Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên


Chương 5


Từ Thanh Xuyên ôm Một Vạn lên xe.

Anh không nổ máy, nghiêng mình mệt mỏi dựa vào ghế xoa xoa mũi.

Ai khiến cô ấy đi quay loại phim điện ảnh đó?!

Vừa rồi nhìn thấy gương mặt Triệu Thính Khê trong nháy mắt đã làm sụp đổ sự kiêu ngạo của anh, một sự nóng giận vô danh bỗng bùng lên, sự hỗn loạn khó hiểu gần như nuốt chửng lấy anh.

Rõ ràng đã qua nhiều năm như vậy.

Rõ ràng anh đã sớm quên người con gái kia.

Từ Thanh Xuyên ngửa người tựa lưng vào ghế ngồi, thở ra một hơi thật dài.

Một Vạn từ ghế phó lái nhảy lên chân anh, dùng bàn chân nhỏ thử thăm dò đè lên tay, dè dặt mà ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn anh.

Sau một lúc lâu, Từ Thanh Xuyên sờ sờ đầu nó, ôn nhu nói: “Không có gì, chúng ta về nhà thôi.”

Triệu Thính Khê từ bà nội lấy số điện thoại của Triệu Cảnh Thần.

Năm ấy cô vội vàng rời Vị Huyền chưa kịp cùng hắn chào tạm biệt, sau gọi điện thoại về thì hắn cái gì cùng không chịu nghe.

Sáu năm rồi, cô nhớ lại cậu nhóc năm xưa thích dính lấy mình, ánh mắt trở nên ôn nhu.

Điện thoại của Triệu Cảnh Thần báo bận, mười phút sau thì hắn gọi lại, cậu bé vụng về trong ấn tượng của cô trở nên chững chạc hơn rất nhiều, “Xin chào, xin hỏi vừa rồi là bạn gọi phải không?”

Triệu Thính Khê ho nhẹ một tiếng, “Cái kia, chị là Triệu Thính Khê.”

Bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, Triệu Cảnh Thần “ừ” một tiếng, dường như không quá bất ngờ, “Nghe bà nội nói chị về nước rồi?”

Triệu Thính Khê: “Đúng, dự định trở về nước phát triển. Em có khỏe không, những năm qua thế nào?”

Triệu Cảnh Thần: “Em học ở đại học C,” hắn ngừng lại một lát, chậm rãi nói: “Đại học C, nghe qua chưa?”

Triệu Thính Khê bỗng ngừng lại, không nghĩ đến Triệu Cảnh Thần vậy mà học ở đại học C.

Triệu Cảnh Thần nói tiếp: “Từ Thanh Xuyên cũng ở Đại học C, là giáo sư ngành Thiên văn, em vừa khai giảng thì gặp được anh ấy, anh ấy vậy mà nhìn một cái liền nhận ra em, còn để lại cho em phương thức liên lạc, bảo em có khó khăn gì có thể đến tìm anh ấy.” Hắn cười nhẹ hai tiếng, kéo dài âm nói: “Chị nói trí nhớ của anh ấy sao mà tốt như vậy?”

Ngón tay Triệu Thính Khê vô thức nắm lại, qua một lúc lâu cô mới gượng gạo nói: “Vậy thì tốt, vừa hay chị cũng ở Dần Thành, thời gian này đợi chị xong việc sẽ qua thăm em.”

“Nói sau đi,” âm thanh của Triệu Cảnh Thần trầm dần, “Không phải tất cả mọi người đều nguyện ý chờ chị, em cũng có việc của em.”

Điện thoại bị ngắt, Triệu Thính Khê trố mắt một lát.

Cô có thể hiểu là Triệu Cảnh Thần đang giận mình, giận năm đó cô rời đi mà không để tâm đến sự phản đối của hắn, Nhưng khiến cô không ngờ đến là Từ Thanh Xuyên còn nhớ rõ Triệu Cảnh Thần.

Mùa hè năm đó cô theo đuổi Từ Thanh Xuyên nên thường lấy đủ các loại lí do để xuất hiện trước mặt anh, Triệu Cảnh Thần thích dính lấy cố, cũng cùng Từ Thanh Xuyên gặp mặt một lần, sau nhiều năm không nghĩ anh vậy mà lại có thể nhớ ra Triệu Cảnh Thần.

Thang Nghê gọi đến cắt ngang dòng suy nghĩ của Triệu Thính Khê. Hắn trước sau như một vẫn một phong cách, điện thoại kết nối được liền nói thẳng trong điểm, “Tiểu Khê em chuẩn bị một chút, buổi chiều đưa em đi qua chỗ thợ trang điểm, buổi tối cùng tổ tiết mục của “Khai giảng” ăn cơm.”

Triệu Thính Khê nhìn thời gian một chút, rất nhanh đáp ứng.

Thang Nghê lại nói: “Đúng rồi, thời gian xem mắt đã định là trưa mai. Anh có chút việc phải xử lý, không cùng em đến được, đến khi đó anh sẽ gửi địa chỉ và phương thức liên lạc của đối phương cho em, em nhớ đến đúng giờ.”

Triệu Thính Khê cảm thấy từ “xem mắt” này rất không tự nhiên, vì thế sửa lại nói: “Đi gặp người bạn mà anh nói?”

Thang Nghê “Ừ” một tiếng liền ngắt điện thoại.

Bữa tối được đặt ở một nhà hàng cao cấp, lúc Thang Nghê cùng Triệu Thính Khê đến lúc ấy trong phòng đạo diễn La Giang và nhà chế tác Quách Mẫn đã tới. Một người đàn ông ăn mặc theo phong cách hiphop ngồi dựa vào bên cửa sổ, Triệu Thính Khê nhận ra người nọ, đây là tiểu sinh lưu lượng hai năm nay đang nổi Phúc Tuấn Hi.

Bên cạnh Phúc Tuấn Hi là gương mặt lạnh lùng của cô gái cá cảnh nhiệt đới.

Đạo diễn La cùng Quách Mẫn đến đón cô, Triệu Thính Khê gật đầu chào hỏi mọi người.

Phúc Tuấn Hi thấy Triệu Thính Khê thì mắt sáng lên, chỉ ngón tay khoa trương nói: “Oa, đây là diễn viên Berlin của chúng ta, rất vui được gặp cô. Có thể gặp được cô Triệu chính là chuyện may mắn nhất hôm nay của tôi.”

Cô gái cá cảnh nhiệt đới liếc mắt hắn một cái, lạnh lùng hỏi: “Không phải anh nói hôm nay gặp tôi là chuyện may mắn nhất sao?”

Phúc Tuấn Hi không nghĩ cô lại thẳng thắn như vậy, khóe miệng run rẩy quay đầu nhìn cô.

Cô gái cá cảnh nhiệt đới chậm rãi từ trên ghế đứng lên, dáng người cao gần một mét tám, chân mang đôi giày cao gót mười phân, so với Phúc Tuấn Hi cao hơn gần nửa cái đầu.

Cô như vậy từ trên cao nhìn xuống Phúc Tuấn Hi phía đối diện.

Phúc Tuấn Hi hai tay đầu hàng, ngồi lại trên ghế than thở nói: “Cô của hiện tại là sợ bản thân tìm được bạn trai sao?”

Cá cảnh nhiệt đới trừng mắt một cái.

Đạo diễn La giới thiệu cho Triệu Thính Khê: “Vị này chính là siêu mẫu Đái Phỉ, mồm mém láu lỉnh bên kia là Phúc Tuấn Hi.”

Triệu Thính Khê nhìn cá cảnh tiểu thư một cái, không nghĩ đến cô siêu mẫu quốc tế Đái Phỉ, chỉ trách do trang điểm quá đậm nên lúc trước cô không nhận ra được.

Cô cùng hai người chào hỏi. Phúc Tuấn Hi làm một trái tim và thổi qua còn cá cảnh nhiệt đợi Đái Phỉ chỉ liếc cô một cái, không nói gì.

Mọi người lần lượt ngồi xuống, đạo diễn La nhìn thời gian nói: “Chờ một chút nữa có một vị khách quý đang trên đường rồi, chúng ta gọi món trước đi.”

Phúc Tuấn Hi vội hỏi: “Không phải là năm vị khách mời sao? Thêm nữa thì chỉ có bốn người, kinh phí của tổ chương trình không đủ sao??”

Quách Mẫn cười cười nói: “Còn một vị khách thần bí phải đợi ngày khai máy mới có thể gặp mặt mọi người.”

Đạo diễn La nói thêm: “Đúng, coi như cho mọi người một niềm vui, cũng là một tiết mục cần có. Ngoài ra một lát nữa lãnh đạo của đại học C cũng sẽ đến gặp mọi người, chúng ta làm quen một chút.”

Đang nói thì cửa bị đẩy ra, một thiếu niên mặc đồ thể thao thở hồng hộc đẩy cửa vào. Mọi người đều quay đầu nhìn lại.

Là tiểu tướng bơi lội Kế Tinh Dã.

Người này cũng thật khó tin, mười lăm tuổi đã cầm không ít giải quán quân thế giới, được khen là thần đồng giới bơi lội. Đạo diễn La vẫy tay, “Tiểu Dã mau đến đây.”

Kế Tinh Dã chắp tay cúi chào, “Các anh chị thật ngại quá, em vừa mới huấn luyện xong, đã đến trễ rồi.”

“Oaaa!” Phúc Tuấn Hi vừa mở miệng, Triệu Thính Khê và Đái Phỉ cùng nhìn lại. Câu “Nhìn thấy em hôm nay là chuyện may mắn nhất” hắn vừa muốn nói ra thì đành miễn cưỡng nuốt vào.

Kế Tinh Dã ngồi xuống, Quách Mẫn hỏi: “Cậu làm gì mà thở gấp như vậy?”

Kế Tinh Dã có chút ngượng ngùng cười: “Em chạy đến.”

Mọi người trố mắt.

Kế Tinh Dã cào cào tóc nói: “Bình thường lộ trình trong vòng 5km em đều chạy đi.”

Mọi người đều ở trong lòng tán thưởng, quán quân thế giới thật là không giống người bình thường nha!

Kế Tinh Dã xoa xoa dạ dày, có chút ngượng ngùng hỏi: “Thật đói quá, khi nào chúng ta có thể ăn cơm?”

Đạo diễn La cười thành tiếng, đưa thực đơn cho cậu.

Mắt Kế Tinh Dã sáng lên, gọi hai món ăn còn nói: “Vốn là kế hoạch huấn luyện của em đầy rồi, huấn luyện viên không hi vọng em đến tham gia chương trình thực tế. Nhưng em sớm nghe nói căn tin của đại học C có rất nhiều món ngon, nằm mơ cũng muốn đến, gần đây tự mình chủ động gia tăng nội dung huấn luyện, huấn luyện viên mới đồng ý cho em tham gia chương trình.”

Thiếu niên trong mắt đầy kiêu ngạo, nói xong liền cười rộ lên.

Mọi người: “…..”

Ừ, ai có giấc mơ đều thật tuyệt.

Phục vụ bắt đầu dọn món ăn. Phúc Tuấn Hi rất biết khuấy động bầu không khí, hết quay bên này rồi quay bên kia, Triệu Thính Khê thật là hoài nghi hắn có phải xuất thân từ tướng thanh không.

Đang nói thì phục vụ dẫn một vài người đến.

Quách Mẫn cùng đạo diễn La vội đứng đậy đến bắt tay cùng người trung niên đi đầu, ngược lại cùng những người đang ngồi giới thiệu: “Vị này là Lâm chủ nhiệm của đại học C, là người phụ trách lần quay chụp này của chúng ta.”

Mấy người trẻ đều đứng dậy chào hỏi.

Chủ nhiệm Lâm rất dễ gần, khách khí cùng mọi người nói: “Tôi ở ngoài tình cờ gặp hai vị lão sư, bọn họ đang đợi bàn, mọi người có ngại chúng ta cùng bọn họ ngồi chung không?”

Đạo diễn La cùng Quách Mẫn nhìn thoáng qua hai người phía sau chủ nhiệm Lâm, đều có chút ngoài ý muốn. Hai người liếc nhau, trong vài giây hiểu ý đối phương cùng gật đầu nói: “Không sao, cùng nhau ăn cơm đi.”

