Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên
Chương 65: Ngoại truyện 8 - Chuyện xưa phần 8
Hoàng Hạn dẫn Triệu Thính Khê về nhà.
Cậu vừa khó hiểu vừa tò mò: “Triệu Thính Khê cậu bị gì thế, trước đây chơi bóng như gấu koala, chỉ biết ôm bắp đùi. Hôm nay như lợn rừng ý, xông pha ngang dọc. Cậu sao vậy?!”
“Bị kích động.” Triệu Thính Khê thở dài, kể lại chuyện đen đủi lần trước cho cậu nghe.
“Trời, cậu đúng là một nhân tài, tớ nên khen cậu thế nào đây!” Hoàng Hạn cười nghiêng ngả, “Haiz, cậu biết Hoàng Hạn không? Kể tớ nghe sự tích của cậu ta nhé. Ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Triệu Thính Khê xụ mặt nhìn cậu ta cười, một lúc sau thì bật cười theo.
Hoàng Hạn lau nước mắt: “Có thể anh trai nhỏ của cậu thật sự không cố ý trêu cậu đâu, cậu nói đến mức đó, nếu anh ta tự nhận thì chứng tỏ mình không phong độ.”
Triệu Thính Khê nhếch môi: “Không có ý gì chứ, anh ấy cố ý thì có! Tớ hỏi anh ấy tên gì, anh ấy đáp bố anh ấy họ Tiêu. Đồ lừa đảo!”
Hoang Hạn suy nghĩ rồi nói: “Vậy có thể bố anh ấy họ Tiêu thật. Cậu nghĩ xem, thầy Từ họ Từ, anh trai nhỏ của cậu cũng họ Từ, bố mẹ cùng họ Từ có xác suất không lớn, tớ đoán anh trai nhỏ của cậu theo họ mẹ.”
“Không thể nào!” Triệu Thính Khê nửa tin nửa ngờ nhìn cậu.
Hoàng Hạn nói: “Tại sao không thể, tớ có một người bạn, ở nhà sinh hai người con, một người theo họ bố một người theo họ mẹ.” Cậu vỗ ngực: “Thật đó, tin tớ đi. Vả lại cậu tự lúng túng, người khác nhìn vào thấy rất có ý, tớ thấy cậu không nên như bây giờ.”
Triệu Thính Khê không nói gì, buồn bực đi về nhà.
Mắt cá chân của cô hơi sưng đỏ, chắc không ảnh hưởng đến gân cốt. Nhưng nằm trên giường như Triệu Bảo Sơn cùng hưởng thụ đãi ngộ dành cho bệnh nhân.
Dương Thục Cầm nhìn hai ông cháu trên giường rồi chỉ vào Triệu Thính Khê hét: “Con đang học theo ông nội không làm việc không học bài nằm sướng thân, tham ăn tham ngủ!”
Triệu Thính Khê thật đáng thương, cô không muốn nằm trên giường, hạn chế cử động thực sự khó chịu hơn đòi mạng cô.
Vì vậy cô nằm trên giường một ngày rưỡi bèn ra ngoài chơi.
Đám người Hạ Phàm tụ họp ở nhà Hoàng Hạn, cô cũng chạy đến đó chơi.
Hạ Phàm đề nghị: “Ngày mai chúng ta lên núi Nguyệt chơi nhé? Ở đó vừa mới xây khu du lịch vượt thác vui lắm! Kết thúc chuyến đi còn có thể dã ngoại bên bờ sông.”
Hoàng Hạn rất hứng thú với chuyến đi này, hỏi Triệu Thính Khê: ” Cậu đi không? Nghe hấp dẫn quá?”
Triệu Thính Khê hơi lung lay, cô suy nghĩ rồi nói: “Để tớ hỏi Sầm Tịnh xem.”
Hoàng Hãn gật đầu, “Mau gọi điện cho cậu ấy đi!”
Sau khi đi thăm tù về Sầm Tịnh không ngủ cả đêm, hôm sau bắt đầu phát sốt, cả người lờ đờ.
Dì ở siêu thị nhỏ đối diện đến gọi cô ta, “Tiểu Tịnh ơi, bạn con gọi điện đến này.”
Sầm Tịnh từ từ đứng dậy, đến siêu thị với dì.
Giọng điệu Triệu Thính Khê vui vẻ: “Tịnh Tịnh, ngày mai chúng mình đi chơi nhé?” Cô nhìn Hoàng Hạn rồi nói tiếp: “Hoàng Hạn mời nha!”
Cậu im lặng chỉ mình, mặt đầy dấu hỏi.
Triệu Thính Khê lườm cậu một cái, im lặng chỉ mình.
Hoàng Hãn yên tâm.
Giọng Sầm Tịnh khàn khàn: “Tiểu Khê, tớ không khỏe, mọi người đi chơi đi.”
Triệu Thính Khê nghe ra điều khác thường nên hỏi: “Cậu bị bệnh hả?”
