chà chà” hai tiếng, không để ý xòe tay nói: “Người kia vừa nhìn liền biết thận không tốt, quá nửa là túng dục quá độ tạo thành.

Giáo sư thích hắn hả, tôi giúp thầy kê hai đơn thuốc, thầy mua cho hắn uống?”

Sắc mặt Phó Thanh Sơ khó coi, nắm chặt tay, trên mu bàn tay trắng nõn hiện lên gân xanh.

Khuôn mặt vốn không có cảm xúc gì cũng bị tức giận đến mức hơi đỏ lên, hai tai cũng ửng hồng.

Tâm tình Thẩm Tuyển Ý rất tốt, lưu luyến nhìn mặt anh một hồi, nhịn không được muốn vươn tay lên bóp vành tai anh.

Chắc là mềm lắm.

Giận thành như vậy, có thể còn hơi nóng.

Lúc hắn nhìn người khác sẽ không che giấu, thẳng thắn như con sói nhỏ muốn đánh dấu lãnh thổ.

Phó Thanh Sơ va vào tầm mắt hắn, lập tức liền quay đi như bị bóng.

“Giáo sư, sao tai thầy đỏ vậy.”

—————

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN