Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao
Chương 15
Cảm thấy chưa đủ, Thẩm Tuyển Ý nói thêm: “Sợ cô ấy chết trong quán Quân Nhiên.
Anh ta tỉnh lại sẽ không cho qua.”
Quân Nhiên.
Ngón tay Phó Thanh Sơ đút trong túi cứng đờ, nuốt về câu hỏi muốn nói.
Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, phần lớn là lành ít dữ nhiều.
Dựa theo lượng máu chảy và vết thương trên bụng…!trừ trường hợp cô là Tôn Ngộ Không có thêm mấy cái mạng.
Phó Thanh Sơ đứng thẳng tắp, trên người sạch sẽ, với Thẩm Tuyển Ý nhếch nhác bẩn từ đầu đến chân hình thành sự đối lập mạnh mẽ.
Hai người đứng một trước một sau, rất không hợp.
Phó Thanh Sơ: “Không làm bác sĩ, tại sao học y?”
“Đăng ký bừa, không ngờ lại thi được.
Trong nhà không cho nghỉ học.
Giáo sư không đề nghị nhà trường đuổi tôi là được.”
“Cậu không đi học, thi lại cũng không chịu thi, là vì muốn nhà trường đuổi học?”
Mắt Thẩm Tuyển Ý lóe lên, bỗng nhiên cười to.
Hắn tới gần Phó Thanh Sơ, T- shirt màu xám đậm trên người bị nước ối và máu thấm ướt, dán sát vào da, lộ ra khối cơ rắn chắc bên trong.
Phó Thanh Sơ không quen hắn tới gần, nhíu mày.
Thẩm Tuyển Ý cúi đầu: “Giáo sư, thầy hỏi nhiều như vậy làm gì, thầy thích tôi sao?”
Bầu không khí giữa hai người như dây cung căng chặt, Thẩm Tuyển Ý đưa tay ra vỗ cái độp, kích thích sợi dây, run run.
Phó Thanh Sơ không đáp.
Năm đó anh phóng túng hơn Thẩm Tuyển Ý nhiều, chưa có gì chưa từng nói, chuyện gì chưa từng làm.
Anh uống rượu, xăm hình, đánh nhau, còn hơn cả côn đồ.
Múa rìu qua mắt thợ.
Bộ dáng cà lơ phất phơ trên mặt Thẩm Tuyển Ý không đáng kể.
Không giấu được anh.
Anh chỉ xem Thẩm Tuyển Ý như một đứa trẻ, một đứa trẻ nhỏ hơn anh mười tuổi đang trong kỳ phản nghịch.
Nhưng mùi tin tức tố trên người hắn vô thức dẫn dắt từng tia từng tia liên kết với anh, khiến anh không nhịn được muốn dụ dỗ hắn cùng anh trầm luân.
Không quan tâm người hắn thích có phải là sinh viên của mình không.
Phó Thanh Sơ hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, đè xuống sự rung động theo bản năng, nhàn nhạt nói: “Đi thôi, về trường.”
“Giáo sư Phó?” Mạc Cửu bước nhanh tới, có chút kích động hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
“Anh là?”
Mạc Cửu vội vội vàng vàng đổi bệnh án sang tay kia, đưa tay phải ra nói: “Quên mất không giới thiệu với anh.
Tôi là Mạc Cửu, bạn của Chúc Xuyên.
Lần trước đến trường anh mà không có dịp chào hỏi.”
Phó Thanh Sơ ngay lập tức nhận ra anh ta là vị bác sĩ Alpha “nhất kiến chung tình” Chúc Xuyên kể.
Hóa ra đang làm việc ở bệnh viện này.
Phó Thanh Sơ đưa tay ra, “Xin chào, Phó Thanh Sơ.”
Thẩm Tuyển Ý đứng cách Phó Thanh Sơ không xa, câu mắt đánh giá vị bác sĩ này.
Mái tóc không dài không ngắn cắt tỉa chỉnh tề, áo blouse trắng sạch sẽ như thể một con vi khuẩn cũng không có.
Theo như lời Tống Minh, là người cùng đường với Phó Thanh Sơ.
Mạc Cửu: “Bạn của cậu bị bệnh? Cậu cầm danh thiếp của tôi đi, lần sau có việc gì cứ trực tiếp đến gặp tôi.
Bệnh viện chúng tôi xếp hàng khá lâu.”
Phó Thanh Sơ nhận lấy, “Cảm ơn.”
Thẩm Tuyển Ý đứng cạnh Phó Thanh Sơ đã quan sát Mạc Cửu ba, bốn lượt.
Nghe bọn họ anh tới tôi đi khách sáo, cuối cùng mất kiên nhẫn, “Thầy, có đi không?”
Mạc Cửu lấy lại tinh thần, mới phát hiện bên cạnh còn một người đang đứng.
Nhìn thấy vết máu trên người hắn, nhíu mày hỏi: “Vị này là?”
Phó Thanh Sơ: “Hắn là…”
Thẩm Tuyển Ý đưa cái tay dính vết máu và nước ối ra, “Xin chào, Thẩm Tuyển Ý, sinh viên của giáo sư Phó.”
Mạc Cửu nhìn cái tay sặc sỡ sắc màu của hắn, vô thức bài xích.
Anh ta cũng làm bác sĩ mổ chính.
Mở bụng gọt nội tạng từng làm không ít, nhưng cái này…
“…!Xin chào, Mạc Cửu.”
Thẩm Tuyển Ý nắm tay anh ta một chút, rất nhanh thu tay về.
Không nhịn được hỏi Phó Thanh Sơ: “Thầy ở lại nói chuyện sao? Nếu vậy tôi đi trước, Quân Nhiên còn đang chờ tôi nhặt xác.”
Phó Thanh Sơ khẽ gật đầu với Mạc Cửu nói: “Tôi có việc phải xử lý, đi trước.”
***
Hai người trở lại quán bar, Thẩm Tuyển Ý nói: “Giáo sư, thầy trở về đi chứ, theo tôi làm gì, không nỡ xa tôi?”
Phó Thanh Sơ liếc mắt nhìn hắn, không đáp, đi vào.
Thẩm Tuyển Ý tùy tiện nhấc chân đá một chai rượu đi, “Mẹ kiếp, đúng là hiện trường giết người.
Trị gần hết chứng ghét máu của lão tử.”
“Thẩm ca.” Các nhân viên phục vụ ngồi trong góc xì xào bàn tán gì đó, vừa nghe thấy âm thanh liền đứng lên, chạy tới đứng trước mặt bọn họ.
“Quân Nhiên đâu? Vết thương bằng hạt đậu mà chưa xử lý xong.”
Dư Lỗi vội vàng nói: “Tiểu Trì ca nói anh ta ở bệnh viện, nói anh ta không muốn chết, phải ở lại một năm nửa năm mới về.” Hắn dừng một chút, tiếp tục: “Vừa nãy cảnh sát đã tới khán xét hiện trường, mang băng ghi hình theo dõi đi rồi.
Vậy chúng ta ở đây có dọn dẹp không?”
Thẩm Tuyển Ý nhìn xung quanh, “Thu dọn lại đi, dù sao mọi người đã nhìn thấy bộ dạng kẻ sát nhân, chạy không thoát.
Cử người đến bệnh viện trông, chết rồi khó làm ăn.”
“Ừ.”
Thẩm Tuyển Ý xoay người đưa tay về phía Phó Thanh Sơ, “Chìa khóa xe.”
Phó Thanh Sơ đang cầm chìa khóa trong tay.
Thẩm Tuyển Ý không chờ anh động, vươn ngón tay câu đi, không chạm vào ngón tay sạch sẽ của anh, ném cho Dư Lỗi nói: “Xe giáo sư Phó bị máu của người phụ nữ kia làm bẩn.
Cậu lái đi thay bọc ghế đệm ghế, đổi mới hết đi.
Làm xong mang chìa khóa đến trường cho giáo sư Phó.”
Dư Lỗi ngập ngừng, “Chuyện này…!tính cho ai?”
“Tính cho Quân Nhiên, điện thoại của tôi cho anh ta pha rượu uống còn chưa bồi thường đây.
Bị thủng một lỗ to chút đã nằm luôn ở bệnh viện.
Không có chuyện gì đi lãng phí tài nguyên chữa bệnh cằn cỗi.
Bảo anh ta chưa chết thì nhanh chóng trở về trả tiền sửa xe cho giáo sư Phó.
A, còn tiền phạt vượt đèn đỏ nữa.
Thiếu một mao tiền cắt một sợi tóc của anh ta.”
Dư Lỗi run run: “…!Vâng “
***
Hai người rời quán bar, cùng đi về cổng trường.
Hiện tại đã mười giờ ba mươi tối, cổng trường đóng từ lâu.
Nhưng xe đạp Phó Thanh Sơ gửi ở phòng bảo vệ, muốn đi lấy.
Thẩm Tuyển Ý phải về ký túc xá.
“Thầy à, với vấn đề bạn tình, thầy có ý kiến gì không?” Thẩm Tuyển Ý nhớ anh thường đi xem mắt, nhớ tới Chúc Xuyên, lại nghĩ tới Mạc Cửu, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi.
Bước chân Phó Thanh Sơ dừng lại.
Thẩm Tuyển Ý bước lên trước anh một bước, xoay người lại đưa tay ra, che khuất ánh sáng trắng lạnh lẽo của đèn đường trước mắt Phó Thanh Sơ, kéo khoảng cách giữa hai người thành một khoảng ám muội vi diệu.
Phó Thanh Sơ thậm chí có thể ngửi thấy mùi tin tức tố như có như không trên người hắn.
Anh vốn nên tâm lặng như nước, nhưng bởi vì ảnh hưởng của tin tức tố và câu nói kia, theo phản xạ cảm thấy tuyến thể sau gáy hơi sưng nóng lên.
Anh lui về sau một bước, tránh Thẩm Tuyển Ý: “Hai bên tự nguyện, không ủng hộ không phản đối, không có ý kiến.”
“Thầy à.” Thẩm Tuyển Ý nghiêm trang như sinh viên ngoan ngoãn nhưng câu hỏi thì không ra sao: “Đến ký túc xá của tôi không?”
Bản thân câu nói này có hơi xúc phạm.
Hơn nữa Phó Thanh Sơ nghĩ rằng Thẩm Tuyển Ý biết anh là Omega trước đó rồi, trong nháy mắt lý giải thành Thẩm Tuyển Ý hẹn một pháo với anh.
“Thẩm Tuyển Ý!” Ánh mắt Phó Thanh Sơ sầm xuống.
“A? Sao thầy hung dữ vậy?” Vẻ mặt Thẩm Tuyển Ý cực kỳ vô tội.
“Nếu cậu biết tôi là thầy giáo, thì nên có chuẩn mực của sinh viên.” Tay Phó Thanh Sơ vô thức nắm chặt, giọng nói khô khốc bổ sung một câu: “Tôi không hẹn.”
Thẩm Tuyển Ý bỗng nhiên cười rộ lên, khóe mắt hơi nhếch, khóe miệng cũng cong cong, như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm.
Hắn nói: “Thầy yên tâm, tôi không thích tình yêu thầy – trò, không có hứng với thầy, càng không tìm thầy hẹn.
Hỏi thầy có đến ký túc xá không là định trả quần áo cho thầy.
Nếu thầy chê tôi mặc bẩn rồi không nhận thì thôi.
Tôi mua một bộ mới nguyên mẫu nguyên dạng cho thầy.”
Cổ họng Phó Thanh Sơ nghẹn lại, không tự nhiên nói: “Không cần, vứt đi.”
“Vậy được.” Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu, “Thầy cho tôi Wechat, bộ kia bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho thầy.”
Phó Thanh Sơ hơi mất tự nhiên nói: “Điện thoại của cậu không phải bị Quân Nhiên rót rượu rồi à.”
“…! Đúng nha.” Thẩm Tuyển Ý bừng tỉnh, dừng một chút rồi nói tiếp: “Vậy thầy thêm tôi là được, wechat của tôi là số điện thoại.”
Phó Thanh Sơ nhìn hắn.
Dù sao Thẩm Tuyển Ý vẫn còn trẻ, lúc to mắt nhìn người khác như ánh mắt sói con, chỉ cần một cái nhìn thôi cũng có thể dễ dàng chạm đến trái tim anh, khiến anh không thể từ chối.
Một lúc lâu sau.
“Không cần, tôi không thiếu tiền.” Dừng một chút, Phó Thanh Sơ bồi thêm một câu: “Giữa chúng ta không cần liên lạc.”
Thẩm Tuyển Ý nhìn anh nói xong quay người đi, bóng lưng gầy gò bị ngọn đèn đường sáng trắng lạnh lẽo hắt lên, thật giống cây tuyết tùng được cắt tỉa cẩn thận bằng tuyết.
Mãi sau mới lẩm bẩm một mình: “Có bệnh à, nói chuyện tử tế với thầy cũng không xong.”
Thẩm Tuyển Ý ‘xì một cái, vừa đi vừa đá cục đá bên đường.
Đã qua thời gian đóng cổng, hắn lười gọi bảo vệ ra mở, trèo tường vào trường.
***
Tống Minh đã ngủ say thành lợn chết, ngáy khò khò vang trời.
Triệu Lộ chưa ngủ, ngồi trên giường lo lắng chơi game.
Buổi tối trước khi đi Thẩm Tuyển Ý nói sẽ mang cơm về cho cậu.
Kết quả chờ cả buổi không thấy người, điện thoại cũng không gọi được.
Cậu đói không chịu nổi, gọi thức ăn ngoài ăn xong từ bốn tiếng trước, điện thoại Thẩm Tuyển Ý vẫn tắt máy.
Chẳng nhẽ chết bên ngoài rồi.
Triệu Lộ lo lắng vô cùng gọi cho Hứa Dịch, nói bóng nói gió hỏi hai người bọn họ có ở cùng nhau không.
Vậy mà Hứa Dịch mờ mịt: “Hả?”
Triệu Lộ trầm mặc vài giây, nói: “Không có gì.”
Cậu học cùng trường cấp ba với Thẩm Tuyển Ý, vừa khéo hai người thi cùng một trường đại học.
Chuyện trong nhà hắn ít nhiều gì cũng biết một chút, tuy rằng không nhiều lắm.
Thẩm Tuyển Ý đẩy cửa ra.
Triệu Lộ ngẩng đầu lên, nhìn hắn nhấc chân đóng cửa, hai tay bắt chéo cởi áo T shirt, lộ ra thân hình thon gọn và vòng eo chắc khỏe.
Thẩm Tuyển Ý ném quần áo vào thùng rác.
“Cậu sao vậy! Cậu lại đi nhặt…!loại mạng đó?”
Thẩm Tuyển Ý: “Không nhặt.
Gần đây tôi không thiếu tiền.”
“Vậy vừa rồi cậu ở đâu với ai? Tại sao trên người dính đầy máu? Không phải của cậu chứ!”
“Phó Thanh Sơ.”
Triệu Lộ kinh hãi, từ trên giường đứng dậy, kinh ngạc hỏi hắn: “Trên người cậu toàn là máu, thế..
anh ấy chết rồi…!hay chưa chết?”
Thẩm Tuyển Ý không dùng não, cho là cậu đang nói người phụ nữ kia: “Không biết, còn đang cấp cứu.”
Triệu Lộ cảm thấy sắp tắt thở, vội vàng víu lan can: “Không đúng.
Tuy rằng cậu hay kích động nhưng cho đến nay không đánh kẻ yếu.
Giáo sư Phó phần tử trí thức tay trói gà không chặt, làm sao chọc đến cậu?”
Thẩm Tuyển Ý lúc này mới phát hiện hai người ông nói gà bà nói vịt, quay đầu nhìn cậu nói: “Tôi không đánh anh ta, không phải máu của anh ta.”
“Ồ vậy thì tốt.” Triệu Lộ thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên lại chồm dậy, trợn mắt lên hỏi: “Vậy đây là máu của ai? Cậu bị thương?”
“…!Một người phụ nữ có thai.”
Triệu Lộ mơ màng, há miệng “A” nửa ngày, “Sao lại có cả phụ nữ đang mang thai?”
“Có vụ đánh ghen tay ba ở quán bar Quân Nhiên.
Tôi tình cờ gặp anh ta ở cửa, cùng nhau đưa…” Thẩm Tuyển Ý nói mãi thấy chán, nhìn bản mặt tìm tòi nghiên cứu của Triệu Lộ, xua tay, “Thôi, có nói cậu cũng không rõ, tôi đi tắm đây.”
Triệu Lộ víu lan can, nhìn bờ vai gầy của hắn, cười hắc hắc, “Thẩm đại gia, cậu với giáo sư Phó…”
Thẩm Tuyển Ý mới vừa bước vào phòng tắm, nghe thấy lời này thì quay lại.
Nhớ tới khuôn mặt Phó Thanh Sơ người sống chớ gần, nói chuyện với người thì lịch sự, với mình thì lạnh lùng châm chọc, nâng mi mắt.
“Tình địch.”
Thẩm Tuyển Ý mở vòi sen xả nước, bởi vì trong túc xá mở điều hòa nên nhiệt độ trong phòng tắm cũng thấp.
Hắn đi về toàn thân là mồ hôi với máu, muốn nhanh chóng cọ sạnh.
Dòng nước lạnh lẽo tạt lên vai, bị lạnh rùng mình, bật thốt lên một câu “Đm”, điều chỉnh sang bên nước nóng.
Không nhịn được nhìn về phía ký túc xá giáo viên.
Hừ, wechat cũng không cho, ai thèm..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!