Sầm Tịnh cúi đầu, bất luận bố của Triệu Thính Khê đã làm gì, cô luôn đối xử tốt với cô ta. Cô ta hơi nhếch môi, nhỏ giọng nói: “Tớ bị sốt nhẹ.”
Triệu Thính Khê “À” một tiếng: “Vậy tớ không đi nữa, ngày mai tớ sẽ đến thăm cậu.”
Sầm Tịnh cúp máy, hít sâu một hơi. Thực ra mấy ngày trước cô ta còn oán trách thậm chí căm hận Triệu Thính Khê, nhưng Triệu Thính Khê lại từ chối đi chơi để ở lại với cô ta, cô thực sự xem cô ta là bạn tốt.
Sầm Tịnh vô cùng xấu hổ.
Triệu Thính Khê kể tình huống của Sầm Tịnh cho Hoàng Hạn nghe, cậu không biết phải làm sao, cuối cùng quyết định đi chơi cùng với đám Hạ Phàm.
Xế chiều mọi người ai về nhà nấy, lúc ăn cơm Triệu Thính Khê nhận được điện thoại của Hạ Phàm.
Nam sinh ở đầu dây bên kia hơi khó xử hỏi: “Tiểu Khê, ngày mai cậu có thể đi chơi cùng bọn tớ không?”
Triệu Thính Khê nhíu mày hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì hả?”
Hạ Phàm nói: “Đúng thế, nếu cậu không đi thì chỉ có mình bạn gái của của Đại Dương là nữ, nếu vậy hai người họ sẽ không đi nữa, nhóm thiếu mất ba người nên bọn tớ không thể đi chơi được. Nhưng tớ lỡ đặt vé xe rồi, không lấy lại tiền được…”
“Vậy sao.” Triệu Thính Khê nghĩ ngợi.
Sầm Tịnh có ông Sầm chăm, chắc không có chuyện gì to tát. Còn phía Hạ Phàm vì mình khiến mọi người không được đi chơi, cộng thêm cậu ấy bị mất tiền đặt cọc vé xe thì không hay lắm.
“Vậy cậu nhắn với Đại Dương nhé, tớ đi cùng mọi người.”
Hạ Phàm lập tức đồng ý.
Triệu Thính Khê gọi cho Sầm Tịnh, nhắn dì ở siêu thị báo với cô ta rằng ngày mai mình không thể đến thăm. Nếu sáng ngày kia cậu ấy vẫn chưa hết sốt sẽ dẫn đến bệnh viện khám.
Sầm Tịnh nghe dì ở siêu thị báo lại thì lặng lẽ kéo chăn đắp qua đầu.
Cậu ấy lựa chọn đi chơi, đối với cậu ấy mà nói mình có hay không có đều được, tổn hại mình áy náy.
Nếu không làm được thì tại sao phải hứa! Để khen ngợi lòng vị tha của cậu ta à? Dựa vào đâu mình phải làm đá lót đường cho cậu ta?!
Sầm Tịnh lạnh cả người, tay chân run rẩy.
**
Ngày hôm sau mọi người tập trung trước cổng trường học cấp 3, Triệu Thính Khê mặc đồ thể thao màu xám chạy đến.
Vừa mới lên xe đã thấy Từ Thanh Xuyên ngồi ở hàng đầu tiên.
Triệu Thính Khê: “???”
Hạ Phàm đứng bên cạnh giới thiệu: “Tiểu Khê, đây là đàn anh Từ Thanh Xuyên. Hôm chơi bóng, sau khi cậu và Hoàng Hạn rời đi, đàn anh đã chơi với bọn tớ, kỹ thuật của anh ấy rất tốt, còn đồng ý khi nào rảnh sẽ dạy bọn tớ chơi bóng!”
Những người phía sau cũng phụ họa theo.
Hoàng Hạn cúi đầu cười.
Hạ Phàm nói tiếp: “Đúng rồi, lần đi chơi này do đàn anh đề nghị, nếu không chúng ta vẫn không biết ở núi Bế Nguyệt có khu du lịch vượt thác đâu!”
Triệu Thính Khê mất tự nhiên Từ Thanh Xuyên rồi im lặng đi thẳng ra phía sau.
Hạ Phàm ngượng ngùng cười với Từ Thanh Xuyên: “Bình thường cậu ấy không như vậy đâu.”
Từ Thanh Xuyên thân thiện gật đầu: “Không sao.” Anh nhìn cô thông qua kính chiếu hậu, lặng lẽ cong môi.
Xe buýt chạy thẳng đến khu du lịch trượt thác trên núi Bế Nguyệt, mọi người mặc trang thiết bị rồi bước xuống thuyền nhựa.
Triệu Thính Khê chậm rãi đi theo sau, thấy Từ Thanh Xuyên đã ngồi lên thuyền cô bèn leo lên thuyền khác.
Ban đầu còn để tâm đến câu chuyện đen đủi với anh, mãi chơi nên Triệu Thính Khê thả lỏng hơn, nghiễm nhiên trở thành thuyền trưởng.
Đến đoạn cuối ai cũng bị ướt.
Trên khuôn mặt trắng noãn của Triệu Thính Khê toàn là nước, cô lấy khăn giấy trong túi ra lau.
Áo thun trắng của Từ Thanh Xuyên cũng ướt đẫm, áo dính lên thân hình, mơ hồ có thể nhìn thấy bờ vai rộng lớn và làn da trắng.
Triệu Thính Khê vừa nhìn đã không thể rời mắt.
Vai rộng eo thon, dáng người quá chuẩn, đây chính là kiểu “Mặc đồ trông gầy, cỡi đồ có thịt” trong truyền thuyết! Chậc chậc, không biết sờ sẽ có cảm giác gì nha…
Cô không ngừng suy diễn, chẳng biết nghĩ đến tận phương trời nào, vừa ngẩng đầu bèn bắt gặp ánh mắt của Từ Thanh Xuyên.
Triệu Thính Khê hoảng hốt nhìn hướng khác, anh bỗng nhẹ giọng nói: “Anh có thể xin một ít khăn giấy không?”
Triệu Thính Khê ngước lên trông thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, giọt nước nương theo tóc chảy vào trong cổ áo.
Cô vội vã cúi đầu, rút một tờ khăn giấy đưa cho anh.
Từ Thanh Xuyên nhân cơ hội nói chuyện với cô, “Ông nội em bình phục thế nào rồi? Anh có đến bệnh viện lần nữa nhưng bác sĩ bảo ông đã xuất viện.”
Anh nói chuyện với cô như chưa từng có gì xảy ra, không hề đề cập đến chuyện đen đủi hôm đó. Khiến Triệu Thính Khê thoải mái hơn rất nhiều.
Nhớ đến anh từng đi thăm ông nội, cô cảm thấy mình quá vô tâm nên trả lời: “Đã bình phục rồi ạ, ông nội bảo em dành chút thời gian đến nói cảm ơn thầy Từ nữa.”
Từ Thanh Xuyên gật đầu hỏi: “Còn em, vết thương ở chân sao rồi?”
Triệu Thính Khê thoáng sửng sốt, hóa ra hôm đó anh cũng thấy mình bị trật chân. Cô đỏ mặt, thấp giọng nói: “Ừm, ổn rồi.”
Từ Thanh Xuyên cười ôn hòa: “Chút nữa chúng ta đến bờ sông dã ngoại, mợ làm nhiều món cho anh mang theo lắm, chút nữa sẽ chia cho mọi người.”
Triệu Thính Khê hỏi: “Cô sợ anh ăn ngoài lại đau bụng chứ gì?”
Lời vừa thốt lên, hai người đều bật cười. Bầu không khí ngột ngạt đã được hóa giải.
Mọi người thay quần áo xong thì mang theo túi xách của mình. Hạ Phàm dẫn mọi người đến nơi dã ngoại.
Cả đường đi núi non hữu tình, phong cảnh đẹp cực kỳ.
Mọi người ngồi ăn bên dòng suối, có nhiều người đến đây dã ngoại nên ở khoảng đất bên cạnh được thiết kế thành mảnh đất trống.
Hạ Phàm và hai nữ sinh trải khăn lót ra, mọi người rối rít bày quà vặt mình mang theo.
Đến lượt Từ Thanh Xuyên khiến mắt ai cũng tròn xoe. Những người khác đều mua ở siêu thị, còn anh thì mang theo: sushi, gà rán, trái cây được cắt gọt, sandwich, trứng cút chiên…
Cuối cùng anh lấy trong túi của mình ra các loại quà vặt nhập khẩu.
Các nam sinh đùa giỡn giành nhau.
Từ Thanh Xuyên cười nhìn mọi người, anh đi đến ngồi cạnh Triệu Thính Khê, lấy một thanh sô cô la Thụy Sĩ đưa cho cô.
Triệu Thính Khê kinh ngạc nhìn, chỉ vào mình hỏi: “Cho em?”
Anh im lặng gật đầu.
Hoàng Hạn cách đó không xa tinh mắt hét về bên này: “Đàn anh, tại sao chỉ cho Triệu Thính Khê? Thiên vị quá nha!”
Từ Thanh Xuyên ngồi thẳng lưng, có lý chẳng sợ: “Ừ.”
Mọi người gào thét.
“Cười gì, không được cười!” Triệu Thính Khê hung hăng nói với họ.
Ai nấy giả vờ tản ra.
Triệu Thính Khê lặng lẽ cúi đầu nhìn thanh socola trong tay. Phát hiện phía sau có một tờ giấy, nét bút mạnh mẽ có lực: Anh xin lỗi về chuyện trước đây, anh không cố ý trêu em, chỉ là anh cảm thấy em rất đáng yêu.
Triệu Thính Khê nghiêng đầu, Từ Thanh Xuyên đi về phía các nam sinh, mọi người vây quanh anh cười nói, anh như cảm nhận được quay đầu lại, khẽ cười với cô.
Ánh mặt trời chiếu lên gò má anh rất nhu hòa.
Trong giây phút đó trái tim Triệu Thính Khê đập hẫng một nhịp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!