Từ Thanh Xuyên cùng Tiêu Trạch ở phía sau chủ nhiệm Lâm tiến vào phòng, vừa nâng mắt lên liền thấy Triệu Thính Khê ngồi ở đối diện.

Hôm nay cô mặc một bộ váy hở vai, phía dưới là một chiếc quần đen rộng, tóc dài xõa ở sau lưng. Cùng lần trước thấy ở sân bay vẻ ngoài không giống nhau, lần này hẳn là cố ý trang điểm, khuôn mặt càng thêm sinh động quyến rũ, đẹp đến khiến người ta không thể rời mắt.

Cô thấy Từ Thanh Xuyên đầu tiên là sửng sốt, sau đó thu hồi tầm mắt cúi đầu. Phúc Tuấn Hi tiến đến bên cạnh cô, hai người thân thiết trò chuyện cả buổi. Bọn họ đầu sát bên đầu, Phúc Tuấn Hi không biết nói gì đó, Triệu Thính Khê cười đến run cả vai.

Quách Mẫn mời chủ nhiệm Lâm gọi thêm vài món ăn, chủ nhiệm Lâm trực tiếp đem thực đơn đưa cho Từ Thanh Xuyên.

Ánh mắt Từ Thanh Xuyên chậm rãi rời đối diện bàn, anh thản nhiên nhìn lướt qua, ngón tay lướt qua thực đơn, gọi một bát canh xương cùng nấm tùng nhung.

Phục vụ rất nhanh đem thức ăn lên. Một hồi chuông vang lên, Từ Thanh Xuyên nhìn thoáng qua di động, màn hình hiển thị Trâu Cần gọi đến, anh đứng dậy cùng chủ nhiệm Lâm chào hỏi liền ra ngoài nghe điện thoại.

Trong phòng mọi người đến đủ sau đó đạo diễn La đơn giản nói vài câu liền bắt đầu dùng cơm. Thời điểm Từ Thanh Xuyên quay lại Tiêu Trạch ngồi cách một chỗ đang cùng Triệu Thính Khê tán gẫu hăng say, hai người tư thế giống như bạn cũ nhiều năm gặp lại.

Chủ nhiệm Lâm tò mò hỏi: “Tiêu lão sư quen biết cô Triệu?”

Tiêu Trạch nhìn thoáng qua Từ Thanh Xuyên, tràn đầy khao khát muốn sống, liền xua tay nói: “Không không không, không phải tôi quen.”

Hắn nghĩ một lát, liền kể lại chuyện sân bay ngày hôm đó một lần. Còn khuếch đại sự thật một chút, đem chuyện Từ Thanh Xuyên anh hùng cứu mỹ nhân miêu tả lại.

Tiêu Trạch kể chuyện sinh động như thật, mọi người không hẹn mà cùng nhìn qua.

Chủ nhiệm Lâm rất hiếu kỳ, “Nói như vậy là Từ lão sư quen cô Triệu?”

Tiêu Trạch không nói, vẻ mặt xem kịch vui nhìn Từ Thanh Xuyên.

Từ Thanh Xuyên hai tay đan vào nhau để trên dùi, an nhàn tựa vào lưng ghế ngồi. Anh cũng không trả lời, cứ như vậy nhìn thẳng Triệu Thính Khê.

Mọi người bị gợi lên tò mò nhưng không có được đáp án, ánh mắt lại đều chuyển hướng về phía Triệu Thính Khê.

Triệu Thính Khê xấu hổ ho khan một tiếng, trong sự chờ đợi của mọi người nói: “Chúng tôi…không quen…”

Mọi người khó hiểu mà anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Từ Thanh Xuyên sắc mặt âm trầm, qua một lúc lâu, giọng anh mang vẻ không vui lắm nói: “Chủ nhiệm đừng đùa nữa, tôi trong mắt ngoại trừ học sinh chỉ có sao trời,” anh nhìn về phía Triệu Thính Khê, còn nói: “Không có cơ hội quen biết minh tinh Triệu Thính Khê.”

Dứt lời, Từ Thanh Xuyên tháo khăn ăn xuống bỏ lên bàn: “Các vị ngại quá, tôi còn có chút việc, phải đi trước một bước.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN